Nhớ Em - Đông Ca

Chương 24: Bữa sáng




Trần Lâm vẫn không nghe rõ cô nói gì, chỉ tưởng cô nói mê, nên ôm cô lên giường, quấn chặt người vào chăn:”Không sao đâu, đắp chăn vào, ngủ một giấc là tốt rồi” 

Cậu cũng không đi, chỉ ngồi ở mép giường, một lát lại kiểm tra thân nhiệt của cô, thấy người đổ mồ hôi, cậu vào phòng tắm lấy khăn lau mồ hôi trên trán và cổ cho cô, nóng đến mức đạp cả chăn ra, nhiều lần cậu lại đắp lên.  

Thấy cô cứ đạp chăn, cách một lớp chăn, cậu ôm cả người cô vào lòng. 

Cô mơ mơ màng màng nửa mở mắt thấy cậu, hình như miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không thắng được cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.

Khi Hàng Cẩm tỉnh dậy lần nữa, đã 7 giờ 30 sáng. Có cuộc gọi đến, chuông điện thoại reo liên tục.

Cô thò tay ra, sờ điện thoại trên bàn, nhìn người gọi đến, là Đằng Bình, cô ấn nghe máy đặt bên tai, giọng nói khàn đặc: “Alo”

“Hàng tổng, chị ốm sao?” Đằng Bình nói: “Xe ở dưới lầu.”

“Ừm, xuống ngay.” 

Hàng Cẩm ngồi dậy, nhìn quanh nội thất căn phòng, lúc này mới nhớ ra mình không ở chung cư, tay trái chống vào trán nói với đầu bên kia: “Tôi ở Thịnh Thế Hoa Đình.” 

Phản ứng Đằng Bình rất lớn: “Dạ?”

Sau đó vừa ho khụ khụ vừa nói: “Được, em qua, qua ngay đây.”

Hàng Cẩm cúp điện thoại, ngồi trên giường bình tĩnh lại, sau đó nhấc chiếc chăn bông nặng nề trên người ra, đứng dậy ra khỏi giường.

Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, cô cảm thấy như vừa mới khỏi bệnh nặng, tay chân  yếu ớt, tứ chi xương cốt đều mềm nhũn, không có sức lực.

Cảnh tượng Trần Lâm ôm rồi cho cô uống thuốc từng chút một hiện ra trong trí nhớ, cô cau mày mở tủ, lấy gối ném lên giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Trần Lâm đang nấu cháo trong bếp, mùi thơm tỏa ra, khi nghe thấy tiếng động, cậu đi tới, nhìn thấy Hàng Cẩm vẫn đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng, lập tức quay người lại: 

“Chị, dậy rồi? tôi đang nấu cháo, xong rồi.”

Hàng Cẩm nhìn thấy phản ứng của cậu, nhìn xuống cổ áo lỏng lẻo, lộ ra một phần nhỏ bộ ngực trắng nõn mềm mại, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy đầu đỉnh màu hồng.

Lông mày cô càng nhíu chặt.

Quần áo trong phòng thay đồ đều là đồ của mấy năm trước, cô hiếm khi sống ở đây nên không mua bộ quần áo mới nào, chỉ chọn một chiếc áo len trắng, kết hợp với quần cùng màu, mang tất trắng phối hợp với boot trắng.

Lúc nhìn vào gương,, cô nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt ốm yếu của mình,  nhớ đến Trần Lâm ôm mình lúc ngủ, dùng trán cọ cọ má cô thử nhiệt độ, cô vùi mặt vào chiếc khăn mặt, thở dài.

Càng hối hận vì đã cho cậu vào đây ở.

Hàng Cẩm hiếm khi bị ốm.Lần cuối cùng cô bị ốm là vào năm ngoái, Đằng Bình đã cho thuốc vào túi và nhắc cô về nhà nhớ uống, cô gật gật đầu, lúc về đã quên mất chuyện này, sốt 39 độ 3, còn ôm máy tính viết bản thảo buổi diễn thuyết về chủ đề trí tuệ nhân tạo.  

Chỉ sốt mà thôi, không có gì ghê gớm, cô đã khỏi mà không cần dùng thuốc. 

Căn bản không cần Trần Lâm xen vào việc của người khác.

Đi ra khỏi toilet, Hàng Cẩm cầm túi định đi,  Trần Lâm đã dọn xong chén đũa đang đợi, thấy cô đi đến cửa, đuổi theo vài bước kéo cánh tay cô, rồi rất nhanh buông ra: 

“Chị còn chưa ăn sáng, uống chút cháo rồi đi.”  

Hàng Cẩm chỉ muốn nhanh chóng rời đi nhưng bị cậu ngăn lại, khẽ cau mày: 

“Cảm ơn vì chuyện tối qua, nhưng sau này, cậu không cần phải làm những chuyện không cần thiết.” 

“Chị làm nhiều chuyện vì tôi như vậy.” Trần Lâm ngăn trước người cô, lúc nói chuyện, con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt dừng lại trên mặt cô:

“Lại không cho phép tôi làm chút chuyện nhỏ cho chị.” 

Cậu đã biết chuyện của Vương Uy vào sáng hôm qua, chính lúc đó, cậu biết Hàng Cẩm đã đưa vụ việc cậu đánh nhau đến đồn cảnh sát để giải quyết,  sự kiện lên men sau 24 tiếng đồng hồ, cậu không nhắn tin cho Hàng Cẩm, chỉ muốn gặp mặt cô để nói vài câu, muốn nói cho cô, cậu không cần phải công bằng công chính, cũng không cần trường học phải thông cảm, cậu chỉ muốn cô bảo vệ tốt chính mình, không cần phải bị liên lụy vì cậu.  

Nhưng vì bảo đảm cho cậu, cô lại làm cho cả Đại Học Bắc Dương biết mình đã bị nhục mạ bằng những lời lẽ dơ bẩn đó.

Lúc Trần Lâm thấy bài viết trên diễn đàn trường, tâm tình vừa chua xót lại đau khổ. 

Cô đối tốt với cậu như vậy, cậu phải làm sao, mới có thể không thích cô.

Hàng Cẩm nhìn cậu nói: “Không cần lãng phí thời gian trên người tôi, những chuyện này đều vô dụng.”

Trần Lâm biết tối hôm qua mình đã vượt rào, còn phát hiện ra chuyện riêng tư bí mật của cô, cho nên vừa rời giường cô đã muốn đi khỏi đây, có lẽ bây giờ còn hối hận vì đã cho cậu vào đây ở.  

“Tôi chỉ muốn chị ăn sáng xong rồi đi, mới hạ sốt, uống chút cháo sẽ làm cơ thể hồi phục nhanh hơn.”

Trần Lâm đi ra phía trước cô, lấy áo khoác của mình, đi đến cửa, mới quay đầu lại nhìn cô nói: 

“Chị đừng lo lắng, tôi sẽ không nói chuyện của chị ra ngoài.” 

Nói xong câu đó, cậu mở cửa đi ra ngoài.