Nhớ Em - Đông Ca

Chương 3: Cậu ta đi




“Đứa nhỏ Trần Lâm này tương đối khắc khổ, nó là sinh viên đầu tiên trong núi, hàng năm đều lấy được hỏng bổng, năm trước cầm tiền thưởng về đặt mua rất nhiều quà tết cho thôn chúng tôi, còn mời thầy cô giáo vào trong núi dạy học…” 

Trưởng thôn bô bô cất lời khen một hồi, hết khen Trần Lâm xong lại đi khen đến Hàng Cẩm, nói ánh mắt của cô rất tốt, nhân phẩm con người lại càng tốt hơn,  cũng nói rằng cô là người  duy nhất có thể quay lại thăm họ sau ngần ấy năm.

Hàng Cẩm lau tay xong đặt giấy lên bàn, lúc Trần Lâm rút điện thoại về, thuận tay đem chiếc khăn giấy kia ném vào thùng rác. 

Hàng Cẩm nhìn chằm chằm thùng rác, nhớ đến hình ảnh nào đó vào hai năm trước, lông mày cô nhẹ nhíu lại, trưởng thôn thấy vậy lại cho rằng ông nói nhiều quá, làm phiền đến Hàng Cẩm, ngậm miệng, mời Hàng Cẩm cắn hạt dưa, bảo Trần Lâm đi pha ấm trà. 

Nửa tiếng trước, nước đã được Trần Lâm gánh về từ trên núi, cho dù ngâm trong ấm trà đã cũ kỹ, cũng khó giấu được hương vị thơm ngọt, mát lành tinh khiết.

Lục Vận Phục uống liền mấy chén, khen câu: “Trà còn rất ngọt.”

Vị ngọt tự nhiên không phải do trà, mà là nước suối trên núi.

Ngoài cửa ríu rít, một nhóm thôn phụ ầm ĩ nhốn nháo, trưởng thôn định đi ra ngoài nhắc nhở dẹp loạn, vậy mà lý do là mấy thôn phụ nghe nói Hàng Cẩm là người làm từ thiện đã giúp đỡ Trần Lâm, ồn ào nói muốn nhờ cô giúp đỡ mấy đứa trẻ nhà mình, họ dẫn mấy đứa con đến đây, có một người nhốn nháo, những người khác cũng sôi nổi theo, bắt mấy đứa trẻ từ trường học trong núi trở về, ngồi ở cửa muốn Hàng Cẩm ra gặp một lần, xin cô hãy phát lòng từ bi giúp đỡ con nhà mình một chút. 

Trưởng thôn gân cổ quát nửa ngày cũng chả ai nghe lời ông nói, cho tới khi có xe tải trở đồ đạc đến đây, lúc này trò hề này mới dừng lại được.

Đồ vật đã đến, Hàng Cẩm đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lục Vận Phục ngăn cô lại, hạ giọng nói thầm:

” Chưa nghe bao giờ à, vùng khỉ ho cò gáy toàn điêu dân, em đi ra cửa sau.”

Vừa rồi gần như Lục Vận Phục đã nghe thấy lý do ồn ào ngoài cửa, chỉ sợ Hàng Cẩm vừa đi ra đã bị mấy thôn phụ kia làm thịt. 

Hàng Cẩm không để bụng chuyện này,  đúng là mấy năm nay chưa từng gặp phải người hoặc vật gì làm cho mình quá sợ hãi, vì vậy ý muốn bảo vệ này của Lục vận Phục làm cho cô thấy hơi phản cảm, nói một câu trào phúng lạnh lùng: 

“Anh nên tự lo cho mình thì hơn.”  

Quả nhiên, Lục Vận Phục vừa đi ra ngoài, hai mắt của mấy thôn phụ kia đã nhìn chăm chú vào mặt anh ta, như đang ngắm nhìn một giống loài quý hiếm nào đó, không ngừng đánh giá săm soi từ trên xuống dưới  nhìn đến mức Lục Vận Phục dựng tóc gáy lạnh cả sống lưng,  anh ta vẫy vẫy tay, như vẫy gọi vệ sĩ đến bảo vệ  mình. 

