*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ----------------------------
Khi thư ký Ôn đưa Tiểu Ma Vương lên đến xe bảo mẫu.
Liền nhìn thấy Ân phu nhân đang ngồi ở một cái lán nhỏ dựng cạnh xe bảo mẫu.
Bên cạnh để rất nhiều trà sữa, pizza, trái cây, từng túi giấy đóng gói rất kĩ càng, mỗi lần có nhân viên công tác và các fan đang đợi bên ngoài đi ngang qua, đương nhiên, chỉ có Tây Dữu cầm lightboard hoặc banner mới sẽ có bảo vệ phát cho mỗi người một túi.
Bên ngoài túi giấy in ảnh hoạt họa của Phó Ấu Sanh.
Tiểu Ma Vương vừa nhìn thấy ảnh của mẹ mình, hai mắt sáng lên: "Là hình của mẹ."
"Mẹ đáng yêu."
Giọng nói non nớt của nhóc trong veo.
Mí mắt của thư ký Ôn giật giật.
"Tiểu công tử, nhỏ giọng một chút."
Tiểu Ma Vương nhíu nhíu mày: "Mẹ con không đáng yêu sao?"
Thư ký Ôn: "......"
Đây là trọng điểm à?
Nhưng mà bị ánh mắt lạnh xuống của tiểu công tử nhìn, thư ký Ôn luôn cảm giác là đang ôm phiên bản thu nhỏ của Ân tổng nhà mình: "Đáng yêu, mẹ của cậu là bà mẹ đáng yêu nhất."
Mặc dù cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Nhưng chú thư ký nói hình như cũng không sai.
Tiểu Ma Vương không nghĩ nữa, chỉ là tán đồng: "Đúng, mẹ đáng yêu nhất."
"Đi tìm bà nội thôi." Tiểu Ma Vương nhìn bà nội bị một đám người vây quanh nói chuyện, nói một cách rất hiểu chuyện.
Nhóc biết rằng thư ký Ôn phải làm việc.
Thư ký Ôn chần chừ.
Nếu như anh ta không nhìn nhầm, những người bên cạnh Ân phu nhân đều là fan của Phó nữ thần thì phải.
Tiểu công tử nếu đi qua đó, đây chẳng phải cừu tiến vào đàn sói sao?
Phải biết rằng, bây giờ có rất nhiều fan đều rất muốn biết tiểu công tử trông như thế nào.
Này chẳng phải là tiết lộ ra ngoài.
Đặc biệt là tiết lộ ra từ trong tay anh ta, anh ta cảm thấy mình có thể sẽ bị sa thải......
Ân phu nhân bên này là fan Đại V trong nhóm fan của Phó Ấu Sanh, còn từng tham gia rất nhiều hoạt động offline, dĩ nhiên có rất nhiều lão fan của Phó Ấu Sanh nhận ra bà.
Cũng biết bà là mẹ chồng của Phó nữ thần.
Tất nhiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi bà.
Ân phu nhân hòa nhập vô cùng ăn rơ, cũng có thể nói chuyện được với các cô bé trẻ tuổi.
Fan Tây Dữu: "Mẹ chồng của nữ thần, nữ thần thật sự chưa định có kế hoạch sinh bé thứ hai sao ạ?"
Ân phu nhân: "Chưa đâu, trên mạng đều là tin vịt, con gái tuổi còn trẻ sinh đứa thứ hai cái gì, phải có cuộc sống của riêng mình."
Tây Dữu: "Hu hu hu, mẹ chồng, bác thực sự là quá tốt luôn."
"Bác là tới thăm ban Dữu Tử ạ, tụi cháu có chuẩn bị quà cho Dữu Tử, bác có thể đưa cho chị ấy giúp tụi cháu không ạ?"
Ân phu nhân: "Không nhận quà đắt tiền, các cháu cầm về đi, nếu không trả được thì liên hệ với trợ lý của bác, để anh ta chuyển tiền cho các cháu."
"Làm thủ công và thư thì có thể giao cho bác."
Đây là mẹ chồng thần tiên gì vậy!
Tây Dữu: "Mẹ chồng, bác còn có con trai không ạ? Bác xem cháu làm chị em bạn dâu với nữ thần được không ạ?"
"Cháu trai cũng được."
Mọi người không nhịn được cười.
