Đã lâu rồi Nguyễn Niệm không có giây phút hạnh phúc như vậy.
Thời gian hình như trôi đi rất chậm, từng giây từng phút đều rất đẹp.
Lương Tây Văn nấu canh gà trong bếp, Nguyễn Niệm ngồi xổm ngoài phòng khách dọn đồ lên lầu một, cô làm việc khá nhanh nhẹn, chớp mắt đã dọn xong hơn bảy mươi cái rương.
Cô xuống rửa tay, Lương Tây Văn đang đeo găng lấy món hầm từ lò nướng ra.
Nguyễn Niệm ngẫm lại, lúc mình còn đi học, cô rất ít khi ăn đủ ngày ba bữa, mẹ thì hay đi nước ngoài công tác, mỗi năm chỉ về mấy tháng, bố thì thường hay ở Hoành Đi3m, do vậy hơn một nửa thanh xuân của cô là mua đồ ăn ở bên ngoài.
Sau này đi làm càng không cần nhắc đến.
Mùi đồ ăn càng lúc càng thơm, Nguyễn Niệm đi rửa tay, tâm trạng cũng lên cao, Lương Tây Văn dọn món lên, cô chờ mong cầm đũa.
Hôm nay di động của Lương Tây Văn không ngừng đổ chuông, ngay cả bữa ăn cũng vậy.
Nguyễn Niệm lặng lẽ húp miếng canh gà, có lẽ do cho thêm một muỗng rượu gạo nên nước canh rất thơm, nấm cắt thành từng đoạn trắng nõn mà giòn giòn, cắn cái nước canh liền tràn khắp khoang miệng, rất vừa vặn.
Trước khi Lương Tây Văn cúp máy có vẻ hơi do dự.
Anh hỏi cô: "Ngày mai có thể dành chút thời gian không?"
Nguyễn Niệm cũng đã chuẩn bị tinh thần xin nghỉ để kết hôn, vì thế gật đầu: "Chắc là được ạ."
Lúc này Lương Tây Văn mới cúp máy: "Sáng mai dẫn em đi do kích cỡ, nhà thiết kế bên kia sợ muộn nữa sẽ không kịp nên muốn làm sớm, sau đó buổi tối có một show nhỏ."
"Show gì vậy?"
"Tối mai có một show thời trang áo cưới, xem xong có thể thảo luận với nhà thiết kế xem em thích kiểu dáng gì."
"Cần nhiều bộ lắm sao?"
"Bộ kính rượu, bộ làm lễ và bộ đi tiếp khách, còn cả trang sức tương ứng."
"Mấy thứ đó bây giờ không phải có sẵn hết à?"
"Đúng là có, nhưng anh cảm thấy độc nhất vô nhị vẫn tốt hơn, em thấy sao?"
"Em không có ý kiến."
"Ngày mai chắc em sẽ khá cực một chút."
Nguyễn Niệm lắc đầu: "Không sao ạ, em nghe anh hết, anh sắp xếp thế nào em làm thế đó."
Ăn xong, Lương Tây Văn dẫn Thập Nhất đi dạo một vòng, sau khi về liền tranh thủ thời gian đối chiếu danh sách trong phòng khách, Nguyễn Niệm cũng muốn giúp đỡ, Lương Tây Văn theo ý cô nhưng hiển nhiên Nguyễn Niệm xem không hiểu.
Lương Tây Văn đưa máy tính bảng cho cô xem, tự tay làm mọi chuyện: "Ông bà nội đã chọn xong khách sạn tổ chức tiệc cưới, hiện giờ đang chọn món, em xem mình có thích hay không, mấy hôm tới chúng ta bớt chút thời gian đi dùng thử, còn anh đang chọn đồ trang trí."
Nguyễn Niệm đoán anh chắc hiếm gặp khó khăn trong công việc, trên máy tính bảng là thiết kế thực đơn, có mười lăm thực đơn, tên nào tên nấy đều có ngụ ý đặc biệt.
