Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 19: Thành công ngay trước mắt




Trước kỳ thi cuối kỳ một thời gian, giáo viên các môn bắt đầu áp dụng chiến thuật ra đề. Ngày nào cũng như này nào, giải đề không ngừng nghỉ. Chỉ cần đi vệ sinh một lúc thôi mà mặt bàn đã chật kín các bài thi mới phát rồi.

Khoảng thời gian ấy, hàng ngày Từ Tri Tuế ngồi học tới chóng mặt. Ngay cả ban đêm khi ngủ, trong mơ cũng là vật chuyển động thẳng, tốc độ không đổi và đi tìm gia tốc. Mỗi khi tỉnh giấc, lúc nào cô cũng bị dọa sợ tới mức mồ hôi đầm đìa.

Cũng may trời không phụ lòng người, thành tích cuối kỳ của cô rất khả quan. Bà Chu Vận rất hài lòng và thưởng cho cô thêm hai ngày ngủ nướng.

Kỳ nghỉ đông của cấp ba chỉ ngắn ngủi chỉ có mười ngày. Mà mười mấy ngày nghỉ đó Từ Tri Tuế cũng không hề rảnh rỗi chút nào, đa phần cô dành thời gian ở lò luyện thi, thật sự thì áp lực cũng chẳng nhẹ nhàng hơn khi đi học ở trường là mấy.

Trước giao thừa ba ngày, lò luyện thi đóng cửa, Từ Tri Tuế đi theo mẹ đi khắp nơi để mua đồ Tết. Hồi còn nhỏ cô thích nhất là đến Tết, bây giờ cũng vẫn như vậy bởi vì mẹ cô sẽ đồng ý bất cứ điều gì cô yêu cầu vào thời điểm này.

Năm nay nhà cô rất quan tâm tới việc mua sắm đồ Tết, cô và mẹ đã dành hai ngày mua đồ ở Vương Phủ Tỉnh tại chợ bán thức ăn Tam Nguyên mà vẫn không xong. Từ Tri Tuế hỏi nguyên do thì Chu Vận nói là anh họ của bà là Giang Đồ đã về nước và lần này dẫn theo vợ sắp cưới về nhà họ đón Tết.

Giang Đồ là con trai phía cô của Chu Vận, ngày trước ba mẹ anh ấy vào Nam làm việc nhưng vì kinh tế eo hẹp khó khăn nên đành gửi con trai ở nhà họ Chu.

Lúc ấy Giang Đồ vẫn còn nhỏ nên luôn bị hai anh họ bắt nạt. Với đứa cháu trai họ ngoại này mẹ Chu cũng tỏ ra rất lạnh nhạt, chỉ có Chu Vận đối xử tốt với anh ấy.

Chu Vận sẽ giúp anh ấy khâu tất rách dưới đèn dầu giữa đêm đen, sẽ chia một nửa củ khoai nướng lúc anh ấy đói bụng, dù hai người không phải chị em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả ruột thịt.

Giang Đồ không hề thua kém hai anh em nhà họ Chu, anh ấy không chỉ thi đỗ đại học mà còn đăng ký tham gia một chương trình du học được nhà nước tài trợ. Cách đây không lâu anh ấy đã tốt nghiệp tiến sĩ và được một công ty khoa học kỹ thuật công nghệ sinh học nổi danh trong nước thuê, năm sau sẽ tới nhận chức.

Mấy năm trước, cha mẹ Giang Đồ bỗng dưng qua đời. Sau khi xử lý xong tang sự, anh ấy gần như đã cắt đứt liên lạc với người thân ở quê nhà, người duy nhất còn giữ liên lạc là Chu Vận.

Lần này đôi vợ chồng trẻ về nước chưa tìm được chỗ ở tại thủ đô, Chu Vận bèn mời cả hai về nhà họ đón Tết cho thêm vui.

