Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 26: Vì yêu mà sống




Ngày 1 tháng 6 là ngày cuối cùng cần phải tới lớp học của lớp 12.

Hôm đó cũng là ngày Quốc tế Thiếu nhi, buổi chiều Tôn Học Văn vẫn luôn luôn tiết kiệm bỗng nhiên tự bỏ tiền túi mua một túi lớn đồ ăn vặt để cả lớp mở tiệc trà trong lớp học, chủ đề của buổi tiệc là "Ngày 1 tháng 6 vui vẻ" và cũng để chúc mừng ông ấy lại tiễn một lứa học sinh ra trường.

Từ Tri Tuế nhớ rõ ngày đó, Tôn Học Văn luôn luôn nghiêm túc nói cười đã quay lưng lại lặng lẽ lau khóe mắt vài lần, ông ấy nói: "Qua kỳ thi đại học, các em sẽ không còn là trẻ con rồi, về sau cũng không thể danh chính ngôn thuận ăn Tết thiếu nhi nữa, cho nên hôm nay không cần phải nghĩ gì cả, cứ vui vẻ thôi nhé!"

Bầu không khí vốn đang rất vui vẻ dưới sự cảm khái của Tôn Học Văn bỗng nhiên trở nên có chút xúc động, cho dù có muốn hay không thì thời khắc chia tay vẫn sẽ đến.

Có người ôm đầu khóc, có người phát tiết xé bài thi và sách bài tập rồi ném xuống dưới lầu, từng tờ giấy tung bay như một trận tuyết rơi dày đặc giữa mùa hè khiến cho giáo viên chủ nhiệm tức giận đến sắc mặt trắng bệch nhưng không biết vì sao mà vẫn không thấy nổi giận.

Ở trong bầu không khí như vậy, Từ Tri Tuế đã đưa ra một quyết định lớn mật… Cô muốn hẹn Kỳ Nhiên gặp riêng.

Thực ra cô cũng không phải là nhất thời xúc động mà Từ Tri Tuế đã có những suy nghĩ và ấp ủ chuyện này rất lâu.

Qua hôm nay cô sẽ không còn cơ hội ngồi cùng một lớp học với Kỳ Nhiên, cô không thể nhìn bóng lưng anh ngẩn người, không thể nằm sấp trên ban công nhìn anh chơi bóng, không thể lặng lẽ nhìn trộm lúc anh đang ngồi trên bục giảng viết nhật ký qua kẽ ngón tay trong khoảng thời gian làm vật lý trị liệu cho mắt…

Nếu Từ Tri Tuế không nói ra thì thật sự là quá trễ rồi. Cô không cam lòng để nó kết thúc như vậy, ngay cả khi bị từ chối cũng cần phải cho tình cảm yêu thầm mười năm của cô một lời giải thích.

Tin tốt hay tin xấu đều ổn.

Cô rất lo lắng, không biết nên nói từ đâu khi đứng trước mặt anh, huống hồ hiện giờ Kỳ Nhiên đã bị người khác gọi đi chơi bóng rồi. Lúc trước điện thoại di động của cô bị hỏng, Chu Vận nói dù sao cũng sắp tốt nghiệp, chờ thi đại học kết thúc sẽ đổi cho cô mới sau nên lúc này cô cũng chẳng thể gửi tin nhắn cho anh. Từ Tri Tuế cân nhắc nhiều lần sau đó quyết định dùng phương thức giao tiếp nguyên thủy nhất giữa học sinh… Đó chính là đưa thư.

Mặc dù cách làm này có hơi ngây thơ nhưng miễn là vẫn đạt được mục đích là được rồi.

Cô xé một trang giấy trắng từ sổ tay ra, suy nghĩ một hồi lâu rồi trịnh trọng viết: "Kỳ Nhiên, ngày 5 là sinh nhật tớ, tớ có thể mời cậu ăn bánh ngọt không? Trong lúc đó thì tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. Một giờ chiều ngày mùng 5 nhé, tớ đợi cậu ở nhà hàng bên cạnh trường, không gặp không về."

Tái bút… Từ Tri Tuế.

"Viết gì thế?"

Nét chữ cuối cùng vẫn chưa viết xong thì mái tóc dài xõa tung trên vai bỗng nhiên bị người nào đó xoa lung tung một hồi, Bùi Tử Dập cắn một cây kem tiến lại gần thăm dò đến cùng, trái tim Từ Tri Tuế hơi đập nhanh hơn sau đó che tờ giấy lại theo bản năng, nghiêm mặt nói: "Cậu không được xem!"

