Vào ngày Khang Dụ trở về từ Hawaii, bên cạnh anh là cô tình nhân của mình.
Vừa bước ra sân bay, trước mắt Khang Dụ toàn là phóng viên đang đứng láo nháo hết cả lên.
"Lâm thiếu gia! Xin hỏi anh đã không còn quen vị tiểu thư Emma lần trước nữa ạ?"
"Người bên cạnh anh là ai vậy ạ? Có phải là người yêu mới của anh không?"
Anh cau mày khó chịu bước đi, mặc cho bọn họ tới tấp hỏi.
Có người còn chặn cả đường Khang Dụ đi, bảo vệ phải đến can ngăn thì anh mới đi được.
Khi đã yên vị trên xe, cô gái đó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh Khang Dụ.
“Em với anh bây giờ cũng được tính là đang qua lại với nhau có đúng không?"
Cô ta vương đôi mắt long lanh lên nhìn anh.
Khang Dụ trầm ngâm một lúc rồi quay sang nghiêm nghị nhìn cô ta.
“Anh nói cho em biết, anh không có hứng thú với những người phụ nữ chơi chiêu trò nhàm chán như vậy.”
Nghe xong câu nói của Khang Dụ, cô gái ấy giật mình.
Sở dĩ phóng viên đứng ở sân bay nhiều như thế là vì cô ta đã lan truyền tin này ra ngoài, cô muốn giữa mình và anh phải có tin đồn hẹn hò, xem như công khai chuyện đó luôn.
Nhưng có vẻ như nó không như ý muốn của cô ta.
Thôi rồi, không biết anh ấy có giận không nhỉ? Cô ta lo lắng thầm nghĩ.
Khi đến nơi, trước khi vào nhà, cô gái đó lưu luyến nhìn Khang Dụ, trong lòng vẫn lo sợ vì chuyện này mà anh sẽ không đến gặp cô nữa.
Không kiềm được, cô hỏi Khang Dụ một câu.
“Anh vẫn sẽ đến gặp em chứ?"
“Dĩ nhiên.”
Khang Dụ vương tay nâng nhẹ cằm cô ấy, đôi mắt ánh lên sự yêu chiều, cười nhẹ.
Nghe được câu trả lời đó của anh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rời đi.
“Cậu vẫn như khi xưa nhỉ? Nói dối là không tốt đâu.”
Khi chiếc xe rời đi, người tài xế liền lên tiếng.
Anh ta là bạn của Khang Dụ, Lý Hoàng Nam, anh vừa trở về sau một thời gian dài làm việc ở chi nhánh bên Đức.
“Cậu về khi nào?"
Thấy người bạn của mình, anh không hề bất ngờ mà bình thản hỏi.
“Mới về hôm qua thôi mà hôm nay đã đi đón cậu rồi đấy, đề nghị Lâm thiếu gia tăng lương.”
Hoàng Nam vừa lái vừa cười nói.
“Tăng mười phần trăm.”
“Cảm ơn.”
Một lúc sau, chiếc xe dừng trước cửa công ty, hai người họ đi vào liền gây sự chú ý.
Ai ai trong công ty cũng đều biết Hoàng Nam là một trợ thủ đắc lực của Khang Dụ, nhan sắc và tài năng cũng không kém gì anh.
Hai người họ đi cùng với nhau không khác gì một bức tranh tuyệt mỹ.
Còn Tử Đằng, khi nghe tin Khang Dụ đã trở về.
Không cần chờ anh về đến văn phòng, cô ngay lập tức chạy xuống sảnh, không quên cầm theo đơn từ chức.
Đứng trước mặt Khang Dụ đưa nó ra trước mặt anh.
“Liên thiếu gia, đây là…”
Tử Đằng chưa kịp nói hết câu đã bị Hoàng Nam cầm lấy lá đơn, xen vào nói.
“Oh, đây là thư tỏ tình à? Cô gái à, cô cũng bạo lắm đấy, nôn nóng vừa thôi chứ, Khang Dụ mới vừa về mà.”
Anh ta nói cái quái gì vậy?! Đây rõ ràng là đơn từ chức! Tử Đằng bất ngờ, thầm nghĩ.
Nghe Hoàng Nam nói câu đó, mọi người xung quanh đều sững người nhìn bọn họ, lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
Khang Dụ cau mày, liếc nhìn Hoàng Nam rồi nhìn sang Tử Đằng.
“Có chuyện gì thì lên phòng làm việc nói.”
Cô gật đầu rồi lẽo đẽo chạy theo sau hai người họ.
Đợi Khang Dụ ngồi vào bàn làm việc, Tử Đằng mới tiến tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
“Tôi muốn từ chức.”
“Lý do?"
Nghe việc cô vẫn từ chức sau khi anh cho Tử Đăng lên làm trợ lý cá nhân thì Khang Dụ cau mày khó chịu, tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi.
“Việc...!cá nhân thôi ạ.”
Cô ấp úng nói.
“Nếu là vậy thì tôi cho cô nghỉ phép vài ngày để giải quyết, sau đó đi làm.
Sẽ không có việc từ chức ở đây đâu.
Hay là… thấy tôi có vẻ ưu ái cô nên giở thói kiêu ngạo rồi à.”
Khang Dụ cười nhạt nói.
“K… không phải, được làm việc ở đây là một niềm vinh hạnh với biết bao nhiêu người, tôi cũng không ngoại lệ! Nhưng mà tôi thật sự có việc cá nhân nên không thể tiếp tục làm ở đây được nữa, mong anh thông cảm cho tôi.“
Chẳng lẽ bây giờ nói thẳng ra tôi nghỉ việc là vì anh đó, cái đồ trêu hoa ghẹo bướm? Tử Đằng tức tối trong người, hận không thể hét vào mặt Khang Dụ câu đó.
“Tôi cho cô thời gian ba ngày để giải quyết chuyện riêng tư của cô, sau đó tiền lương sẽ được tăng thêm năm mươi phần trăm.” - Anh im lặng một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nói tiếp - “Tôi thăng chức cho cô là vì cô có năng lực, chứ không phải vì lí do khác.”
Khang Dụ ra khỏi bàn, đứng trước mặt Tử Đằng, khom lưng ngang tầm với Tử Đằng rồi nở một nụ lãng tử như cách anh nhìn với bao cô gái khác.
"Hay là cô nghĩ tôi có ý đồ khác với cô?"
Tử Đằng giật mình, ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy phản bác.
"Không phải! Tôi không hề có suy nghĩ như thế!"
Trời ơi, sao mình phản ứng dữ dội vậy, khác gì thừa nhận lời nói của anh ta chứ, Tử Đằng cắn môi thầm nghĩ..