Nghe Tử Đằng nói từ chức, vẻ mặt Khang Dụ thoáng bất ngờ, tròn mắt nhìn cô.
Anh im lặng một hồi rồi cầm tập hồ sơ nhân sự của Tử Đằng lên xem một lượt.
“Tôi có coi sơ qua hồ sơ nhân sự của cô rồi.
Cô là sinh viên của trường đại học A, chuyên ngành tài chính có phải không?“
Khang Dụ nhìn xuống tập hồ sơ rồi lại ngước lên nhìn Tử Đằng nói.
“Vâng.”
“Vậy cô có biết tôi cũng tốt nghiệp từ đại học A không?“
Khang Dụ chống cằm nhìn Tử Đằng, cô chỉ đứng đó không trả lời, cúi đầu im lặng.
Tử Đằng đang phân vân không biết có nên nói sự thật hay không.
Nếu như trả lời không biết thì chắc hẳn Khang Dụ sẽ nghi ngờ, vì anh là một học sinh có tiếng trong trường, nói không biết thì điêu quá.
Thôi thì nói sự thật vậy.
“Dĩ nhiên tôi biết.”
Tử Đằng ngước lên nhìn Khang Dụ, dõng dạc nói.
“Anh là một người tài sắc vẹn toàn, gia thế cũng không phải dạng vừa.
Chính vì vậy mà các giáo sư vô cùng tự hào và yêu mến anh, lúc nào cũng nói anh là tấm gương học tập mà chúng tôi nên noi theo.
Các sinh viên khác cũng hâm mộ anh không kém.
Lâm Khang Dụ đây có ai mà không biết chứ!“
Cô kể ra một lèo để nịnh nọt anh, nhưng mà cũng không hẳn là nịnh nọt nữa, sự thật đúng là vậy mà.
Khang Dụ nghe Tử Đằng nói thế thì mỉm cười nhìn cô.
“Vậy nếu cô đã là đàn em của tôi thì chắc hẳn trong trí nhớ của tôi phải có chút gì đó về cô chứ?“
“Việc này… tôi không biết.”
Tử Đằng ngập ngừng nói.
Xem ra anh đã quên chuyện khiến cô bẽ mặt trước bao nhiêu người rồi.
Cũng phải thôi, một người con gái nhỏ nhoi như cô thì trong đầu Khang Dụ hẳn là không có chỗ cho Tử Đằng đâu.
“Thôi được rồi, dù sao cô cũng là một nhân tài, lại còn là đàn em của tôi.
Chuyện hôm đó tôi sẽ bỏ qua cho cô.
Giờ thì cô trở lại làm việc đi.”
Khang Dụ nói rồi hất hất tay bảo Tử Đằng ra ngoài.
Cô khá bất ngờ trước quyết định của anh nhưng dĩ nhiên cũng rất vui trong lòng, vậy là không cần phải chạy hết chỗ này đến chỗ khác để tìm việc nữa rồi.
Tử Đằng cúi người chào Khang Dụ rồi đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại phòng làm việc, cô lại tiếp tục thấy những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Ghen tỵ có, ganh ghét có...!Sau đó họ lại bắt đầu nói móc Tử Đằng.
"Chị Cẩm Hằng này, tôi nghĩ chị nên thay đổi cách ăn mặc giống Tử Đằng đi, như vậy không chừng giám đốc sẽ để ý đến chị đấy."
Một cô nhân viên quay sang nói với Cẩm Hằng.
"Gì chứ, gu thẩm mỹ của ngài ấy không tệ đến mức thế đâu."
Cẩm Hằng cười khẩy, khoanh tay liếc nhìn Tử Đằng.
Trước những lời nói xấu đó, cô chẳng thèm để tâm đến mà đến bàn làm việc của mình.
Nhã Vân bên cạnh trông có vẻ vô cùng háo hức khi thấy Tử Đằng trở về.
"Nè nè Tử Đằng, bọn họ nói rằng cô và giám đốc học cùng trường đại học với nhau có phải không?"
Nhã Vân cầm chặt lấy tay Tử Đằng với ánh mắt mong chờ câu trả lời.
"À phải…"
Cô dè đặt trả lời.
"Ôi trời ơi! Vậy là Tử Đằng và Lâm thiếu gia có quen biết nhau! Tôi cảm thấy phấn khích quá!"
Nhã Vân đột nhiên hét ầm lên làm mọi người càng tỏ ra vẻ khó chịu khi nhìn cô, chắc trong lòng bọn họ ngay bây giờ đang ghét cay ghét đắng Tử Đằng đây.
Xem ra cô nàng Nhã Vân này đã thêm dầu vào lửa rồi.
Nghe cô ấy nói thế, Tử Đằng hốt hoảng, vội bịt miệng Nhã Vân lại để giải thích.
"Không phải cùng trường là quen biết nhau đâu.
Chẳng qua tôi học cùng khoa với Lâm thiếu gia thôi, nhưng mà lúc tôi vào trường thì ngài ấy đã đi du học nước ngoài rồi nên cũng không có quan hệ gì hết.
Lâm thiếu gia cũng nổi tiếng trong trường nên tôi mới biết ngài ấy thôi."
Khi Tử Đằng vừa dứt câu thì Nhã Vân lại càng hào hứng hơn nữa khi biết chuyện cô không những học cùng trường, mà còn cùng khoa với Khang Dụ nữa.
"Trời ơi, cô sướng quá đi! Còn học cùng khoa với Lâm thiếu gia nữa chứ, vậy là đàn em của ngài ấy rồi còn gì.
Thật ghen tị quá đi mà! "
Nhã Vân hưng phấn nói lớn làm cho Tử Đằng càng hoảng hơn.
Mọi người càng nghe càng khó chịu, cứ như muốn xông vào đánh hội đồng cô vậy.
Khang Dụ đột nhiên bước vào khiến mọi người ngẩn người ra.
Bọn họ nhanh chóng thu lại dáng vẻ vừa rồi, khép nép đứng chào anh.
"Chào Lâm thiếu gia."
Khang Dụ chỉ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Tử Đằng đang tròn mắt nhìn anh.
"Nhớ làm việc cho thật tốt vào đấy nhé."
Khang Dụ khom lưng xuống ngang tầm với tai cô thì thầm.
Trước giọng nói đầy mê hoặc như thế, một người con gái như Tử Đằng dĩ nhiên cũng ngượng chín mặt.
"V… vâng, tôi sẽ cố gắng."
Cô ấp úng nói.
Ngay sau đó, Khang Dụ nhàn nhã rời đi.
Còn Tử Đằng thì đứng đó đối mặt với biết bao con mắt đang nảy lửa nhìn cô.
Rõ ràng là anh cố tình khiến Tử Đằng muốn khó xử đây mà..