Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 9: Mặt trời nhỏ




Từ Tri Tuế.

Thư Tĩnh cảm thấy tên của cô gái này rất quen tai, ngẫm nghĩ một lát, sau đó chợt nở nụ cười: “Dì nhớ cháu, cháu là bạn học hồi tiểu học của Kỳ Nhiên. Trong tấm ảnh chụp hồi tốt nghiệp tiểu học, cháu ngồi ngay hàng đầu tiên, cô bé có vóc người nhỏ nhắn đó là cháu đúng không?”

“Vâng!” Từ Tri Tuế cười tít mắt, vui vẻ hệt như lúc biết Kỳ Nhiên vẫn nhớ mình là ai. Cô đi vào phòng, được dì hộ lý mời ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ kê bên cạnh giường bệnh.

“Hiện tại bọn cháu vẫn là bạn học cùng lớp, Kỳ Nhiên ngồi phía trên cháu.”

Thư Tĩnh cười dịu dàng, sắc mặt tái nhợt không có chút màu máu nào: “Vậy à, vậy thì khéo thật đấy. Cháu tới gặp thằng bé phải không? Để dì gọi điện thoại giục thằng bé về.”

Nói rồi, Thư Tĩnh làm như định sờ lấy chiếc điện thoại để ở đầu giường nhưng vì sức khỏe yếu nên hễ nhúc nhích một chút thôi là toàn thân đều thấy đau đớn. Từ Tri Tuế vội vàng giữ Thư Tĩnh lại, tinh ý nói: “Dì à, cháu không vội đâu, cháu có thể ngồi nói chuyện với dì trước.”

“Vậy cũng tốt.” Thư Tĩnh ôm bụng thở hổn hển. Cho dù đã hết sức phối hợp điều trị nhưng bệnh tình của bà ấy không hề có chuyển biến tích cực nào, động tác vừa rồi đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của bà ấy.

Từ Tri Tuế thấy vẻ mặt Thư Tĩnh đau đớn, cô vội hỏi: “Dì vẫn ổn chứ ạ?”

“Không sao đâu cháu, bệnh cũ ấy mà.” Thư Tĩnh dựa lưng vào gối, xua tay bảo: “Không biết mấy nay bị làm sao mà không ăn nổi gì cả, hễ ngủ là liền tù tì suốt một, hai ngày trời, làm cả nhà cũng khổ lây.”

Giọng nói của Thư Tĩnh hết sức thoải mái, rõ ràng là bà ấy không muốn người khác phải lo lắng cho mình, Từ Tri Tuế thấu hiểu suy nghĩ của bà ấy nên không hỏi nhiều nữa, vẫn nói chuyện phiếm bình thường với bà ấy như với những người lớn khá, kể những chuyện diễn ra ở trường học cho bà ấy nghe.

Hai người đang nói chuyện thì Kỳ Nhiên trở về. Thấy Từ Tri Tuế tới, anh hơi sững sờ, sau đó, anh đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh, vội vàng để bữa sáng xuống tủ đầu giường rồi vươn người tới kiểm tra tình hình của Thư Tĩnh.

“Mẹ dậy rồi ạ? Mẹ thấy thế nào? Để con đi gọi bác sĩ tới xem thử.”

“Mẹ không sao, vừa rồi bác sĩ đã tới đây rồi, Tri Tuế ngồi nói chuyện với mẹ từ nãy tới giờ, chờ con về thì mẹ cũng khỏi ốm luôn rồi.” Thư Tĩnh cười, trách con trai mình đi lâu, để khách phải chờ.

Kỳ Nhiên dém lại góc chăn cho bà ấy, quay qua nói với Từ Tri Tuế: “Xin lỗi, cửa hàng bán đồ ăn sáng đông người quá nên tôi phải đứng xếp hàng mất một lúc.”

Lời này khiến Từ Tri Tuế cảm thấy ngượng ngùng, rõ ràng là tại cô không báo trước tiếng nào đã tự ý tới đây, sao lại bắt anh phải xin lỗi chứ, cô vội vàng xua tay: “Không sao, hôm nay là Quốc khánh nên đi đâu cũng đều đông người cả, tôi chỉ mới tới đây một lát thôi.”

