Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 34: Chúng ta của sau này




"Lâu rồi không gặp, Tri Tuế."

Người vừa đến đã phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này, chất giọng trầm thấp và nhẹ nhàng của anh khiến người ta cảm tưởng như đang quay ngược thời gian. Từ Tri Tuế giật khóe miệng trước xưng hô thân mật khó hiểu này, sau đó đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt anh. Cô mỉm cười, xem anh như một người quen cũ đã lâu không gặp.

"Kỳ Nhiên, lâu rồi không gặp. Cậu đến đây khám bệnh sao? Vậy cậu phải xếp hàng đợi tôi gọi tên, tôi vừa về tới nơi, còn chưa kịp mở máy tính lên nữa."

Cô ngồi xuống, tiếp tục loay hoay với dãy mật khẩu dài ngoằng phức tạp. Số cuối cùng là số mấy nhỉ? Trước kia cô vẫn nhớ rõ mà... Tạ ơn trời phật, cuối cùng cũng mở được máy tính rồi.

"Không, tôi không đến khám bệnh." Kỳ Nhiên cảm thấy mất mát trước thái độ xa cách của cô, ánh mắt của anh buồn thiu: "Tôi đến để tìm cậu."

"Tìm tôi? Tôi là bác sĩ, cậu tìm tôi có gì hay ho đâu chứ? Hơn nữa chỗ của tôi là khoa y học tâm thể, chỉ những người gặp vấn đề về tâm lý mới đến gặp tôi thôi." Mặc dù cô vẫn đang cười nhưng giọng điệu đã có phần gắt hơn.

Kỳ Nhiên im lặng, nhìn cô đầy hoang mang.

Từ Tri Tuế tránh tầm mắt của anh rồi tập trung vào màn hình vi tính trước mặt. Cô mở hệ thống của bệnh viện, sau một loạt thao tác, chiếc loa bên ngoài bắt đầu gọi tên. Từ Tri Tuế ngước mắt nhìn Kỳ Nhiên rồi hỏi: "Cậu còn chuyện gì không? Cậu thấy rồi đó, tôi rất bận, có rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng ở ngoài kia."

Cô bắt đầu ra lệnh đuổi khách.

"Đợi đã." Hiếm lắm Kỳ Nhiên mới để lộ vẻ mặt sốt ruột, như thể nếu bỏ qua lần này, cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới của anh. 

Anh bước lên hai bước, chống một tay xuống bàn làm việc của cô: "Cậu có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu."

Kỳ Nhiên vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên hơi tròn xuất hiện ở cửa. Bà ấy nhìn thấy chàng trai đứng bên trong thì hơi ngớ ra: "Bác sĩ Từ, đến lượt tôi đúng không?"

"Đúng vậy, bác vào đi." Từ Tri Tuế nhớ rõ đây là bệnh nhân đến tái khám, cô nhận lấy phiếu theo dõi bệnh trong tay bác gái kia rồi ngẩng đầu trả lời Kỳ Nhiên: "Xin lỗi tôi không có thời gian, tôi còn phải làm việc."

Người phụ nữ béo ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt tỏ vẻ khó chịu. Một chàng trai xa lạ đứng ở nơi đây khiến bà ấy khó mở lời về căn bệnh tế nhị của mình.

Kỳ Nhiên nghĩ anh tới sai thời điểm rồi, vì vậy bèn lùi về sau: "Khi nào cậu tan tầm, chắc là buổi trưa cậu có thời gian nghỉ ngơi nhỉ?"

Từ Tri Tuế còn chẳng thèm nâng mắt: "Cũng chưa chắc, nếu bận quá thì tôi sẽ không nghỉ trưa."

"Vậy tôi chờ khi nào cậu có thời gian. Tối nay cậu sẽ tan làm đúng không? Sáu giờ hay tám giờ?"

Từ Tri Tuế không nói gì, phiếu theo dõi bệnh trong tay đã hơi biến dạng vì bị cô nắm chặt. Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô một lúc mới quay người rời đi: "Cậu làm việc đi, tôi sẽ đợi cậu ở sảnh ngoài, dù cậu về muộn đến mấy tôi vẫn sẽ chờ cậu."

Cửa phòng được đóng lại, mũi Từ Tri Tuế hơi ê ẩm, cô lật xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, mặc dù từng chữ trong này do chính tay cô viết nhưng lúc này cô không đọc nổi chữ nào cả.

Người phụ nữ trung niên thấy cô im lặng cả buổi bèn duỗi cổ hỏi thăm: "Bác sĩ Từ, bệnh của tôi có vấn đề gì không?"