Cầm sắt hòa minh: tám món khai vị và món nguội.
Duyên trời tác hợp: ba món nguội.
Kim ngọc lương duyên: bào ngư hầm hải sâm.
...
Mới xem bảy tám cái Nguyễn Niệm đã sững sờ.
Cô dựa vào sô pha, lần đầu tiên cảm thấy kết hôn đúng là khổ.
Thấy cô mất hết tinh thần, Lương Tây Văn đứng dậy xuống bếp rót cho cô ly nước.
Nước có màu trắng ngà, Nguyễn Niệm ngồi dậy hỏi: "Cái gì vậy?"
"Hôm qua em bị cảm, nghe giọng em hôm nay cũng không tốt lắm nên anh có hầm nước mã đề cho em, có thêm chút đường phèn rồi." Lương Tây Văn ngồi xuống bên cạnh cô, "Có ý tưởng gì chúng ta có thể thương lượng."
Nước mã đề ngọt thanh, uống vào họng rất thoải mái, Nguyễn Niệm biết muốn chế biến mã đề rất khó, vì vậy ngoan ngoãn uống hết: "Anh nấu khi nào thế? Có phải rất phiền phức không?"
"Lúc em dọn đồ, trước khi ăn cơm đấy.
Không sao.
Nghe giọng em không tốt lắm, anh sợ mấy hôm nữa em sẽ ho nên nấu chút nước mã đề."
Nguyễn Niệm ngồi nhích lại gần anh, được người ta quan tâm từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn như vậy, nhất là hiện tại, cô vô cùng áy náy.
Cứ như bản thân chẳng làm được gì.
"Lương Tây Văn, nếu anh có việc gì cần em làm thì cũng phải nói cho em biết." Đã 20:00, tây giao hết sức tĩnh lặng, Nguyễn Niệm nghiêm túc nói với anh, "Có thể rất nhiều chuyện em không giỏi...!Nếu anh có chỗ nào không hài lòng thì cũng phải nói với em."
Lương Tây Văn ngồi ngay bên cạnh cô, khoảng cách hai người rất gần, có lẽ nhờ cái ôm ngắn ngủi mà thân mật ở dưới bếp khi nãy đã khiến cảm giác xa lạ mất đi rất nhiều.
Lương Tây Văn một tay cầm máy tính bảng, nghiêng đầu nhìn cô: "Sau này chúng ta sống chung với nhau không cần phải công bằng tuyệt đối, chỉ cần lời em nói không đụng đến mấy nguyên tắc đó, anh sẽ coi như em đúng."
Nguyễn Niệm xấu hổ: "Mẹ em hay bảo cách nhìn nhận vấn đề của em quá đơn giản..."
"Anh có phán đoán của mình." Lương Tây Văn mỉm cười.
Anh đang ngồi, cô thì nằm bò, anh như cố ý duỗi tay xoa tóc cô, "Anh mong cuộc hôn nhân này sẽ cho em chút tự do và dũng cảm."
Nguyễn Niệm xin nghỉ làm một ngày, Hoắc Yên tỏ vẻ không thành vấn đề, còn không quên nhắc cô nộp bản thảo đúng hạn.
Nguyễn Niệm cũng không thích rề rà, vì vậy ngồi ôm laptop cố giải quyết cho xong.
Dịch hợp đồng vốn dĩ là công việc buồn tẻ, cô tắm rửa một cái rồi xuống lầu dựa vào sô pha, ngáp không ngừng, đến lúc Lương Tây Văn lên lầu đi tắm thì không nhịn được mà nhắm mắt.
Đến khi tỉnh lại...
Lương Tây Văn đang khom người bế cô lên.
Trên người anh có mùi hương mát lạnh như ấm áp, y hệt bầu không khí trong lành của sáng sớm.
Nguyễn Niệm mở to mắt, qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lương Tây Văn sợ làm ồn đến cô, thấp giọng hỏi: "Buồn ngủ hả? Ngủ ở phòng khách sẽ cảm lạnh đấy."
