Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 35: Chúng ta của sau này




Ma xui quỷ khiến thế nào, Từ Tri Tuế lại ngồi xuống trước mắt ánh mắt ngơ ngác của phục vụ.

Bữa cơm này không được vui vẻ cho lắm, sau đó hai người không nói gì nữa, cũng không động đũa, lúc này trong sảnh lớn đang phát một bản tình ca không phù hợp khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Từ Tri Tuế nhìn dòng xe tấp nập ngược xuôi ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc cô hoảng hốt như nhìn thấy hình ảnh bản thân đau khổ ngồi đợi bên cạnh cửa sổ nhiều năm về trước, cũng tại quán ăn này, cũng là buổi chiều nắng rợp trời, chỉ khác một điều anh đã đến muộn những mười năm.

Thời gian đúng là liều thuốc chữa lành tốt nhất, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có thể bình tĩnh ngồi đối diện với Kỳ Nhiên, không còn bối rối hay tim đập rộn ràng vì một câu nói của anh nữa.

Dùng cơm xong, hai người giành nhau tính tiền, Từ Tri Tuế không muốn nợ Kỳ Nhiên, còn anh thì nói đây là phép lịch sự cơ bản.

Phục vụ ngơ ngác nhìn hai tấm thẻ xuất hiện trước mặt mình cùng một lúc, cuối cùng bà chủ Khương Từ ra mặt đẩy tấm thẻ của Từ Tri Tuế về rồi mỉm cười nói: "Chuyện này nên để đàn ông làm thì hơn, nếu không lần sau người ta không dám hẹn cô dùng cơm nữa đâu."

Từ Tri Tuế vừa định nói không còn lần sau nữa thì Khương Từ đã nhanh tay cắm thẻ vào máy tính tiền và in hóa đơn ra. Cô chỉ đành cất thẻ của mình đi rồi miễn cưỡng nở nụ cười lịch sự với Kỳ Nhiên: "Cảm ơn cậu."

Kỳ Nhiên cúi đầu ký tên vào hóa đơn, chữ ký với nhiều nét móc, anh thuận lợi ký xong trong vòng một nét. Mặc dù chữ ký của anh bây giờ đã lắng đọng theo năm tháng nhưng vẫn đẹp đẽ y như ngày nào.

Anh cất thẻ ngân hàng vào ví da, quay đầu nói với Từ Tri Tuế: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Trên đường, Từ Tri Tuế đi rất chậm, Kỳ Nhiên cũng thả chậm bước chân đi sóng vai cùng cô. Dù khoảng cách giữa hai người đủ chứa  một người béo phì chừng một trăm ký nhưng anh vẫn ngửi được mùi hương thơm ngát trên tóc cô mỗi khi gió nhẹ thoảng qua.

Khi đi qua đường, Từ Tri Tuế vẫn còn thẫn thờ.

Đoạn đường này không đó đèn giao thông nên phải đợi tài xế tự giác thả chậm tốc độ mới băng qua vạch kẻ đường. Thành phố sầm uất xe cộ nối liền không dứt, bỗng nhiên một tài xế bấm còi inh ỏi, Kỳ Nhiên thấy chiếc xe sắp "tiếp xúc thân mật" với Từ Tri Tuế đang thả hồn nơi đâu, anh bèn nhanh tay nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô lùi về sau.

"Coi chừng xe." Anh khẽ nhắc nhở.

Từ Tri Tuế hoảng hốt, rầu rĩ vì mình mất tập trung khi băng qua đường. Đợi lúc cô phản ứng lại mới phát hiện mình đang ở trong tư thế ngượng ngùng hơi tựa vào lòng anh...

Phát hiện này khiến mi tâm của cô giật giật điên cuồng, cô lập tức đứng thẳng đơ, lẳng lặng kéo ra một khoảng cách với anh, vén tóc bị gió thổi bay và nói: "Cảm ơn cậu."

Kỳ Nhiên nhíu mày: "Ngoài câu này ra, cậu không còn gì muốn nói với tôi sao?"

