Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 4: Thiếu niên hoa hồng




Nhà Từ Tri Tuế ở ngay gần trung học số 6. Đây là căn nhà thứ hai mà ba Từ Kiến Minh của cô cố ý mua để tiện cho cô đi học. Diện tích của nó không lớn, trang trí bên trong cũng kém hơn căn nhà nằm ở vành đai ba của bọn họ nhưng được cái tiện lợi, chỉ cách trường cô học chừng mười phút đi bộ.

Lúc Từ Tri Tuế về đến nhà thì đèn trong phòng khách vẫn sáng. Mẹ cô là Chu Vận đang chuẩn bị bữa tối như thường ngày. Bà ấy muốn nấu cho cô ăn sớm để còn học nữa.

Từ Tri Tuế thay dép đi trong nhà, đi vào nhìn quanh một vòng rồi hỏi: "Ba chưa về hả mẹ?"

Chu Vận bưng mì sợi vừa nấu xong lên bàn rồi gọi cô qua ăn: "Chưa về, có lẽ ông ấy đi xã giao rồi. Gần đây công ty nhiều việc nên hôm nào ông ấy cũng đi sớm về khuya, ngay cả cái bóng cũng chả thấy được."

Ba Từ đang điều hành một công ty tầm trung, lợi nhuận cũng khá khả thi. Hồi trước Chu Vận chịu trách nhiệm mảng kế toán của công ty nhà mình. Nhưng sau khi Từ Tri Tuế vì chịu áp lực học tập quá mà bệnh nặng thì bà ấy đã cân nhắc thiệt hơn rồi quyết định tạm thời từ bỏ công việc mình đang làm để đồng hành học tập với con gái cái.

"Mặc kệ ông ấy đi. Hôm nay con chuyển đến lớp mới thấy thế nào?" Chu Vận cởi tạp dề xuống rồi ân cần hỏi.

Từ Tri Tuế thuận miệng đáp: "Cũng tạm được ạ. Chỉ là giáo viên giảng hơi nhanh một chút."

"Không sao đâu, học một thời gian là quen thôi mà. À đúng rồi, bạn nam tên Kỳ Nhiên học với con hồi tiểu học hẳn là cũng ở trong lớp đó nhỉ?"

Bàn tay đang cầm đũa của Từ Tri Tuế hơi khựng lại trong chốc lát. Sau đó cô cụp mắt, treo luôn hai chữ chột dạ lên trên mặt: "Vậy ạ? Con cũng không để ý lắm."

"..." Chu Vận liếc nhìn cô một cái, đáp án đã hiện rõ trong lòng.

Năm mười lăm tuổi, Từ Tri Tuế may mắn được nhận vào trường trung học trọng điểm số 6 Trường Ninh nhưng danh sách sau khi chia lớp lại khiến cô chịu đả kích lớn. Sau đó, cô suốt ngày treo câu "Con muốn thi vào lớp chọn" bên mép. Chu Vận cứ tưởng con gái chỉ nói vậy thôi. Dù sao thì với thành tích lúc đó của cô mà muốn vào lớp chọn thì vẫn rất khó khăn. Không ngờ cô nhóc nhà bà lại như uống máu gà mà học hùng hục suốt hai năm, cuối cùng thật sự chen được vào lớp chọn thật.

Về phần nguyên nhân dẫn đến việc con gái cứ cố chấp muốn thi vào lớp chọn cho bằng được là gì thì Chu Vận đã biết nhưng không nói ra thôi. Bà cho rằng có một mục tiêu để con gái phấn đấu cũng chẳng phải chuyện xấu gì.

Thế nên bà chỉ hỏi đến đó rồi dừng lại nhắc nhở: "Mấy cái tâm tư không thực tế nào đó con khoan hãy nghĩ đến. Bây giờ việc học là quan trọng nhất. Con chịu khó cố cho qua một năm quan trọng nhất này nữa thôi là tất cả mọi chuyện đều dễ nói. Chẳng qua đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân."

Từ Tri Tuế dạ một tiếng rồi lặng lẽ nói sang chuyện khác. Lần này cô nhắc đến việc Tôn Học Văn giao nhiệm vụ làm báo tường cho mình. Chu Vận tỏ vẻ ủng hộ nhưng vẫn nhắc cô không thể để chuyện này chiếm quá nhiều thời gian học tập.