Bây giờ Giang Đồ đã ngoài ba mươi, dáng người hơi gầy và có vẻ ngoài nhã nhặn, trên người anh ấy mang khí chất đặc trưng của một người nghiên cứu khoa học. Trên đường đi, Từ Tri Tuế có phần lo lắng cậu họ sẽ sớm bị hói đầu như các nhà nghiên cứu trên TV, song khi gặp mặt cô mới nhận ra là mình suy nghĩ quá nhiều, cậu họ không chỉ nhiều tóc mà còn rất đẹp trai nữa.

Vợ sắp cưới của Giang Đồ là Kiều Lâm, cô ấy là Hoa kiều lớn lên ở nước ngoài. Có lẽ không bị giáo dục trong nước tàn phá từ nhỏ nên từ hành động tới lời nói đều toát lên sự tự tin, ôn hòa nhưng không kiêu ngạo, tư tưởng phóng khoáng. Không chỉ Từ Tri Tuế thích trò chuyện với cô ấy mà ngay cả Chu Vận cũng rất hài lòng với người em dâu họ này.

Sự xuất hiện của vợ chồng Giang Đồ khiến ngày giao thừa trở nên hết sức náo nhiệt. Mâm cơm tất niên đã được bày sẵn trước khi trời tối vào ngày giao thừa. Chu Vận sợ Kiều Lâm không quen nên đã chế biến nhiều loại món ăn khác nhau. Như này lại càng hời cho Từ Tri Tuế, chú mèo ham ăn như cô ngắm nhìn bàn đồ ăn lớn một lúc thôi mà hoa hết cả mắt.

Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Chu Vận dạy Kiều Lâm cách làm sủi cảo trong khi xem chương trình cuối năm, còn Từ Kiến Minh lại kéo Giang Đồ đi uống rượu tiếp.

Dưới hơi men say, khó tránh khỏi xúc động, Giang Đồ nâng chén rượu rồi nói: “Thật lòng mà nói, từ lúc ba mẹ mất tới giờ đã lâu lắm rồi em không được trải qua một ngày Tết xuân ấm áp như vậy. Vào thời gian này mỗi năm, chắc là em đang ở phòng thí nghiệm, tự thưởng cho mình một bát mì tôm rồi tưởng tượng đến hương vị của mẹ, cảm giác ấy không nói cũng tự thấy rất cô đơn.”

Nghe như thế, Từ Tri Tuế đang loay hoay ăn cua mà không khỏi giật mình.

Cô nghĩ đến Kỳ Nhiên, đây là Tết đầu tiên mà không có dì Thư Tĩnh, chắc anh sẽ khó quen lắm.

Suy nghĩ một hồi, cô rút tờ khăn giấy ra lau tay rồi vội vàng chạy về phòng. Từ Tri Tuế lấy chiếc điện thoại cục gạch từ dưới gối ra rồi nhắn tin cho Tần Di.

[Người đẹp, đi bắn pháo hoa không?]

Đầu bên kia nhanh chóng trả lời. Từ Tri Tuế cầm áo khoác, nhân lúc tâm trạng ba mẹ đang khá tốt bèn nói một câu “Con đi chơi với các bạn cùng lớp đây” rồi mở cửa chạy ào ra ngoài.

Đêm giao thừa khó bắt taxi nên Từ Tri Tuế cưỡi “con lừa điện nhỏ” mà bình thường Chu Vận dùng để đi mua thức ăn đến gặp Tần Di ở cửa trường trung học số 6.

Hôm nay, Tần Di đang ăn Tết ở nhà bà nội gần đó, nhận được tin nhắn thì lập tức chạy khỏi nhà luôn. Trên đường đi may mắn gặp một cửa hàng bán pháo hoa vẫn mở cửa, thế là tiện thể mua một thùng pháo hoa và ba cây pháo bông lớn.

Từ Tri Tuế đưa mũ bảo hiểm cho cô ấy, Tần Di ngồi lên “con lừa điện nhỏ” rồi hỏi: “Bọn mình bắn pháo hoa ở đâu bây giờ?”

Từ Tri Tuế chớp mắt tỏ ra thần bí: “Đến rồi cậu sẽ biết.”