"Em...!Em còn chưa dịch hợp đồng xong."
Giọng của Lương Tây Văn rất nhẹ, anh bế cô lên lầu: "Chuyện kết hôn em còn phải vất vả thêm mấy ngày, những ngày này đừng thức khuya.
Còn hợp đồng để anh dịch giúp em."
Đầu óc Nguyễn Niệm mông lông, chỉ nhớ trước khi kết hôn mình ngủ ở phòng dành cho khách, bước chân của anh cũng đang hướng về nơi đó.
Nguyễn Niệm mở to hai mắt nhìn anh, anh đã thay áo ngủ màu đen, tóc còn ẩm ướt.
Cô đột nhiên nói: "À...!Hình như chỉ còn ba ngày."
"..."
"Hay là anh cũng giúp em giải mẫn đi..." Nguyễn Niệm làm lơ ánh mắt của anh, cô cảm thấy chuyện đó sớm muộn gì cũng phải tới, lại sợ anh hiểu lầm ý mình, vì thế nhắm mắt lại, hắng giọng bổ sung, "Nếu anh không ngại thì em ngủ ở phòng anh nhé."
"..."
Lương Tây Văn nhìn cô, dáng vẻ này có thể nói là khá kinh điển, nhắm mắt lại quyết liệt.
Anh bật cười, xoay người ôm cô hướng về phòng ngủ chính.
Đèn đầu giường sáng lờ mờ, căn phòng vô cùng ấm áp.
Cô có hơi căng thẳng nhưng lại thoáng rung động.
Lương Tây Văn đặt cô xuống giường.
Trong bóng đêm, khuôn mặt và hình dáng của anh dường như càng sâu, anh cúi người đắp chăn cho cô: "Thế em đã quen chưa?"
Nguyễn Niệm chỉ đáp "Vâng" một tiếng, mơ hồ cảm thấy hơi thở của mình cũng trở nên nóng rực.
Hình như một lúc nữa Lương Tây Văn mới đi ngủ, Nguyễn Niệm nghe tiếng anh xuống lầu, cô mở mắt, cái giường này không tính là quá lớn, cô nằm bên phải, chỉ cần lật người một cái là có thể sang bên kia.
Lương Tây Văn mang cả di động của cô lên, Nguyễn Niệm ngủ ở giường lạ rất khó vào giấc.
Trước khi gặp Lương Tây Văn, Nguyễn Niệm rất bi quan về cuộc hôn nhân, có lẽ do nhịp sống của thời đại này quá nhanh, yêu đương có thể chia tay, kết hôn xong cũng có thể ly hôn, phân phân hợp hợp đều không phải việc khó.
Cô tự nhận bản thân hết sức bình thường, tính cách cũng chẳng có gì thú vị, bọn họ gặp nhau có ấn tượng tốt về nhau thật sự rất bất ngờ.
Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân của Quý Sương và Nguyễn Văn Lâm.
Thật ra Quý Sương không phải chưa từng kể, nhưng khi đó cô còn quá nhỏ, hình như chỉ mới tiểu học hoặc trung hợp.
Bọn họ quen nhau, yêu nhau, nhưng sau này không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, có lẽ là do công việc hoặc những mâu thuẫn nhỏ, hai người họ dần trở nên xa lạ, Nguyễn Văn Lâm dọn ra khỏi nhà, Quý Sương cũng ngầm dùng công việc làm cái cớ.
Mối quan hệ của họ cô chỉ có thể dùng một câu để hình dung: bằng mặt không bằng lòng.
Nguyễn Niệm biết Lương Tây Văn là người đàn ông ưu tú về mọi mặt, còn lớn hơn cô mười tuổi, Lương Hách Khiêm cũng từng kể anh chỉ biết bù đầu vào công việc, thoạt nhìn là một doanh nhân không màng tình cảm.
Cô không biết những điểm tốt này có phải xuất phát từ chính bản thân anh là con người tốt không.
