Nhớ Em - Đông Ca

Chương 11: Không ăn được




Chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ 30, hạ cánh xuống thành phố Bắc Kinh vào lúc 4 giờ chiều.

Có lẽ đêm qua Lục Vận Phục ngủ không ngon giấc, cho nên ngủ bù suốt cả chuyến bay, Hàng Cẩm khó có được mấy tiếng yên tĩnh, lúc xuống máy bay, cô đi cùng trợ lý đi theo lối VIP ra ngoài, tài xế đợi đã lâu, vừa thấy mọi người đi đến, lập tức đi xuống mở cửa xe cho cô. 

Lục Vận Phục thuận thế chen vào ghế sau: “Đưa tôi một đoạn.”

“Tôi phải về công ty.” Hàng Cẩm lấy khoai tây chiên mà tài xế vừa mua đặt ở sau xe, cắn hai miếng rồi uống thêm ngụm nước.

“Tiện đường.” Lục Vận Phục mặt dày vô sỉ nằm ngửa ra sau, còn thuận tiện lấy khoai tây cho vào miệng: 

“Chiều nay ăn gì, cùng sang bên Thành Đông ăn thử món mới không?”  

“Không rảnh.”

“Sao mỗi ngày đều bận rộn như vậy, ăn một bữa cơm cũng không rảnh?” 

Anh ta vắt chéo chân lên, ngồi trên chiếc Maybach của người khác, lại có vẻ thoải mái như ở nhà mình.  

Hàng Cẩm cầm notebook xem hành trình, ngoài miệng  cười nhạo anh ta một câu: 

“Không thể so sánh với lão về hưu được.”

“Hâm mộ có phải hay không, nếu em hâm mộ thì gả về đây, tôi dẫn em đi hưởng thụ cuộc sống của lão gia về hưu, bảo đảm cả đời sau vẫn an nhàn.”  

Lục Vận Phục búng tay một cái: “Nói thật, lấy người có chỉ số thông minh như em, anh đây còn đẹp trai lắm tiền, gen con cái sau này khẳng định có thể vượt qua lão đại gia.” 

Hàng Cẩm cũng không ngẩng đầu lên, nói chuyện cũng giống như đang đi họp, cảm xúc không hề giao động:

“Nếu anh muốn cải thiện gen, không bằng đi đến khu đại học tìm, tìm mấy em gái có lý lịch  đẹp, mặt mũi cũng xinh đẹp, thiếu gì.”

“Không phải đã gặp đây sao.”

Lục Vận Phục đang nói chuyện, di động reo lên, anh ta nhận được cuộc gọi từ phòng nhân sự(HR), nói rằng hơn ba mươi hồ sơ đã được gửi đến mail của anh ta, yêu cầu anh dành chút thời gian xem qua và chọn cho mình một trợ lý.

Lục Vận Phục đã tuyển chọn trợ lý trên quy mô lớn từ năm ngoái, theo tiêu chuẩn trợ lý của anh cả, anh cả yêu cầu anh ta chọn lấy ba người.

Cuối cùng chọn một năm, trợ lý đổi một người lại một người, đến giờ vẫn chưa chọn được người nào phù hợp, HR có ý, hay đổi mấy người trợ lý thành phụ nữ xem sao, Lục Vận Phục đồng ý.

Bây giờ bộ phận HR đã sẵn sàng và đang đợi Lục Vận Phục tiếp tục cuộc phỏng vấn. Tuy nhiên, anh ta đã biến mất mà không nói một lời nào. Bộ phận HR không thể chịu đựng được nữa nên họ đã gọi đến, hỏi khi nào anh ta sẽ trở lại công ty, cho dù đó là một cuộc phỏng vấn, hay sàng lọc trên mạng cũng được.

“Hôm nay ngày bao nhiêu?” Lục Vận Phục đưa mắt nhìn đồng hồ: 

“Ngày 30 à, vậy theo thứ tự đi, chọn cô có sơ yếu lý lịch sếp thứ 30, thứ hai tuần sau bảo cô ta đến phỏng vấn.” 

Sau khi cúp điện thoại, Lục Vận Phục lấy miếng khoai ném vào trong miệng: “Aiz, em nói xem cô trợ lý này trụ được mấy ngày?” 

Hàng Cẩm không thèm để ý tới anh ta.

Lúc xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của công ty, Hàng Cẩm xuống xe, ném lại Lục Vận Phục ở trên xe, cho anh ta muốn làm gì thì làm.