Từ Tri Tuế lấy lại tinh thần rồi lắc đầu: "Không, cháu chỉ đang nhớ lại tình hình của bác lúc trước. Gần đây bác cảm thấy thế nào? Giấc ngủ có được cải thiện không?"

...

Suốt cả buổi sáng, bệnh nhân ra vào phòng khám liên tục, Từ Tri Tuế tận tâm khám chữa cho từng bệnh nhân nhưng thi thoảng cô lại ngẩn người, cùng một câu nói nhưng yêu cầu bệnh nhân lặp lại những hai lần.

Số cuối cùng của sáng nay đã kết thúc, Từ Tri Tuế nhìn đồng hồ trên tường thì thấy gần một giờ, đã qua giờ ăn trưa, còn một tiếng đồng hồ nữa sẽ đến ca chiều, cô không muốn ăn nhưng cũng không biết nên làm gì nữa.

Lúc Từ Tri Tuế đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa phòng khám cốc cốc vang lên khiến trái tim cô khẽ run, cổ họng nghèn nghẹn: "Mời vào."

Phùng Mật mở cửa ra, thò đầu vào với vẻ mặt xấu xa: "Đã hết giờ làm việc rồi, tại sao bác sĩ Từ vẫn còn ở đây thế?"

Từ Tri Tuế thấy người đến là Phùng Mật thì thở phào, cô vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn vừa trả lời: "Vậy cô lén lút tới đây làm gì?"

"Tôi lén lút chỗ nào?" Phùng Mật bước vào rồi ngồi xuống ở đối diện cô, hai tay chống cằm rồi ra sức chớp mắt với cô: "Tôi chỉ muốn hỏi anh chàng đẹp trai ngoài kia là ai vậy? Đẹp đến nỗi giống như không phải con người nữa. Cô không biết đâu, anh ấy ngồi đó khiến mấy điều dưỡng ở cả tầng này đều mất bình tĩnh. Từ sáng cho tới giờ, Tiểu Hà của khoa tai mũi họng đều vờ vịt lượn qua lượn lại trước mặt người ta. Mới mười phút trước, cô ta lấy hết can đảm xin số điện thoại của người ta nhưng kết quả lại bị một câu "xin lỗi, tôi đang chờ người" từ chối. Bác sĩ Từ, rốt cuộc người này là ai vậy?"

Từ Tri Tuế nhìn dáng vẻ mê trai của cô ấy: "Ai nói cậu ấy đang chờ tôi chứ?"

"Này này, cô đừng thừa nước đục thả câu nhé, khi nãy tôi đã thấy anh ấy tới tìm cô rồi."

Từ Tri Tuế thở dài rồi mới hờ hững đáp: "Không phải, chỉ là một người bạn bình thường đã lâu không gặp thôi."

Phùng Mật trợn mắt tỏ ý ‘cô đang gạt con nít à’: "Tôi không tin, có người bạn bình thường nào làm vậy không? Ba ngày trước anh ấy đã đến đây, lần nào tới cũng hỏi đúng một câu "Bác sĩ Từ Tri Tuế có ở đây không?", chúng tôi vừa trả lời không có, anh ấy không đi luôn mà ngồi chờ ở cửa phòng của cô. Chúng tôi đều đoán..."

"Đoán gì?"

Phùng Mật che miệng cười hì hì, muốn nói nhưng không dám: "Đoán anh ấy là bạn trai cũ của cô."

"Linh tinh." Từ Tri Tuế tức giận véo cô ấy, sau đó cúi đầu tiếp tục viết hồ sơ bệnh án. Bỗng nhiên cô dừng lại, do dự một lúc mới hỏi: "Giờ cậu ấy vẫn còn ở bên ngoài à?"

"Đúng vậy, anh ấy vẫn chưa đi, tôi cũng không thấy anh ấy đi ăn cơm gì cả."

Từ Tri Tuế nghe câu trả lời thì mặt mũi sa sầm lại, Phùng Mật nhìn biểu cảm của cô thì biết điều đứng dậy.

"Cô làm việc đi, tôi đi trước đây, chiều nay không nhiều bệnh nhân lắm nên một mình bác sĩ Sầm có thể lo liệu được. Nếu cô bận gì thì không cần đến đâu, dù sao hôm nay cũng không phải lịch trực của cô."

Phùng Mật cười khúc khích rồi đi ra ngoài, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên bên tai khiến người ta hoảng hốt khó hiểu.

Từ Tri Tuế ngẩn ngơ nhìn thời gian dưới góc phải của màn hình máy tính, không biết tài liệu trong tay đã rách một góc vì bị cô nắm quá chặt.

