Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 57: Cỗ máy thời gian




Hễ đến giai đoạn cuối năm là công việc bao giờ cũng chồng chất hơn bình thường, Từ Tri Tuế cố gắng hết sức để khiến bản thân trở nên bận rộn hơn. Bằng cách đó, cô sẽ không còn thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ những chuyện không đâu nữa.

Những lời mà Kỳ Nhiên đã bộc bạch vào ngày hôm ấy hãy còn quanh quẩn bên tai cô. Tuy vậy, trong thâm tâm ai cũng thừa biết một điều rằng "làm lại từ đầu" chỉ là một giả thiết mà thôi, không thể nào làm nỗi buồn bã, giận hờn nén chặt trong lòng cả hai bấy lâu nay tan biến được.

Cho dù tình yêu dành cho nhau quá lớn thôi thúc hai người bất chấp tất cả để được ở bên nhau thì khúc mắc giữa hai người họ vẫn còn đó, rồi cũng sẽ có ngày nó bùng nổ thôi.

Kể từ ngày ấy trở đi, Từ Tri Tuế đều vô tình hoặc cố ý né tránh, không gặp mặt Kỳ Nhiên. Cô thật sự rất cần một khoảng không gian yên tĩnh để có thể sắp xếp suy nghĩ của mình, làm rõ xem rốt cuộc điều mà bản thân cô muốn là gì.

Nếu như chấp nhận ở bên Kỳ Nhiên thì liệu cô có không bằng lòng không? Nếu như chia tay anh thì liệu cô có thể chịu nổi sự tiếc nuối, day dứt khi không được ở bên người mình thương suốt cả cuộc đời không?

Có lẽ chỉ có thời gian mới có thể cho cô biết đáp án. Trước lúc ấy, cô không muốn gặp lại Kỳ Nhiên, không muốn lại cãi vã cùng một vấn đề hết lần này đến lần khác một cách vô vị với anh nữa.

Dường như Kỳ Nhiên cũng biết cô nghĩ gì, không xuất hiện quấy rầy cuộc sống của cô trong nhiều ngày liên tiếp. Mãi đến khi nghe Phùng Mật nhắc đến, Trình Tuyển mới biết hóa ra hôm thứ ba anh đã đến bệnh viện cắt chỉ, y tá nào trong bệnh viện rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ chạy tới ngắm anh.

Phùng Mật vỗ vai Từ Tri Tuế một cách trịnh trọng và nghiêm túc, khuyên nhủ: "Bác sĩ Từ à, cô phải thấy lo lắng chứ, bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy thì không còn gặp được nữa đâu!"

Từ Tri Tuế thảy cho cô ấy một cái nhìn sắc lẻm như dao câu liếc vào mỏm đá, cô hất bàn tay Phùng Mật đang khoác trên vai mình xuống: "Cô thấy anh ấy tốt thì tôi nhường cho cô nhé?"

Phùng Mật lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Đừng đừng! Tuyệt đối không được! Tôi có đội trưởng Tống nhà tôi là đủ rồi!"

"..."

Kể từ khi Phùng Mật để ý Tống Nghiên, cô nàng này nói mười câu thì đến năm câu đều là "Đội trưởng Tống nhà tôi".

Song, theo những gì Từ Tri Tuế được biết thì thực chất mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa có bước tiến triển mang tính đột phá nào. Do công việc đặc thù nên Tống Nghiên không thường đem điện thoại bên mình. Từ lúc kết bạn Wechat lẫn nhau đến nay, hai người họ chỉ trò chuyện được vài ba lần ít ỏi chứ đừng nói là hẹn nhau gặp mặt.

Tuy nhiên, cô nàng Phùng Mật này vẫn say đắm Tống Nghiên đến mức mù quáng, rơi vào lưới tình một cách dễ dàng chỉ vì một cái liếc mắt vội vàng nơi cửa thang máy. Ngày nào cô ấy cũng canh chừng điện thoại để mong ngóng tin nhắn hay cuộc gọi từ Tống Nghiên, cách nói chuyện cũng tự động chuyển sang lối rêu rao khắp nơi mình là người nhà của quân nhân.