"Ra vẻ thần thần bí bí, không phải thư tình đấy chứ?"

"Không liên quan gì đến cậu."

"Hừ, quỷ hẹp hòi, hai ngày trước tôi còn mua bữa sáng cho cậu đó." Bùi Tử Dập nhíu nhíu mày sau đó xoay người đùa giỡn với mấy nam sinh.

Cậu ấy vừa đi thì Từ Tri Tuế đã nhanh chóng viết xong mấy chữ cuối cùng, gấp đôi tờ giấy lại rồi nhân lúc bạn học xung quanh đều cúi đầu bận rộn chuyện của mình thì cô đứng lên làm bộ lơ đãng đi ngang qua, kẹp tờ giấy vào trong quyển "Hướng dẫn trước kỳ thi" của Kỳ Nhiên.

"Hướng dẫn trước kỳ thi" là cẩm nang được Tôn Học Văn tự biên soạn và in ra, bên trong ghi lại những điều cần lưu ý trong kỳ thi tuyển sinh đại học cùng với một vài trò đùa nhạt nhẽo có thể làm cho mọi người thả lỏng tâm trạng, sau khi Kỳ Nhiên trở về nhất định sẽ xem.

Sau khi làm xong mọi chuyện, cô đi vệ sinh, vì sợ bỏ qua phản ứng của Kỳ Nhiên khi nhìn thấy tờ giấy nên cô cũng không dám chậm trễ quá lâu.

Lúc Từ Tri Tuế trở về đúng lúc chuông vào lớp vang lên, Kỳ Nhiên cũng thong thả, ung dung trở về chỗ ngồi của mình.

Hai bài học đầu tiên vào buổi chiều là sinh học và hóa học. Đến thời điểm này, giáo viên đã không còn quá nhiều kiến thức cần phải nói, chỉ đơn giản dặn dò một số bài kiểm tra và định dạng câu trả lời sau đó thoải mái trò chuyện với học sinh.

Từ Tri Tuế đợi một lúc mà Kỳ Nhiên vẫn không đụng vào "Hướng dẫn trước kỳ thi" của anh.

Cũng may tiết cuối cùng là buổi họp lớp, thầy Tôn ở trên bục giảng đang nhấn mạnh tầm quan trọng của tâm trạng cùng với một ít chuẩn bị trước kỳ thi, Kỳ Nhiên nhàm chán cầm lấy quyển "Hướng dẫn trước kỳ thi" tùy ý lật xem.

Anh đã thấy tờ giấy đó.

Từ Tri Tuế hít sâu một hơi.

Thế giới dường như trở nên yên lặng hẳn, cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của mình, mỗi một nhịp đập càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gấp gáp theo bàn tay anh mở tờ giấy.

Ngay khi cô nghi ngờ mình có thể đột tử vì tim đập quá nhanh hay không thì rốt cuộc Kỳ Nhiên cũng đọc xong nội dung trên tờ giấy sau đó…

Xé tờ giấy mỏng thành từng mảnh nhỏ rồi tiện tay nhét vào ngăn kéo.

Ngay giờ khắc này, tất cả ảo tưởng tốt đẹp bỗng nhiên bị anh lạnh lùng đánh nát không để lại gì, sắc mặt Từ Tri Tuế thoáng chốc đã trắng bệch, toàn bộ cơ thể không khống chế được bắt đầu run rẩy.

Cô chỉ cảm thấy thứ bị anh xé nát không chỉ tờ giấy kia mà còn là một trái tim cô đã khâu vá.

Từ Tri Tuế cũng không còn nhớ rõ ngày đó kết thúc như thế nào, trong khung cảnh hỗn loạn, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy nữ sinh ngồi hàng đầu bởi đã bắt đầu oà lên khóc vì không nỡ chia lìa, trước khi tan học Tôn Học Văn còn chúc mọi người có thể đề tên bảng vàng, cảnh tượng náo nhiệt và ồn ào trong phòng học như được truyền từ nơi xa xôi đến.

Nhưng dù là như thế, cô vẫn không cam lòng, trong lòng vang lên một tiếng nói đã tìm cớ cho Kỳ Nhiên rất nhiều lần.

Có lẽ cậu ấy đã xem qua một lần rồi thầm ghi nhớ trong lòng, chỉ là không muốn những người không liên quan nhìn thấy cho nên mới tiêu hủy tờ giấy mà thôi.

