“Rất vui được hợp tác với Lâm thị.”
Vị giám đốc của công ty Vạn Hoa cười nói khi ông và Khang Dụ đang bắt tay.
Xem ra cuộc thỏa thuận lần này cũng coi như suôn sẻ đi, mặc dù trước đó đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều, đến đây chúng tôi có thể tự đi được rồi, không cần phiền Lâm tổng tiễn đâu.”
Ông ấy cúi nhẹ đầu chào Khang Dụ và anh cũng lịch sự đáp lại.
Đợi đến khi đối tác rời đi hẳn, Khôi Vĩ mới cất giọng đểu cáng nói:
“Ôi, Lâm tổng cũng có tâm có nhỉ? Đích thân đến đây thương lượng với một công ty nhỏ nhoi như thế.”
Khang Dụ dường như bỏ ngoài tai câu nói ấy, mặt lạnh đi lướt qua người Khôi Vĩ, tiến đến nơi Tử Đằng đang đứng.
"Nếu như tôi tặng em hoa và socola thì có thể mua chuộc được em không?”
Anh thì thầm nói để chỉ mình cô nghe được khi đi lướt qua người Tử Đằng.
Cô bất ngờ, quay đầu nhìn Khang Dụ đã đi xa.
Anh ta lại có ý gì nữa đây? Đột nhiên xuất hiện ở đây rồi tự mình bàn luận các thứ, là do mọi thứ đều nằm trong dự định, hay là… Tử Đằng cắn nhẹ môi ngẫm nghĩ.
Khôi Vĩ đứng ở đấy, cách không xa cô.
Anh đã quan sát từ lúc Khang Dụ xuất hiện cho đến lúc Khang Dụ rời đi, Tử Đằng luôn có biểu hiện gì đó vừa mong chờ lại vừa hụt hẫng.
Chẳng hiểu sao trong lòng Khôi Vĩ lúc này có một linh cảm rằng giữa Tử Đằng và Khang Dụ có gì đó không bình thường.
Với tài đào hoa của Khang Dụ thì mình chắc chắn anh ta có mối quan hệ gì đó với Tử Đằng.
Dù sao thì mình cũng nghe nói là cô ta đã từng có một khoảng thời gian làm việc bên cạnh Khang Dụ, Khôi Vĩ nhìn Tử Đằng thầm nghĩ.
“Này! Tôi không biết và cũng chẳng cần biết cô và anh ta có mối quan hệ gì, nhưng lần sau đừng tự tiện xen vào chuyện của tôi, chuyện tôi tôi tự giải quyết.” - Như chợt nhớ ra điều gì đó, Khôi Vĩ nghiêm mặt, khẽ cau mày nói “À còn một việc nữa, cho dù mối quan hệ giữa cô với anh ta có tốt đến mức nào, cũng đừng mơ tưởng đến cái việc mình là cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích.
Nó không có thật và Khang Dụ sẽ chẳng bao giờ thích cô đâu.”
Anh vô tình đề cập đến chuyện đã khiến tâm trạng Tử Đằng không mấy vui vẻ.
Khôi Vĩ nói xong liền rời đi, để lại cô còn đang sững người.
Anh làm như tôi muốn xen vào chuyện của anh, với cả đây là việc chung, ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, làm sao không thể không quan tâm đến chứ, Còn chuyện vịt hóa thiên nga hay gì đó, tôi cũng chẳng thèm để tâm.
Tử Đằng nắm chặt tay như cố gắng kìm nén cơn giận, hận không thể hét vào mặt Khôi Vĩ những lời đó.
“Phó tổng, nhờ có Lâm tổng mà cuộc đàm phán đã diễn ra suôn sẻ.
Sau khi thu xếp xong tư liệu, nội trong tuần sau là có thể ký hợp đồng.” - Cô nghiêm mặt, cúi nhẹ người - “Vậy nếu phó tổng không còn lời gì để ‘căn dặn’ nữa thì tôi xin phép quay về phòng làm việc.”
