Mở cửa bước vào nhà, căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng từ mặt trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng một phần nhỏ trên nền gạch bông.
Nhìn như thế cũng đủ biết rằng Khang Dụ chưa về đến nhà, trong lòng Tử Đằng như trút được gánh nặng.
Có vẻ như anh ấy chưa về, chắc là đi chơi đâu đó rồi.
Thôi, trong hoàn cảnh này thì không gặp Khang Dụ là biện pháp tốt nhất, giờ mà có gặp cũng chẳng biết giải thích kiểu gì, Tử Đằng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong, cô đặt túi quà lên chiếc bàn đèn đèn rồi nằm phịch lên giường, hai mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà.
Đã trễ như thế này rồi… chắc anh ấy không về đâu.
Mình có thể… yên tâm ngủ rồi, Tử Đằng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lim dim thiếp đi lúc nào không hay.
Hơn nửa đêm, trong màn đêm tĩnh lặng lại vang lên tiếng mở khoá vô cùng rõ.
Khang Dụ xiểng niểng bước vào, trên người không còn lưu lại mùi hương của nước hoa đắt tiền nữa mà là nồng nặc mùi rượu xen lẫn với mùi nước hoa rẻ tiền của phụ nữ.
Hai thứ mùi đó đã tạo ra một thứ mùi vô cùng kỳ quặc và khó ngửi.
Anh tiến vào phòng Tử Đằng, thấy thân hình nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện đang say giấc nồng dưới lớp chăn kia.
Khang Dụ không kìm được, lân la đến gần cô, bàn tay hư hỏng bắt đầu lần mò đến cặp đùi thon thả kia.
Dường như cảm nhận được sự đụng chạm cùng sức nặng từ cơ thể của Khang Dụ.
Tử Đằng hoảng sợ, giật mình tỉnh giấc.
Vì chưa nhìn rõ đó là ai, sợ rằng đối phương là kẻ trộm, cô chưa kịp mở miệng đã bị người kia bá đạo hôn.
Trong lúc hốt hoảng, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng xộc vào mũi Tử Đằng đã giúp cô định thần lại.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hương đặc trưng này… chẳng lẽ là Khang Dụ? Cô dần thả lỏng người, cũng không phản kháng nữa, nhưng một cảm giác bất an khác lại ập đến.
Khang Dụ dần chuyển từ môi lên mắt Tử Đằng, lúc này cô mới có cơ hội mở miệng nói.
“Anh… sao anh lại về đây?”
“Làm sao? Chẳng lẽ em đang mong chờ một người nào đó không phải anh đến để làm thỏa mãn em à?” - Khang Dụ lại chuyển xuống cổ Tử Đằng, vừa mơn trớn vừa nói - “Để anh thử đoán, là Hoàng Nam, Khôi Vĩ, hay là… Bình Quý?”
“Em không… em không mong ai hết.”
Cô mím môi, cố kìm giọng rên rỉ.
“Anh nói cho em biết, đã làm người phụ nữ của anh thì đừng mơ tưởng đến những người đàn ông khác.
Em nên biết thân biết phận đi, biết chưa?”
“Em biết…”
Tử Đằng nắm chặt tay, không để cho bản thân phát ra tiếng kêu nào cho dù cô bị Khang Dụ kích thích đến mức hai mắt rơm rớm nước mắt.
“Nếu đã biết sao còn dám đi gặp người đàn ông khác?! Để cho hắn ta nói tôi đừng làm phiền em.
Ha, giả vờ ngoan ngoãn như thế, có phải chơi với hắn rất vui vẻ đúng không?”
Khang Dụ nói như muốn gầm lên, sâu thẳm trong ánh mắt đâu đó nổi lên sự chua xót.
Không có, em hoàn toàn không có… Xem anh đã gây ra “chuyện tốt” gì với tôi này Bình Quý! Tử Đằng cắn môi, hận không thể nói lớn điều đó ra.
Từ đầu đến cuối, cô đều cắn răng chịu đựng.
Nhưng Tử Đằng càng ngoan cố, Khang Dụ làm tới, anh cảm thấy ngứa mắt với sự cứng đầu của cô, nó chỉ khiến anh càng muốn bắt nạt cô thêm thôi.