Sau khi ăn xong, Từ Tri Tuế dùng danh nghĩa làm bài tập để cắm đầu chui vào thư phòng. Chờ đến khi Chu Vận dọn dẹp bát đũa vào bếp rồi, cô mới lấy cuốn nhật ký dày cộp từ trong ngăn kéo có khóa ra, lật tới một trang trống rồi viết vào đó một câu...

Ngày 1 tháng 9 năm 2009, Kỳ Nhiên đồng ý cùng làm báo tường với mình.

...

Lật lại những trang trước thì có...

Ngày 1 tháng 1 năm 2009, chúc Kỳ Nhiên năm mới vui vẻ.

Ngày 28 tháng 11 năm 2008, chúng ta đã đi lướt qua vai nhau. Hình như cậu không còn nhớ tớ là ai nữa rồi.

Ngày 7 tháng 5 năm 2008, tớ đứng trên tầng thấy cậu chơi bóng rổ bên dưới.

Ngày 1 tháng 9 năm 2007, tình hình chia lớp không được như ý muốn. Tớ muốn cố gắng đuổi kịp bóng dáng cậu, cũng muốn cậu đứng lại chờ tớ thêm chút nữa.

Ngày 20 tháng 5 năm 2007, nghe nói cậu được tuyển thẳng vào trường trung học số 6. Tốt quá, tớ cũng phải cố gắng thi đậu để được học chung một trường cấp ba với cậu mới được.

...

Chẳng biết Từ Tri Tuế có thói quen viết nhật ký từ bao giờ. Cô đã quen với việc gửi gắm những tâm sự thầm kín không thể chia sẻ cùng bất cứ ai của một thiếu nữ tuổi mới lớn vào những dòng chữ viết tay. Có thể là tất cả những thứ này được bắt đầu từ ngày cô thích Kỳ Nhiên ấy...

Từ Tri Tuế không phải người gốc thủ đô. Cô sinh ra ở một thành phố nhỏ phía Nam non xanh nước biếc. Lúc cô còn học tiểu học, Từ Kiến Minh bận gây dựng sự nghiệp kiếm tiền nên đã dẫn cả nhà di cư tới thủ đô, sau đó mua một căn nhà ở đây luôn.

Hồi mới chuyển đến thủ đô học, Từ Tri Tuế vừa mở miệng giới thiệu bản thân đã tuôn một lèo tiếng phổ thông đặc sệt. Vì chuyện này mà cô bị các bạn cười nhạo. Đám bạn nam nghịch ngợm trong lớp còn bắt chước khẩu âm của cô. Mấy bạn nữ cũng không thích làm bạn với cô. Việc này khiến Từ Tri Tuế còn nhỏ tuổi đã cảm nhận được sự nhục nhã.

Hôm bầu chọn ban cán sự lớp, cô nghe theo đề nghị của mẹ tích cực lên bảng tranh cử. Nhưng sau bài diễn thuyết hùng hồn mạnh mẽ của cô, dưới lớp học im phăng phắc không một tiếng động, cũng chẳng có ai giơ tay bầu cho cô cả.

Bây giờ nghĩ lại, Từ Tri Tuế vẫn còn nhớ như in cảm giác bất lực ngày hôm ấy. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì. Tại sao các bạn trong lớp lại ghét cô như vậy? Rõ ràng hồi cô còn ở quê có như vậy đâu.

Ngay lúc bản thân Từ Tri Tuế sắp bỏ cuộc thì đột nhiên có một cánh tay giơ lên từ cuối lớp. Bạn nam có khuôn mặt như tượng tạc kia nói: "Tôi muốn bầu cho cậu một phiếu."

Có trời mới biết được khoảnh khắc đó thì câu nói kia có ý nghĩa với Từ Tri Tuế nhường nào. Cô quay đầu lại nhìn, thấy cả người bạn nam kia như sáng bừng lên.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, cái tên Kỳ Nhiên này khắc sâu vào tim cô.

Kỳ Nhiên là lớp phó học tập trong lớp, thành tích rất tốt, vẻ ngoài cũng ưa nhìn nên các bạn nữ trong lớp rất thích vui vẻ vây quanh anh. Tổng phụ trách đội thiếu niên tiền phong cũng luôn chỉ mặt điểm tên anh lên dẫn chương trình ngày hội mùng 1 tháng 6 của trường hằng năm.

Khi đó Từ Tri Tuế nghĩ rằng nếu mình giỏi hơn chút nữa có khi sẽ có tư cách chơi với anh.