Từ Tri Tuế cực kỳ nghi ngờ mấy năm qua Phùng Mật xem phim Hàn Quốc nhiều quá đâm ra bị thao túng tâm lý, suốt ngày đắm chìm trong tình yêu tươi đẹp do cô ấy tự vẽ ra.

Tuy nhiên, có đôi lúc cô phát hiện mình cực kỳ ngưỡng mộ người con gái dám yêu, dám hận này. Hễ phải lòng một người thì cô ấy trao hết tim gan cho người đó, không lo được lo mất, không cần phải trông trước ngó sau. Qua cô ấy, Từ Tri Tuế luôn luôn nhìn thấy hình bóng của mình trong những năm tháng đã bị phủ bụi của miền ký ức.

Mà hình bóng ấy cũng là điều mà cô mong mỏi nhung nhớ lúc này.

...

Trưa thứ năm, ăn cơm hộp xong, nhân lúc vẫn chưa vào ca chiều, Từ Tri Tuế tranh thủ sắp xếp lại các hồ sơ bệnh án mà mình đã nhận.

Cô đang cắm cúi làm việc thì có người gõ cửa văn phòng của cô. Từ Tri Tuế ngước lên nhìn, Bùi Tử Dập đứng cạnh cửa, nở nụ cười đầy thân thuộc với cô: "Có đang bận gì không?"

Từ Tri Tuế dừng gõ phím, nhoẻn môi cười: "Cũng rảnh, đang sắp xếp vài hồ sơ bệnh án thôi, có chuyện gì không?"

Bùi Tử Dập quơ quơ hai cốc giấy đang cầm trong tay: "Muốn uống cà phê chung không?"

Sau một hồi suy nghĩ, Từ Tri Tuế đặt cây bút máy xuống bàn: "Đi thôi."

Chẳng biết có phải do công việc quá bề bộn hay vì nguyên nhân nào khác mà thời gian này Bùi Tử Dập rất ít khi xuất hiện trước mặt cô. Lần cuối hai người gặp nhau là tại cửa phòng bệnh của Kỳ Nhiên, cô đến khám, còn anh ấy thì chuẩn bị ra về, hai người chỉ kịp chào hỏi nhau một tiếng rồi ai làm việc nấy.

Từ Tri Tuế thầm nghĩ trong bụng, có lẽ mối quan hệ không xa không gần này âu cũng là chuyện tốt. Suốt cả đời này cô cũng chẳng thể cho Bùi Tử Dập đáp án mà anh ấy mong muốn, đã vậy thì cần gì phải trao thêm niềm hy vọng vô ích cho anh ấy chứ?

Đứng trên ban công hướng ra khoảng trời bao la cao rộng, ngọn gió mát rượi giúp cô tỉnh táo hơn hẳn. Bùi Tử Dập chống cùi chỏ trên lan can, nghiêng đầu nhìn Từ Tri Tuế một cách chăm chú.

Từ Tri Tuế gãi mặt, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm: "Sao lại nhìn tôi như thế? Mặt tôi dính nhọ à?"

Bùi Tử Dập chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Anh ấy nhìn sang nơi khác, uống một ngụm cà phê rồi hỏi: "Vết thương của Kỳ Nhiên sao rồi? Tính thời gian thì chắc cũng sắp lành rồi nhỉ?"

Từ Tri Tuế mím môi: "Có lẽ vậy, hôm kia cậu ấy mới đến cắt chỉ."

"Vậy thì tốt rồi."

Bùi Tử Dập thản nhiên trả lời, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì. Từ Tri Tuế đoán anh ấy muốn nói gì đó với mình nên cũng chẳng bảo gì thêm, im lặng chờ đợi Bùi Tử Dập lên tiếng.