Ngay cả Ân phu nhân cũng tươi cười: "Con trai thì chỉ có một, cháu trai cũng có một."
Fan Tây Dữu bắt đầu nói đùa: "Vậy bác xem cháu sinh con gái rồi làm nàng dâu của cháu trai bác có được không."
Ân phu nhân thật đúng là bị chọc cười rồi.
"Thế cũng không được, tiểu bảo bối nhà chúng ta sau này phải tự do yêu đương."
Lúc này.
Có fan Tây Dữu nhìn thấy Tiểu Ma Vương đang được thư ký Ôn bế.
Vừa lúc nghe thấy Tiểu Ma Vương chỉ vào hình nói mẹ.
Hai mắt sáng lên.
"Bé cưng thật xinh xắn thật dễ thương, má ơi, trông giống Dữu Tử quá!!!"
"Đây chắc chính là con của Dữu Tử và Ân tổng nhỉ?"
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của Tiểu Ma Vương.
Và thế là ――
Thư ký Ôn lần nữa được hưởng thụ một lần đãi ngộ của "nam minh tinh".
Bị một nhóm fangirl xinh đẹp vây đánh.
Đương nhiên ――
"Nam minh tinh" mà ánh mắt các cô ấy đang nhìn là cậu nhóc trong lòng anh ta.
Ân phu nhân cuối cùng cũng là xuyên qua nhóm người nhìn thấy cháu trai nhà mình.
Các vệ sĩ đã sớm xông qua bảo vệ rồi.
Tách đám đông ra.
Thực ra các Tây Dữu đều rất chú ý, tuy rất muốn quan sát ở khoảng cách gần, nhưng vẫn có fan giúp duy trì trật tự: "Mọi người đừng lên phía trước quá, đừng dọa bé con nhà Dữu Tử."
"Bé con, mẹ là mẹ nuôi của con nè."
"Mẹ mới là mẹ nuôi."
"Bé con, mau nhìn qua đây."
"A a a, vì sao bé con nhà tôi lại đáng yêu vậy chứ."
"Đôi mắt thực sự quá giống Dữu Tử rồi đó, hu hu hu, trông như Ân tiên sinh!"
"Gen này thật sự quá đỉnh, toàn bộ đều di truyền chỗ hoàn mỹ nhất của ba mẹ."
"Đường nét ngũ quan của nữ thần và Ân tiên sinh có chỗ nào không hoàn mỹ sao?"
"Cũng phải ha, tùy tiện lớn lên chính là bé con đẹp nhất toàn thế giới."
"......"
Khi có người muốn rút di động ra chụp hình.
Thư ký Ôn ra hiệu cho mấy vệ sĩ đi ngăn cản.
Mặc dù mọi người rất muốn chụp lại, nhưng có thể nhìn thấy đã rất tốt rồi, khi mấy vệ sĩ ngăn cản, đều thành thật cất di động đi.
Liền dùng loại ánh mắt thèm nhỏ dãi kia nhìn Tiểu Ma Vương.
Trên gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Ma Vương tràn đầy hiếu kỳ, nhưng lại không sợ.
Giọng trẻ con non nớt nói: "Mẹ nuôi của con gọi là Tần Trăn Trăn."
Hỡi ôi.
Các fan đều biết Tần Trăn là mẹ nuôi của bé cưng nhà Phó nữ thần.
Nhưng bây giờ sau khi nghe được từ trong miệng của Tiểu Ma Vương, lập tức xác định, đây trăm phân trăm chính là bé cưng của Phó nữ thần rồi.
Mọi người đều biết nhũ danh của Ân Đình Lễ.
Trước kia Phó Ấu Sanh từng nói trên Weibo.
Cho nên có fan hỏi: "Con là Tiểu Ma Vương sao?"
Tiểu Ma Vương lắc đầu: "Con không phải." "Con là Tiểu Khả Ái (bé đáng yêu)."
Phụt......
Cute đến mức phun sữa rồi!!!
......
Ân phu nhân rất vất vả mới đón được Tiểu Ma Vương dắt đến xe bảo mẫu, cuối cùng suy nghĩ một chút, vẫn bảo tài xế đưa họ đến khách sạn.
Dân tới khi Ân Mặc và Phó Ấu Sanh quay lại, hai người phải đi nhờ xe của đạo diễn về khách sạn.