"..." Từ Tri Tuế im lặng, sau đó nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát rồi mới thành thật lắc đầu.

Dường như giữa hai người đã không có gì để nói.

Giọng anh trầm hẳn: "Đi thôi."

Lần này Kỳ Nhiên đi ở bên phải Từ Tri Tuế để ngăn dòng xe lui tới giúp cô, khi cả hai đến tận bên kia đường, anh mới lẳng lặng quay về bên trái.

Từ Tri Tuế tăng tốc, tâm trạng cũng trở nên cáu kỉnh, cô không hiểu tại sao anh phải làm vậy.

Cô bước vào sảnh lớn của bệnh viện, người nhận ra cô ngày càng nhiều hơn, có đồng nghiệp đang nghỉ ngơi nhìn cô bằng ánh mắt hóng hớt. Từ Tri Tuế không quen trở thành tâm điểm của mọi người nên cô đã dừng lại và nói: "Cậu đưa tôi đến đây thôi, tạm biệt."

"Khoan đã."

Lúc cô vừa quay người, Kỳ Nhiên đã gọi cô lại rồi nhanh chân đi đến gần cô, anh do dự giây lát mới hỏi: "Tuế Tuế... Tôi còn có thể đến tìm cậu không?"

Từ Tri Tuế ngẩng đầu lảng tránh ánh mắt của anh, cô vừa định nói gì đó thì bỗng có người ở đằng sau gọi tên cô.

"Từ Tri Tuế, thì ra cậu ở đây, tôi tìm cậu suốt cả buổi."

Từ Tri Tuế nghe tiếng gọi bèn quay lại thì thấy Bùi Tử Dập bước ra khỏi căn tin, anh ấy còn khoác áo blouse trắng trên người và cầm hộp cơm trong tay. Lúc anh ấy thấy người con trai ở đối diện cô thì hơi giật mình, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Kỳ... Kỳ Nhiên."

Kỳ Nhiên cũng kinh ngạc không kém, anh từ từ đứng thẳng dậy rồi gật đầu mỉm cười: "Tử Dập, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Bùi Tử Dập đi đến, sắc mặt không còn khó coi như lúc đầu. Anh ấy nhìn Kỳ Nhiên rồi lại nhìn Từ Tri Tuế, hỏi bằng giọng hoang mang: "Tại sao hai người lại gặp được nhau vậy?"

Từ Tri Tuế cảm thấy tạm thời không thể giải thích rõ chuyện này, huống chi cô không cần phải giải thích. Cô mấp máy môi, thoáng nhìn vào hộp cơm trong tay anh ấy, bèn hỏi: "Bác sĩ Bùi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

Kỳ Nhiên thoáng nhướng mày khi nghe cô gọi đối phương là bác sĩ Bùi.

Bùi Tử Dập trả lời: "Không có gì, tôi nghe y tá trong phòng cậu nói cậu vẫn chưa ăn nên mới mang cơm đến cho cậu."

Cô thản nhiên từ chối: "Cảm ơn cậu nhưng tôi đã ăn rồi."

"Thế à?" Anh ấy nhìn sang Kỳ Nhiên, nhếch môi tự giễu: "Xem ra là tôi đã vẽ vời thêm chuyện."

Tất nhiên Từ Tri Tuế nghe được giọng điệu cô đơn của anh ấy nhưng cô chỉ cúi đầu nhìn mũi chân và im lặng, không hiểu tại sao lại cảm thấy trống rỗng.

Đáng lẽ với mối quan hệ giữa hai người, Kỳ Nhiên nên biết cô và Bùi Tử Dập là đồng nghiệp mới đúng, có điều nhờ cuộc trò chuyện vừa rồi, hình như anh mới vừa biết cô ở chỗ này, hơn nữa anh còn nói đã lâu không gặp với Bùi Tử Dập.

Quá nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu khiên đầu cô “ong” lên.

Bùi Tử Dập nhìn Kỳ Nghiên, giọng điệu nghi ngờ: "Cậu về lúc nào vậy? Lần này cậu định ở trong nước bao lâu?"

