Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 69: Tôi lại yêu lại mối tình đầu




Về đến gần nhà, Kỳ Nhiên không chạy thẳng xe về khu chung cư mà rẽ vào bãi đậu xe của một siêu thị lớn.

Từ Tri Tuế mơ màng mở mắt ra, mông lung nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì?”

Kỳ Nhiên kiếm một chỗ trống để đậu xe, sau đó cởi dây an toàn ra, nói: “Dì không có ở đây, em tính giải quyết chuyện cơm nước thế nào?”

Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ: “Buổi trưa em có thể ăn cơm ở căng tin của đơn vị còn buổi tối…”

Vừa nghĩ tới tài nấu nướng chẳng ra gì của mình, cô lập tức sợ rùng mình: “Em sẽ gọi thức ăn ngoài vậy.”

“Em chắc chứ?” Kỳ Nhiên nhíu mày nhìn cô.

“Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì nhưng trước khi em đưa ra quyết định, hay là em hãy xem thử trước cái này một chút đi.”

Kỳ Nhiên lấy điện thoại di động ra, mở một tài khoản của kênh tin tức nào đó.

Trong video, nhân viên của cục giám sát an toàn vệ sinh thực phẩm tiến hành kiểm tra đột xuất ngẫu nhiên một số nhà hàng bán đồ mang về, kết quả phát hiện ra tình hình vệ sinh hết sức đáng quan ngại của những nhà hàng này, nhà bếp ngập tràn các vết dầu đóng cặn, trong tủ lạnh toàn là tiết đã bốc mùi, thịt tươi không rửa trước đã thả luôn vào nồi, thậm chí còn sử dụng cả thực phẩm đã ôi thiu, quá hạn để nấu đồ ăn bán cho khách hàng…

Từ Tri Tuế mới nhìn một lát thôi đã thấy dạ dày nôn nao, không còn dám gọi thức ăn ngoài nữa, đẩy điện thoại của anh ra, nói: “Không xem nữa, không xem nữa, hiện tại em cảm thấy đồ mình nấu cũng không đến nỗi quá khó nuốt đâu.”

Kỳ Nhiên vừa lòng cất điện thoại đi: “Vậy thì đi nào, đi mua một ít thực phẩm tươi mới và tiện thể mua thêm một số đồ dùng thường ngày luôn.”

“...”

Từ Tri Tuế cởi dây an toàn, nhắm mắt đi theo anh xuống xe.

Chiều tối, siêu thị rất đông người, Kỳ Nhiên lấy một chiếc xe đẩy ở cửa ra vào, một tay giữ xe đẩy, tay kia choàng qua vai Từ Tri Tuế để tránh cô bị trẻ con không được người lớn trông coi va phải.

Hai người vừa đi vừa chọn, rau quả, trái cây, thực phẩm đông lạnh, hễ là thứ mà Từ Tri Tuế muốn ăn thì tất cả đều được anh bỏ vào trong xe đẩy.

Bọn họ cùng nhau đi qua những kệ hàng trưng bày đủ loại sản phẩm rực rỡ, Từ Tri Tuế chợt cảm thấy cảnh tượng này tuy chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng lại thật đẹp đẽ, con người bận rộn suốt cả cuộc đời, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là để mưu cầu những tháng ngày yên ả bình thường.

Tới khu bán đồ dùng hằng ngày, cô nhớ ra sữa tắm sắp hết nên đứng cạnh kệ hàng, nghiêm túc chọn lựa.

Kỳ Nhiên nhìn quanh, không biết nghĩ đến chuyện gì, anh nắn lòng bàn tay của Từ Tri Tuế, kề vào tai cô nói nhỏ: “Em chọn đi nhé, anh đi qua bên này mua ít đồ.”

Từ Tri Tuế muốn hỏi xem anh muốn mua gì, sao không đợi cô rồi hai người đi chung với nhau luôn nhưng Kỳ Nhiên đã đi xa cách cô mấy mét, lại quanh quẩn bên kệ hàng nhỏ bày gần quầy thu ngân.

Từ Tri Tuế không để ý tới nữa, kiên nhẫn nghe cô nhân viên bán hàng giới thiệu sản phẩm, cuối cùng vẫn quyết định chọn mua nhãn hiệu mà mình quen dùng.

