Nghe thấy tiếng động, Trần Lâm ngẩng đầu lên nhìn sang, tay chống lên đất nâng cả người đứng dậy.
Đôi mày Hàng Cẩm dần dần nhíu lại, cô đi vài bước đến trước mặt cậu, đang muốn nói gì đó, đã nghe thấy Trần Lâm nói: “Tôi chưa lấy khăn quàng cổ.”
Cô cứng họng, nhìn cậu, muốn vạch trần cái cớ vụng về này, nhưng cũng lười mở miệng.
Cô ấn vân tay vào nhà, còn chưa mở lời nói triệu hoán quản gia, cơ thể đã bị người phía sau ôm lấy.
“Chị nói dối.” Cậu đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, đôi tay vòng quanh người, giọng hơi khàn khàn:
“Tôi không tin những lời lúc sáng.”
“Trần Lâm.” Cô mệt đến mức không có sức giãy giụa, mệt mỏi nói: “Tôi mệt rồi.”
“Vậy chị dựa vào tôi, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một lát.”
Trần Lâm khom người, một tay đỡ lưng một tay ôm hai chân cô lên, theo bản năng Hàng Cẩm ôm lấy cổ chàng trai, trạng thái không trọng lượng làm tim cô đập mạnh, cô muốn trèo xuống khỏi người cậu, nhưng lại bị bàn tay siết chặt eo, vòng ôm chặt hơn, cậu hô lên triệu hoán quản gia, theo sau là từng chiếc đèn sáng lên, ôm người đi vào phòng đặt xuống sô pha:
“Tôi đi mở nước tắm cho chị.”
“Trần Lâm.” Cô nhíu mày nửa ngồi dậy, vai lại bị ấn xuống, trên người cậu mang theo gió lạnh mùa đông, ngón tay ấm áp, cổ họng khô khốc nên âm thanh có vẻ hơi trầm:
“Tôi biết chị muốn nói gì, những điều này không có ý nghĩa gì đúng không?”
Cậu nhìn mặt cô, sắc mặt nặng nề, nhưng ánh mắt vừa kiên định lại cố chấp:
“Tôi làm mọi chuyện không phải muốn chị thích.”
“Là bởi vì thích chị, cho nên mới làm những chuyện này.”
Từ đầu đến cuối, cậu không mong cầu điều gì xa xôi, đơn giản là thích cô mà thôi, muốn đối xử tốt với cô, bánh kem cũng vậy, cháo cũng thế, cậu chỉ hi vọng cô không đau ốm, muốn cô được vui vẻ.
Là chính Hàng Cẩm kéo cậu vào lãnh địa của cô.
Còn chủ động xảy ra quan hệ với cậu, cho dù là cô uống say, ngàn vạn lần cô cũng không nên làm như vậy.
Trêu đùa tấm lòng một chàng trai ngây thơ.
Hàng Cẩm dựa vào sô pha, nhắm mắt, quanh quẩn bên tai vẫn là câu nói kia:
“Tôi làm mọi chuyện không phải muốn chị thích.”“Là bởi vì thích chị, cho nên mới làm những chuyện này.”
Cô xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau như muốn nứt ra.
Trần Lâm xả nước tắm vào bồn, lại đi đến khom người ôm Hàng Cẩm đi vào toilet, lúc đến cửa, cô từ lòng cậu nhảy xuống, cau mày nói: “Tôi tự vào.”
Sau đó cô đi vào toilet đóng cửa lại, cũng khóa trái, sau đó cởi quần áo của mình ra, ngâm cơ thể vào trong nước.
Nước ấm giảm bớt cơn đau toàn thân, cô ngâm tầm 20 phút, đứng dậy rửa mặt, trong gương chiếu những dấu vết đêm qua, cô cúi đầu nhìn, lấy áo tắm dài mặc vào rồi đi ra ngoài.
Trần Lâm đang chờ ở cửa, thấy cô đi ra mím môi hỏi: “Chỗ đó….có đau không?”
Tối qua cậu hơi mất khống chế, đè cô làm rất nhiều lần, hôm nay trở về trường học, bạn học phát hiện có dấu răng sau cổ cậu, hỏi đã hiến tấm thân trong trắng cho ai, còn nói với sức khỏe của cậu, chắc đối phương phải đau đớn vài ngày mất.
Đối với vấn đề này cậu không hề có kinh nghiệm, phải vào tìm hiểu qua internet, sau đó mua thuốc đến đây.
Đại học Bắc Dương chỉ cách nhà Hàng Cẩm 15 trạm, mỗi lúc dừng 15 trạm này, cậu đều đã suy nghĩ, có phải Hàng Cẩm sẽ vẫn từ chối mình hay không, có thể cô cũng không cần cậu mua thuốc.
Có thể cũng không đợi được cô.
Hàng Cẩm thấy trong tay cậu nắm chặt lọ phun sương, đưa tay đến trước mặt:
“Đưa tôi.”
Trần Lâm nắm tay cô, kéo người vào ngực: “Đêm nay tôi không làm gì, có thể nằm bên cạnh cùng chị được không?”
“Không cần.” Hàng Cẩm lùi về phía sau.
Eo cô lại bị cậu giữ chặt, cánh tay này rất khỏe, làm xương cốt hơi đau.
Cơ thể cậu cũng dựa đến gần, giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu cô, trầm thấp, rất có cảm xúc:
“Tôi biết chị sợ bóng tối.”
“Trần Lâm.” Giọng trở nên lạnh lùng: “Đủ rồi, đừng vượt rào.”
“Đêm qua đã vượt rồi.”
Trần Lâm buông cô ra, rũ mắt nhìn cô, lông mi dài tạo thành chiếc bóng, con ngươi đen tối, hốc mắt sâu, ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm người đang nhìn lên với vẻ thâm tình:
“Chị.”
Hàng Cẩm nheo mắt, nghe thấy tiếng “chị”này, lại nhớ hết một màn tối qua.
Cô vừa tắm rửa xong, trên người còn bọt nước, tóc dài đen nhánh xõa sau tai, theo động tác ngẩng đầu lên, lộ ra vành tai trắng nõn, còn có giọt nước đọng lại.
Trần Lâm đưa tay lên sờ vành tai cô, lau giọt nước kia đi, xúc cảm mịn màng này làm cậu nhớ lại cảnh tối qua mình cắn vành tai này, cậu thu tay về, hầu kết nhẹ lăn, giọng khàn hơn vài phần:
“Tôi chỉ muốn chị ngủ ngon hơn chút.”