Kỳ Nhiên chỉ cười nhạt: "Tôi về cũng mấy tháng rồi, lần này tôi định về nước luôn. Còn cậu thì sao? Không phải cậu đã nói mình làm ở bệnh viện Thị Cửu ư, cậu đến Trường Tế lúc nào vậy?"

Bùi Tử Dập nhún vai: "Bên đó không có gì tốt cả, tôi phải làm việc dưới sự giám sát của mẹ, suốt ngày bó tay bó chân, cực kỳ nhàm chán."

Nghe cuộc trò chuyện khách sáo và xa cách của hai người, Từ Tri Tuế cảm thấy ngượng ngùng và lo lắng khó hiểu, chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi bầu không khí lúng túng này. Cô không ngừng giơ tay nhìn đồng hồ, một lúc lâu sau mới tìm được cơ hội thích hợp để xen vào cuộc nói chuyện của họ: "Xin lỗi, tôi thật sự có việc nên xin phép đi trước."

Dứt lời, Từ Tri Tuế xoay người đi vào thang máy, đến tận khi cửa thang máy khép lại, cô vẫn chưa hề nhìn ra ngoài một lần nào.

...

Tầng năm, khoa y học tâm thể. 

Trước mắt vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp có mặt tại bàn làm việc vẫn chưa nhiều nhưng ngoài sảnh lại chật ních bệnh nhân ngồi chờ bác sĩ vào ca.

Từ Tri Tuế bước ra khỏi thang máy, Phùng Mật đang nhàm chán cắn ngón tay thoáng thấy cô thì lập tức đến gần như cún con, còn nở nụ cười mập mờ.

"Bác sĩ Từ, cơm trưa hôm nay thế nào? Anh chàng đẹp trai kia đâu? Sao cô không đưa anh ấy về? À phải rồi, anh ấy làm nghề gì thế? Vừa nãy tôi đã điều tra thì biết chiếc đồng hồ trên tay anh ấy có giá trên trời, dù bán tôi đi cũng chưa chắc đủ tiền mua nó."

Từ Tri Tuế dừng bước, tỏ vẻ im lặng nhìn trời: "Phùng Mật, tôi bỗng nhiên phát hiện ra ba mẹ của cô đặt cái tên này cho cô cực kỳ chính xác."

"Hả? Là sao?" Phùng Mật chớp mắt không hiểu.

"Cô đừng cả ngày vo ve bên tai người ta như ong mật được không, đầu tôi sắp nổ tung rồi đây này."

Phùng Mật bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức: "Chẳng phải người ta đang quan tâm chuyện hôn nhân của cô ư? Tại sao cô không hiểu cho tấm lòng của người ta vậy?"

Từ Tri Tuế liếc cô ấy: "Vậy tôi cảm ơn cô nha… Mà vừa rồi cô là người đã tiết lộ chuyện ở căn tin đúng không?"

"Tôi không cố ý mà, bác sĩ Bùi hỏi tôi cô đi đâu rồi, tôi bèn... Thôi được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý." Phùng Mật bĩu môi, quay về làm việc, cô ấy chất đống tài liệu thành một chồng rồi lẩm bẩm: "Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra, bao giờ mình mới gặp được người đẹp trai như vậy đây."

Từ Tri Tuế lắc đầu, đi về phòng làm việc.

Nhắc đến Bùi Tử Dập, cô đã gặp anh ấy trong buổi giao lưu với bệnh viện “anh em” vào ba năm trước.

Khi đó anh ấy là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất, đẹp trai và có tương lai sáng lạn ở bệnh viện Thị Cửu. Chỉ cần anh ấy mặc đồ vest và đứng diễn thuyết trên sân khấu là đã khiến bao chị em y tá phải trợn tròn mắt, sau đó tập hợp lại xin cách thức liên lạc của anh ấy.

Khi đó Tạ Thành Nghiệp và giáo viên của Bùi Tử Dập là bạn cũ, Tạ Thành Nghiệp dẫn cô qua chào hỏi nên hai người không tránh khỏi việc gặp nhau.

