Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 89: Tôi cũng rất nhớ bạn trai mình đấy




Lúc chạy xuống đến tầng một tầng hầm, trần nhà khoa phóng xạ đã bắt đầu rỉ nước, nhân viên ý tế đang khẩn trương vận chuyển trang thiết bị, Từ Tri Tuế và các đồng nghiệp im lặng nhìn nhau ra hiệu, không cần giao lưu ngôn ngữ quá nhiều, rất nhanh họ đã tập trung vào công việc cứu hộ.

Cô giúp đỡ mấy y tá chuyển máy móc sang chỗ cao hơn, có thể cứu được một máy là một máy. Những đồng nghiệp khác cũng chuyển bao cát và chăn bông  đến để chặn chỗ thấm nước, đề phòng nước bùn chảy ào ào theo cầu thang xuống chỗ sâu hơn.

Nhưng tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp sức mạnh của trận mưa to này, trên mặt đất mưa càng ngày càng to hơn, mực nước sông Bạch Thủy ở phía đông bệnh viện trung tâm nhanh chóng dâng cao, nước sông bắt đầu chảy ngược vào thành phố.

Mực nước sảnh khám bệnh của bệnh viện trung tâm dâng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã xô đổ bao cát, ào ạt tràn vào tầng hầm.

Trong chốc lát, nước trong khoa phóng xạ đã ngập đến đầu gối, tầng hai tầng hầm lại có người kêu: “Mau tới giúp đỡ, nước bên này sắp đến eo rồi!”

Cả đám người lại tập trung vào việc giúp đỡ tầng hầm hai.

Gara tầng hầm và trung tâm điều phối điện thông với tầng hầm hai nên giờ phút này cũng chịu ảnh hưởng của nước lũ tràn vào như tầng hầm hai.

Hơn trăm chiếc xe con bị nhấn chìm trong biển nước, mất trọng lượng trôi theo dòng nước, nước lũ nhanh chóng dâng cao, trung tâm điều phối điện ngàn cân treo sợi tóc, một sinh xảy ra sự cố rò rỉ điện, những người đang miệt mời vận chuyển thiết bị ở cả hai tầng đều gặp nguy hiểm tính mạng.

Người phụ trách khoa phóng xạ nhìn thoáng qua dòng nước lũ đang chảy ngập gần đến eo mình bên dưới, lập tức vô cùng lo sợ, ông ta căng họng hét lên với tầng trên: “Cứ đi lên hết đi! Đi lên hết! Không cần quan tâm đến máy móc nữa!”

Tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt nhưng ngay lập tức kịp phản ứng lại, bỏ đồ vật trong tay xuống chạy lên trên lầu.

Tuy nhiên lúc này nước lũ đang chảy xiết ào ạt, trên bậc thang xuất hiện cảnh tượng nước lũ như thác nước đổ xuống, muốn tiếp tục đi lên thì nói nghe thì dễ hơn làm.

Vì để đề phòng sự cố rò rỉ điện, người phụ trách đã ngắt cầu dao điện, do đã ngắt điện nên không gian xung quanh chìm trong một màu đen tối. Từ Tri Tuế vô thức sờ vào điện thoại, lại không sờ được cái gì, trong túi không có bất cứ cái gì cả, điện thoại đã sớm bị nước lũ cuốn trôi đi trong lúc cô giúp khuân vác máy móc. Mà điện thoại của những đồng nghiệp khác hoặc nhiều hoặc ít cũng đã không thể nào khởi động được máy vì bị ngâm nước.

Cũng may chiếc đồng hồ Kỳ Nhiên đưa cho cô không bị làm sao, ngoại trừ mất tín hiệu ra thì những chức năng khác tất cả vẫn bình thường. Cô bật đèn pin lên, dùng ánh sáng yếu ớt chiếu sáng cho mọi người, những đồng nghiệp có điện thoại vẫn có thể sử dụng cũng giơ điện thoại lên cao bằng đỉnh đầu, chiếu sáng hướng lối ra cho mọi người.

Từ Tri Tuế đi theo dòng người được một lúc, đột nhiên cô nhớ ra không nhìn thấy bóng dáng Tạ Thành Nghiệp đâu, mắt ông ấy mắc bệnh quáng gà nhẹ, không nhìn rõ trong bóng tối, hơn nữa ông ấy lớn tuổi rồi đi đứng cũng không còn nhanh nhẹn nữa, Từ Tri Tuế lo lắng cho sự an toàn của ông ấy, thế là cô quay người lại dùng đèn pin quan sát xung quanh.

