Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 14: Tốt đẹp




Bởi vì tình hình học lệch của Từ Tri Tuế, thế nên sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Chu Vận đã được giáo viên vật lý gọi đến văn phòng để nói chuyện riêng.

Giáo viên vật lý cho bà ấy xem phiếu điểm của kỳ thi thử lần này, hơn nữa còn phân tích tình hình học tập của Từ Tri Tuế ở trường một cách vô cùng nghiêm túc và chân thành, hy vọng phụ huynh có thể giám sát và đốc thúc cô.

Trong những buổi họp phụ huynh trước đây, Chu Vận lúc nào cũng là người được  lên sân khấu phát biểu với tư cách là phụ huynh của học sinh xuất sắc, đã có lúc nào sa sút đến mức bị giáo viên giữ lại để nói chuyện riêng đâu chứ?

Trong lòng bà ấy cảm thấy rất thất vọng, một ngọn lửa bốc lên vùn vụt, nhưng từng câu từng chữ mà giáo viên vật lý nói với bà ấy đều rất có lý, vậy nên bà ấy không dám lên tiếng, chỉ có thể liên tục gật đầu, hứa rằng khi về nhà nhất định trò chuyện nghiêm túc với Từ Tri Tuế.

Khi bà ấy từ trong văn phòng bước ra, các phụ huynh khác cũng gần như đã đi về hết, Chu Vận vừa mới liếc mắt một cái thì lập tức nhìn thấy Từ Tri Tuế đang ngồi ở dãy bàn sau cùng. Bà ấy bước lại gần với vẻ mặt vô cảm, gõ mạnh vào bàn mà cô đang ngồi ba cái: “Từ Tri Tuế.”

Một tiếng gọi đầy đủ cả họ lẫn tên này của Chu Vận khiến cho Từ Tri Tuế nổi cả da gà, một cơn ớn lạnh từ xương cụt lan ra tới tận toàn bộ lưng ghế dựa. Ba mẹ cô rất ít khi gọi tên cô, bình thường khi loại tình huống này xuất hiện chính là ba mẹ sắp chỉnh đốn cô.

Nhưng đã hơn tầm nửa phút, Chu Vận vẫn không có phản ứng gì, chỉ cầm bài thi đang được đặt trên mặt bàn nhét lại vào túi rồi bỏ lại một câu: “Về nhà!”

Thấy thế, Từ Tri Tuế lập tứ hiểu ra rằng mẹ của cô đang đè nén lửa giận trong lòng, vì đang ở trường học nên mới cố gắng giữ lại một chút thể diện cho cô.

Trên đường về nhà, Chu Vận đi giày cao gót đi thẳng một mạch không quay đầu lại, Từ Tri Tuế đeo cặp sách buồn bực đi theo phía sau, còn chưa về đến nhà, chân của cô đã bắt đầu có cảm giác như đang mềm nhũn ra.

Khoảnh khắc cánh cửa nhà được mở ra, ngọn núi lửa giận dữ mà Chu Vận đã đè nén trong lòng bấy lâu cuối cùng phun trào. Bà ấy không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, vừa mới vào trong nhà, Từ Tri Tuế đã bị phạt mười thước đánh vào tay. Chu Vận tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy cây thước đâu, vì vậy bà ấy dứt khoát cầm móc áo trên ban công lên khiến cho Từ Tri Tuế sợ tới mức tay chân run rẩy, lập tức nhảy thẳng lên sô pha, hô to cứu mạng.

Hai mẹ con người này thì đuổi người kia thì trốn, náo loạn đến mức gà bay chó sủa khắp cả căn nhà.

Cảnh tượng này trùng hợp bị Từ Kiến Minh hôm nay về nhà sớm bắt gặp khiến cho huyết áp của ông ấy bỗng chốc tăng cao.

“Chuyện này là sao đây? Không phải chỉ là đi họp phụ huynh thôi sao? Tại sao lại động chân động tay thế này?” Ông ấy quăng chiếc cặp sang một bên, tiện thế che chở con gái ở phía sau lưng, trong quá trình lôi lôi kéo kéo không thể tránh khỏi bị chiếc móc áo vô tình khiến cho cánh tay bị thương.