Từ đó về sau cả hai bắt đầu liên lạc lại với nhau, sau đó không lâu Bùi Tử Dập thi đậu khoa nhi của bệnh viện Trường Tế, nghe nói vì chuyện này mà suýt nữa mẹ Bùi đã trở mặt với anh ấy, trách anh ấy không đi con đường nhung lụa đã trải sẵn mà làm một người không tên không tuổi ở nơi đầy rẫy nhân tài như bệnh viện Trường Tế.

Từ Tri Tuế biết có lẽ nguyên nhân liên quan đến mình, dù cô có ngốc đến mức nào cũng biết anh ấy có tình cảm với mình.

Có điều cô chọn lảng tránh, cô không thể miệng nói một đằng tim nghĩ một nẻo cũng như không thể chà đạp tình cảm chân thành của người ta.

Cho dù mọi người không thể hiểu tại sao cô lại làm thế, Bùi Tử Dập vừa ưu tú vừa có gia cảnh rất tốt, tại sao cô không chịu mở lòng với anh ấy.

Nhưng chỉ có cô biết cô sợ gặp Bùi Tử Dập đến mức nào. Bởi vì vừa thấy anh ấy, cô lại nhớ đến hồi ức cũ đã bị chôn vùi, vừa nhìn thấy anh ấy, cô không kìm được nhớ tới chàng thiếu niên thân thiết như hình với bóng với anh ấy trong quá khứ.

Cô nghĩ cả đời này mình sẽ khó yêu thêm một ai nữa nhưng nếu phải tìm bạn đời mới hoàn chỉnh mảnh ghép còn thiếu trong đời, cô hy vọng người đó sẽ không liên quan gì đến người trong quá khứ.

...

Dưới ánh đèn năm màu đan xen mờ ảo trong quán bar, cô nàng ca sĩ trẻ tuổi trên sân khấu đang hát một bản tình ca êm ái. Tống Nghiên đi dọc theo quầy bar trước sự hướng dẫn của phục vụ, anh ấy vừa nhìn đã thấy Kỳ Nhiên lẻ loi uống rượu tại quầy, trước mặt có hai chai rượu đã cạn cho thấy anh đã đợi ở đây rất lâu.

Cùng lúc đó, Kỳ Nhiên cũng nhìn thấy cậu ấy, anh bèn vẫy tay: "Ở đây."

Tống Nghiên đi đến rồi ngồi xuống, cởi áo khoác đặt lên chân rồi đánh giá xung quanh: "Sao cậu lại chọn nơi này? Hình như nó yên tĩnh quá thì phải?"

Đây là một quán bar yên tĩnh, khách đến đây chủ yếu vì uống rượu, trò chuyện hoặc yên lặng nghe hát, không có sàn nhảy xập xình. Kỳ Nhiên cảm thấy nơi này rất tốt, anh không thể chịu nổi loại âm nhạc nhức tai nhức óc và khung cảnh ồn ào kia.

Anh tự tay rót một ly rồi đẩy về phía Tống Nghiên: "Lần này cậu nghỉ được mấy ngày?"

"Ba ngày, khi nào đủ người thì tôi sẽ làm việc, chắc khoảng hơn nửa tháng nữa tôi mới quay về."

Nói đến là do ông trời trêu đùa con người, năm đó Kỳ Nhiên chỉ muốn thi vào trường quân đội nhưng bị buộc phải từ bỏ lý tưởng vì thực tế vào thời khắc mấu chốt.

Còn Tống Nghiên thì sao? Từ nhỏ anh ấy đã lập chí muốn trở thành doanh nhân kiếm thật nhiều tiền, ai ngờ lại bị gọi nhập ngũ khi đang còn học đại học, trở thành lính đặc chủng vinh dự, sau vài năm rèn luyện, anh ấy đã trở thành đội trưởng của một chi đội.

Mái tóc ngắn lộn xộn bị chủ nhiệm ghét bỏ năm nào đã không còn, thay vào đó là một mái tóc ngắn gọn gàng, dáng đứng thẳng tắp không còn nghiêng ngả, ánh mắt sắc bén, để lộ vẻ già dặn, Kỳ Nhiên nhìn cậu ấy mà hâm mộ vô cùng.