Thật ra nội tâm của Nguyễn Niệm rất dễ xảy ra mâu thuẫn, ví dụ như bây giờ, cô bắt đầu tự hỏi nếu Lương Tây Văn không quá thích cô, đối tốt với cô là vì trách nhiệm và nghĩa vụ của người chồng, hoặc là sau này hai người sẽ bằng mặt không bằng lòng như đa số cặp vợ chồng thì sẽ như thế nào.
Nguyễn Niệm còn trẻ, luôn cảm thấy hôn nhân cần nền tảng tình cảm.
Cô thở dài, qua một lúc lâu, ngay khi sắp bắt đầu đếm cừu để ngủ, cô nghe tiếng cửa phòng mở.
Sau đó là tiếng bước chân vô cùng nhẹ, có tiếng ly thủy tinh chạm tủ đầu giường, Nguyễn Niệm hí mắt, thấy Lương Tây Văn đặt một ly nước mã đề lên tủ.
Có lẽ Lương Tây Văn phát hiện cô đang giả ngủ, trong bóng tối, anh quay đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Có phải gối đầu không thoải mái không?"
"Không phải..." Nguyễn Niệm nhỏ giọng đáp, có vài lời nghẹn trong cổ, cuối cùng vẫn nói ra, "Lương Tây Văn, có phải anh muốn nói gì không?"
"Không có."
"..."
"Cũng có thể tính là có." Bên kia im lặng mấy giây, Lương Tây Văn nhìn cô, cô cũng mở to mắt, hai người nhìn nhau giây lát, Lương Tây Văn như là trưng cầu ý kiến của cô, "Anh suy nghĩ rồi, anh cảm thấy..."
"..."
"Niệm Niệm, đừng căng thẳng quá, em cứ coi chúng ta đang yêu đương đi, như vậy liệu em có cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút không?"
"..."
Phải hình dung thế nào đây, giống như dây thần kinh đang căng chặt bình thường trở lại trong nháy mắt.
Lương Tây Văn trịnh trọng nói: "Tuy ba ngày nữa sẽ kết hôn nhân nhưng sau khi kết hôn anh vẫn sẽ nghiêm túc với em như vậy.
Anh đã nói khi kết hôn sẽ không để em thua thiệt, nhưng sau khi kết hôn cảm giác nghi thức và sự lãng mạn cũng không thể thiếu.
Anh biết hiện giờ có lẽ em khá căng thẳng...!Nhưng kết hôn là chuyện của ba ngày sau, à đúng hơn là hai ngày rưỡi nữa."
"..."
"Thế nên...!Nguyễn Niệm à, chúng ta bắt đầu hẹn hò nhé?"
Trong đêm tối, giọng của Lương Tây Văn cực kỳ rõ ràng, cô bỗng nhớ tới câu anh từng nói.
Dù thế nào thì cũng phải bắt đầu từ một bó hoa và lời tỏ tình.
Nguyễn Niệm lặng lẽ dịch người về phía anh, đúng lúc Lương Tây Văn xốc chăn lên như cũng đang chờ cô lại gần.
Sợ cô quá thẹn thùng, Lương Tây Văn cười nói: "Chỉ cần thế này em cũng giúp anh giải mẫn rồi."
Nguyễn Niệm đỏ mặt, tiếp tục nhích lại gần anh.
Lương Tây Văn duỗi tay ôm cô vào lòng.
Cái ôm ấm áp khiến trái tim người ta mềm nhũn.
Lương Tây Văn chỉ ôm cô.
Nguyễn Niệm mở mắt, đúng lúc nhìn thấy cổ và xương quai xanh của anh, là những đường cong xinh đẹp gợi cảm, trên người còn có mùi sữa tắm nhè nhẹ.
Nguyễn Niệm cảm thấy cuộc hôn nhân này còn chưa bắt đầu, cô đã chờ mong, còn về tương lai...!Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nguyễn Niệm lẩm bẩm: "Sau này chúng ta có thể ở nhà xem phim."
"Được, mấy hôm nữa anh sẽ chuẩn bị."