Nửa tiếng sau, “con lừa điện nhỏ” dừng trước cổng của khu biệt thự cao cấp. Tần Di nhìn thấy dòng chữ “Vịnh Ngân Hà” to tướng thì hiểu ngay, cô ấy cởi mũ bảo hiểm rồi phì phò đầy hậm hực: “Hay lắm, ra là tối nay tớ đến để làm bóng đèn!”

Từ Tri Tuế cười: “Đông người thì vui mà.”

Cùng lúc đó ở nhà họ Kỳ, Kỳ Thịnh Viễn vừa mới dọn xong bữa tối đêm giao thừa. Kỳ Dữu xoa chiếc bụng nhỏ xẹp lép của mình, cảm thấy còn chưa ăn no.

Dì giúp việc không phải người ở đây nên đã về nhà ăn Tết cùng với gia đình. Những năm trước, toàn bộ cơm tất niên đều một tay Thư Tĩnh tự mình xử lý. Hôm nay, người cầm muôi đã biến thành Kỳ Thịnh Viễn.

Nguyên liệu nấu ăn đã được dì giúp việc mua trước khi về quê. Kỳ Thịnh Viễn hoàn thành công việc ở công ty từ sớm, ông ấy loay hoay trong bếp nấu ăn theo thực đơn mất mấy tiếng đồng hồ. Bát đĩa cũng bị rơi vỡ mấy cái mà kết quả lại không được như ý muốn, không mặn thì cháy xém khiến bé Kỳ Dữu ăn mà nhíu hết cả mày lại.

Chuyện này cũng chẳng thể trách ông ấy được, mấy năm nay Thư Tĩnh chăm sóc gia đình rất tốt nên ông ấy không phải lo lắng gì. Kỳ Thịnh Viễn cũng không nhớ nổi lần cuối cùng vào bếp là khi nào nữa.

Nhìn mâm cơm còn nguyên, mũi Kỳ Thịnh Viễn hơi xót, khóe mắt cũng đỏ lên.

Kỳ Nhiên thấy thế, xắn tay áo định giúp ba dọn dẹp. Kỳ Thịnh Viễn lại đẩy bàn tay anh đang bưng đĩa ra, giả vờ thoải mái: “Chỗ này không cần con lo, qua xem em thế nào đi.”

Kỳ Nhiên biết ông ấy muốn ở một mình nên không kiên trì nữa, anh quay về phòng khách.

Ông cụ Kỳ đã lớn tuổi không ngồi được lâu, ăn cơm xong cũng về phòng ngủ. Kỳ Dữu cắm điện mở TV, xem ca hát và nhảy múa trong gala cuối năm rồi phàn nàn rằng chương trình quá nhàm chán, tại sao đài truyền hình không theo kịp thời đại mà làm mấy tiết mục trẻ con yêu thích nhỉ.

Kỳ Nhiên qua ngồi với cô bé, anh đang cầm điều khiển định đổi sang kênh thiếu nhi cho Kỳ Dữu xem thì điện thoại chợt đổ chuông. Kỳ Dữu cho tay vào túi anh trước, lấy điện thoại ra nhìn: “Ơ, không có tên, đây là ai thế nhỉ?”

Kỳ Nhiên liếc nhìn dãy số, trong mắt thấp thoáng vẻ kỳ lạ. Anh cau mày và cất điện thoại lại: “Đừng tùy tiện xem điện thoại của anh.”

“Hứ, keo kiệt.”

Kỳ Dữu bĩu môi phàn nàn. Kỳ Nhiên không để ý, anh cầm điện thoại rồi đi sang một bên, ấn nút nghe máy.

“Alo.”

“Alo Kỳ Nhiên, cậu ăn cơm tất niên chưa?” Giọng nữ nhẹ nhàng vui vẻ, dường như lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Kỳ Nhiên lại khẽ đáp một tiếng: “Ừ, ăn rồi.”

“Giờ cậu đang làm gì thế? Có rảnh không?”

“Tôi rảnh, có chuyện gì sao?”