Chu Vận đuổi theo Từ Tri Tuế khắp nhà, sớm đã mệt mỏi đến mức thở hồng hộc, giờ đây thấy Từ Kiến Minh cũng muốn cùng đối đầu với mình càng tức đến xì khói, bà ấy cầm chiếc móc áo chỉ vào mũi hai cha con và mắng: “Sao? Anh nói nó tự mình kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra đi? Tất cả đều là nhờ con gái cưng của anh hết đó!”

Từ Tri Tuế túm lấy vạt áo của ba mình không dám hé răng nửa lời Chu Vận thấy thế thì càng thêm tức giận, lấy bài thi của cô từ trong túi xách ra, đập lên bàn.

“Không dám nói chứ gì? Thế thì để mẹ nói giúp cho! Lần thi thử này môn vật lý chỉ được có 62 điểm, thành tích môn lý đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên trên! Con nói xem, môn sinh thì gần đạt điểm tối đa, môn hóa cũng trên chín mươi điểm, con không thể để tâm đến môn vật lý đáng thương của con một chút được à? Kể cả mẹ có dùng ngón chân làm bài thi thì điểm vẫn cao hơn con đó!”

Từ Tri Tuế nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngón chân của mẹ có biết đường cầm bút không?”

“Con còn dám trả treo à!”

Nhìn thấy Chu Vận lại chuẩn bị vơ lấy chiếc móc áo, Từ Kiến Minh vội vàng quay đầu lại trừng mắt liếc Từ Tri Tuế một cái, kéo cô cách ra xa, ông ấy vừa vỗ lưng cho Chu Vận đỡ nóng giận, vừa đỡ bà ấy đến sô pha rồi ngồi xuống.

Đợi đến khi Chu Vận đã bình tĩnh hơn một chút, ông ấy cầm bài thi lên, lông mày cũng nhíu lại.

Trong ấn tượng của ông ấy, mặc dù Từ Tri Tuế học lệch, nhưng điểm môn vật lý cũng chưa bao giờ rớt dưới tám mươi điểm. Có điều tình hình trước mắt không phải là lúc đổ thêm dầu vào lửa mà là lúc phải xoa dịu cuộc đại chiến trong gia đình này.

Ông ấy cười cười, nói: “Đúng là học lệch thật, có điều Tuế Tuế chắc chắn không phải là đang cố ý đâu, chúng ta cứ tiếp tục chăm chỉ cố gắng, kỳ thi lần sau nhất định có thể đuổi kịp.”

“Đúng rồi, nó đâu có cố ý, toàn bộ tâm trí của nó giờ đặt hết vào chuyện yêu đương rồi còn đâu! Ngày nào về nhà cũng lập tức chui vào phòng viết nhật ký, bức ảnh cái cậu nào đó thì cất giữ như là báu vật, vì cậu ta mà tự nguyện ngồi ở hàng cuối cùng. Cái hàng cuối cùng kia có thể nhìn được trên bảng sao? Nó còn muốn thi vào cùng một trường đại học với người ta nữa cơ, con xem lại thành tích này của con đi, đến cả bóng lưng của người ta con cũng không đuổi kịp thì con lấy cái gì mà đòi thi vào cùng một trường đại học với người ta chứ hả?”

Chu Vận đang tức giận đến đỉnh điểm, nghĩ cái gì là nói cái đó, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của con gái.

Từ Tri Tuế vốn dĩ cũng biết là bản thân thi không tốt, cô định bụng sẽ cứ im lặng mặc kệ bà ấy muốn mắng bao nhiêu thì mắng, nhưng vừa nghe thấy mẹ mình nói như thế, vành tai của cô ngay tức khắc đỏ bừng lên, bất giác cao giọng:

“Mẹ xem trộm nhật ký của con rồi sao? Sao mẹ lại có thể xem trộm nhật ký của con chứ! Mẹ có hiểu cái gì gọi là quyền riêng tư không vậy?”

Chu Vận tự biết bản thân đã lỡ miệng, ánh mắt né tránh, nhưng ngoài miệng thì vẫn nặng lời với cô: “Mẹ không cố ý xem, mẹ vô tình tìm thấy trong lúc đang dọn dẹp. Hơn nữa, mấy cái suy nghĩ này của con mẹ và ba con sớm đã biết từ lâu rồi, lúc trước không nói toạc ra là bởi vì cảm thấy con vẫn đủ tỉnh táo sáng suốt, không vì mấy chuyện đó mà bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại mẹ không cho phép con sơ suất dù chỉ là một chút tại thời điểm mấu chốt này!”