Về tới dưới tầng nhà mình, Từ Tri Tuế cởi dây an toàn ra nói: “Em về nhà đây, hôm nay em muốn đi nghỉ sớm một chút.”

Kỳ Nhiên không nói gì, đi theo cô vào trong tòa nhà.

Thế nhưng, tới lúc Từ Tri Tuế bước vào thang máy, vẫy tay chào tạm biệt anh, Kỳ Nhiên lại cong môi cười một tiếng, đưa tay ra giữ cửa thang máy lại rồi nhanh chân bước vào theo.

Từ Tri Tuế rụt vai lại, vẻ mặt ngơ ngác: “Không phải đã nói là ai về nhà nấy rồi sao? Anh lên đây làm gì?”

Kỳ Nhiên đứng bên cạnh cô, nói đầy chững chạc: “Anh đã đồng ý sẽ đưa em về nhà nhưng anh không hề nói là anh cũng muốn về nhà.”

“...” Từ Tri Tuế nhất thời không phản bác được.

Thang máy dừng ở lầu năm, Kỳ Nhiên vô cùng tự nhiên nhận lấy nguyên liệu nấu ăn từ tay cô, ôm vai cô: “Đi nào, cứ coi như anh là đầu bếp tới tận cửa phục vụ em.”

“...”

Từ Tri Tuế nghiêm túc ngẫm nghĩ, để tránh dạ dày của cô bị oanh tạc, đúng là rất cần Kỳ Nhiên phải vào bếp!

...

Chu Vận không ở đây, phòng bếp của cô cũng đã lâu rồi không được động tới.

Để tránh lưu lại ấn tượng “hết ăn lại nằm” “không biết làm bất kỳ chuyện gì” với Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế chủ động đề nghị làm trợ thủ cho anh.

Cô không thông thạo chuyện nấu nướng nhưng ít nhất vẫn biết rửa rau, thái rau.

Lúc rửa rau, Kỳ Nhiên đứng đằng sau ôm lấy eo cô, bờ môi anh hôn lên cổ và vành tai của cô. Từ Tri Tuế sợ nhột, cũng sợ nếu cứ để anh được đà làm tới như vậy thì không biết bao giờ hai người mới được ăn cơm.

Không còn cách nào khác, cô phải kiếm cớ chê anh đứng bên cạnh vướng chân vướng tay, đuổi anh ra khỏi bếp.

Kỳ Nhiên buồn bực ngán ngẩm đi loanh quanh trong phòng khách, mở sách và truyện tranh mà bình thường cô vẫn thích đọc ra xem, cuối cùng đưa mắt nhìn màn hình tivi tinh thể lỏng.

Anh cúi đầu nghĩ ngợi chuyện gì đó rồi quay đầu lại hỏi người đang ở trong bếp: “Tuế Tuế, anh xem phim một lát được không?”

“Anh cứ xem đi, điều khiển tivi em để trên bàn trà đấy.” Từ Tri Tuế không quay đầu lại, tập trung vào chuyện mình đang làm dở.

Kỳ Nhiên âm thầm tính toán chuyện gì đó trong lòng, cầm lấy điều khiển từ xa, cẩn thận tìm kiếm trong chuyên mục phim ảnh, cuối cùng cũng chọn được một bộ phim kinh dị của nước ngoài cực kỳ nổi tiếng mấy năm trước.

Từ Tri Tuế sơ chế xong nguyên liệu nấu ăn thì trở về phòng khách, đang định báo cho Kỳ Nhiên biết cô đã chuẩn bị xong rồi, anh có thể vào nấu được rồi thì lơ đãng liếc nhìn màn hình TV, sau đó lập tức bị sốc nặng trước cảnh tượng bầy zombie trong phim.

“Á!” Cô hét lên một tiếng, che mắt lại: “Sao anh lại xem phim ma?”

Kỳ Nhiên ấn tạm dừng, đứng chắn giữa người cô và màn hình tivi, che hình ảnh lại, đồng thời ôm cô vào lòng.

“Em sợ à? Nếu em sợ thì anh không xem nữa.”