Chính trong lúc cô vừa quay người lại đó, cô đã nhìn thấy Tạ Thành Nghiệp đang tụt lại phía cuối đội ngũ, ông ấy đang sờ somạng đi về phía trước, đột nhiên bước hụt chân, cơ thể ông ấy ngã vào trong dòng nước lũ, bị dòng nước cuốn trôi đi xa mấy mét.

“Thầy ơi!” Từ Tri Tuế kêu lên đầy sợ hãi, gần như phản ứng theo bản năng, cô cũng tung người nhảy vào dòng nước đang chảy xiết.

Những người đồng nghiệp còn lại cũng vội vàng quay đầu nhìn lại theo, vội vàng tham gia cứu hộ.

Tuy Từ Tri Tuế biết bơi nhưng giờ phút này không gian xung quanh tối tăm, dòng nước lại chảy xiết, nước bùn chảy vào mắt khiến tầm nhìn của cô trở nên hoàn toàn mơ hồ.

Trong lúc hỗn loạn, bắp chân của cô bị thứ gì đó sượt qua một cái, khiến cô lập tức đau đến nỗi như sắp không thở nổi. Nhưng lúc này cô cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến vết thương, cô chỉ có thể cắm đầu bơi về phía Tạ Thành Nghiệp, cuối cùng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc cũng đuổi kịp bắt được cánh tay của Tạ Thành Nghiệp, sau đó bác sĩ Chúc chạy đến lại kéo cô lại.

Cứ như vậy, người này kéo người kia tạo thành một bức tường người, cuối cùng cũng cứu được Tạ Thành Nghiệp về nơi an toàn.

“Cũng may, cũng may, không để lại cái mạng già ở đây.” Tạ Thành Nghiệp dựa vào tay nắm cầu thang, thở d,ốc từng hơi từng hơi.

Từ Tri Tuế đỡ ông ấy đứng thẳng người lên: “Thầy, thầy đừng nói gở như thế!”

Tạ Thành Nghiệp cười cười: “Được, không nói nữa, mọi người đều đi lên thôi.”

Mọi người tay nắm tay xuyên qua dòng nước chảy đi lên cầu thang, ai ai cũng cho rằng lên mặt đất là sẽ an toàn nhưng không ngờ rằng tình hĩnh ở đại sảnh nơi khám bệnh cũng hết sức nguy nan, nước lũ đã dâng lên tới tận lồng ngmực, tất cả bàn ghế đều bị nhấn chìm trong biển nước, đám người chờ cứu hộ chỉ có thể hò hét tán loạn chạy lên những lầu trên.

Có bảo vệ nào đó hô: “Toàn bộ tổ máy trung tâm điều phối điện và điều hòa tổng đều bị ngập hết cả rồi.”

Bác sĩ Chúc mắng một câu thô tục với bên ngoài: “Móa nó! Trận mưa này mãi mãi không kết thúc hay sao!”

Từ Tri Tuế hít sâu một hơi, nói: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, mọi người đi lên lầu trước đi.”

Phần lớn bệnh viện đều ngập trong nước, giờ phút này không có thứ gì quan trọng hơn tính mạng, theo con nước vẫn đang tiếp tục dâng lên, dòng điện cao thế trong bệnh viện đang đứng trước nguy cơ có thể chấp cháy nổ bất cứ lúc nào, lãnh đạo bệnh viện không thể không nhanh chóng đưa ra một quyết định hết sức khó khăn… Đó là chủ động cắt điện.

Khó khăn nhiều hơn cũng xuất hiện sau khi cắt điện, nơi này chính là bệnh viện, tính mạng của rất nhiều bệnh nhân nguy kịch đều phải dựa vào thiết bị để duy trì sự sống, nếu không có điện cung ứng thì tình mạng của những bệnh nhân này sẽ như ngàn cân treo sợi tóc, có thể bị tước đi mạng sống bất cứ lúc nào.

Đám người Từ Tri Tuế vừa mới thở phào nhẹ nhõm khi lên đến lầu ba lại chợt nghe thấy có nhân viên y tế nói: “Hỗ trợ di chuyển máy phát điện!”

“ICU cũng cần người giúp đỡ!”

Máy thở là điều kiện cần thiết để bảo đảm an toàn tính mạng cho những người bệnh nặng nguy kịch, thế nhưng giờ phút này hàng loạt máy thở ngắt điện, pin dự phòng chỉ đủ duy trì máy thở hơn một tiếng đồng hồ.

Thần kinh vừa mới thả lỏng của mọi người lại một lần nữa kéo căng như dây đàn, sau khi y tá nam đi đến bộ phận hậu cần chuyển nguồn điện dự bị, nữ y tá đi bộ lên tầng mười một đến phòng điều trị bệnh nhân nặng giúp đỡ.