Từ Tri Tuế đờ đẫn nhìn ba mẹ mình, trong chốc lát, nỗi buồn trào dâng trong lòng.

Cô rất khó để có thể diễn tả được cảm xúc của mình ngay lúc này, cái cảm giác ấy giống như kiểu là bản thân đã dành mười năm tỉ mỉ xây nên một căn phòng bằng thủy tinh, tự tưởng rằng nơi đó là một thế giới bí mật chỉ có riêng mình. Thế nhưng nào ngờ, người khác đều có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô một cách vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn có thể thấy cả bộ dạng mà cô không mặc gì trên người như vậy...

Rồi đến một ngày căn phòng thủy tinh ấy vỡ vụn, tất cả sự xấu hổ cùng với cảm giác tủi thân chợt dâng trào.

Hôm đó, cô và mẹ đã cãi nhau một trận rất to, cụ thể nói những gì thì cô không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ rằng đến cuối cùng cả hai người đều khàn cả giọng, những người hàng xóm ở tòa nhà đối diện chốc chốc lại ngó sang nhà họ.

Chu Vận nói: “Mẹ đều là vì muốn cho con.” 

Cô nói: “Con không cần mẹ quan tâm.”

Sau khi đóng sầm cửa lại vào trong phòng, Từ Tri Tuế trốn ở bên trong khóc thật lâu thật lâu, cô ôm ‘bí mật’ mà mình đã cất giấu ở trong phòng sách trong lòng, tức giận muốn xé nó ra, nhưng rồi lại không nỡ.

Buổi tối, Từ Kiến Minh nấu cơm tối xong thì đi đến gõ cửa phòng cô, ông ấy gọi mấy tiếng nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.

Ông ấy đẩy cửa đi vào, trong phòng tối đen mực, Từ Tri Tuế núp ở trong góc, vùi đầu trên đầu gối của mình.

Từ Kiến Minh tiến lại gần, đặt bàn tay ấm áp lên bả vai cô, đưa tay vuốt ve mái tóc cô: “Con đừng giận mẹ con, đợi đến một ngày nào đó con trở thành bậc làm cha làm mẹ, thì con sẽ có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của mẹ con.”

Từ Tri Tuế vẫn im lặn không nói một lời nào, bả vai của cô khẽ run lên.

Từ Kiến Minh tiếp tục nói: “Thật ra ở tuổi con, có người mình thích là chuyện rất chi là bình thường, ai lúc trẻ mà chẳng có những giây phút rung động, ba mẹ không phản đối con, nhưng ba mẹ không muốn con vì thế mà bỏ lỡ tương lai của mình. Lời nói của mẹ con mặc dù khó nghe, nhưng đó là những điều đúng đắn. Chuyện gì cũng phải phân ra thứ tự rõ ràng, con thông minh như vậy, không cần ba mẹ nói nhiều con hẳn là vẫn có thể hiểu hết được.”

Một lúc lâu sau, Từ Tri Tuế ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt lên, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Từ Kiến Minh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đi thôi, đi ra ăn cơm, ba của con hiếm khi trổ tài nấu nướng đó nha.”

Lúc ăn cơm, Chu Vận cũng có mặt, hai mẹ con ai cũng không mở miệng nói chuyện, thậm chí cũng chẳng nhìn nhau lấy một cái.

Thật ra trong lòng Từ Tri Tuế sớm đã không tức giận nữa rồi. Chỉ là cô cảm thấy rất tủi thân, một cảm giác tủi thân đến khó hiểu, cô cảm thấy cho dù là có như thế nào thì mẹ cũng không nên đọc nhật ký của cô, lại càng không nên lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho cô mà nói lời làm cô tổn thương.

Trong một thời gian dài sau đó, hai mẹ con vẫn ở trong trạng thái chiến tranh lạnh.

Chu Vận tự ý quyết định đăng ký cho cô một lớp học thêm môn vật lý ở bên ngoài trường, cũng chính vì thế mà Từ Tri Tuế lại cảm thấy vô cùng khó chịu ngột ngạt, nhưng đến giờ học thêm cô vẫn ngoan ngoãn đi đến lớp.

Theo như lời Từ Kiến Minh nói thì cô Trịnh mà Chu Vận tìm cho cô chính là giáo viên dạy giỏi của quốc gia, sau khi về hưu bà ấy được một cơ sở giáo dục mời đến để dạy thêm cho các học sinh học cấp ba. Mỗi năm bà ấy chỉ dạy không quá hai mươi học sinh, Chu Vận phải nhờ đến một vài người bạn mới miễn cưỡng tranh giành được một suất cho Từ Tri Tuế.