Thật lâu sau, cuối cùng Bùi Tử Dập cũng mở lời: "Thật ra hôm nay tôi tới đây là để tạm biệt cậu."

"Tạm biệt?" Sự ngạc nhiên hiện rõ mồn một trên mặt Từ Tri Tuế: "Cậu định đi đâu?"

Bùi Tử Dập mỉm cười, giọng điệu vẫn điềm nhiên trước sau như một: "Canada? Hoặc là về làm tại bệnh viện thành phố số 9? Tôi vẫn chưa quyết định được. Thầy của tôi đã đăng ký giúp tôi một suất học bổng do nhà nước tài trợ rồi, ông ấy bảo đây là cơ hội đi học hiếm có. Nhưng ba mẹ tôi lại không muốn tôi đi xa quá, mong tôi trở về bệnh viện thành phố số 9 để đi trên con đường rộng thênh thang, đầy hoa hồng mà họ đã trải sẵn cho tôi. Mấy ngày nay nhà tôi cứ cãi qua cãi về mãi chuyện này, ồn ào tới nỗi đầu tôi sắp nổ tung đến nơi."

"Nếu đi Canada thì phải mất bao lâu?"

"Một hay hai năm gì đó, giờ vẫn chưa quyết định được."

"Vậy bản thân cậu nghĩ sao?" Từ Tri Tuế khuấy cốc cà phê đang cầm, hỏi.

"Thật ra suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu cậu không muốn tôi đi thì tôi sẽ ở lại."

Bùi Tử Dập quay đầu nhìn cô, sự nghiêm túc và liều lĩnh bất chấp chưa bao giờ có ngập tràn trong đôi mắt anh ấy. Mặc dù có một số việc trong lòng Bùi Tử Dập đã có sẵn đáp án nhưng anh ấy không cam tâm rời đi như thế này. Anh ấy muốn thử lại một lần nữa, hễ cô bộc lộ sự không nỡ dù chỉ một chút thôi thì Bùi Tử Dập cũng sẽ sẵn sàng ở lại đây, tiếp tục giả ngây vì cô.

Nhưng Từ Tri Tuế lại im lặng. Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu, dịu dàng khuyên nhủ: "Tử Dập, cho dù lựa chọn của cậu có là gì đi chăng nữa thì lựa chọn đấy phải luôn luôn bắt nguồn từ chính bản thân cậu, đừng dừng lại vì bất kỳ ai. Chúng ta học chung trường, sau này lại thành đồng nghiệp, tôi thật lòng chúc cậu có một tương lai xán lạn."

"..." Nét cười cay đắng từ từ hiện lên trên khóe môi Bùi Tử Dập: "Đây là câu trả lời của cậu sao? Từ đầu đến cuối, cậu chẳng bao giờ chịu cho tôi chút hy vọng nào cả."

"Xin lỗi cậu." Từ Tri Tuế cúi gằm mặt.

"Cậu biết đây không phải điều tôi muốn nghe mà. Cậu ta tốt đến nỗi dù đã ngần ấy năm trôi qua mà cậu ta vẫn là người được cậu chọn ư?"

Từ Tri Tuế cắn môi, không nói không rằng, thôi thì cứ cho đấy là lựa chọn của cô vậy.

Điện thoại trong túi rung mãi không ngừng, Phùng Mật đang hối cô về làm việc. Từ Tri Tuế lấy điện thoại ra, thấy vậy thì nói với Bùi Tử Dập: "Xin lỗi, tôi đi trước đây."

"Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng nữa thôi." Bùi Tử Dập nói vọng theo bóng lưng cô.

Từ Tri Tuế dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại. Bùi Tử Dập hỏi: "Nếu ban đầu tôi là người biết cậu trước, tôi và Kỳ Nhiên cạnh tranh công bằng, cậu sẽ cho tôi một cơ hội chứ?"

"Tôi cũng không biết nữa."