Điều khiến mọi người không ngờ tới chính là bộ phận hậu cần cũng không thể may mắn thoát khỏi ngập lụt bây giờ đang rơi vào thế khó, mấy cái máy phát điện đều ngập trong nước, trong khoảng thời gian ngắn cứu hộ từ bên ngoài cũng không vào được, tình hình bây giờ vô cùng nguy ấp.

Sau một tiếng, máy thở ngắt điện, nhân viên y tế chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất, đó là phương pháp bóp túi thở giúp người bệnh duy trì hô hấp.

Tần suất bóp túi thở nhất định phải ổn định, một phút bóp từ mười lăm đến hai mươi lần. Trước khi máy thở vận hành bình thường, túi thở cũng không thể dừng lại một giây một phút nào, nhân viên y tế cứ hai người một tổ, thay phiên nhau lần lượt bóp túi thở.

Từ Tri Tuế hợp tác với một y tá bệnh viện địa phương tạo thành một tổ, cứ nửa tiếng lại đổi một người trực, cứ bóp túi thở suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy, khớp ngón tay cái đã sưng to lên, cổ tay run rẩy dữ dội nhưng vì tính mạng của bệnh nhân nên họ cũng cắn răng kiên trì.

“Này, trước tiên cô xử lý miệng vết thương của mình đi đã.”

Lúc dựa vào tường nghỉ ngơi, bác sĩ Chúc đưa một chai dung dịch ô-xy già qua, cúi đầu quan sát vết thương của cô: “Chậc chậc, rách một vết lớn nha vậy, nước bùn lại bẩn, cô không sợ bị nhiễm trùng hay sao? Không cần cái chân này nữa à?”

Lúc này Từ Tri Tuế mới nhớ ra trên chân mình có vết thương, chắc hẳn là mép ghế ngồi làm bằng sắt sượt qua, một vết thương lớn cỡ khoảng bàn tay, trông có vẻ như đã chảy không ít máu nhưng chỉ là bận rộn cuống cuồng một láy nên đã quên mất, cũng không cảm thấy đau.

Cô nhận lấy chai ô-xy già, mệt mỏi nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Bác sĩ Chúc ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, nhìn người nhà bệnh nhân đang áp sát mặt vào cửa từng giây từng phút lúc nào cũng chú ý lo lắng tình hình bên trong phòng bệnh, thở dài một hơi.

“Haiz, không ngờ khi đi công tác còn có thể gặp phải chuyện này, nếu như ở bệnh viện của chúng ta, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ có chuyện như vậy!”

Từ Tri Tuế cúi đầu xử lý vết thương, nói: “Đúng vậy, cũng không biết bao giờ cứu hộ mới đến, nếu không bệnh nhân trong cả căn phòng này phải làm sao bây giờ.”

“Có lẽ phải đợi đến ngày mai, nghe nói có bệnh viện có tình hình còn tệ hơn cả chỗ này, chỗ này của chúng ta chí ít không có nhân viên nào bị thương hay tử nạn.”

Từ Tri Tuế im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả Tây Giang đều bị nhấn chìm trong nước lũ và ngập lụt, liếc mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài đều chỉ nhìn thấy một biển cả nước bùn mênh mông không có điểm cuối, hàng ngàn hàng vạn chiếc xe ô tô chìm trong làn nước, chỉ có thể nhìn thấy mui xe.

Bác sĩ Chúc bỗng nhiên nói: “Cô có biết một chuyện bây giờ tôi muốn làm nhất là chuyện gì không?”

Từ Tri Tuế mờ mịt không hiểu gì nhìn anh ấy, bác sĩ Chúc ngượng ngùng cười cười, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng hiền lành: “Tôi muốn gọi video call cho con gái tôi, nói cho con bé biết ba của con bé không sao cả, chỉ là đột nhiên rất nhớ con bé.”

Nói xong, anh ấy thò tay vào trong túi quần lấy điện thoại ra, vẩy mạnh điện thoại một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện một vệt nước đọng dài, sau khi vẩy xong anh ấy ấn ấn điện thoại nhưng màn hình vẫn tối đen như cũ.

“Đáng tiếc, cái điện thoại nát này lại bị hỏng, hàng ngoại quốc cũng không chống nước à!”

Tay Từ Tri Tuế vô thức sờ lên cổ tay tay kia của mình, trong lòng thầm nghĩ: Tôi cũng rất nhớ bạn trai mình đấy.