“Cậu mở cửa sổ rồi nhìn ra ngoài đi.”

Dù Kỳ Nhiên nghi hoặc nhưng vẫn làm theo. Anh đi đến chiếc cửa sổ đối diện cửa chính rồi kéo rèm ra, nhìn ra ngoài qua ánh đèn đường mờ ảo trong sân.

Có hai nữ sinh đứng trước cửa.

“Hi, Kỳ Nhiên! Tôi tới nè!” Từ Tri Tuế vẫy tay với anh, lại sợ trời tối anh không nhìn thấy nên vội vàng nhảy lên mấy lần.

Nghe thấy có tiếng nói, bé Kỳ Dữu chạy đến, dựa vào cửa sổ nhìn xem là ai: “Oa! Là chị ấy kìa!”

Trong lòng Kỳ Nhiên khẽ động, yết hầu anh khẽ lăn: “Sao cậu lại tới đây?”

Từ Tri Tuế lại cầm hai cây pháo bông vẫy về phía anh: “Có muốn đi bắn pháo hoa với bọn tôi không? Tôi và Tần Di mua rất nhiều pháo, gọi cả bé Kỳ Dữu đi nữa nha.”

Đôi mắt Kỳ Dữu sáng lên, kéo ống tay áo Kỳ Nhiên, tội nghiệp xin xỏ: “Anh ơi, em đi cùng được không?”

Không có đứa bé nào lại không thích bắn pháo hoa, huống hồ nay cũng là giao thừa. Kỳ Nhiên không thể từ chối em gái đang làm nũng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng nở nụ cười. Kỳ Nhiên nhấc điện thoại lên, nói với gương mặt tràn đầy mong đợi của Từ Tri Tuế: “Được, vậy cậu đợi bọn tôi một chút.”

Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, gió cũng khá lớn. Kỳ Nhiên mặc cho Kỳ Dữu một cái áo lông rất dày. Bé Kỳ Dữu không thể chờ đợi thêm được nữa nên xỏ giày chạy thẳng ra ngoài, giận dỗi chê anh chậm chạp.

Kỳ Nhiên nắm tay em gái đi tới cửa chính. Lúc này, Từ Tri Tuế và Tần Di đang vùi đầu đếm số pháo bông. Hôm nay, cô mặc một cái áo khoác lông trắng ngà, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, đeo một chiếc bịt tai bằng nhung hình con thỏ, toàn thân cô tròn trịa nhìn vô cùng đáng yêu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Tri Tuế ngẩng đầu để lộ ra hai lúm đồng xu ngọt ngào. Đôi mắt cô sáng ngời, nụ cười vẫn rực rỡ như trước đây: “Cậu đến rồi.”

“Ừm.” Kỳ Nhiên liếc nhìn chiếc xe “lừa điện nhỏ” sau lưng cô, hiểu ngay hai người đã chịu gió cả một đoạn đường, anh hạ thấp giọng hỏi: “Có lạnh không?”

Tần Di đứng sau lưng cô khẽ hừ, dùng ánh mắt bất lực trả lời anh… Cậu nghĩ thế nào?

Từ Tri Tuế cố nén sự ngốc nghếch của mình, cô vỗ bộ quần áo bằng bông dày cộm rồi cười: “Không lạnh, bọn tôi mặc nhiều đồ lắm.”

Kỳ Dữu nóng lòng muốn đi bắn pháo hoa nên không ngừng hỏi đi đâu. Từ Tri Tuế đề nghị ra bờ sông, cô đi từ bên kia qua cảm thấy phong cảnh ở đó rất ổn, sân bãi trống không có nhiều che chắn rất thích hợp để đốt pháo.

Kỳ Nhiên cũng thấy hợp lý. Sau đó cả đoàn người bắt đầu đi ra bờ sông.

Lúc sắp đến bờ sông, điện thoại Kỳ Nhiên lại đổ chuông, lần này là Bùi Tử Dập gọi. Anh nhấn nút trả lời, cố ý đi chậm lại.