Cậu ấy sẽ đến, cậu ấy nhất định sẽ đến, hôm đó là sinh nhật của cô, cô chỉ muốn mời cậu ấy ăn một cái bánh ngọt thôi, cậu ấy không có lý do gì để vắng mặt cả. Cho dù không người yêu thì ít nhất bọn họ vẫn là bạn bè, còn có mười mấy năm tình cảm bạn bè với nhau nữa mà…

Trong những suy nghĩ thấp thỏm và bất an như vậy, Từ Tri Tuế ngơ ngơ ngác ngác trải qua ba ngày kế tiếp. Cô thử bình tĩnh lại bằng cách ôn lại công thức vật lý nhưng hiệu quả rất ít, sách vở mở ra đặt trên bàn cả buổi chiều nhưng cô cũng không nhìn nổi một chữ nào.

Ngày sinh nhật này, ba mẹ cũng không thể ở nhà để trải qua cùng cô, Từ Kiến Minh có khách hàng trong công việc muốn gặp, Chu Vận cũng đúng lúc hẹn kiểm tra sức khỏe, bà ấy đồng ý sẽ trở về sớm, buổi tối sẽ nấu một bàn đồ ăn lớn cho ngày sinh nhật cô con gái của bọn họ.

Ba mẹ không ở nhà, Từ Tri Tuế ra ngoài lại dễ dàng hơn không ít, cô đã thay sẵn chiếc váy xinh đẹp nhất của mình, lại cố ý tạo kiểu tóc sau đó thoa một lớp son môi, vẫn còn cách thời gian đã hẹn hơn một giờ nhưng cô đã gấp gáp ra cửa.

Bánh ngọt Từ Tri Tuế đã đặt trước, ngay gần tiểu khu nên cũng thuận đường lấy.

Khi đến nhà hàng tên là Gặp Gỡ kia, bên trong cũng không có mấy khách, trong sảnh bật những bài hát tiếng nước ngoài mà cô không biết tên, trên một một bàn đều bày hoa tươi, nhân viên phục vụ tụ tập ở quầy bar tán gẫu về những tin đồn giải trí gần đây, khung cảnh khá lãng mạn và ấm áp.

Từ Tri Tuế chọn một vị trí bên cửa sổ rồi ngồi xuống, chỉ một lát sau đã có nhân viên phục vụ tiến tới gọi đồ ăn, lễ phép hỏi có mấy người, muốn gọi cái gì.

Từ Tri Tuế chỉ gọi một ly nước chanh sau đó nói lát nữa chờ bạn đến rồi sẽ gọi tiếp. Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, lúc bưng nước chanh tới lại tặng thêm một phần tráng miệng, nói là thấy hôm nay là sinh nhật của cô nên trong cửa hàng tặng.

Chỉ một hành động tốt nho nhỏ lại làm cho Từ Tri Tuế vốn dĩ đang khẩn trương có thể bình tĩnh hơn không ít, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm trong chốc lát Kỳ Nhiên tới cô nên nói cái gì đây? Phải mở miệng như thế nào mới có thể không dọa anh…

Cùng lúc đó ở Vịnh Ngân Hà, Kỳ Nhiên tìm được một cái vali lớn nhất trong nhà từ trong phòng để đồ linh tinh sau đó cho quần áo và đồ dùng sinh hoạt đã để sẵn vào vali.

Tống Nghiên ngồi ở bên giường anh, nhìn mấy chiếc vali to đã được lấy đầy kia, hậm hực hỏi: "Phải đi qua đó sớm như vậy sao? Tôi còn nghĩ ít nhất cậu có thể trải qua kỳ nghỉ hè ở đây đấy."

Kỳ Nhiên nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Tôi cũng không còn cách nào, sau khi đi sang bên kia tôi còn có rất nhiều việc đang chờ cần sắp xếp."

Tống Nghiên thở dài, sụp đổ ngã lên nệm mềm mại: "Quên đi, có câu nói thế nào nhỉ, thanh xuân là bữa tiệc mà ắt sẽ tàn, cho dù ba chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày tách ra thôi. Cậu xem Bùi Tử Dập bây giờ cứ như vậy anh em plastic ấy, biết cậu muốn đi mà cũng không tới tiễn một chút."

Kỳ Nhiên kéo khoá kéo của vali đã thu xếp xong kia sau đó xách trong tay ước lượng: "Cậu ấy nói mình có việc, sáng mai khi tôi ra ngoài ra sân bay sẽ tới tiễn tôi. Hơn nữa, phòng của tôi rất bừa bộn, cậu ấy đến lại thêm phiền ra."

