Xe đi qua bốn năm khúc cua, đường núi càng lúc càng dốc hơn, đầu xe “leo” trên đường núi trong tư thế gần như thẳng đứng, nhưng nhìn Hàng Cẩm nhắm mắt ngủ rất kiên định, anh ta cũng giả vờ bình tĩnh, giả vờ cho đến khi xe dừng lại.
Không ít người miền núi chạy ra xem náo nhiệt, còn cả đám trẻ con có làn da đen thùi lùi.
Hàng Cẩm vừa mới xuống xe, đã bị bọn nhỏ vây quanh, còn có mấy cô gái trẻ giữ khoảng cách, vừa thẹn thùng vừa hưng phấn kêu lên về phía cô:
“A chị, cuối cùng chị cũng đến rồi.”
Dáng vẻ mấy cô gái nhỏ mười tám, mười chín tuổi, đều đã kết hôn, bây giờ trong tay không ôm một đứa bé trong ngực thì cũng dắt tay một đứa.
Lúc trước, Hàng Cẩm muốn giúp họ đi học, nhưng họ không muốn ra ngoài. Họ nói rằng dù có đi học thì sau này cũng vẫn phải gả chồng và sinh con, khi nói những lời này, đứa lớn nhất trong số họ mới chỉ có mười tuổi.
Hàng Cẩm không thể quên vẻ mặt của những gương mặt non nớt khi đó, lúc họ nói điều này với cô, như thể họ được sinh ra là lợn nái, sứ mệnh của họ trong cuộc đời này là sinh ra một đàn con thơ và phải sinh đẻ cho đàn ông.
Đây cũng là lý do lớn nhất khiến không có đứa trẻ nào mà cô hỗ trợ là con gái.
“Quả táo, chị ăn ăn.”
Một cô bé lấy ra quả táo đã được rửa sạch từ trong cặp đưa đến, Hàng Cẩm nhận lấy đưa lên miệng cắn một miếng, trên mặt hiện lên ánh cười nhẹ:
“Cảm ơn.”
Vừa mới xuống xe, Lục Vận Phục đã bị mấy đứa trẻ bám lấy ống quần, đều là mấy đứa bé tầm bốn năm tuổi, trên mặt đều dơ bẩn, bàn tay nhỏ cũng dơ, nắm lấy ống quần anh ta gọi anh ơi anh ơi, tò mò hỏi anh ta là ai, hỏi cà vạt trên cổ là cái gì.
Trưởng thôn nghe thấy tiếng ồn ào đã ra đến nơi, trên mặt tươi cười chỉ còn thấy nếp nhăn, muốn bắt tay nhưng lại sợ mất lịch sự, không ngừng xoa hai bàn tay vào nhau, chào về phía sau:
“Đến rồi, vào ngồi đi, vào ngồi đi.”
Ngôi nhà của Trưởng Thôn nằm ở lưng chừng núi, được xây bằng gạch và đá, bên ngoài sơn tường trắng nham nhở, trong nhà không có đồ đạc gì tươm tất, nhìn qua cũng là một gia đình nghèo khó.
Biết Hàng Cẩm đến đây, trưởng thôn đã sớm bày mấy chiếc ghế đã được cọ sạch ở trong nhà, đồng thời bày một chiếc bàn mới làm cùng với hạt dưa và đậu phộng trên đó.
Toàn bộ người trên núi dưới núi, quen hoặc không quen biết đều đến đây xem chuyện vui, đứng một đoạn thì thầm to nhỏ, bàn luận về gương mặt và khí chất của Hàng Cẩm, lại khen Lục Vận Phục bên cạnh cô, nhìn qua rất có tiền, nói người có tiền trên Ti Vi đều có dáng vẻ như thế này.
Một nhóm người càng ngày càng đến gần, đều chen chúc trước cửa nhà trưởng thôn, có người trực tiếp đi vào đứng dựa vào tường, sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lục Vận Phục, khiến cho Lục Vân Phục cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, chọc chọc cánh tay Hàng Cẩm nói:
“Có phải tôi quá đẹp trai không?”
Hàng Cẩm giả vờ coi như không nghe thấy gì, tìm một cái ghế ngồi xuống, yên lặng nghe trưởng thôn nói.
Chàng trai vừa mới lái xe đặt chìa khóa xe lên bàn định quay người rời đi, đã bị trưởng thôn chặn lại: “Sao lại đi? Trần Lâm, đưa phiếu điểm cho cô Hàng coi.”
Mỗi lần có thành tích, Trần Lâm đều gửi tới wechat của Hàng Cẩm, nhưng wechat kia vẫn luôn do trợ lý của cô quản lý, nên thường trả lời rất ngắn gọn, chỉ có một câu:
Không ngừng cố gắng.
Không còn một từ nào thừa thãi.
Có thể cô đã nhìn qua, thấy hoặc không thấy.
Trần Lâm dừng chân, quay người nhìn về phía Hàng Cẩm, lấy điện thoại ra, mở ra album, đem phiếu điểm đưa tới trước mặt Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm đã ăn xong táo, lấy khăn của mình ra ung dung thong thả lau tay, thấy điện thoại của Trần Lâm đưa tới, tùy tiện quét mắt qua, lại chú ý thấy chiếc điện thoại kiểu dáng cũ từ mấy năm trước, màn hình đã vỡ đến mức không nhìn rõ gì.
Cô gật đầu, giọng bình thản không có quá nhiều cảm xúc: “Khá tốt.”
Không khí hơi quái lạ, lúc này Lục Vận Phục mới phát hiện, Hàng Cẩm cùng tên tài xế trẻ tuổi này có quen biết, thậm chí… anh ta có thể khẳng định, chàng trai này là một nam sinh nghèo khó mà Hàng Cẩm đã giúp đỡ.
Cậu là sinh viên miền núi đầu tiên được cô giúp đỡ trên đời.
Cậu cũng là người duy nhất được cô hỗ trợ trong vùng núi này.