Cũng may cô trời sinh tính cách lạc quan nên không hề cảm thấy tự ti và thu mình lại vì bị các bạn trong lớp cô lập. Sau một thời gian cố gắng, cuối cùng cô cũng hoà nhập được vào tập thể dưới sự khích lệ của mẹ và giáo viên. Tất nhiên khi đó Kỳ Nhiên đã trở thành một ngôi sao sáng có thể đứng nhìn không thể với tới trong lòng cô rồi.

Thiện cảm mù quáng này vẫn cứ kéo dài mãi đến khi bọn họ lên cấp hai. Khi ấy hai người học cùng trường nhưng khác lớp. Thế là Từ Tri Tuế lại có thể nhanh chóng lia mắt bắt được bóng dáng Kỳ Nhiên từ đủ loại ngóc ngách trong trường.

Anh vẫn ưu tú như cũ, năm nào cũng chiếm vị trí đầu bảng. Trong đại hội thể dục thể thao cũng luôn thấy được dáng người khoẻ mạnh kia.

Có một lần lớp Từ Tri Tuế học thể dục chung sân với lớp Kỳ Nhiên. Lúc đó bọn họ đang đấu bóng rổ. Kỳ Nhiên ra sân ở vị trí tiền đạo. Từ Tri Tuế trước nay chẳng có chút hứng thú nào với môn thể thao này bỗng dưng chủ động kéo bạn tốt tới gần sân xem trận đấu. Cuối cùng còn vì cổ vũ đội Kỳ Nhiên cố lên mà bị bạn mình khinh bỉ.

Hồi đó các bạn nữ trong trường trưởng thành sớm hơn nên hay lén lút thảo luận mấy cái chủ đề mập mờ như "Ai thích ai", "Ai đang hẹn hò với ai" này kia.

Từ Tri Tuế không thường tham dự những cuộc nói chuyện như vậy. So với việc đó thì cô thích ra hành lang sau giờ học nhìn ngắm bóng dáng Kỳ Nhiên hơn.

Hành động khác thường của cô làm bạn thân để ý. Trong một buổi tự học tối, bạn thân đột nhiên hỏi có phải cô thích ai rồi không. Từ Tri Tuế bị hỏi bất ngờ nên giật nảy mình. Chẳng hiểu sao lúc đó khuôn mặt Kỳ Nhiên lại hiện lên trong đầu cô.

Thế là cô do dự đáp: "Tớ không thích ai cả nhưng lại có một người muốn cố gắng hết sức để đuổi theo. Tất cả cố gắng của tớ đều là vì để một ngày nào đó cậu ấy có thể nhìn thấy tớ. Tớ muốn quang minh chính đại sóng vai đứng bên cạnh cậu ấy."

Bạn thân hỏi: "Có phải chỉ cần nhìn thấy người ta lại cậu sẽ cảm thấy rất vui không? Khi gặp mặt cậu sẽ cảm thấy vừa căng thẳng vừa bối rối không biết nên nói gì mới đúng phải không? Lúc nào cậu cũng nhớ đến người đó, thỉnh thoảng còn vui vẻ và buồn bã vì người ta nữa?"

Từ Tri Tuế thật thà gật đầu. Thế là bạn thân cô cười: "Cậu đúng là đồ ngốc. Đó là thích đấy."

"..."

Sau khi hiểu được tình cảm trong tim mình, Từ Tri Tuế như được mở ra cánh cửa tới thế giới mới. Tất cả những vấn đề khiến cô bối rối bao lâu nay hoàn toàn được giải đáp.

Cô bắt đầu cố gắng hơn nữa. Sau đó cô đậu vào trường trung học số 6, bây giờ lại thi được vào lớp chọn. Tất cả đều là vì anh.

Thích anh là động lực để cô tiến về phía trước.

Dòng hồi tưởng của Từ Tri Tuế bị tiếng gõ cửa phòng bất ngờ cắt ngang. Chu Vận nghiêng người dựa vào cửa nhìn con gái với ánh mắt ngờ vực: "Con học thì học đi chứ ngồi cười ngớ ngẩn gì đấy?"

Từ Tri Tuế vội vàng giơ tờ đề lên che trang nhật ký chưa viết xong của mình lại rồi hớn hở đáp: "Không có gì đâu ạ. Chỉ là còn một tuần nữa là kỷ niệm 60 năm thành lập nước nên con vui ấy mà!"