Tống Nghiên hiểu ra nên gật đầu: "Cũng đúng, cậu ấy vừa đến chắc chắn sẽ vơ vét tủ trưng bày mô hình của cậu đó."

Nói xong, cậu ấy từ trên giường đứng lên, bỏ qua đống đồ vật linh tinh đầy đất rồi di chuyển đến trước tủ sách của Kỳ Nhiên, trông như tên trộm mà quay đầu lại cười với anh: "Có điều tôi lấy mấy cái chắc cậu cũng không ngại nhỉ?"

Kỳ Nhiên bất đắc dĩ nhìn cậu ấy một lát, khoát khoát tay: "Cầm đi, đừng lấy hết của cho tôi là được. Nhưng mà bắt người tay ngắn, về sau phiền các cậu giúp tôi chăm sóc Dữu Dữu và ông nội tôi một chút, tôi không ở trong nước nên sẽ có rất nhiều chuyện có lòng muốn giúp nhưng lại không đủ sức."

"Đương nhiên rồi!" Tống Nghiên vỗ ngực một cái: "Tôi coi Dữu Dữu như em gái ruột mà, còn với ông nội thì càng cực kỳ kính trọng, về sau chỉ cần không có việc gì thì tôi sẽ đến nhà cậu ăn cơm!"

Kỳ Nhiên cong môi: "Cảm ơn cậu."

Tống Nghiên vui vẻ lựa chọn nhân vật mình thích, như nghĩ đến cái gì đó, cậu ấy hơi chần chờ một lát: "Chỉ là... Cậu thực sự định đi như thế này sao?"

"Ý cậu là sao?"

"Ý tớ là, cho dù thật sự quyết định rời đi thì ít nhất cũng nên nói lời tạm biệt với người mình cảm thấy quan trọng."

"..." Kỳ Nhiên như có điều suy nghĩ mà rũ mắt xuống.

-

Sắc trời dần tối, khách hàng trong quán cà phê thay đổi từng đợt từng đợt, nước chanh trong tay Từ Tri Tuế đã thấy đáy từ lâu mà người cô muốn chờ vẫn không thấy hề bóng dáng.

Nhân viên phục vụ một lần nữa tiến lên rồi uyển chuyển hỏi: "Xin chào, bạn của cô vẫn chưa đến ạ? Đã mấy tiếng trôi qua rồi, cô có muốn gọi thức ăn trước không?"

Từ Tri Tuế hoàn hồn, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, cô đã không còn hào quang như lúc mới tới nên chỉ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, để cho mình không đến mức chật vật như vậy: "Xin lỗi, tôi có thể mượn điện thoại của các cô một chút không?"

Nhân viên phục vụ bị bộ dạng của cô dọa sợ, liên tục gật đầu: "Đương nhiên ạ, điện thoại ở quầy bar."

Từ Tri Tuế cảm ơn rồi đi tới quầy bar trong ánh mắt hoang mang của những người khác, cầm lấy điện thoại cố định bấm một dãy số đã quen thuộc trong lòng từ lâu.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang bận, xin gọi lại sau." Giọng nữ trong điện thoại nhắc nhở.

Bàn tay cầm micro của Từ Tri Tuế khẽ run rẩy, móng tay véo vào trong lòng bàn tay, đôi mắt đỏ ho hoe giải thích với nhân viên phục vụ: "Xin lỗi, có thể bạn tôi đang trên đường, tôi vẫn phải chờ một lát."

Nhân viên phục vụ nhìn cô với ánh mắt thương hại tới cùng cực: "Không sao, cô cứ tự nhiên."

Từ Tri Tuế ngồi trở lại vị trí trước đó. Cô tự giễu nghĩ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng cảm thấy cô đáng thương thì mình kiên trì như vậy thật sự có ý nghĩa sao?

Chuyện cho tới bây giờ, cô đã không dám hy vọng xa vời có thể có kết quả gì với anh nhưng mà chỉ là muốn một đáp án lại khó khăn như vậy sao?

Nghĩ như vậy, một đôi giày thể thao nam màu trắng tiến vào tầm mắt cô sau đó hơi do dự dừng ở bên cạnh bàn của cô. Từ Tri Tuế vui mừng ngẩng đầu nhưng lại phát hiện người tới không phải là người cô muốn chờ.

Bùi Tử Dập dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, sau khi phản ứng lại bỗng dưng nở nụ cười: "Trùng hợp vậy, cậu cũng ở đây à?"