Kỳ Nhiên “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, trong lòng vẫn đang cố nghĩ xem, chẳng phải hôm qua Tống Nghiên và Bùi Tử Dập đã mang đề thi tuần này tới rồi sao?

Có lẽ là nhận ra sự bối rối của anh, Từ Tri Tuế gãi tai, lúng túng nói: “Chuyện là… Tôi tình cờ đi ngang qua, sau đó chợt nghĩ là hay là vào đây thăm xem dì thế nào, tiện thể mang cái này cho cậu.”

Cô lấy mấy quyển vở bỏ trong chiếc túi đeo chéo căng phồng ra, khẽ nói: “Đây là vở ghi các môn của tôi, mặc dù không tốt bằng cậu tự ghi nhưng tất cả những ý chính mà thầy cô giảng tôi đều ghi chép đầy đủ, nếu như cậu không chê thì cứ giữ lại mà đọc.”

Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Nhiên, chỉ cảm thấy tay mình lơ lửng giữa không trung một lúc lâu mà anh vẫn không có phản ứng gì.

Đương khi cô đã chờ lâu tới mức trong lòng bắt đầu cảm thấy chột dạ, thầm nghĩ nếu như anh từ chối thì cô phải làm thế nào cho phải thì đột nhiên Kỳ Nhiên lại đưa tay ra nhận lấy vở của cô, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm, giấu hai bàn tay ướt đầy mồ hôi lạnh ra sau lưng.

Kỳ Nhiên để vở của cô xuống chiếc giường xếp được kê tạm thời ở trong góc, đây là chỗ học tập và nghỉ ngơi của anh trong suốt thời gian qua.

Vì Thư Tĩnh bị bệnh nên dạo này anh không có tâm trạng chỉnh trang cho chính mình, chiếc giường xếp trông có vẻ hơi bừa bộn. Anh xếp gọn vở và đề thi lại, tiện tay chỉnh lại chiếc áo sơ mi đang mặc để trông mình không đến nỗi quá lôi thôi.

Anh xoay người lại, mở chiếc túi đựng bữa sáng vừa mua được ra, hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

Chu Vận không ở nhà, Từ Tri Tuế vừa ra khỏi cửa đã vội vàng chạy đi cho kịp chuyến tàu điện ngầm nên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lấp đầy bụng của mình. Cô lắc đầu, muốn nói là mình ngồi một lát rồi sẽ về ngay. Không ngờ Kỳ Nhiên nhìn cô một cái rồi nói: “Vậy thì tốt quá, cậu ăn chung luôn đi.”

Không đợi Từ Tri Tuế đáp, một xửng bánh bao súp nóng hôi hổi đã được đưa tới trước mặt cô. Đối diện với tác động kép tới từ mỹ thực và lời mời mọc của Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế vui vẻ cầm đũa lên.

Bác sĩ dặn dò Thư Tĩnh chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng nên Kỳ Nhiên mua cháo, đút cho bà ấy ăn từng thìa một như chăm sóc một đứa trẻ.

Anh đã gầy hơn nhiều so với lần gặp gần đây nhất từ mấy hôm trước, đôi mắt vằn đầy tơ đỏ, cả người lộ rõ vẻ buồn ngủ. Lúc nói chuyện, giọng anh khàn khàn như có hạt cát trong cổ họng, có lẽ là quá mệt mỏi nên sắc mặt cũng nhợt nhạt, không có biểu cảm gì.

Thư Tĩnh ăn được vài thìa thì nói là đã no rồi. Nhớ ra hôm nay là Quốc khánh, bà ấy bảo Kỳ Nhiên mở tivi lên xem nghi thức duyệt binh.

Từ Tri Tuế nhớ rõ, hôm đó ngoài đường giăng đầy cờ đỏ rực rỡ, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều phát nhạc cách mạng, cô và hai mẹ con Kỳ Nhiên cứ thế ngồi trong phòng bệnh xem lễ duyệt binh kéo dài ba tiếng đồng hồ.