Một lát sau, bác sĩ Chúc hỏi đồng nghiệp cho mượn cái điện thoại có thể sử dụng, sau đó lập tức chạy ra bên ngoài tìm tín hiệu.

Từ Tri Tuế cúi đầu nghịch nghịch đồng hồ điện thoại Kỳ Nhiên đưa cho cô, lượng pin vẫn còn lại một nửa, chỉ có điều lúc trước cô chưa lắp thẻ vào trong đồng hồ, sau khi làm mất điện thoại, đồng hồ không thể kết nối mạng, giờ phút này một vạch tín hiệu cũng không có.

Tây Giang đã rơi vào trạng thái tê liệt, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không trở về khách sạn được, Kỳ Nhiên không liên lạc được với cô chắc hẳn sẽ rất lo lắng.

Từ Tri Tuế trái lo phải nghĩ, vẫn bật trạng thái khẩn cấp của đồng hồ lên, chí ít để Kỳ Nhiên nhìn thấy được định vị vị trí chỗ cô đang ở.



Nhà họ Kỷ, Vịnh Ngân Hà, thủ đô.

Kỳ Nhiên vừa nhận được điện thoại đã ngay lập tức không ngừng đi về nhà, nghe giọng điệu trong điện thoại của Kỳ Thịnh Viễn, anh còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì ghê gớm lắm, đến lúc đi vào cửa rồi mới biết là ông ấy đang cãi nhau vài câu với Kiều Tâm Tuấn, muốn tìm người uống rượu giải sầu.

“Sao vậy?” Kỳ Nhiên đi vào phòng ăn rồi ngồi xuống, nhận lấy chén rượu Kỳ Thịnh Viễn đưa cho, trầm giọng hỏi một câu.

Nghe thấy câu hỏi này của Kỳ Nhiên, Kỳ Thịnh Viễn hừ một tiếng: “Còn có thể làm sao nữa? Ba bảo cô ấy đi tham gia một buổi tiệc rượu với ba, cô ấy nói không rảnh! Kết quả thì sao, kết quả cô ấy lại đi mua sắm với bà chủ nhà khác, lại còn mua về một đống thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

Kỳ Nhiên cười nhẹ: “Chỉ đơn giản là đi mua sắm trong trung tâm thương mại mà đã khiến ba tức giận như vậy sao?”

Kỳ Thịnh Viễn đặt mạnh chén rượu xuống bàn, xụ mặt nói: “Ba là đang nói đến chuyện đi mua sắm hay sao? Ba nói là nói chuyện một mình ba tham gia tiệc rượu! Con nhìn mấy ông bạn già ngày trước của ba mà xem, có ai mà không dẫn theo vợ con đến tham gia tiệc rượu, có một vài người còn ôm cháu trai nữa đấy, còn ba thì sao? Người không biết còn tưởng rằng ông Kỳ ba đây thật ra là một người cô đơn nữa đấy!”

“...” Kỳ Nhiên không lên tiếng đáp lời ông ấy, chỉ im lặng nhấp một ngụm rượu.

Kỳ Thịnh Viễn bình tĩnh liếc nhìn anh một cái, cầm chén rượu lên thở dài: “Ôi trời, tuổi tác ba cũng lớn rồi, con tiếp xúc với công việc của công ty nhiều năm, ba nên dần dần giao quyền quyết định vào trong tay con rồi. Đến lúc con chính thức tiếp quản công ty, ông già ba đây có thể về hưu ở nhà hưởng thụ niềm vui gia đình. Đến lúc đó ba tay trái ôm một cháu gái, tay phải ôm một cháu ngoại, khỏi phải nói tốt đẹp biết bao.”

“...”

Kỳ Nhiên đặt tay lên miệng ho một tiếng nhưng vẫn im lặng không nói gì. Kỳ Thịnh Viễn thấy con trai vẫn không tiếp lời mình, ông ấy dứt khoát thẳng thắn hỏi rõ ràng: “Con và Tri Tuế định bao giờ làm xong chuyện hai đứa đây?”

“Bọn con đang chuẩn bị.”

Nghe thấy anh nói vậy, Kỳ Thịnh Viễn lập tức nói: “Cái gì gọi là đang chuẩn bị hả? Mỗi lần hỏi con, lần nào con cũng chỉ biết dùng mấy câu nói đó qua loa lấy lệ trả lời ba! Hai đứa các con ở bên nhau lâu như vậy, tuổi tác cũng đến rồi, nên cầu hôn thì cầu hôn mà nên lĩnh chứng thì lĩnh chứng, cứ liên tục dây dưa kéo dài như này là để làm gì? Hay phải để ba nói đợi con bé trở về sau chuyến đi công tác lần này sẽ sắp xếp hai nhà ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm nói chuyện, quyết định chuyện này mới thôi.”