Ánh mắt Từ Tri Tuế lập tức ảm đạm hẳn đi, sắc mặt càng khó nhìn hơn lúc trước. Cô cứ trầm lặng như thế, dùng tiếng nói chỉ có mình và Bùi Tử Dập có thể nghe được rầu rĩ hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

Bùi Tử Dập vẫn cười, tùy ý cầm lấy thực đơn trên bàn: "Đây là nhà hàng, đương nhiên là tôi tới ăn cơm. Được rồi, nói thật với cậu, tôi và ba mẹ tôi cãi nhau nên trốn ra ngoài để có thể yên tĩnh."

Nói xong, cậu ấy tinh mắt nhìn lướt qua chiếc bánh ngọt Từ Tri Tuế đặt ở một bên, nhướng mày nói: "Hôm nay sinh nhật cậu à? Vậy bữa cơm này để tôi mời cậu nha."

Cậu ấy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, nhìn thực đơn lung lay không ngừng kia, ngước mắt hỏi ý kiến Từ Tri Tuế: "Cậu có món nào không ăn được không?"

Đúng lúc này Từ Tri Tuế lại đứng lên, mặt không đổi sắc nhìn cậu ấy: "Cậu ăn một mình đi, tôi có việc phải đi trước."



Ra khỏi nhà hàng, Từ Tri Tuế bắt taxi đến Vịnh Ngân Hà. Cửa chính của nhà họ Kỳ đóng chặt, trong phòng không có một tia sáng, ngay cả bảo mẫu cũng không ở nhà.

Cô thầm cảm thấy mất mát, một lát sau lại chợt phản ứng lại, đây có phải là chứng minh Kỳ Nhiên cũng đã ra ngoài rồi hay không?

Có lẽ anh đang đi nhà hàng gặp cô, mình vừa đi như vậy, có thể bỏ lỡ anh hay không?

Cô liều mạng chạy về, bánh ngọt trong tay bị bung bét, may mà vừa ra khỏi cửa đã gặp được taxi, tài xế thấy dáng vẻ sốt ruột của cô cho rằng cô bé gặp chuyện gì nên tốc độ xe cũng tăng rất nhanh.

Tuy nhiên, một lần nữa đến gặp gỡ, chờ đợi cô chỉ có một khung cảnh trống rỗng và nhân viên phục vụ đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa.

Từ Tri Tuế vẫn ôm một chút ảo tưởng, tiến lên hỏi nhân viên phục vụ vừa rồi sau khi mình rời đi, có một nam sinh mười bảy mười tám tuổi tới tìm cô hay không.

Người phục vụ lắc đầu và chỉ vào một hướng nào đó phía sau cô và nói: "Chỉ có cậu ấy ở đó."

Từ Tri Tuế quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Bùi Tử Dập đang đứng ở phía sau cửa thủy tinh…

Từ Tri Tuế không biết mình đi ra khỏi nhà hàng như thế nào, mỗi một bước đều mềm nhũn giống như giẫm lên bông làm cho người ta cảm thấy tất cả mọi chuyện trước mắt đều không chân thật chút nào.

Ngay khi cô giẫm hụt lên bậc thang, cả người sắp ngã xuống thì một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô.

Cô ngước mắt lên nhìn cậu ấy, ánh mắt mê mang giống như một đứa trẻ. Người trước mắt có thân hình tương tự anh, độ dài tóc cũng không khác mấy, cũng thích mang giày thể thao trắng nhưng hết lần này tới lần khác…

Cậu ấy không phải là anh.

Từ Tri Tuế xoay đầu đi, khuôn mặt vô cảm kia nói lời cảm ơn với cậu ấy sau đó đẩy bàn tay đặt trên cổ tay mình ra.

Bùi Tử Dập đuổi theo vài bước, hô to về phía bóng lưng cô: "Người cậu chờ sẽ không tới đâu!  Nếu cậu ấy muốn tới thì nên xuất hiện từ lâu rồi chứ không phải khiến cậu trông như một kẻ ngốc đau khổ chờ đợi hàng giờ thế này! Từ Tri Tuế, nhìn rõ hiện thực đi, người sẽ chờ cậu ở chỗ này chỉ có tôi thôi!"

Từ Tri Tuế bịt lỗ tai lại, chạy trối chết.

Cô không rõ tại sao mình lại lúng túng và khó chịu đến vậy, đúng rồi, ba mẹ cô còn ở nhà chờ tổ chức sinh nhật cho cô.