7 giờ tối.
Một nhà ba người không có ra ngoài, mà ăn cơm trong phòng khách sạn.
Ân phu nhân chờ đến khi hai người Phó Ấu Sanh trở về, liền rời đi.
Lần này chính là vì đưa Tiểu Ma Vương tới.
Tiểu Ma Vương nhìn mẹ nhóc, rồi lại nhìn thử ba: "Ba, sao ba còn chưa đi?"
Ân Mặc gắp thêm một đũa sườn non kho tàu cho vợ mình, sau đó liếc nhìn Tiểu Ma Vương đang ăn phần ăn cho trẻ con: "Lúc ba đi, sẽ mang theo con."
Tiểu Ma Vương vừa nghe.
Lập tức dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn mẹ mình: Mẹ ơi con rất nhớ mẹ, con muôn ở cùng mẹ nhiều hơn."
"Bà nội nói con không cần lên lớp nữa."
Phó Ấu Sanh nhìn dáng vẻ tha thiết mong chờ đó của con trai nhà mình, trong lòng không nỡ.
Nhưng mà ――
"Nơi làm việc của mẹ quá nhiều người, mẹ không yên tâm để một mình con ở lại đây."
"Chờ tháng sau mẹ sẽ về nhà, đến lúc đó dành nhiều thời gian ở cùng con hơn được không?"
Tháng sau sẽ đến Tết.
Đoàn phim sẽ nghỉ 7 ngày.
Có điều sau khi nghỉ phép quay lại, thì phải chuyên tâm quay xong bộ phim.
Phó Ấu Sanh nghĩ là, sau khi quay xong bộ phim này, nửa năm tới cô sẽ không nhận phim nữa, khoảng thời gian này cố gắng ở cùng con.
Cũng đã tích trữ phim điện ảnh cùng phim truyền hình vẫn chưa phát sóng.
Độ phủ sóng trái lại không thiếu.
Với lại.
Bây giờ cô về cơ bản đã không đi con đường lưu lượng nữa.
Nói chung chính là chiếu một bộ phim, thì phải dựa vào bia miệng của một bộ phim.
Về phần giải thưởng.
Phó Ấu Sanh đã giành được đủ cúp Ảnh hậu đại mãn quán, cũng đã không định cố chấp với cái này nữa.
Thực ra ước mơ của co đã hoàn thành hơn phân nửa rồi.
Và tiếp sau chính là tiếp tục quay phim, quay những cảnh đẹp mắt cho khán giả xem.
Bây giờ toàn ngành đều có chút xốc nổi, rất ít có diễn viên trẻ có thể tĩnh tâm lại quay phim, trau chuốt kỹ thuật diễn, toàn ngành thực ra đều đã có chút bệnh trạng.
Nhưng cho dù là mọi người đều sinh bệnh rồi, Phó Ấu Sanh cảm thấy mình cũng không nên trôi theo dòng chảy.
Mà vẫn phải duy trì ý muốn ban đầu.
Đôi mắt đào hoa đã bắt đầu thành hình thành dáng kia của Tiểu Ma Vương nhìn mẹ nước mắt lưng tròng: "Bé cưng luyến tiếc mẹ."
Nói rồi, còn muốn đến ôm đùi mẹ nhóc.
Liền bị Ân Mặc xách phần cổ áo đằng sau.
"Ngồi ăn cơm đàng hoàng."
"Lễ nghi dùng bữa học được đi đâu rồi?"
Tiểu Ma Vương: "......"
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương kia của con trai nhà mình, Phó Ấu Sanh đau lòng không thôi.
Chủ động ôm nhóc lên đùi mình: "Mẹ cũng luyến tiếc bé cưng."
"Vậy......"
Mẹ đều là mềm lòng.
Phó Ấu Sanh nghĩ nếu như nhóc muốn ở lại thì cứ ở thôi.
Dù sao có nhiều nhân viên công tác nhìn như vậy, hơn nữa còn có Tiểu Nặc và mấy trợ lý vệ sĩ khác, chung quy cũng không thể khiến nhóc lạc ở đoàn phim được.
Chưa chờ Phó Ấu Sanh nói xong.