Tống Nghiên hớp một ngụm rượu rồi nhíu mày hỏi: "Cậu nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì? Một người cuồng công việc như cậu mà không cắm mặt vào phòng nghiên cứu, đúng là hiếm thấy."

Anh cười hỏi: "Sao? Không có gì thì không được rủ cậu uống rượu à?"

Tống Nghiên bĩu môi: "Không phải, nhưng mà... Tôi nghe giọng điệu của cậu trong điện thoại hơi sai sai, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Kỳ Nhiên cúi đầu như đang nghĩ gì đó, anh nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly bèn nói khẽ: "Hôm nay tôi đã đi gặp Từ Tri Tuế."

"Khụ..." Tống Nghiên suýt đã phun hết số rượu trong miệng, anh ấy lau môi, kinh ngạc vô cùng: "Cậu đi gặp cậu ấy rồi ư? Cậu ấy đang ở đâu?"

Kỳ Nhiên trầm ngâm: "Ở bệnh viện Trường Tế, giờ cậu ấy là bác sĩ ở đó."

"Bệnh viện Trường Tế..." Tống Nghiên bất giác nuốt nước bọt: "Đây chẳng phải là nơi Bùi Tử Dập đang làm việc ư?"

Kỳ Nhiên nuốt hết số rượu trong ly: "Ừ, đúng lúc hôm nay tôi cũng gặp cậu ấy."

Tống Nghiên cũng uống một ngụm rượu, kinh ngạc đến mức sững sờ một lúc lâu: "Nói cách khác Bùi Tử Dập đã biết Từ Tri Tuế ở bệnh viện Trường Tế từ lâu nên cậu ấy mới mạo hiểm đổi đơn vị dù cho có bị dì Bùi đuổi ra khỏi nhà? Nhưng cậu ấy không nói với bọn mình... Quả nhiên, ai cũng ích kỷ trong chuyện tình cảm hết."

Bùi Tử Dập chuyển công tác đến Trường Tế đã là chuyện của ba năm trước, Tống Nghiên vô tình biết được chuyện này khi đang trò chuyện trên trời dưới đất với mẹ của anh ấy. Khi ấy Tống Nghiên cảm thấy kỳ lạ, Bùi Tử Dập không muốn ở lại Thị Cửu với tương lai đầy hứa hẹn mà chạy tới Trường Tế làm gì?

Bây giờ xem ra anh ấy đã biết Từ Tri Tuế ở đó từ lâu, cũng biết Kỳ Nhiên đang tìm cô nhưng không nói gì cả.

Tống Nghiên thở dài, hơi tiếc nuối: "Tôi nhớ khi xưa quan hệ giữa cậu và Bùi Tử Dập rất thân thiết, thân thiết hơn cả tôi nữa, mọi người đều gọi hai cậu là sao Song Tử ở trường trung học số 6. Có điều kể từ khi cậu ra nước ngoài... Có một câu tôi không nên hỏi nhưng việc này liên quan đến Từ Tri Tuế đúng không?"

Kỳ Nhiên yên lặng, thấy vậy anh ấy bèn nói tiếp: "Tôi là người ngoài nên không tiện nói nhiều về chuyện tình cảm của cậu nhưng tốt xấu gì tôi cũng là người chứng kiến mọi việc năm đó. Lúc ấy Bùi Tử Dập nghĩ Từ Tri Tuế có tình cảm với cậu ấy nhưng tôi thấy chưa chắc là vậy, tôi không tin cậu là người trong cuộc nhưng không cảm thấy gì. Kỳ Nhiên, tôi hỏi cậu một câu, có phải mấy năm qua cậu liều mạng tìm kiếm cậu ấy là vì..."

"Ừ." Kỳ Nhiên trả lời rất dứt khoát.

Tống Nghiên phì cười, nâng ly chạm cốc với anh: "Xem ra cuối cùng cậu cũng đã đối diện với tình cảm chân thật của mình."