Lớp học thêm vật lý là vào buổi chiều và buổi tối thứ bảy, cô Trịnh rất thích kiểm tra trực tiếp trên lớp, và giao rất nhiều bài tập. Trong mắt của bà ấy học khoa học tự nhiên chính là phải luyện giải thật nhiều đề, sở dĩ Từ Tri Tuế có nền tảng tạm được nhưng thành tích không tốt, chính là bởi vì ít giải đề.

Cũng chính vì lý do này mà Từ Tri Tuế phải dành nhiều thời gian hơn cho môn vật lý, trước khi học thêm phải làm xong bài tập trên trường, thứ bảy chủ nhật thì điên cuồng giải đề.

Không vì cái gì khác, cô cũng biết xấu hổ, cô không muốn lần sau họp phụ huynh mẹ của cô lại tiếp tục bị giáo viên gọi đến văn phòng nói chuyện riêng.

Khoảng thời gian đó, Từ Tri Tuế không những phải làm hết các bài tập nặng nề ở trên trường mà còn phải hoàn thành đề thi do giáo viên lớp học thêm giao cho, mỗi ngày đều trôi qua một cách vô cùng mệt mỏi, Tần Di thường nói với cô một câu: “Ôi chao, tại sao quầng thâm mắt của cậu lại đen hơn nữa rồi kìa?”

Thậm chí đến cả Bùi Tử Dập – người thường xuyên hãm hại cô cũng đột nhiên trở nên dịu dàng đến kỳ lạ, nghiêm túc quan tâm cô có phải đang cảm thấy khó chịu trong người hay không.

Cũng may, quá trình huấn luyện ma quỷ kia của cô Trịnh có hiệu quả rất tốt, hiệu quả của lớp học thêm đã được phản ánh trực tiếp qua kết quả thi hàng tháng vào tháng mười một, điểm môn vật lý từ mức miễn cưỡng đủ điểm trung bình nay đã tăng lên thành người có điểm số cấp trung trong lớp, tổng điểm của cô trực tiếp đẩy cô lên vị trí thứ hai của lớp, trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhất trong số mười học sinh chuyển lớp của học kỳ này.

Chu Vận ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy rất đỗi vui mừng. Tối hôm sau khi có kết quả, bà ấy đã đặc biệt nấu cho con gái một nồi canh gà lớn để bồi bổ sức khỏe cho cô.

Mấy ngày kế tiếp, quan hệ giữa hai mẹ con cũng đã được xoa dịu đi một chút.

Chu Vận thức dậy từ khi mới sáng sớm, dự báo thời tiết nói rằng hôm nay trời sẽ đổ mưa, vậy nên trong lúc ăn sáng bà ấy nhét một cái ô vào trong cặp sách của con gái rồi nhắc nhở khi trời mưa đường sẽ trơn trượt nên buổi tối trên đường về nhà phải chú ý cẩn thận.

Cũng giống như đại đa số các bậc cha mẹ, Chu Vận cũng là một người không thể hạ cái tôi của mình xuống để đi xin lỗi con cái, phương thức hòa giải của bà ấy cũng chỉ có hai loại chính là gọi con gái ra ăn cơm hoặc là cho con gái nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút.

Từ Tri Tuế biết rõ với tính cách kiêu ngạo của mẹ, rất có thể qua thôn này rồi thì sẽ không còn cửa hàng nào nữa*. Lần sau đừng nói là trời mưa, cho dù có là mưa đá đi chăng nữa, mẫu thân đại nhân cũng sẽ không quan tâm đến cô nữa. Vì thế sau khi Chu Vận đã tự mình xuống nước trước, cô cũng rất hiểu chuyện, không chỉ cầm lấy chiếc ô mà còn hiếm khi dẻo miệng khen bữa sáng mẹ nấu rất ngon nữa.

*Ý của câu này là cơ hội khó gặp không thể bỏ qua.

Hai mẹ con nhìn nhau cười, vở này cứ như vậy mà tiếp diễn.

Nhưng lúc đi ra ngoài, Từ Tri Tuế nghĩ ngợi điều gì đó một lúc, sau đó nhân cơ hội ba mẹ không để ý cô đã lén lấy thêm một cái ô khác.