Lục Vận Phục không xuống xe. Anh  ta đã đến công ty hàng Cẩm và đi theo cô suốt vài tháng, mỗi ngày nhìn cô vội đến vội đi, đi kiểm tra hiện trường các dự án, quay lại sắp xếp nghiên cứu và họp, sàng lọc và đánh giá, xây dựng phương án rồi lên kế hoạch, đặt lịch hẹn khách hàng. Nói chuyện với khách hàng, chuyển tiền và phê duyệt quỹ, tối còn xem tài liệu đến 9h30 mới tan tầm về nhà, sau mười giờ còn kiêng đường, tập thể hình, hai tháng một lần ra ngoài làm từ thiện, để kịp đi công tác, một tháng lên máy bay ba bốn lần. 

Anh ta nhìn cũng đã thấy mệt.

Cũng không hiểu Hàng Cẩm kiên trì làm sao được trong mấy năm qua.

Anh ta vẫy vẫy tay qua cửa sổ xe: “Nhớ phải ăn cơm đấy.”

Hàng Cẩm gật đầu coi như chào, rồi cùng trợ lý đi thẳng vào thang máy riêng, trực tiếp về văn phòng, hồ sơ chưa được xử lý được xếp đầy trên bàn, đầu tiên cô xem xét mail đến, hỏi Đằng Bình tối nay có hoạt động gì không, Đằng Bình nói có một hoạt động bảo vệ môi trường xanh, cuộc họp bắt đầu vào lúc 7 giờ.

Các GP (đối tác) và LP (nhà đầu tư) trong ngành gần đây đã tham gia vào việc bảo vệ môi trường. Hàng Cẩm lật qua các tài liệu trên bàn, thấy một số phương án thu mua đều là về vấn đề bảo vệ môi trường xanh của xí nghiệp, cô mím môi, nhận lấy ly cà phê do Đằng Bình đưa đến, uống một ngụm rồi nói: 

“Bây giờ theo xu hướng đã muộn, sau này tin tức về lĩnh vực thể thao sẽ được gửi thẳng vào mail của tôi. Tôi sẽ gửi lời mời chào đến các bộ môn, các bộ phận bên dưới tập hợp tất cả các dự án thể thao, cũng như tuyển dụng đầu tư vào ngành này, vào lúc ba giờ chiều mai mở họp, tôi muốn có một báo cáo đánh giá  chi tiết dự án này.”

“Vâng.” Đằng Bình cầm notebook đi ra ngoài.

Hàng Cẩm mới vừa đọc thư xong, nhận được điện thoại từ ba cô là Hàng Đề Vân, nói trưa mai có bữa tiệc cần cô tham gia, ở khách sạn MG ngay cạnh công ty cô. 

Hàng Cẩm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giọng nói trầm xuống: “Hẹn hò mù quáng?”

“Ừm.” Hàng Đề Vân biết không thể giấu được cô, nên chỉ giải thích đơn giản: 

“Tốt hơn nhiều so với cái tên Lục cái gì Vận kia, ngàn vạn lần con đừng để miệng lưỡi trơn tru của nó đánh lừa, ba ba không cần con phải tìm một người tốt nhất, chỉ cần tìm một người đáng tin hơn cậu ta là được, mẹ con cũng nói với ba, bảo ba khuyên con, ngàn vạn lần đừng ở bên cái tên họ Lục đấy, nói cậu ta nhìn chằng giống người tốt.” 

Lục Vận Phục đã theo đuổi Hàng Cẩm hơn một năm nay, khiến cả gia đình khiếp sợ hơn một năm, sợ rằng Hàng Cẩm luẩn quẩn trong lòng mà đồng ý, cũng may Hàng Cẩm có trái tim sắt đá, tuy Lục Vận Phục không thể thành công, nhưng lòng ba mẹ của Hàng Cẩm cũng không thể chịu nổi, một lòng một dạ muốn sắp xếp cho cô một vị hôn phu thật tốt, cắt đứt tâm tư của tên họ Lục kia. 

Hàng Cẩm cũng không từ chối, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm, cô đồng ý sau đó cúp điện thoại, tiếp tục bận rộn, rất nhanh đã đến 5h30 chiều, Đằng Bình mở cửa đi vào, trên tay mang theo một phần cơm hộp. 

Cô nghiêng đầu nhìn qua, là măng xuân hầm gà viên.

Cô rửa sạch tay, cầm đũa lên thử một miếng, hương vị này không ngon như Trần Lâm nấu.

Bất giác, trước mắt hiện lên đôi mắt trong sáng đen nhánh kia, Hàng Cẩm buông đũa, uống một ngụm cà phê, nói về phía Đằng Bình: “Không ăn được, đổi món khác cho tôi.”