"Và còn...!Công việc của anh có phải rất bận không? Hay là miễn tuần trăng mật đi."
"Có phải muốn đi đâu không?" Lương Tây Văn cười nói, "Thời điểm thế này không nhất thiết phải đi làm đâu."
"Vậy chúng ta có thể đi biển không? Em thích biển, chúng ta có thể đi đâu đó náo nhiệt một chút." Nguyễn Niệm nhắm mắt tưởng tượng, "Trước đây mỗi khi gặp áp lực công việc em luôn muốn đi biển."
"Đương nhiên là được."
"Lương Tây Văn."
"Hửm?"
"...! Em chỉ muốn nói là kết hôn với anh tốt thật." Nguyễn Niệm nói, "Với người xui xẻo như em, điều may mắn duy nhất có lẽ là kết hôn với anh."
"Không phải anh cũng thế à?" Lương Tây Văn mỉm cười, "Kết hôn với em thật tốt."
Giống như một mình cô độc giữa thế gian, cô đơn nhìn ngắm xuân hạ thu đông đến rồi lại đi, từ mưa rào đến tuyết lớn, bỗng nhiên một ngày nào đó gặp đúng người đúng lúc, vì thế bắt đầu cùng chờ mong xuân tới hè về, thu đến đông đi.
"Lương Tây Văn, thật sự sẽ như thế nào cả đời ư?"
"Ừ." Lương Tây văn nói, "Cả đời."
"Sao anh trả lời kiên quyết thế." Nguyễn Niệm bật cười, "Em cũng muốn vậy."
"Có bà xã yêu thương, cuộc sống sẽ chẳng còn phiền não nữa." Lương Tây Văn vỗ vỗ eo cô, "Ngủ đi, bảy giờ anh gọi em dậy."
Nguyễn Niệm đỏ mặt, vội nhắm mắt.
Đây chắc chắn là bắt đầu của thích...
Nhớ tới anh sẽ cười, luôn chờ ngày mới đến.
Thì ra khi ngôn ngữ ánh mắt va vào nhau đều có độ ấm, cũng sẽ khiến trái tim cộng hưởng, nhưng con bướm cất giấu trong lòng nhẹ nhàng đập cánh, sự rung động bén rễ đâm chồi.
Thì ra trên thế giới này thật sự có thứ tình cảm mà thơ ca miêu tả.
Hạt giống nảy mầm, lá theo gió đong đưa, chúng ta im lặng sóng vai cùng nhau đã vô cùng tươi đẹp.
Nguyễn Niệm nằm trong lòng anh ngẩng đầu, cố lấy hết dũng khi nói: "À..."
"Anh ngủ rồi." Lương Tây Văn nhắm mắt, "Ngủ đi."
"Vậy anh ngủ đi." Nguyễn Niệm chớ mắt, nhẹ nhàng thò lại gần hôn vào cằm anh một cái, "Tặng anh nụ hôn chúc ngủ ngon, em cũng ngủ rồi đấy."
"..."
Trước đây mỗi lần bị Quý Sương giục kết hôn, cô đều tức giận mà nghĩ, chưa đến ba mươi cô chắc chắn sẽ không kết hôn.
Nhưng ở độ tuổi hai mươi ba sắp phải gả đi bản thân hình như lại vô cùng chờ mong.
Có lẽ là vì ở hai mươi ba tuổi cô đã gặp một nửa kia trong lý tưởng của mình.
Đang mơ màng sắp ngủ, Nguyễn Niệm có cảm giác Lương Tây Văn bỗng nhích lại gần, hình như đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
Nguyễn Niệm giật giật.
"Thật sự ngủ rồi à?"
"..."
"Nguyễn Niệm, đừng lộn xộn nữa." Lương Tây Văn đe dọa nhưng lại chẳng có chút sự uy hiếp nào cả, "Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm."
"Em không lộn xộn." Nguyễn Niệm đỏ mặt giải thích, "Anh đè lên tóc em rồi.".