Nhớ Em - Đông Ca

Chương 34: Làm tình (H)




“Đi xuống.” 

Cô như muốn đổi ý, kháng cự duỗi tay đầy đẩy cậu, cơ thể giãy giụa vặn vẹo, muốn thoát khỏi cây gậy đang ở trong cơ thể mình, càng thoát khỏi sự kiềm chế của cậu. 

Trần Lâm rút ra rồi lại đâm vào, thấy cô ngẩng cổ kêu lên một tiếng mềm mại, tay đang chống cự bấu vào cánh tay cậu, móng tay cắm vào da thịt. Cậu thở gấp hất hông cắm đưa, cắm chưa được vài lần đã rút ra bắn.

Hàng Cẩm trở mình, cô hơi đau, càng có cảm giác căng trướng đau đớn, cảm giác choáng váng say rượu vẫn còn, cô nhắm mắt lại, ngửi thấy trên cơ thể mình mùi của Trân Lâm, hơi thở sạch sẽ của cậu, còn có mùi của thứ cậu vừa mới bắn. Trần Lâm lại dán đến gần, hôn từ gáy đến cô, lật người cô lại, cơ thể cân đối hoàn toàn ôm lấy cô, bàn tay nắm cằm cúi đầu hôn môi, cậu lại cứng, cây gậy cứng rắn chống vào bụng cô.

Hàng Cẩm không muốn làm nữa,vừa cau mày muốn nói, lời còn chưa ra, cậu đã nâng chân cô lên đâm vào, động tác lúc này thuần thục hơn nhiều, cắm vài lần, Trần Lâm dùng một tay ôm hai chân cô lên vai, cứ như vậy ra vào trong thân thể cô.

Cây gậy thô cứng kia đâm vào rất sâu, thậm chí đầu nấm đều chọc vào đến tận cùng.

Vẫn căng trướng như cũ, nhưng sau cơn đau qua đi, là một cơn khoái cảm mãnh liệt đánh úp, Hàng Cẩm bị đỉnh cho không thể nghĩ ngợi được gì, tiếng kêu rên phát ra từ khoang mũi, khoái cảm dọc theo xương cùng đánh thẳng lên đỉnh đầu, cơ thể cô giống như có một dòng điện, chạy dọc theo sống lưng run rẩy.

Xương hông cùng mông thịt va chạm, quanh quẩn là tiếng bạch bạch vang lên, Trần Lâm buông chân cô ra, cơ thể ép xuống cắn môi cô, đôi tay ôm lấy phía sau lưng, sau khi giữ cô trong ngực, bụng dưới lại hất hông cắm đưa vừa nhanh vừa mạnh.

Hàng Cẩm bị ép đến khẽ kêu lên, năm ngón tay không chịu được cào thành vết phía sau lưng cậu.

Trầm Lâm làm quá mạnh mẽ, chiếc giường cũng rung lắc theo, khoái cảm tích tụ càng sâu, bụng nhỏ mỏi tới cực điểm, Hàng Cẩm lắc đầu, đôi tay nắm tóc cậu xoa lung tung, cô há miệng nức nở thở dốc, như tiếng khóc truyền vào trong tai.

Lúc cao trào, cơ thể cô run rẩy lẩy bẩy, nước mắt sinh lý bức ra ở khóe mắt, cô dùng sức ôm lấy cơ thể của Trần Lâm, mười ngón tay cắm vào lưng cậu, cào ra bốn năm vết máu.

Cậu thở hổn hển hôn môi cô, hỏi: “Thoải mái không?”

Hai mắt Hàng Cẩm thất thần không lên tiếng, sau cơn cao trào, cả người cùng ý thức của cô đang trống rỗng.

Trần Lâm lật người cô lại, ghé xuống giường, một bàn tay to rộng bóp eo cô, bàn tay còn lại đỡ cây gậy cắm vào từ phía sau, cô phản ứng càng mãnh liệt hơn, cơ thể run rẩy hơn, Trần Lâm nâng eo cô lên cao, năm ngón tay vuốt từ bụng lên ngực, ngón trỏ xoa nắn viên đậu đỏ, cùng lúc dưới eo càng đưa đẩy, cũng cúi xuống hôn sống lưng đang nhô lên.

Khoái cảm quét qua bao vây quanh mình, Hàng Cẩm thở dốc nặng hơn, mỗi lần thở ra đều đem theo tiếng rên rỉ khó nhịn, sau khi Trần Lâm nghe được tiếng cô rên, càng chọc càng dũng mãnh hơn, nụ hôn dừng sau cần cổ lại tăng thêm lực mút cắn.

Cô lại cao trào, lúc này bên trong đang co thắt dữ dội, Trần Lâm như sắp bị kẹp đứt, vội vàng rút ra lại không nhịn được đâm sâu vào trong hơn nữa, Hàng Cẩm bị đâm cho khóc nức nở, cả người ghé vào giường không ngăn được run lên.

Cả người Trần Lâm dán vào phía sau lưng cô, vén tóc sang một bên, bụ hôn cháy bỏng bên tai:

“Chị.”

Thân thể Hàng Cẩm rùng mình, lối vào càng co rút chặt hơn.

Cậu thở gấp cắn vành tai cô, dưới eo lại đỉnh một cái thật mạnh:

“Tôi chỉ nhỏ tuổi hơn so với chị, những chỗ khác…”

“Đều rất lớn.”