Từ Tri Tuế mở mắt ra, nhìn xuyên qua khe hở, đọc thử tên của bộ phim rồi lẩm bẩm: “Không đến mức sợ đâu, chẳng qua là bỗng dưng bị bất ngờ nên em giật mình thôi.”

“Vậy để anh tắt phim đi.”

Kỳ Nhiên giả vờ cầm điều khiển từ xa lên, Từ Tri Tuế giữ tay anh lại: “Đừng, thực ra em đã muốn xem bộ phim này từ lâu rồi nhưng không dám xem một mình, vừa hay hôm nay có anh ở đây, ăn xong chúng ta cùng xem nhé.”

“Được.”

Lúc này đã tối rồi nên Kỳ Nhiên chỉ nấu cơm tối đơn giản, hai đĩa thức ăn giản dị và một bát canh, rất hợp khẩu vị của Từ Tri Tuế.

Lúc ăn cơm, cô không nén nổi tò mò, bê bát cơm ngồi xuống sô pha, bật tivi vừa ăn vừa xem.

Không ngờ cô lại là kiểu người yếu nhưng lại thích ra gió, vừa sợ hãi rúc vào ngực Kỳ Nhiên nhưng lại không chịu đang xem phim mà lại bỏ dở nửa chừng.

“Đừng sợ, tất cả đều là giả thôi.” Kỳ Nhiên vỗ vai cô, dịu dàng dỗ dành, sau đó quay đầu đi, khóe môi lóe lên nụ cười mơ hồ mà kìm nén.

Sau khi xem hết bộ phim, Từ Tri Tuế đắm chìm trong kịch bản của bộ phim kinh dị này suốt một thời gian dài, thậm chí còn nghiêm túc thảo luận với Kỳ Nhiên xem rốt cuộc cuối cùng nam chính có biến thành zombie hay không.

Kỳ Nhiên đưa ra nhận định của mình, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Gần mười một giờ rồi, ngày mai em còn phải đi làm, giờ nên đi nghỉ rồi phải không?”

“Đã khuya vậy rồi sao?” Từ Tri Tuế hoàn hồn, cô vốn định xem phim xong sẽ sửa lại luận văn một chút, giờ thì kế hoạch đã đổ bể mất rồi.

Cô nhặt một chiếc gối, ôm vào ngực, ngẩn người gật đầu: “Đúng là nên đi ngủ rồi.”

“Vậy tối nay...”

Kỳ Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sao Từ Tri Tuế lại không hiểu ý anh chứ, cô đỏ mặt đứng dậy: “Nay mai gì, em phải đi rửa mặt rồi mới đi ngủ được, anh lái xe cả ngày hôm nay rồi, cũng nên về sớm đi nghỉ đi.”

Kỳ Nhiên liếc nhìn tivi, nói đầy ẩn ý: “Vậy anh về nhé, em không sợ đâu đúng không?”

Từ Tri Tuế chống nạnh “hừ” một tiếng: “Đương nhiên là không sợ rồi, mọi thứ trong phim ảnh đều là giả, em còn lâu mới thần hồn nát thần tính như vậy!”

“Vậy được.” Kỳ Nhiên cong môi cười, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về: “Anh về đây, sáng mai anh chở em đi làm.”

“Được, em chờ điện thoại của anh.”

Từ Tri Tuế đưa Kỳ Nhiên ra chỗ thang máy, chợt liếc thấy bóng đêm đen kịt bên ngoài, liên tưởng tới một cảnh trong phim, cô bất giác nuốt nước bọt, sờ cổ nói: “Vậy, em vào nhà trước đây, không đứng chờ thang máy với anh nữa đâu.”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Từ Tri Tuế chạy ù về nhà.

Một lát sau, cửa thang máy từ từ mở ra ở tầng năm, Kỳ Nhiên nhìn con số nhấp nháy trên đỉnh đầu nhưng không định bước vào.

“Một, hai, ba, bốn...”

Anh cúi đầu đếm nhẩm, lúc đếm tới số năm, cánh cửa nhà vốn đóng chặt lại mở ra, Từ Tri Tuế chạy ra khỏi nhà, dang hai tay lao vào trong ngực anh.

“Làm sao bây giờ? Em thấy hơi sợ…”

Kỳ Nhiên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô: “Vậy thì… Em qua nhà anh? Hay là anh ở lại nhà em?”