Thư Tĩnh luôn miệng cảm thán sự lớn mạnh của tổ quốc, sự anh dũng của người lính. Trong lúc đó, Kỳ Nhiên luôn cúi đầu không nói một lời, yên lặng ngồi một góc, nhìn chằm chằm tivi không chớp mắt.

Trong đôi mắt đen láy sâu thẳm sáng lên ánh sáng khát khao và sống động.

Từ Tri Tuế thấy vậy, không hiểu sao lại thấy chua xót trong lòng.

Lúc này, cô không hề ngờ được rằng, lễ duyệt binh kỷ niệm bảy mươi năm Quốc khánh của mười năm sau, cô cũng xem trong bệnh viện.

Chỉ có điều, khi đó bên ngoài phòng của cô có bệnh nhân đến khám bệnh xếp thành hàng, chỉ hận không thể biến một phút thành hai phút, chỉ có thể tranh thủ lúc đi vệ sinh để liếc nhìn màn hình lớn treo trong sảnh lớn một lát.

Lúc trông thấy dáng người thẳng tắp của quân nhân Trung Quốc, cô lặng lẽ đỏ hoe bờ mi…

Liệu có phải vì nghĩ đến Kỳ Nhiên hay không, cô không muốn nghĩ rõ ràng, cũng không có thời gian để nghĩ cho rõ ràng.

Khi đó, cô và Kỳ Nhiên đã không liên lạc với nhau gần mười năm.

Lúc nghi thức duyệt binh sắp kết thúc, Kỳ Thịnh Viễn phong trần mệt mỏi đi từ bên ngoài về, thấy vợ đã tỉnh, ông ấy vội vàng lại gần hỏi han ân cần.

Dường như ông ấy thức trắng đêm không ngủ, hốc mắt thâm quầng, mặt mày ủ rũ, áo sơ mi, áo vest nhàu nhĩ, Thư Tĩnh thấy vậy không khỏi đau lòng, hỏi: “Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”

Kỳ Thịnh Viễn lắc đầu, đáp qua loa: “Không phải chuyện gì to tát đâu, hồ sơ nhập khẩu xảy ra chút vấn đề nên tổ chức cuộc họp ngay trong đêm, giờ đã giải quyết được rồi.”

Thư Tĩnh gật đầu, không hỏi nhiều thêm nữa, xưa nay bà ấy luôn ủng hộ quyết định của chồng trong những việc ở công ty.

Kỳ Thịnh Viễn mua hoa quả, bảo Kỳ Nhiên mang đi rửa cho Từ Tri Tuế ăn. Họ ngồi nói chuyện với nhau được một lát thì một y tá trẻ tuổi tới, gọi Kỳ Thịnh Viễn: “Ông Kỳ, ông tới đúng lúc quá, chủ nhiệm Phương đang muốn gặp ông đấy, có một số việc cần phải trao đổi với ông.”

Kỳ Thịnh Viễn giật mình, bất giác hỏi: “Có phải đã có kết quả kiểm tra rồi không?”

Y tá trẻ tuổi do dự một thoáng rồi chỉ nói: “Ông cứ đi gặp đi là biết.”

Kỳ Thịnh Viễn gật đầu, trong lòng cũng đã đoán được phần nào, ông ấy đứng dậy chỉnh lại cà vạt cho chỉnh tề, vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực, xoay người vuốt tóc vợ, cười nói: “Bà ngủ một lát đi, tôi đi rồi sẽ về nhanh thôi.”

Sau đó, ông ấy bảo với Kỳ Nhiên: “Con ở đây chăm sóc cho mẹ thật tốt, có gì thì gọi điện nói cho ba biết.”

Kỳ Nhiên nhìn ông ấy nhưng không nói gì.

Sau khi Kỳ Thịnh Viễn đi rồi, Thư Tĩnh tắt tivi, nói rằng mình buồn ngủ, muốn đi ngủ.