Sau khi phát tiết xong, Khang Dụ chú ý đến túi quà được đặt ngay ngắn trên bàn đèn ngủ.
Tâm trạng vốn không mấy thoải mái giờ lại càng thêm phần phẫn nộ.
“Trông tốt tính quá nhỉ? Tặng cả áo khoác, còn có đồ ăn để bồi bổ nữa.
Ai tặng?”
Khang Dụ sầm mặt, giọng nói lạnh lẽo như xuống cả âm độ.
Tử Đằng cả người đang mềm nhũng dưới thân anh đang lim dim chuẩn bị thiếp đi thì bị câu nói của anh làm cho bừng tỉnh.
“Cái đó…”
Cô ngập ngừng, lộ rõ vẻ lo sợ, đảo mắt nhìn tứ phía.
“Anh đang hỏi em đấy! Sao không trả lời? Chẳng lẽ em sợ rằng mua mấy thứ này sẽ khiến anh tán gia bại sản sao?! Hay một mình Khang Dụ anh đây không đủ với em?”
Khang Dụ tức giận, tay bóp chặt lấy cằm cô hướng mặt về phía anh.
“Không phải.”
Tử Đằng né tránh ánh nhìn của Khang Dụ, miễn cưỡng đáp.
“Bình Quý, em và hắn có mối quan hệ gì?”
“Em…”
Cô ngập ngừng, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi đó của anh.
Em và anh ta không phải người thân, không phải bạn bè, không phải người yêu, cũng chẳng phải đối tác.
Giữa em và anh ta chỉ có mỗi một mối liên hệ duy nhất là mẹ em hiện giờ chính là mẹ của anh ta, Tử Đằng tủi thân thầm nghĩ.
Thấy cô cứ im lặng mãi, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Khang Dụ hiểu lầm về mối quan hệ của Tử Đằng và Bình Quý.
“Ha, anh hiểu rồi… thảo nào một người như em lại cầu xin tôi như thế, ra hắn là người trong lòng của em.”
Khang Dụ cười khẩy.
Trong đầu nhớ lại dòng tin nhắn đầy chướng mắt từ Bình Quý, nội dung của nó là “Mong Lâm thiếu gia ngoài giờ làm việc đừng gọi điện cho bạn gái tôi, trừ trường hợp khẩn cấp cần giải quyết ngay”.
“Đúng là ngốc không chịu nổi, sẵn sàng hi sinh thân thể mình vì một người như hắn.
Em đừng mơ mộng ảo huyền nữa, sống thực tế chút đi.” - Khang Dụ ngừng một lúc để quan sát biểu hiện của Tử Đằng rồi nói tiếp - “Em tưởng hắn sẽ thật lòng với em sao? Người phụ nữ ngây thơ như em, hắn chỉ lợi dụng thôi, một khi đã đạt được mục đích, hắn sẽ vứt bỏ em như một món đồ!”
Anh vừa nói vừa nắm chặt cổ tay Tử Đằng, kéo cô ngồi bật dậy.
Tử Đằng nhanh tay kéo lấy chiếc chăn để che chắn cơ thể mình.
Ánh mắt kiên quyết nhìn Khang Dụ.
“Em không cần anh quan tâm, đây là chuyện đời tư của em! Chúng ta chẳng qua là mối quan hệ hợp đồng, một khi hợp đồng kết thúc, chúng ta đường ai nấy đi.”
Nghe cô dõng dạc tuyên bố như thế, trong lòng Khang Dụ bỗng xẹt qua một tia hụt hẫng, đau xót, nhưng dĩ nhiên là anh không thể hiện ra bên ngoài.
“Ha, được, được… xem ra anh đã lo chuyện bao đồng rồi.” - Khang Dụ gật gật đầu, cười khẩy sau đó thẳng tay vứt túi quà vào thùng rác - “Nhưng anh không thích người phụ nữ của mình đi nhận quà của người khác, đặc biệt là đàn ông.”
Mặc cho những dòng nước mắt của Tử Đằng đang rơi, Khang Dụ vẫn lạnh lùng đóng sầm cửa lại.
Tiếp đó là vang lên tiếng nước tắm, một lúc sau lại nghe tiếng đóng cửa khá mạnh ở bên cạnh phòng Tử Đằng, để cô một mình đơn côi trong căn phòng ấy..