Nhớ Em - Đông Ca

Chương 1: Chín năm




Xe hỏng rồi.

Đường núi gập ghềnh xóc nảy, Hàng Cẩm ngồi mãi trong xe cũng cảm thấy không thoải mái, cảm giác xe dừng lại, cô tháo bịt mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Tài xế cùng trợ lý vẫn đang kiểm tra động cơ, thấy cô hạ cửa sổ xe xuống,  trợ lý chạy nhanh đến báo cáo tình hình: 

“Hàng tổng, xe chết máy rồi.”

Biết xe không thể sửa xong sớm nên tài xế bảo cô đừng gấp, đã gọi điện rồi, lát nữa sẽ có người đến đón bọn họ.  

Hàng Cẩm cũng không sốt ruột, cô ném bịt mắt sang một bên, mở cửa xe, từ ghế phụ bước xuống, vừa hít thở không khí mới mẻ trong lành của núi rừng, chân dạo bước thong thả đi về phía trước. 

Vài phút sau, phía sau truyền đến tiếng còi xe, Hàng Cẩm không quay đầu lại, đi dọc theo con đường núi, bên tai là tiếng Lục Vận Phục trêu đùa: 

“Đại tiểu thư Hàng, xe hỏng rồi à, muốn ngồi xe tôi không?”

Hàng Cẩm không thèm để ý đến anh ta.

Tám giờ xuống máy bay, đi xe tầm hai tiếng, bây giờ đã là mười giờ, thời tiết cuối tháng chín ở Bắc Kinh vẫn còn là mùa hè, nhưng ở vùng núi đã sớm vào thu, những cơn gió mát mẻ lùa khắp mọi nơi. 

Lục Vận Phục thấy bước chân cô không dừng, bảo tài xế dừng xe lại, mình cũng xuống đi theo bên cạnh Hàng Cẩm, đi được vài bước: +

“Lên xe đi, xe tôi vẫn còn ghế trống.” 

“Nhàn rỗi quá nhỉ?” Hàng Cẩm không nhìn anh ta, giọng nói lạnh nhạt, không có quá nhiều cảm xúc. 

Một tháng Lục Vận Phục chạy đến tìm cô mười mấy lần, còn chạy theo cả đi công tác, đi đâu cũng đi theo, và coi đó là một cuộc hẹn hò. 

kể cả cô có đi làm từ thiện thì anh ta cũng sẽ đồng hành cùng cô trên mọi chặng đường, dù có chuyện gì đi chăng nữa.

Chẳng màng Hàng Cẩm không hề cảm kích một chút nào.

Đây là lần đầu tiên Lục Vận Phục theo đuổi một người phụ nữ quyết liệt như vậy, với tinh thần sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu.

Ngay cả khi xuống xe, trời lạnh đến mức nước mũi sắp rơi xuống, anh ta còn cố gắng đưa hai tay đã cứng đờ dang rộng ra, nghênh đón một cơn gió núi hiu quạnh, lúc nói chuyện hàm răng cũng bất giác run lập cập, lạnh đến mức nghiến răng nghiến lợi: 

“Hic, nói điều này ra thật đau lòng, tôi đây còn không phải vì đi cùng em, à tôi chỉ…xa xôi vạn dặm, trèo đèo lội suối, đến cái nơi núi non cằn cỗi này để hẹn hò với em.” 

Anh ta nói chuyện lúc nào cũng liên thiên, mãi Hàng Cẩm cũng quen.

Tuy người này ăn nói hành động như một tên ăn chơi trác táng, nhưng mỗi lần Hàng Cẩm quyên góp một chương trình từ thiện nào đó, anh ta cũng tham gia quyên tặng, thậm chí còn xây vài trường tiểu học, giúp đỡ hàng trăm học sinh nghèo vượt khó.

Đối lập với vẻ ăn chơi trác táng như vậy, Lục Vận Phục cũng có vài phần nhân đạo.

Cuối cùng Hàng Cẩm cũng nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Nếu quá nhiều tiền, sau này phiền Lục đại thiếu gia quyên góp thêm nhiều hơn.” 

Lục Vận Phục trả lời rất dũng mãnh: “Đương nhiên cần phải thế.”  

Lúc Hàng Cẩm mười chín tuổi, để gia nhập giới kinh doanh của thành phố Bắc Kinh, cô đã theo chân một nhóm đại gia ngân hàng đầu tư đi gây quỹ từ thiện. Trong năm đó, thậm chí cô còn tài trợ cho 10 sinh viên nghèo ở miền núi.

