Nhớ Em - Đông Ca

Chương 29: Sinh nhật




26 tháng 12, ngày sinh nhật của Hàng Cẩm.

Cô ghét sinh nhật.

Rất ghét.

Mail cùng WeChat tràn ngập tin nhắnchúc mừng sinh nhật,bạn bè trong giới cũng gọi điện đến oanh tạc, quầy lễ tân chất đầy hoa và quà của cô, Lục Vận Phục đã sớm bao khách sạn, băng rôn treo mấy tòa nhà lớn, các màn hình led và màn hình trên xe taxi đều phát: [Chúc mừng sinh nhật Hàng Cẩm. 】

It nhất một nửa số người ở toàn thành phố Bắc Kinh đều biết hôm nay là sinh nhật của Hàng Cẩm. Dù không biết nhưng họ sẽ đọc được về tiệc sinh nhật của Hàng Cẩm trong vòng bạn bè của họ – một bữa tiệc cocktail trên đỉnh tòa nhà cao tầng sang trọng xa hoa, bao gồm cả cả khinh khí cầu dán lời chúc mừng, màn bắn pháo hoa kéo dài bốn giờ liền. 

Vô số quà tặng và lời chúc phúc, một chiếc bánh kem cao hai mét, các đại gia cùng những người nổi tiếng trong bộ vest sang trọng, mọi người đều hoan hô và chúc mừng, nhưng Hàng Cẩm, người được vây quanh bởi mọi người, chỉ xuất hiện cho có mặt, uống hai ly rượu vang đỏ rồi yên lặng rời đi. 

Cô không cho Đằng Bình đi theo, tự mình lái xe đến nơi đã hẹn.

Một quán cà phê vắng người. Ông chủ đang ngủ gà ngủ gật, ánh mắt sáng ngời khi thấy cô đến,  mỉm cười hỏi cô uống gì, Hàng Cẩm chỉ chỉ ly cà phê, tìm một chỗ ngồi xuống.

Điện thoại reo lên, Lục Vận Phục gọi đến, hỏi cô đi đâu, cô trả lời qua loa rồi tắt máy, ném điện thoại vào trong túi. 

Màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, màn bắn pháo hoa của cô thắp sáng nửa bầu trời, chủ quán cà phê kinh hãi nói có một màn lớn như vậy, nhiều người đứng bên ngoài xem đã lâu.  

Người Hàng Cẩm đợi cuối cùng cũng đến.

Vương Xảo cùng mẹ của mình, Từ Tú đi đằng trước, sau lưng là em trai Vương Tề vừa đi vừa hút thuốc.

Vương Xảo lớn hơn cô 7 tuổi, em trai Vương Tề lớn hơn Hàng Cẩm hai tuổi, Hàng Cẩm  nhớ rõ khi còn nhỏ, người giúp việc tên Từ Tú này đến nhà mình làm việc, thỉnh thoảng có dẫn theo hai đứa con này của bà đến.

Ba người ngồi xuống phía đối diện, Từ Tú có vẻ bất an, nắm chặt hai tay với nhau, mở miệng câu đầu tiên: “Nay, hôm nay, hình như là sinh nhật cháu?” 

Hàng Cẩm không nói gì.

Vương Tề xen vào nói: “Hôm nay cũng là ngày giỗ của ba.”

Vương Xảo kéo kéo tay áo anh ta, bảo đừng có nói gì, sau đó cô mở miệng hỏi Hàng Cẩm: 

“Xin hỏi, cô tìm chúng tôi đến đây có chuyện gì?”

Hàng Cẩm lấy mấy hóa đơn gửi tiền ra ném trước mặt ba người họ: 

Vương Tề xuy một tiếng: “Làm sao? có ý gì? không muốn cho?” 

“Đây là số tiền mà ba tôi, Hàng Đề Vân đã gửi cho mấy người.” 

Hàng Cẩm dựa người về sau, ánh mắt nhìn thẳng ba người trước mặt: 

“Hôm nay đến đây, hi vọng các người trả lại số tiền này về cho chúng tôi.”

“Tưởng bở, đây đều cho chúng tôi dùng, sao còn có thể trả về? hơn nữa sao phải đưa cho cô? đây là tiền bồi thường của chúng tôi.”

Vương Tề lớn tiếng: “Cũng chẳng bao nhiêu, còn dám mở miệng đòi, cô kiếm nhiều vậy xài cũng không hết, không nên chia cho chúng tôi một ít được à”

“Vương Tề, ngồi xuống!” Từ tú lôi con trai ngồi xuống, nói với Hàng Cẩm: 

“Xin lỗi, dì cũng không biết…” 

Hàng Cẩm lấy từ trong túi mười mấy tấm ảnh ra, trên đó có ảnh theo dõi Vương Tề, anh ta đến đặt vòng hoa ở nhà ba mẹ cô, còn tưới máu gà ở cửa nhà Hàng Cẩm, trên tường ở khu chung cư viết: Hàng Cẩm không được chết tử tế.

“Dì cũng không biết sao?” 

Hàng Cẩm nhìn gương mặt trắng bệch của Từ Tú, ánh mắt chuyển hướng qua Vương Xảo: “Vậy, cô biết không?” 

Vương Xảo ấp úng, tất nhiên là biết.  

“Dì Từ.”

Giọng bình thản hờ hững của Hàng Cẩm, ánh mắt lạnh lùng: “Việc bồi thường đã sớm chấm dứt, tôi không hi vọng lần sau còn có người lấy chuyện đó ra uy hiếp người nhà tôi, còn xảy ra việc này, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Vương Tề vỗ bàn đứng lên: “Vậy còn cô, cô hại chết ba tôi, hại chúng tôi không có tiền để sống, hại chúng tôi bị người đời cười nhạo, hại chúng tôi sống thảm như vậy, hại chúng tôi không có ba thì tính như nào, mỗi năm không nên bồi thường một ít sao?” 

“Được, vậy giờ chúng ta giải quyết chuyện này.” 

Hàng Cẩm rút một con dao từ trong túi ra, nhét vào tay Vương Tề, sau đó cầm tay anh ta, đưa lên chỉ vào tim mình: “Cho một cơ hội.”  

“Giết đi.”

“Cô tưởng tôi không dám!” Vương Tề cũng cương lên không rụt rè, cầm dao không hề lùi lại. 

Từ Tú kêu lên sợ hãi: “Không được! Vương Tề con buông ra!”

Vương Xảo cũng bị dọa, nhanh đứng lên cản: “Buông ra! Vương Tề!”

Trường hợp này cũng làm kinh động đến chủ quán, chủ quán chạy đến hỏi có chuyện gì, nhìn thấy một màn này quát lớn về phía Vương Tề: 

“Cậu bỏ dao xuống cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.”

Vương Tề nhìn chằm chằm vào Hàng Cẩm.

Hàng Cẩm dựng thẳng lưng dán về phía trước, lực của Vương Tề theo sau đó lui vài phân, thấy cô đến thật, hai mắt anh ta đều trừng lớn. 

Hàng Cẩm trào phúng nhìn anh ta: “Tài khoản tính toán ở trước mặt, có dám tính không?” 

“Vương Tề!” Từ Tú cướp dao của Vương tề, sợ hãi đánh vào lưng anh ta vài cái: 

“Con điên rồi.” 

“Con không điên, là cô ta điên.”  

Vương Tề giận dữ chỉ vào Hàng Cẩm: “Cô ta bị điên!”

“Dì Từ”  Hàng Cẩm cau mày thờ ơ nhìn Vương Tề: 

“Quản con trai dì cho tốt, nếu không lần sau gặp ở tòa án.”