Hai anh em Ninh Huy và Ninh Tân liếc nhìn anh ta, không hẹn mà cùng “Xuy” một tiếng.

Lục Vận Phục muốn chửi tục còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Hàng Cẩm đi ra, lại sửa lời nói: 

“Hai người thay tôi bảo vệ Hàng đại tiểu thư cho tốt.” 

Ninh Huy Ninh Tân lại cùng thống nhất “Ha” một tiếng.

Mẹ nó, Lục Vận Phục nhấc chân lên muốn đá, nhưng ngại vì mấy thôn phụ vẫn còn đang nhìn chằm chặp vào mình, anh ta đành nhẫn nhịn, phải làm cho mình có vẻ phong độ, giả vờ cười cười, trong miệng lại nghiến răng nghiến lợi nói: 

“Nhìn thấy không, ánh mắt mấy bà già này như sắp ăn tươi nuốt sống tôi, lát nữa chú ý cẩn thận vào, đừng để phụ nữ đến gần tôi, ngoại trừ Hàng Cẩm.” 

Ninh Huy thành thật nói: “Trừ khi Hàng tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng mới muốn đến gần cậu.”  

Ninh Tân gật đầu: “Anh, đừng kích thích anh ấy.”

Lục Vận Phục: “……”

* Chắc chắn anh Lục là cây hài của chuyện rồi =))

Hàng Cẩm không để ý tới bọn họ, đi ra ngoài gặp trợ lý, sau đó đón mấy người công nhân dỡ đồ xuống. 

Trưởng thôn vừa thấy đồ dùng đến, đã biết đó là đồ vật để phát cho học sinh, ông chạy nhanh dẫn mấy người Hàng Cẩm đi đến trường học trên núi.

Với sự hỗ trợ tài chính, ngôi trường tiểu học miền núi đổ nát cách đây chín năm đã thay đổi diện mạo, ba phòng học mới cũng như ký túc xá dành cho giáo viên và một căng tin đơn giản. Bức tường bên ngoài được khoanh tròn lại làm sân bóng rổ, khung sắt đã sớm rỉ sắt, dường như lớp cỏ trên mặt đất cũng đã mòn, lá cờ đỏ năm sao nhìn từ xa đã có vài vết rách.

“Hàng Cẩm, người kia là học sinh mà em giúp đỡ à?” 

Cuối cùng Lục Vận Phục cũng có cơ hội hỏi Hàng Cẩm:

“Quan hệ giữa hai người không tốt sao? Sao người khác đều chào em là chị, còn cậu ta thì không?”

“Không biết.” 

Hàng Cẩm sờ sờ bức tường, một lớp vôi đã bong tróc, cô nắn rồi vuốt vuốt ở lòng bàn tay, quay đầu nhìn lại đã thấy bóng dáng của Trần Lâm trong đám đông, cậu yên lặng đi phía sau cùng, trong tay là đồ vật vừa dỡ từ trên xe xuống, một thùng rất to, ôm vào ngực còn qua cả mặt cậu, nhưng chân bước đi vẫn vững vàng, sống lưng cao lớn thẳng tắp. 

“Vậy vì sao em lại giúp cậu ta?” Lục Vận Phục hỏi: “Vì cậu ta đẹp trai?”

“Không phải.” Hàng Cẩm thu tầm mắt về: “Tùy ý chọn.”

Nói là tùy ý chọn, nhưng cũng không hoàn toàn tùy tiện như vậy.

Chín năm trước, lần đầu tiên Hàng Cẩm tới đây, Trần Lâm cũng không giống những đứa trẻ khác kéo cô gọi chị, cậu chỉ đứng ở một chỗ xa nhất, dùng ánh mắt vừa phòng bị lại tò mò quan sát đánh giá cô, thẳng cho tới khi cô chỉ vào cậu rồi nói về phía trợ lý:

“Cậu ta đi.”