Sau một hồi lâu cô mới ấn vào mi tâm, cuối cùng quyết định cởi áo blouse trắng ra và đi ra ngoài.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người, Từ Tri Tuế vừa đẩy cửa ra thì đã thấy Kỳ Nhiên ngồi trên băng ghế dài lạnh lẽo ngoài sảnh.

Anh cúi thấp người, chống khuỷu tay xuống đầu gối, lúc thì giơ tay nhìn đồng hồ, lúc lại xoa mi tâm giống như đang rất mệt nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Mặc kệ đám người ồn ào xung quanh, anh vẫn lẳng lặng ngồi yên trên ghế như đang ở một thế giới tách biệt.

Chiếc áo vest đã được anh cởi ra và nằm vắt vẻo trên tay ghế, áo sơ mi trắng đến mức chói mắt, những đường nét trên mặt và yết hầu sắc nét rõ ràng. Bỗng nhiên Từ Tri Tuế nhận ra mình không còn nhớ rõ hình dáng của Kỳ Nhiên năm mười bảy tuổi nữa, người trước mắt rất chững chạc, phong thái xuất chúng, hoàn toàn mất đi vẻ ngây ngô của cậu thiếu niên năm nào. Chính những thay đổi này đã nhắc nhở cô khoảng cách giữa họ là mười năm dài đằng đẵng không thể nào vượt qua.

Có lẽ Kỳ Nhiên nhận ra có người đang nhìn mình nên đã ngẩng đầu lên, anh thấy Từ Tri Tuế đứng cách mình hơn vài mét thì lập tức đứng bật dậy, nhanh chân đi đến trước mặt cô, trong lời nói có vẻ bất ngờ xen lẫn chút vui mừng: "Cậu làm việc xong rồi sao?"

Cô buồn buồn gật đầu: "Cậu ăn gì chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy cũng đúng lúc, gần đây có một quán ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

...

Từ Tri Tuế dẫn Kỳ Nhiên đến quán ăn có tên là "Lặng", dường như cô và chủ quán rất thân thiết với nhau, cô vừa bước vào thì chủ quán đã niềm nở chào hỏi, sau đó mới tò mò nhìn chàng trai đi sau lưng cô.

"Hiếm lắm tôi mới thấy cô dẫn người khác đến đây." Bà chủ trẻ tuổi đánh giá anh không hề kiêng dè nhưng cuối cùng cô ấy cũng kìm nén không hỏi về mối quan hệ giữa hai người.

Từ Tri Tuế không giải thích gì nhiều, chỉ mỉm cười trò chuyện với cô ấy dăm ba câu rồi đi thẳng đến một bàn kế cửa sổ.

Kỳ Nhiên bước theo, sau đó đặt áo vest trong tay sang một bên.

Phục vụ nhanh chóng bước đến gọi món. Từ Tri Tuế gọi những món ăn quen thuộc rồi mới đưa menu cho Kỳ Nhiên. Anh tùy ý giở menu ra, cuối cùng gọi hai món ăn đặc sắc của quán trong số những món do phục vụ đề cử.

Sau khi phục vụ rời đi, hai người đều im lặng không nói với nhau câu nào.

Kỳ Nhiên hớp một ít nước chanh trong ly, không biết do đường trong ly quá ít hay vị giác của anh có vấn đề mà nước chanh này chua quá. Đây không phải mùi vị mà anh từng thích nhưng nó lại trở thành cọng rơm duy nhất lấp đầy nội tâm trống rỗng của anh.

Kỳ Nhiên càng nhìn Từ Tri Tuế thì càng thấy cô không chân thật, cô ngồi ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, ánh nắng hắt ra phía sau khiến mỗi sợi tóc của cô đều phát sáng.

Nhưng ấn tượng duy nhất của cô để lại cho mọi người đó là lạnh nhạt. Gương mặt hờ hững, thái độ thờ ơ, rõ ràng cô đang ngồi trước mặt bạn nhưng sẽ khiến bạn cảm thấy không nắm bắt được gì.

"Cậu về nước từ bao giờ thế?" Từ Tri Tuế bất ngờ hỏi.

Kỳ Nhiên trả lời: "Tôi quay về khi vừa tốt nghiệp đại học, mấy năm qua do bận rộn nghiên cứu nên tôi thường bay tới bay lui giữa hai nơi."

"Ồ, tốt quá, mấy năm nay tôi có đọc rất nhiều tin tức liên quan đến Thịnh Viễn ở trên mạng, cậu đã có công lao rất lớn, xem ra đại học ở nước ngoài tốt hơn đại học trong nước nhiều." Từ Tri Tuế gật đầu, giọng điệu có phần châm biếm.