Từ đó về sau, Quý Châu, Tây Tạng, Cam Túc, thậm chí càng là những nơi xa xôi, cô đều đã đi qua, phần lớn là quyên tặng đồ dùng, quần áo, đồ ăn, cùng sách vở. Chỉ có vài người, cô cảm thấy có trình độ tốt, vậy nên giúp đỡ đối phương đi học, cho đến khi tốt nghiệp đại học.  

Cuối cùng, đã chín năm đã trôi qua kể từ lần đầu tiên cô đi làm từ thiện.

Mảnh đất dưới chân chính là nơi cô hỗ trợ học sinh nghèo lần đầu tiên – núi Sùng.

Dường như mọi người luôn nhớ về những điều họ trải qua lần đầu tiên, và Hàng Cẩm cũng không ngoại lệ, nửa đêm tỉnh mộng, thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến dòng nước suối ngọt ngào trên núi, những loại rau rừng đắng đến khó nuốt, nhớ đến mấy đứa trẻ hồn nhiên, dè dặt cẩn thận kéo cánh tay cô hỏi: Lần sau khi nào lại tới đây. 

Khi đó, cô quá bận làm quen với công việc kinh doanh của công ty, và vội vàng kết giao với những nhân vật lớn trong thương trường, cũng không rảnh quan tâm tới những con người ở vùng núi này, cho đến khi cô bình tĩnh lại, mới phát hiện thời gian đã trôi qua quá nhanh.

Thoáng một cái đã qua chín năm.

Hàng Cẩm hơi thất thần, tay áo bị Lục Vận Phục giữ chặt, bên tai nghe tiếng anh ta nói: 

“Có xe đón em rồi.”

Cô ngước lên, nhìn thấy một chiếc Volkswagen màu đen cũ kỹ dừng lại, rồi quay đầu lại ngay trước mặt cô, cách hai mét chiếc xe cũng dừng lại.

Cửa bên ghế điều khiển mở ra, một cánh tay đen sẫm vươn ra, nắm chặt vào nóc xe mượn lực, sau đó lộ ra đầu và cơ thể, cong lưng lắc lắc thân mình, cơ bắp lộ ra dưới tay áo ngắn màu xám, cậu giơ tay đóng sầm cửa xe, quay đầu qua, con ngươi đen nhánh, nét mặt hoang dại, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng về phía Hàng Cẩm.  

Một khuôn mặt vô cùng trẻ trung.

Cậu đi vài bước đã đến trước mặt Hàng Cẩm, thấp giọng nói: 

“Chú Vương bảo tôi đến đón mấy người.”

Hàng Cẩm “Ừm” một tiếng, đi vài bước đến cạnh xe, kéo cửa bên ghế phụ lái bước lên.

“Aiz, Hàng đại tiểu thư, không chờ người mình nữa à?”

Lục Vận Phục thấy thế cũng kéo ra cửa sau xe ngồi vào ghế dưới: 

“Được rồi, vậy chúng ta đi trước, tài xế, mở điều hòa nào.”

Chàng trai bị gọi là tài xế dừng lại một chút, mới ý thức được gọi tài xế chính là bảo mình, cậu khởi động xe, liếc qua nhìn Hàng Cẩm đang ngồi bên cạnh, lúc này mới lên tiếng: 

“Không có.”

“Không có?” Lục Vận Phục khoanh tay hít một hơi lạnh trong xe:

“Hàng tổng chịu được không, hay sang xe của tôi, trong xe tôi ấm lắm.”  

“Lái xe đi.” Hàng Cẩm không muốn nói chuyện, nói xong câu này đã nhắm mắt lại. 

Lục Vận Phục chậc một tiếng, vốn anh ta còn muốn tâm sự với Hàng Cẩm, ai ngờ cô đã nhắm mắt giả vờ ngủ, miệng anh ta còn không chịu yên, tìm tài xế nói chuyện phiếm, hỏi cậu có phải người địa phương không, bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa.  

Người dân địa phương núi Sùng thường kết hôn vào lúc mười sáu tuổi, cho dù có hai đứa con cũng chẳng có gì hiếm lạ. 

Chàng trai nửa lời cũng không muốn đáp lại anh ta, chỉ nói:

“Cài dây an toàn.”

Không hiểu sao, Lục Vân Phục cảm thấy chàng trai này hơi có ý thù địch với mình.

Chắc tên này lại ghen tị vì mình vừa đẹp trai lại giàu có đây mà, chưa kể bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ xinh đẹp như Hàng Cẩm.

Lục Vân Phục lại chậc một tiếng, thầm nghĩ, đúng là tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, nghĩ gì đều viết hết lên mặt.