Tử Đằng xoay người hất tóc rời đi.
Có thể thấy được hàm ý trong lời nói Tử Đằng như thế nào, nó giống như là “Anh tốt nhất nên im miệng lại cho tôi, đừng hó hé gì về việc giàu sang phú quý nữa”.
Trở về phòng làm việc, Tử Đằng tức giận đập mạnh tập tài liệu lên bàn, gây ra một tiếng “bộp” khá lớn.
Trong lòng vẫn còn ấm ức vụ khi nãy.
“Đúng là tức chết đi được mà, chẳng lẽ tất cả nam nhân họ Lâm đều đều cho rằng mọi người trên thế giới, đặc biệt là phụ nữ đều thèm muốn cái gia sản của họ hay sao?! Tôi đây ứ cần!”
Tử Đằng tức giận, nói như muốn gầm lên.
Sau khi phát tiết xong, cô lúc này mới chú ý đến một bó hoa hồng rực rỡ, đỏ thắm cùng một hộp socola được gói ghém kỹ càng và thắt bằng chiếc ruy bằng xinh xắn, chúng được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của cô.
Sau khi nhìn thấy những thứ đó, Tử Đằng không những không bất ngờ hay vui mừng, mà cô càng tức giận hơn.
Vì chúng gợi cho Tử Đằng nhớ đến Khang Dụ, con người xấu xa kia.
Arg! Lại là hoa và socola, hiện tại bây giờ là hai thứ mà tôi ghét nhất! Cô nổi điên lên, với lấy hai món quà đẹp đẽ ấy, không chần chừ vứt thẳng vào thùng rác.
Hoàng Nam đứng sau cánh cửa, nhìn thấy hai món đồ ấy bị vứt đi không thương tiếc, anh sốc đến mức há mồm, trong thâm tâm toàn là nước mắt.
Tử Đằng có vẻ như nghe thấy tiếng gì đó liền quay lại nhìn, phát hiện Hoàng Nam đang đứng ôm cửa.
“Ừm… anh đang làm gì vậy? Tới tìm tôi có việc gì sao?”
Cô nhướn mày khó hiểu nhìn anh.
“Aha, đã từng có việc thôi, giờ thì hết rồi.
Không dám làm phiền em nữa, em cứ làm việc tiếp đi.”
Hoàng Nam cười gượng nói.
[...]
Kết thúc một ngày làm việc, vừa về đến nhà, Tử Đằng liền vứt túi xách lên giường rồi nằm phịch lên đó, uốn éo lưng cho đỡ nhức mỏi.
Nhưng mới vừa về nhà chẳng được bao lâu, điện thoại cô reo lên.
“Giờ này mà ai gọi nhỉ?”
Tử Đằng lười biếng mở túi xách ra, nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình.
Ra là Hà Thanh, mẹ Tử Đằng.
Khi biết người gọi đến là bà, cô ngay lập tức nhấn nghe.
“Alo, con nghe đây mẹ.”
“Tử Đằng, con đã tan làm chưa? Hôm nay mẹ muốn gặp con, mẹ có chuyện quan trọng cần nói.”
Qua điện thoại, cô có thể nghe được giọng nói của Hà Thanh có chút nghẹn ngào.
Trong lòng Tử Đằng liền nổi lên một cảm giác bất an.
“Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ có ổn không?”
Cô lo lắng hỏi.
“Chúng ta gặp nhau đi, mẹ chờ con ở công viên gần nhà con.”
“Vâng.”
Tử Đằng liền cúp máy, cầm vội chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Chắc chắn đây là chuyện quan trọng, kể từ lúc mẹ bước chân vào An gia, đây là lần đầu tiên sau hai năm mẹ chủ động gặp mặt mình.
mình phải nhanh chân lên mới được, Tử Đằng thầm nghĩ trong lúc áo khoác còn chưa được mặc đàng hoàng mà đã vội vàng chạy đến chỗ mà Hà Thanh đã hẹn..