Đến quán ăn, vào khoảnh khắc người quản lý thấy bóng dáng quen thuộc của Khang Dụ từ xa qua chiếc cửa trong suốt, ông ấy đã vô cùng mừng rỡ, thậm chí còn đi nhanh đến cửa để sẵn sàng đón tiếp Khang Dụ.
“Kính chào Lâm thiếu gia và các vị! Cũng đã một thời gian rồi tôi không thấy Lâm thiếu gia ghé qua, hẳn là công việc bận rộn lắm nhỉ?”
Người quản lý niềm nở chào hỏi Khang Dụ.
“Do công việc nhiều quá thôi, với cả đây là khoảng thời gian cuối năm mà nên công việc càng nhiều hơn.” - Khang Dụ ngừng một lúc rồi nở nụ cười xã giao nói tiếp - “Hôm nay có chút thời gian rảnh nên tôi mới đi ăn cùng với mọi người đây.”
Có mà bận với gái gú thì có, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
“Hôm nay ngài đi nhiêu đây người phải không ạ?”
“Ừm.”
“Vậy mời mọi người đi về phía này.”
“Cậu thường hay đến quán này lắm à?”
Huyết Tâm thì thầm hỏi.
“Không, chỉ lâu lâu mới đến thôi.”
Có ai mà tin, được quản lý chào đón nồng nhiệt như thế mà thỉnh thoảng đến mới lạ, anh đang lừa con nít đấy à, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
Người quản lý cười nói rồi hướng dẫn mọi người đến phòng ăn, ổn định chỗ ngồi rồi gọi món.
Đây là lần đầu tiên Nhã Vân được vào nơi sang trọng như thế này, một món ăn ở đây thôi là hết một nửa tiền lương của cô rồi nên khi được dẫn đến nhà hàng cao cấp.
“Tử Đằng, Tử Đằng, nơi này sang trọng quá, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ được đến những nơi tương tự như thế này, thật hạnh phúc quá!”
Nhã Vân thì thầm với cô, hiếu kỳ nhìn xung quanh căn phòng.
Tử Đằng thấy Nhã Vân háo hức trông như một đứa trẻ như thế thì chỉ mỉm cười nhìn cô ấy.
Chỉ được đến nhà hàng thôi mà không ngờ cô ấy lại vui đến như thế này, giống như đứa trẻ được cho kẹo vậy, Tử Đằng thầm nghĩ.
Sau khi ổn định vào chỗ ngồi, bọn họ bắt đầu gọi món.
“Thực đơn của quý khách đây ạ, mời quý khách gọi món.”
Người phục vụ đưa thực đơn cho từng người và nói.
“Ôi trời, cuối cùng cũng đến chuyên mục gọi món, bụng tôi đói meo rồi! Tôi nói trước là mọi người đừng kén cá chọn canh đấy, để tôi là chủ.” - Khôi Vĩ lớn giọng, nhướn mày nhìn mọi người một lượt, sau đó quay sang nói với phục vụ - “Cho tôi hai dĩa tôm hùm cháy tỏi, một súp hải sâm vi cá, một bào ngư vi cá.”
“Quý khách có muốn gọi gì nữa không ạ?”
“Mọi người ăn bít tết chứ?”
Hoàng Nam lên tiếng.
“Tôi ăn.”
Huyết Tâm, Khang Dụ và Nhã Vân đáp.
“Còn em? Em ăn gì?”
Hoàng Nam quay sang hỏi Tử Đằng.
“À đồ ăn gọi cũng nhiều rồi, tôi ăn mỗi thứ một ít là no rồi, không cần phải gọi thêm bít tết đâu.”
“Vậy thì ba phần bít tết nữa.”
Anh nói với phục vụ.
“Còn đồ uống ạ?”
“Đã là ăn mừng thì phải có rượu chứ, thêm hai chai rượu vang.”
Khôi Vĩ lại nói tiếp.
“Em uống rượu được không? Nhã Vân cũng vậy, cô uống được chứ?”
Hoàng Nam lên tiếng hỏi.
Sao anh ấy quan tâm mình nhiều thế nhỉ? Chắc mình nghĩ nhiều rồi, anh ấy lúc nào cũng quan tâm đến người khác hết mà, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
“À, tửu lượng của tôi không được tốt lắm, nên tôi sẽ uống soda chanh.”
“Tôi thì uống được chút chút.”
Nhã Vân đáp.
“Vâng, xin quý khách chờ một lát, chúng tôi sẽ mang đồ ăn lên ngay.”
Người phục vụ ghi chép những món bọn họ vừa gọi cúi người chào họ rồi rời đi.
Đợi khoảng một lúc lâu sau thì đồ ăn mới được dọn lên.
Ngay khi cửa phòng được mở là mùi thơm từ những món sơn hào hải vị đã hoà lẫn vào trong không khí và khiến bụng ai cũng bắt đầu biểu tình.
Xe đẩy thức ăn được đẩy vào, người phục vụ cũng bắt đầu dọn những món đó lên.
“Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu, đây là những món mà quý khách đã gọi.
Chúc quý khách ngon miệng!”
Người phục vụ vừa nói vừa bày biện những món sơn hào hải vị đó lên bàn sau đó thì rời đi.
“Mọi người ăn ngon miệng.”
Bọn họ đồng loạt nói.
Hoàng Nam ngồi cắt món bít tết của mình và để ý thấy Tử Đằng vẫn chưa ăn gì ngoại trừ việc uống ly soda chanh.
Anh nhanh chóng lấy một con tôm hùm rồi dùng kềm để lột vỏ nó và bỏ vào dĩa Tử Đằng, anh còn bỏ một vài miếng thịt vì sợ cô sẽ ăn ít, hành động ấy đã khiến cô vô cùng bối rối.
“Đây, em ăn đi.”
“Ah, để tôi tự ăn được rồi, anh không cần phải chia đồ ăn của anh cho tôi đâu.”
Tử Đằng khó xử nhìn Hoàng Nam nói.
“Không sao, em ăn nhiều vào.”
“Ah… cảm ơn anh.”
“Hoàng Nam, cậu có vẻ quan tâm đến Tử Đằng quá nhỉ?”
Huyết Tâm chống cằm nhìn anh ấy cười nói.
“Ha ha, ai tôi cũng quan tâm hết mà.”
Nghe hai người họ nói thế, Tử Đằng theo phản xạ mà lén lút đưa mắt nhìn Khang Dụ đang ngồi ở phía đối diện.
Chẳng hiểu sao cô lại tò mò anh sẽ có biểu cảm hay suy nghĩ như thế nào về câu nói của Huyết Tâm vừa rồi.
Vậy ra không phải chỉ có mình cảm thấy như thế à? Không biết Khang Dụ sẽ nghĩ gì nhỉ? Tử Đằng nhìn anh với cặp mắt như đang mong chờ điều gì đó nhưng anh lại lảng tránh ánh mắt ấy của Tử Đằng, nhìn sang chỗ khác với một vẻ mặt dửng dưng, không mấy quan tâm với chuyện vừa rồi.
Ha, mình đúng là điên thật rồi, lại có những ảo tưởng đó trong đầu.
Không đời nào anh ta quan tâm đến chuyện đấy, tại sao mình lại muốn biết anh ta nghĩ gì chứ? Tử Đằng thất vọng thầm nghĩ..