Không biết có phải là sợ ánh sáng hay không hay là vì lý do nào khác, bà ấy kéo chăn lên trùm kín đầu, trở mình đưa lưng về phía Kỳ Nhiên và Từ Tri Tuế, ấn nút tự động ở thân giường, để đầu giường hạ thấp xuống. Bả vai bên dưới chăn khẽ run run, tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề hơn bình thường.

Từ Tri Tuế cảm thấy, hình như bà ấy đang khóc.

Kỳ Nhiên tỏ ra hết sức bất an nhưng anh chỉ giữ yên lặng, một lát sau, anh mượn cớ ra ngoài đi lấy nước rồi giao Thư Tĩnh cho hộ lý, mở cửa đi ra ngoài.

Từ Tri Tuế biết anh muốn làm gì nên mở cửa đi theo.

Trong phòng làm việc của bác sĩ, chủ nhiệm Phương của khoa ngoại tổng quát đang cầm một chồng giấy xét nghiệm, trình bày tình hình bệnh tình của bệnh nhân cho Kỳ Thịnh Viễn biết. Sắc mặt ông ấy nặng nề, liên tục đẩy chiếc kính mắt trên sống mũi, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Qua nhiều ngày kiểm tra, hiện tại cơ bản đã có thể xác định, vợ anh mắc ung thư dạ dày… Nhưng đã chuyển sang giai đoạn cuối.”

Nghe vậy, Kỳ Thịnh Viễn im lặng. Ông ấy cúi đầu, xem đi xem lại tờ giấy xét nghiệm trong tay, đến khi ngẩng mặt lên, hai mắt đã đỏ hoe.

Thực ra, qua nhiều ngày như vậy, trong lòng ông ấy đã ít nhiều có sự chuẩn bị nhưng khi kết quả kiểm tra thực sự bày ra trước mắt, ông ấy vẫn không thể chấp nhận được.

Ông ấy nghẹn ngào nói: “Vậy có thể phẫu thuật được không?”

Chủ nhiệm Phương thở dài một tiếng, gắn mấy tấm phim chụp CT cắt lớp lên trước đèn soi: “Bình thường chúng tôi không kiến nghị phẫu thuật đối với bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, hơn nữa tình hình của bà ấy không hề lạc quan, tế bào ung thư di căn quá nhanh, đã ảnh hưởng tới toàn bộ cơ thể. Hiện tại, tình hình sức khỏe của bà ấy hơi yếu. Nếu như khăng khăng phẫu thuật thì có nguy cơ sẽ bị bội nhiễm hoặc xuất hiện triệu chứng thiếu máu, khiến người bệnh nhanh chết hơn, cho nên tổ chuyên gia của chúng tôi kiến nghị điều trị bằng phương pháp tổng hợp một cách thận trọng.”

Kỳ Thịnh Viễn lẳng lặng nhìn bác sĩ, dường như nhất thời khó có thể tiêu hóa nổi nhiều tin tức như vậy. Sau một lúc lâu, ông ấy mới nghẹn ngào mở miệng: “Vậy nếu như... Tôi nói là nếu như, tế bào ung thư không thể khống chế được… Thì vợ tôi còn có thể sống được bao lâu nữa?”

Chủ nhiệm Phương thấu hiểu tâm trạng của ông ấy nhưng chuyện đã tới nước này, bác sĩ chỉ có thể tích cực điều trị và nói cho người nhà bệnh nhân biết rõ tình hình thực tế.

“Dựa theo tình huống của bà ấy thì… Khoảng ba đến sáu tháng, cũng có thể sẽ ngắn hơn. Hy vọng người nhà chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”

“...”

“Choang”, ngoài cửa vang lên tiếng đồ rơi vỡ.

Kỳ Thịnh Viễn đứng dậy xem thử, chỉ nhìn thấy một đám mảnh thủy tinh vỡ và Từ Tri Tuế đứng bên chiếc ghế dài lúng túng không biết phải làm sao.

Ông ấy nhanh chóng hiểu ra, hỏi: “Kỳ Nhiên vừa mới ở đây à? Thằng bé nghe được hết rồi phải không?”

Từ Tri Tuế khép hờ bờ mi, cố nén nước mắt, gật đầu.