Kỳ Nhiên tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ ra mặt, cạn ly với ông ấy rồi cười nhẹ nói: “Được rồi, đợi cô ấy trở về con sẽ lập tức bàn bạc với cô ấy ạ.”

“Một lời đã định đấy nhé, lần này không cho phép con tiếp tục lừa gạt ba nữa.”

“Một lời đã định.”

Trong lúc ba con đang nói chuyện, điện thoại Kỳ Nhiên vang lên một loạt tiếng cảnh báo dồn dập, anh nhíu mày lấy điện thoại ra xem,, trên màn hình điện thoại nhấp nháy ô biểu tượng màu đỏ, sau khi mở khóa màn hình lập tức xuất hiện một vị trí xác định.

Đó chính là bệnh viện trung tâm Tây Giang.

Cũng gần như chính vào lúc này, điện thoại của Bồ Tân gọi đến.

“Này, tổng giám đốc Kỳ, Tây Giang đang xảy ra mưa lớn lũ lụt, vị trí bệnh viện trung tâm bác sĩ Từ làm việc chính là khu vực bị ảnh hưởng nặng nhất của thiên tai.”

“...”

Trận mưa to này ở Tây Giang liên tục trút xuống đến giữa trưa ngày hôm sau mới có dấu hiệu dần dần tạnh, bệnh viện trung tâm bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ba tầng phía dưới toàn bộ ngập trong biển nước, nước ngập ở đại sảnh tầng một đủ có thể ngập đến thắt lưng người trưởng thành.

Sau khi nhận được thông báo yêu cầu trợ giúp của bệnh viện, đầu tiên chính quyền thành phố đã phái nhân viên chữa cháy đến giúp di tản những người gặp nạn, phía bệnh viện cũng liên lạc được với bên bệnh viện liên kết hợp tác với họ, trước tiên chuyển những bệnh nhân có tình trạng bệnh nguy kịch đến phòng bệnh an toàn.

Hai ngày sau đó, bệnh viện trung tâm tạm dừng hoạt động khám bệnh bên ngoài, cả bệnh viện tập trung nạo vét thoát nước giải tỏa ngập úng.

Sau khi nước ngập rút đi, Từ Tri Tuế và những đồng nghiệp của bệnh viện Trường Tế vẫn tiếp tục ở lại bệnh viện trung tâm, giúp nhân viên y tế cùng nhau di dời bệnh nhân.

Cô đã không nhớ rõ đã bao lâu mình không nghỉ ngơi rồi, đêm mưa to đó cô ở phòng ICU bóp túi khí cả đêm, sáng sớm hôm sau lại hỗ trợ trấn an bệnh nhân dưới sự dẫn dắt của mấy chủ nhiệm.

Bệnh viện không thể nào so với chỗ khác được, người bình thường thì còn có thể tự cứu lấy mình nhưng người bệnh lại không làm được, cho dù đến giờ phút khó khăn nhất, bác sĩ cũng nhất định phải giữ vững vị trí công tác của mình.

Buổi tối ngày hôm sau, Từ Tri Tuế đang giúp nhân viên y tế nhấc bệnh nhân phải di dời lên xe, chợt nghe thấy trong đám đông có người kêu tên mình, bác sĩ Chúc tiến lên vỗ một cái vào bả vai cô, nói: “Này, bác sĩ Từ, đây không phải là bạn trai của cô sao?”

“Hả?”

Từ Tri Tuế thở dốc quay đầu lại, nhìn xuôi theo hướng bác sĩ Chúc đang chỉ thì nhìn thấy Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo jacket màu đen đứng sau đám người, dưới vành mũ là một đôi mắt hằn tơ máu đỏ hoe, đôi mắt ấy đang bình tĩnh nhìn vào cô.

Khung cảnh bây giờ giống như một thước phim quay chậm trong phim, chỉ một cái chớp mắt đã trôi qua vạn năm.

Đôi mắt đang mỏi mệt vì thiếu ngủ của Từ Tri Tuế lập tức sáng rực lên, cô chen qua đám người đang đứng xung quanh chạy về phía anh.

“Sao anh lại tới đây?”

Kỳ Nhiên chăm chú nhìn cô, nắm chặt cổ tay cô kéo cô vào trong lồng ngực mình, sau đó vòng tay ôm chặt lấy cô: “Em ở chỗ này, bất kể thế nào anh đều phải tới.”