Bùi Tử Dập nhắm mắt một cách tuyệt vọng.

...

Từ ngày hôm ấy trở đi, Từ Tri Tuế không còn gặp Bùi Tử Dập lần nào nữa. Cô nghe y tá hay hóng hớt nói rằng Bùi Tử Dập đã gửi đơn từ chức lên bệnh viện, cụ thể anh ấy đã đi đâu thì không một ai hay biết.

Trong lòng Từ Tri Tuế cũng không phải là hoàn toàn không nuối tiếc về sự rời đi của anh ấy, thế nhưng cô không thể cho Bùi Tử Dập câu trả lời như anh ấy muốn được. Đây đã là kết quả có hậu nhất cho hai người rồi.

Tối thứ sáu, Từ Tri Tuế về đến nhà thì đột nhiên phát hiện chiếc Bugatti vắng bóng bấy lâu nay đã đậu tại vị trí vốn có của nó.

Vết trầy lúc trước đã được sửa, thân xe cũng bóng loáng, ắt hẳn chiếc xe này đã được đem đi bảo dưỡng với mức phí đắt đỏ.

Từ Tri Tuế lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, Quả Cầu Bằng Thịt ở đây lâu như thế mà vẫn chưa bị bắt đi hỏi tội, chắc có lẽ Kỳ Nhiên không định truy cứu chuyện này đâu nhỉ?

Song, khi đi tới cửa nhà mình, cô mới ngỡ ra người đàn ông đang giắt áo vest trên tay và đi qua đi lại trong hành lang không phải Kỳ Nhiên thì là ai?

Từ Tri Tuế còn chưa đến gần mà đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ người anh, điều đó làm cô bất giác nhớ về cái đêm tụ họp với đám bạn cũ. Hồi đó, anh đã mượn men rượu chạy đến trước nhà cô thế này và cướp đi nụ hôn đầu của cô!

Chẳng lẽ mấy ngày nay bị cô tảng lờ nên anh định giở trò cũ ư?

"Đồ vô liêm sỉ!" Từ Tri Tuế thầm chửi trong bụng.

Nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ đằng sau, Kỳ Nhiên quay đầu lại, nhướng mày mỉm cười: "Về rồi sao?"

Thấy anh sải chân thoăn thoắt bước về phía mình, Từ Tri Tuế rụt vai, vô thức lùi lại hai bước: "Dừng lại! Đứng đó, không được nhúc nhích! Muốn nói gì thì nói đi, đừng táy máy tay chân!"

"..." Kỳ Nhiên nhìn cô rồi lại nhìn xuống mũi chân của mình, ánh mắt ngơ ngác hoang mang thuở đầu biến thành ngầm hiểu. Anh lắc đầu, bật cười: "Em tưởng anh là loại người nào hả?"

Từ Tri Tuế im lặng liếc xéo anh, che miệng lầm bầm: "Còn gì nữa, mặt người dạ thú chứ đâu!"

"Gì cơ?"

"Không có gì." Từ Tri Tuế chỉnh lại quai túi xách trên vai, quay trở về với dáng vẻ dửng dưng của bình thường: "Anh lại uống rượu nữa à?"

"Ừm, công việc có tiệc xã giao nên anh uống một ít."

"Ờ, rồi anh tới đây làm gì? Tìm tôi có chuyện gì không?"

"Có." Kỳ Nhiên đi tới, mở điện thoại ra, vào ảnh bìa trên Wechat: "Em gặp con mèo này rồi đúng không?"

Hiển thị trên màn hình là lịch sử trò chuyện của một nhóm người ở khu chung cư, Từ Tri Tuế đăng ảnh mèo con rồi tag tất cả mọi người, hỏi có phải nhà ai thất lạc thú cưng không.

Thấy vậy, Từ Tri Tuế thầm giật thót, cô vô thức siết chặt túi xách.

Thôi xong, cuối cùng người ta vẫn tới hỏi tội kìa!