Trời nắng cả một ngày hôm nay, những cơn gió mùa thu thổi xào xạc, lá của cây rẻ quạt vàng rực rơi xuống phủ kín toàn bộ khuôn viên. Khi đã chạng vạng tối, trên bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa nhỏ tí ta tí tách, rồi ngày càng to dần to dần.

Trước giờ tự học vào buổi tối, rất nhiều những phụ huynh của các bạn cùng lớp đã đến trường đưa ô cho con. Bùi Tử Dập khịt mũi coi thường, cậu ấy dùng bút chọc chọc vào bả vai trái của Kỳ Nhiên rồi hỏi: “Này, Kỳ Nhiên, cậu có mang theo ô không?”

Kỳ Nhiên lắc đầu, tối hôm qua tình hình của Thư Tĩnh không được tốt cho lắm, thế nên vừa mới sáng sớm tinh mơ anh đã nhanh chóng đi đến bệnh viện, hoàn toàn không có ý định quan tâm chuyện này.

Nếu như là trước đây, anh cũng không cần quan tâm đến chuyện này bởi vì nếu như gặp phải thời tiết xấu, Thư Tĩnh sẽ lái xe tới đón anh về nhà, nhưng mà bây giờ đây anh lại càng bận tâm đến việc bé Kỳ Dữu có về đến nhà an toàn hay không, bảo mẫu đã đón được cô bé hay chưa.

Bùi Tử Dập quan sát vẻ mặt của anh giả vờ nở một nụ cười thoải mái: “Không sao đâu, cùng lắm thì đội mưa về thôi, nếu mà bị cảm thì ngày mai sẽ không cần phải đến lớp. Hai chúng ta phi xe đạp như bay trong mưa, chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã thấy rất tuyệt rồi.”

Kỳ Nhiên: “Để xe đạp lại ở trường rồi bắt taxi về.”

Bùi Tử Dập nhún vai, bắt chéo chân, cực kì ngả ngớn trêu chọc: “Ài, cậu lại làm tôi mất đi một cơ hội thể hiện sự đẹp trai ngầu lòi của tôi trước mặt các bạn học nữ rồi.”

Kỳ Nhiên quay người lại, bình tĩnh nhìn cậu ấy: “Cậu lấy đâu ra tự tin thế? Có ai cảm thấy một con gà nhúng nước đẹp trai không?”

“...” Bùi Tử Dập nghiến răng nghiến lợi mới nặn ra được mấy chữ: “Ông đây có thể ướt hết người, nhưng tuyệt đối không phải là một con gà.”

Những lời này nghe ra thấy là lạ, mấy thằng con trai xung quanh đều cười phá lên.

Bình đựng nước trong máy nước nóng lạnh hiện đã trống không. Trước khi lên lớp, với tư cách là học sinh trực hôm nay Kỳ Nhiên gọi Bùi Tử Dập cùng anh đi đổ đầy nước vào bình.

Khi quay lại lớp, Kỳ Nhiên tìm thấy một chiếc ô ở trong ngăn kéo. Không có lời nhắn, cũng không có ký hiệu nào, chỉ là một chiếc ô màu xanh lam với những đường viền bạc rất đỗi bình thường.

Anh nhớ mang máng hình như là mình đã nhìn thấy chiếc ô này ở đâu đó rồi...

Bùi Tử Dập đi qua nhìn một cái: “Không phải cậu nói không mang theo ô sao? Đây không phải là ô thì là gì?”

“Cái ô này không phải của tôi.” Kỳ Nhiên hoàn hồn lại, anh cuộn ô lại rồi cất vào cặp sách.

Bùi Tử Dập cảm thấy rất kỳ lạ, thằng cha này thế mà lại không ném đồ vật mà người ta lén lút tặng mình vào chỗ trả đồ thất lạc, đã thế còn cẩn thận dè dặt cầm về?

Điều này có hơi bất thường.

Cậu ấy chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Tống Nghiên, Tống Nghiên cũng ngơ ngác, lắc đầu nói: “Tôi vừa đi WC, tôi không biết cái gì hết.”

Bùi Tử Dập chậc một tiếng, bĩu môi nói: “Có vẻ như là lại được người hâm mộ nào đó tặng cho rồi.”

Từ Tri Tuế đang nằm ngủ trưa trên bàn, hai hàng lông mi bất giác khẽ run.