Nhớ Em - Đông Ca

Chương 31: Hôn




Khăn quàng có hơi ấm từ trên người cậu, hơi ấm thấm vào làn da, Hàng Cẩm hơi nhăn mày rồi lại dãn ra, lạnh lẽo nơi đáy mắn cũng dần tan biến, tầm mắt lại quay trở lại như cũ, nhìn nước sông đang chảy cuồn cuộn, một lúc lâu sau mới mở miệng: 

“Không biết.”

Cậu hỏi cô không lạnh sao, mà cô trả lời là không biết.

Bạn cùng phòng của Trần Lâm là Hoàng Hán Thanh cầu hôn vào tối nay, bảo mấy người bạn cùng phòng cùng nhau hỗ trợ, phong cảnh ngoại thành ở Bắc Kinh là đẹp nhất, mấy người xách theo bóng bay ôxy và đèn màu, trong tay giơ cây đèn huỳnh quang, làm cho bầu không khí lãng mạn được tăng thêm.

Tất nhiên cầu hôn thành công, mấy người vui vẻ bàn bạc xem lát nữa đi đâu để chúc mừng, hát hò hay đi ăn đồ nướng.

Trong đám người đang ồn ào, Trần Lâm đi phía sau cùng, cậu nhìn bóng bay đang được thả lên không trung, nhớ đến hôm nay cũng là sinh nhật của Hàng Cẩm, vào một đêm này 2 năm trước, cậu đứng ở cửa khách sạn đã thấy được bữa tiệc sinh nhật còn long trọng hơn màn cầu hôn lúc nãy.

Giờ phút này, hẳn là cô nên ở trong khách sạn ấm áp, cắt bánh kem, uống rượu vang đỏ, nói chuyện với bạn bè.

Mà không phải, trong lúc cậu ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng cô đơn của cô dựa vào lan can, nhìn chằm chằm vào mặt nước dưới sông.

Có lẽ cô không nghe rõ cậu hỏi gì, cũng có lẽ do luôn thất thần, không muốn nghe cậu nói.

Trần Lâm không nói gì nữa, cởi áo lông vũ của mình ra khoác lên người cô, cùng cô đứng nhìn mặt nước phía dưới, nước sông đen nhánh đánh từng chút một vào những hòn đá, gió lạnh truyền đến tiếng rít lạnh lẽo.

Gió lạnh quét qua mặt, thổi cho đầu óc Hàng Cẩm dần dần trống rỗng, cuối cùng sau nửa tiếng, cô cũng cất bước trở về xe mình.

Trần Lâm cứ đi theo phía sau cô như vậy.

Đến bên cạnh xe, Hàng Cẩm đưa vân tay mở khóa, cởi áo lông vũ ra ném vào lòng ngực cậu, Trần Lâm cầm áo ngồi vào ghế lái: “Tôi lái xe.”

Hàng Cẩm không nói gì, mở cửa sau xe, ngồi vào.

Trên đường trở về nhà, cô đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, hô lên dừng lại, sau đó xuống xe mua một chiếc bánh sanwich và cơm nắm.

Trần Lâm không hỏi gì, chỉ im lặng ở bên cạnh, khi thấy cô không có điện thoại, đứng trước quầy thu ngân với bánh và cơm nắm rồi nhíu mày, cậu bước lên thanh toán, nhận lấy túi rồi nhét vào tay cô. 

Xe lái vào khu chung cư, Hàng Cẩm đã ăn xong bánh và cơm nắm, cô bước xuống xe, ném túi rác vào thùng rác, lặng lẽ nhấn thang máy đi vào rồi nhìn chằm chằm các nút trong thang máy.

Đến trước cửa nhà, cô nhận ra Trần Lâm vẫn còn ở đây, nên nói với cậu:

“Được rồi, cậu có thể về.”

“Tôi vào cùng chị.” 

Trần Lâm biết bây giờ cô có vẻ lạnh nhạt, về đến nhà có một mình sẽ lại trốn vào ngủ trong tủ. Không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết  tâm trang của cô lúc này rất không ổn. 

Hàng Cẩm không có sức quan tâm đến người này nữa, mở cửa đi vào: “Triệu hoán quản gia.”

Khi tất cả đèn trong phòng bật sáng, cô cởi áo khoác rồi đi vào phòng tắm, xả nước nóng vào bồn tắm, đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ, rót cho mình một ly, rồi nằm xuống bồn tắm ngâm mình.

Trần Lâm đợi bên ngoài hơn một tiếng, không thấy cô ra ngoài, hơi lo lắng bước tới gõ cửa: 

“Hàng Cẩm.”

Cậu rất ít khi gọi thẳng tên cô, trước kia là vì lạ, hơi xấu hổ nên gọi cô là chị Hằng Cẩm, dần dần lớn lên không muốn coi cô là chị, nhiều lúc không muốn gọi cô là chị.

Toilet không hề có tiếng động.

Trần Lâm biết tâm trạng của cô hôm nay không được tốt, rõ ràng là đi ăn sinh nhật, nhưng lại đến bờ sông hóng gió lạnh một mình, cậu vặn nắm cửa đi vào, thấy Hàng Cẩm ngủ trong bồn tắm, cậu cúi xuống, lấy ngón tay trỏ để ở chóp mũi cô, cảm nhận được hơi thở ấm áp, lúc này mới nhẹ thở dài một hơi.

Bên cạnh bồn tắm có một ly vang đỏ vừa uống hết, chiếc ly nghiêng sang một bên, chiếc khăn trắng dính đầy rượu vang đỏ, trong không khí tràn ngập mùi thơm êm dịu của rượu, cậu không dám nhìn lung tung, lấy một chiếc khăn tắm to bọc lại vớt cô lên từ trong nước, quá trơn, tay vừa đụng vào cơ thể của cô, lại căng thẳng chỉ muốn rụt về. 

Cậu nóng đến mức mặt đỏ bừng. Sau khi hít một hơi thật sâu, đành đặt tay lên cổ chân cô, tay còn lại đặt sau gáy, vừa định bế cô lên, Hàng Cẩm bỗng nhiên mở mắt ra. 

Đôi mắt xinh đẹp đó đã thấm men say của rượu. Cô nhìn hầu kết của cậu ngay trước mắt, không hiểu sao trong đầu thoáng hiện lên câu nói: 

“Muốn liếm hầu kết của anh ấy.”  

Cô hơi nâng cằm mình lên, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm khối xương đang nhô lên đó.

Trần Lâm như bị đóng đinh tại chỗ, mạch máu đột nhiên như muốn vỡ toạc ra, khắp người khô nóng sung huyết, cậu cúi đầu nhìn người trong lòng, đầu lưỡi cô còn đang đưa ra, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, như đang quyến rũ người khác, hơi thở vô cùng ngọt ngào.

“Chị biết mình đang làm gì không?” Giọng Trần Lâm khản đặc.

Cậu lấy tay đang đặt ở chân trái của cô về, sửa thành nắm cằm cô, làn da dưới ngón tay ấm áp mịn màng, cậu nhìn chằm chằm gương mặt hồng hào một lúc, cúi đầu nhẹ hôn lên môi cô.

Thật nóng, thật mềm.