Nhớ Để Yêu

Chương 36: Hồi ức




Sao mày lại xuống? Không ở trên đó nữa à? – Thấy Hoàng Anh từ trên lầu lững thững bước xuống, Phong hỏi.

- Không. Mấy nàng đang ngồi nói chuyện với nhau trên kia. – Hoàng Anh nói. Anh đang ghen tị với Trang Anh, nó bị ốm có xíu mà được mọi người quan tâm, còn anh mà ốm thì sao nhỉ? Chắc tự túc là hạnh phúc quá...

- Vậy hả. Mày ngồi xuống nói chuyện với tụi kia đi, tao đi mang sữa cho Trang Anh. – Phong nói giọng đều đều. Trong đầu anh lúc nào cũng là 2 từ Trang Anh.

- Lát nữa mà đi. Để cho hai đứa nó nói chuyện. – Thiên Bảo nói. Lúc này cũng như lúc nào mà lúc nào cũng lúc này. Nói chung là anh đang dán mắt vào cái I-phone của mình.

- Cũng được. – Phong gật gù.

- Bảo, mày đi lên sân thượng với tao. – Hắn lạnh giọng nói với Thiên Bảo. Cũng giống anh, hắn cũng vừa mới buông được cái điện thoại.

- Ừ. – Nói rồi anh cầm cái áo khoắc bằng da lên, đi theo hắn lên sân thượng.(sao anh lúc nào cũng cầm theo cái áo da thế nhờ?)

==================================================

- Có chuyện gì vậy? – Bảo hỏi.

- Mày và cô ta có chuyện gì sao? – Hắn hỏi, khuôn mặt khẽ ngẩng lên trời. Gió khẽ luồn qua làm mái tóc màu bạch kim của hắn khẽ bay lên. Phải nói thế nào ta. Đẹp. Thật sự là rất đẹp.

- Tao và Trang? – Anh nhíu mày hỏi.

- Ừ. Mày và Trang Anh. Sao hai người lại như vậy. Và cả chuyện của mẹ cô ta nữa. – Hắn nói, thực sự là hắn rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với nó. Và tại sao nó lại lạnh lùng như vậy.

- Ko có chuyện gì đâu. Mày đừng quan tâm. – Thiên Bảo khẽ nhếch môi nói.

- Mày. Có còn coi tao là bạn không? – Hắn.

- Đương nhiên là có rồi, hỏi gì kì vậy?

- Nếu coi tao là bạn thì sao mày ko kể cho tao biết. Đã là bạn bè phải chia sẻ với nhau chứ, sao lại giữ riêng cho mình vậy? – Hắn gắt lên. Đây là lần đầu tiên hắn như vậy. Lần đầu tiên to tiếng với anh. Không biết hắn muốn biết vì hai người là bạn bè vì một lí do khác nữa.

Thiên Bảo hồi tưởng về kí ức, bắt đầu xâu chuỗi lại câu chuyện-về cái định mệnh nghiệt ngã ấy, đôi mắt như vô hồn nhìn thẳng lên trời. Anh bắt đầu kể.

- Nếu mày muốn nghe. Chuyện xảy ra vào một ngày khi tao, mẹ tao và ông ấy đi ra biệt thự ở Nha Trang. Biệt thự mà Trang sống cùng mẹ em ấy. Lúc đầu tao cũng rất giận ông ấy và không hề có một tí thiện cảm nào đối với mẹ của Trang Anh và cả em ấy nữa. Lúc đầu thì là vậy…

- Rồi sao?

- Nhưng khi gặp Trang Anh, tao đã bị ánh mắt ấm áp và tính cách hồn nhiên của em ấy làm thay đổi suy nghĩ và điều đó cũng làm anh em tao thân thiết hơn. Tao và em ấy đã có nhiều kỉ niệm vui vẻ ở đấy. Khi ở đó anh em tao suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng vậy. – Anh nói, khẽ nở một nụ cười nhẹ. - Vậy mà chỉ sau một hôm mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. – Nói đến đây mặt anh như tối sầm lại.

-…

- Hôm ấy, đáng lẽ ra là cả nhà tao cùng nhau đi chơi biển nhưng vì Trang Anh ốm mà chỉ tao và ông ấy đi để 3 người ở nhà. Sáng hôm sau khi tao và ông ấy về thì thấy mẹ tao và dì đã chết, người nhuốm đầy máu, trong tay mỗi người cầm một khẩu sung ngắn. Còn Trang Anh thì ngất đi, bên cạnh dì. – Anh chua xót kể.

- Mọi người trong nhà lúc đầu đã không thích dì và Trang Anh rồi, giờ lại xảy ra chuyện này nữa khiến Trang Anh bị hắt hủi. Ngoài ba tao ra thì ko còn ai yêu thương nó nữa. Điều này khiến con bé trở nên lạnh lùng như vậy đấy.

- Còn mày thì sao? – Hắn như không tin vào tai mình, không ngờ nó lại có quá khứ cay đắng như vậy. Hắn thầm nghĩ sẽ giúp nó trả thù mà không biết rằng người hãm hại mẹ anh và mẹ nó lại chính là...

- Tao…tao cũng không biết nữa. Thực sự thì tao không có ác cảm đối với Trang Anh nhưng ko biết tại sao tao lại như vậy nữa, chính tao cũng ko biết mình nghĩ gì mà lại lạnh lùng với con bé. Thực sự thì tao rất buồn, tao luôn muốn làm hòa với Trang Anh nhưng cứ nghĩ tới chuyện đó tao không đủ can đảm. – Anh vừa nói vừa thở dài.

- Tao nghĩ mày nên làm hòa với Trang Anh đi. Chắc em ấy đang chờ mày làm hòa đấy. – Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt anh như muốn nhìn thấu tâm tư anh vậy.

- Đấy chỉ là suy nghĩ của mày thôi. Với lại có khi Trang Anh ko muốn làm hòa với tao. Chắc em ấy ghét tao rồi. – Anh nói, miệng cười nhạt. Anh chỉ nói như vậy thôi chứ anh biết Trang Anh cũng rất muốn làm hòa với anh.

- Mày là cô ấy à. Sao mày biết cô ấy nghĩ gì. Mày mà không làm huề với Trang Anh không những cô ấy mà mẹ mày cũng sẽ buồn đấy.

- Có lẽ mày nói đúng. – Thiên Bảo nói, giọng có vẻ vui hơn.

- Thôi xuống đi, chắc tụi kia đang chờ đấy. – Hắn nói rồi bước xuống nhà để lại một mình Thiên Bảo ở đây. Anh đang suy nghĩ vẩn vơ. Làm hòa có khó quá không? Anh sợ lại bị tổn thương lần nữa.

/// Tại sao mình lại nói như thế chứ, cô ta thì liên quan gì đến mình? Thật không thể hiểu mình nữa./// – Hắn nghĩ. Khóe môi cong lên, xuất hiện một nụ cười nhẹ.