Kỳ Nhiên sờ ly nước trong tay, cúi đầu như đang nghĩ gì đó, một lúc sau anh mới hỏi tiếp: "Cậu thì sao, cậu có khỏe không?"

Từ Tri Tuế bật cười nhưng nghe kiểu gì cũng giống như đang cười gằn, không ngờ có ngày cô vinh dự được nghe lời mở đầu rập khuôn từ chính miệng của anh.

Cô nhún vai, hờ hững đáp: "Tôi vẫn khỏe, như cậu thấy đấy, bây giờ tôi là một bác sĩ bình thường, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi. Phải rồi, tôi không có nhiều thời gian, chiều nay còn phải quay về làm việc."

Cho nên anh muốn nói gì thì nói cho xong đi.

Kỳ Nhiên nghe hiểu cô ngầm ám chỉ điều gì, anh buồn bã cụp mắt xuống, tạm thời không biết thái độ của cô với mình ra sao, có lẽ cô biết anh tìm cô không chỉ để chuyện trò đôi ba câu như vậy.

"Tôi xin lỗi, chuyện của bác trai... Sau này tôi mới biết."

Từ Tri Tuế thay đổi sắc mặt, siết chặt ly nước trong tay: "Chuyện đã qua rồi, cuộc sống luôn có một số chuyện không lường trước được, ai mà biết ngày mai hay chuyện ngoài ý muốn, cái nào sẽ đến với mình trước đâu chứ. Vả lại chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu không cần phải xin lỗi."

"Tôi đã từng gọi điện và gửi thư cho cậu nhưng không thấy cậu trả lời lần nào."

"Ơ, vậy sao?" Cô vẫn thờ ơ: "Tôi đổi số điện thoại rồi, hơn nữa không còn dùng hòm thư từ lâu."

"Số của tôi vẫn y như vậy, tại sao cậu không gọi cho tôi? Mặc dù lúc đó tôi ở nước ngoài nhưng chỉ cần..."

"Chỉ cần cái gì?" Từ Tri Tuế dứt khoát ngắt lời của anh: "Tôi nghĩ đây là chuyện của gia đình tôi, dù lúc đó tôi gặp vấn đề thật nhưng nó cũng đã qua rồi, tôi không nhất thiết phải khóc lóc kể lể với một người bạn cùng lớp không thân thiết mấy, cậu nói có đúng không?"

Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, mặt buồn rười rượi: "Quả nhiên cậu vẫn còn giận tôi."

Từ Tri Tuế quay mặt sang chỗ khác, cô hít sâu mấy hơi mới nói tiếp: "Tôi không hiểu tại sao cậu đột ngột tìm tôi để nói những chuyện này, nếu cậu từ bi thương hại tôi sau khi biết nhà tôi xảy ra biến cố thì khỏi. Khoảng thời gian đau đớn đó đã qua, bây giờ tôi sống rất tốt, có công ăn việc làm, có bạn có bè, không cần ai an ủi cả, cậu nên giữ lòng thương hại đó lại và bình thản sống tiếp cuộc đời của mình đi. Chẳng phải bao nhiêu năm qua cậu vẫn sống như vậy sao?"

Từ Tri Tuế ép buộc mình phải bình tĩnh nhưng vẫn không kìm nổi kích động, đúng lúc này phục vụ mang thức ăn lên, thấy hai người đang cãi nhau thì nhìn họ mà không biết phải làm sao, muốn tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

Từ Tri Tuế nhắm mắt lại, bắt đầu hối hận vì mình đã buông lời cay nghiệt trong cơn giận dữ. Thật ra cô không cần phải nói thế, cả hai đã biến mất khỏi thế giới đối phương trong suốt mười năm trời, một số việc chỉ cần bản thân tự hiểu là được rồi, cần gì phải nói huỵt toẹt ra, cứ tiếp tục mắt nhắm mắt mở cho qua là xong.

Cô không muốn tiếp tục ở lại đây nên xách túi lên định rời đi: "Xin lỗi, tôi có việc đi trước, nếu cậu còn muốn ăn thì cứ từ từ thưởng thức."

"Đừng đi." Kỳ Nhiên bỗng đứng lên giữ chặt cổ tay của cô, hai người như đổi chỗ cho nhau, Từ Tri Tuế nghe được giọng điệu gần như van nài của anh: "Tri Tuế, cậu đừng đi... Ít nhất xin cậu dùng xong bữa cơm này rồi hẵng đi."