Bên đầu giây Bùi Tử Dập hỏi anh ăn cơm xong chưa, rủ anh muốn đi đâu chơi không vì ở nhà chán quá.

“Bọn tôi xuống nhà đi bắn pháo hoa rồi.” Kỳ Nhiên nói.

“Ồ, hiếm khi thấy cậu có hứng thú trẻ con vậy đấy!” Bùi Tử Dập không để ý mà trêu chọc.

Theo bản năng, Kỳ Nhiên liếc nhìn bóng lưng Từ Tri Tuế, thành thật đáp lại: “Từ Tri Tuế và Tần Di cũng ở đây.” Im lặng một chút, anh lịch sự nói thêm: “Cậu muốn qua đây chơi cùng không?”

Bùi Tử Dập do dự một lúc, lúc mở miệng thì nghe vẻ rất phấn chấn: “Được, gửi vị trí của các cậu cho tôi.”

Kỳ Nhiên cúp máy, anh đuổi kịp bước chân của Từ Tri Tuế, khẽ nói bên cạnh cô: “Tôi mời Bùi Tử Dập đi cùng có được không?”

Từ Tri Tuế hơi ngơ ngẩn, nghĩ thầm thôi xong con bê rồi. Một bóng đèn hàng tỷ kilowatt bay tới, cậu ấy còn khó chịu hơn Tần Di rất nhiều. Nhưng trong lòng dù không cam tâm thì Bùi Tử Dập cũng là bạn cùng bàn của cô, ra ngoài chơi giao thừa cùng nhau cũng không có gì là sai cả.

“Đương nhiên là được rồi, đông người thì thêm vui mà.”

Cô cười nói chào mừng, tuy nhiên trong lòng lại thầm rơi lệ. Chỉ có Tần Di hiểu được nỗi lòng của cô, lặng lẽ trao cho cô một ánh mắt đồng tình.

Bùi Tử Dập chạy đến rất nhanh, quần áo trong chiếc áo khoác vẫn là đồ mặc ở nhà còn chưa kịp thay, cậu ấy thở hồng hộc hỏi: “Hai nữ sinh các cậu sao lại tới đây chơi?”

Từ Tri Tuế đang đưa pháo bông cho Kỳ Dữu nên không có thời gian để ý đến cậu ta, Tần Di lè lưỡi đáp: “Đi qua thôi, cậu cứ coi như bọn tôi rảnh rỗi đi.”

Bùi Tử Dập cười: “Thế thì hai cậu đúng là rảnh thật đấy!”

Đi xa như vậy chỉ để ra bờ sông bắn pháo hoa, cậu ấy không tài nào hiểu được thế giới của con gái. Nhưng mà dù sao cũng tới rồi, là một người đàn ông lịch sự, vậy thì cậu ấy sẽ chơi cùng các cô.

Bùi Tử Dập đi tới bên cạnh Từ Tri Tuế, chìa tay ra: “Này, cho tôi mấy que đi.”

“Con trai lớn tướng như cậu rồi còn chơi pháo bông làm gì!” Từ Tri Tuế tức giận nhìn cậu ấy, vòng qua rồi đi thẳng về phía Kỳ Nhiên.

Bùi Tử Dập không chịu: “Cậu đang phân biệt giới tính đấy! Thế trong tay Kỳ Nhiên là cái gì kia?”

Từ Tri Tuế không thèm ngoảnh lại: “À, đấy là pháo hoa.”

“...” Bùi Tử Dập không nói nên lời, cậu ấy nghĩ mình bị kỳ thị thế nhưng lại không có chứng cứ.

Kỳ Nhiên không nghe thấy hai người nói chuyện vì đang đi mượn bật lửa. Nhắc đến cũng buồn cười, cả đám kéo nhau đi bắn pháo hoa, ra đến bờ sông mới nhận ra không có bật lửa. Cửa hàng gần đó đóng cửa hết rồi, không còn cách nào khác anh phải chạy đến một căn nhà để mượn một cái.

Ba cô gái vây quanh anh để châm lửa, gió ở bờ sông khá lớn, châm lửa thế nào cũng không được. Kỳ Nhiên quay lưng lại rồi dùng tay cản gió, bật thêm một lần nữa ngọn lửa đỏ vụt lên, chiếu sáng gương mặt đẹp trai của anh.

Kỳ Dữu đốt một cây trước, tia lửa từ pháo bông bắn ra đẹp như tia chớp. Cô gái nhỏ cầm cây pháo bông nhảy múa xung quanh, vẽ nên những vòng cung tuyệt đẹp trong màn đêm.

Bùi Tử Dập nhìn mà thèm, đi lên định cướp của Tần Di. Tần Di thét chói tai né tránh, Kỳ Dữu bất đắc dĩ phải đưa cho cậu ấy mấy cây, nói rất nghiêm túc: “Anh Tử Dập, anh đừng trẻ con như thế nữa.”

Bùi Tử Dập lại không nói nên lời, chỉ còn cách đưa tay nhéo má Kỳ Dữu. Tần Di trách cậu ấy bắt nạt trẻ con, không nể nang gì đạp cậu ấy một cái.

Ba người vui vẻ cười đùa. Từ Tri Tuế nhân cơ hội này chạy tới bên Kỳ Nhiên, chỉ vào đống pháo hoa lớn dưới chân, hào hứng nói: “Kỳ Nhiên, bọn mình đốt cái này nhé?”

“Cậu dám không?” Kỳ Nhiên mỉm cười nhìn cô với vẻ tò mò.

Từ Tri Tuế ngoan ngoãn lắc đầu: “Tôi không dám, nhưng mà tôi muốn thử.”

Kỳ Nhiên nghĩ ngợi, cuối cùng cũng đồng ý: “Thôi được.”

Anh di chuyển đống pháo hoa ra chỗ thềm đá phía xa, đưa cho Từ Tri Tuế một cái gậy pháo bông rồi nói: “Cậu dùng cái này để châm lửa, châm xong thì nhớ chạy về sau.”

Từ Tri Tuế gật đầu bảo được, cô cầm cây pháo bông tới gần pháo hoa, khom lưng xuống vừa sợ hãi vừa hưng phấn bịt một bên tai lại, tay còn lại tìm kiếm ngòi nổ.

Khoảnh khắc lửa bốc cháy, theo bản năng cô lùi lại phía sau, đột nhiên cô cảm thấy có ai đó nắm lấy cổ tay mình và kéo cô chạy về phía sau.

Vừa quay đầu lại, Từ Tri Tuế nhìn thấy góc mặt góc cạnh của Kỳ Nhiên, khóe miệng cô không tự chủ mà cong lên.

Hai người chạy đến một nơi khá an toàn và đợi một lúc nhưng lại không thấy pháo hoa bắn lên.

Trong lúc Từ Tri Tuế tưởng đó là cây pháo xịt, đang định qua xem thì một ánh sáng lóe vụt lên, sau đó những chùm pháo hoa đầy màu sắc nở rộ rồi rải rác như những ngôi sao băng.

Bầu trời đêm tối tăm không có một ngôi sao nào, nhưng nó được thắp sáng bởi những màn pháo hoa rực rỡ của con người, và những tiếng nổ chói tai nối tiếp nhau vang lên.

Từ Tri Tuế bỗng thấy rất cảm động, cô quay đầu nhìn về phía Kỳ Nhiên, trong đôi mắt của anh tràn ngập ánh sáng của pháo hoa.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Kỳ Nhiên cũng nghiêng đầu nhìn qua, nhướng mày hỏi cô: “Sao vậy?”

Từ Tri Tuế mỉm cười: “Chúc mừng năm mới, Kỳ Nhiên.”

Cô đã thầm nói với anh điều này vô số lần trong nhật ký, hôm nay cuối cùng cô cũng có thể đứng thẳng trước mặt anh và tự mình nói ra câu này, đây là điều mà cô đã cố gắng rất lâu.

Kỳ Nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Chúc mừng năm mới.”