Liền bị Ân Mặc đánh gãy: "Cho dù nhà trẻ không lên lớp, thằng bé cũng phải đến Phó gia học vẽ thư pháp với ông cụ."
"Ông cụ chờ thằng bé rất lâu rồi."
Phó Ấu Sanh: "......"
"Con trai nhỏ như vậy, lớn hơn tí nữa rồi lại học đi."
Trước kia cô đã từng phải chịu loại áp lực nặng nề này, không muốn để con trai cũng phải chịu đựng.
Vừa nhìn biểu cảm này của Phó Ấu Sanh, Ân Mặc liền biết cô nghĩ tới cái gì.
Chỉ có thể thở dài một tiếng: "Yên tâm, ông cụ bọn họ đều biết, sẽ không quá nghiêm khắc với thằng bé."
Phó Ấu Sanh có chút thần hồn nát thần tính.
Rõ ràng biết rằng ông nội chỉ muốn dỗ Tiểu Ma Vương chơi, nhân tiện dạy ít thứ, vẫn lo lắng theo bản năng.
Tiểu Ma Vương nhạy bén nhận thấy được cảm xúc của mẹ mình có hơi sa sút.
Không nói lời nào, thành thật ngồi trong lòng mẹ, ở cùng mẹ.
Thậm chí cũng không muốn từ chối đến nhà ông ngoại.
Thực ra nhóc cũng rất thích nhà ông ngoại, có rất nhiều anh đẹp mắt, còn có rất nhiều đồ cổ đẹp mắt.
Nhóc thích săn tìm kho báu nhất.
Tiểu Ma Vương ngẫm nghĩ.
Ôm cổ mẹ mình, ghé vào tai mẹ nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi con đến nhà ông ngoại lấy bảo bối cho mẹ."
Phụt ――
Phó Âu Sanh bị chọc cười bởi giọng điệu y như thổ phỉ này của con trai nhà mình.
Nhìn Phó Ấu Sanh bị con trai chọc cười.
Ân Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Nhóc hư hỏng này vẫn có chút tác dụng.
Lần này Ân Mặc lại không xách nhóc trở về.
Mà để hai mẹ con ôm nhau thân mật một lát.
Bầu không khí của một nhà ba người đang rất ấm cúng.
Ngược lại trong nhóm fan của Phó Ấu Sanh lúc này nổ tung rồi.
Nhóm fan chính thức.
Có rất nhiều fan hôm nay đến đoàn phim thăm ban đều ở trong nhóm.
「Nói ra có thể các cậu không tin, hôm nay tụi mình mặc dù chưa gặp được nữ thần, nhưng đã gặp con trai của nữ thần rồi!!!!」
「Đm, đm」
「Đm?」
「Thật hay giả?」
「Không hình không chân tướng」
「Không thể chụp ảnh, tiếp cận Tiểu Ma Vương phải giữ thần bí, nhưng thực sự thực sự siêu cấp dễ thương」
「Không phải là mình mắt mẹ ruột Tiểu Ma Vương thực sự là bé con đáng yêu nhất mình từng thấy, không được rồi mình sắp chết rồi」
「A a a a a, vừa cute vừa mềm mại」
「Mình cũng gặp rồi! Thật sự đáng yêu, mình hỏi nhóc: Con là Tiểu Ma Vương sao? Cac cậu đoán nhóc trả lời thế nào?」
「Đừng úp úp mở mở!!!」
「Tiểu Ma Vương nói: "Con không phải Tiểu Ma Vương, con là Tiểu Khả Ái. A a a a a」
「A a a a a a a a a a!」
「Thật muốn nhìn xem a」
Trong nhóm fan quả thực sắp điên rồi.
Nick phụ của Ân Mặc cũng ở trong nhóm fan.
Có điều di động của anh đã bị Phó Ấu Sanh trưng dụng rồi, sau khi Phó Ấu Sanh dỗ con trai ngủ, liền bắt đầu lướt Weibo.
Vừa hay nhìn thấy đoạn này.
Ngược lại không ngờ con trai nhà mình ở bên ngoài còn có một hồi như vậy với các fan nhà mình.
Nhìn gương mặt nhỏ núng nính thịt của Tiểu Ma Vương đang ngủ.
Phó Ấu Sanh không nhịn được cười hôn một cái lên má của nhóc.
Thật đáng yêu.
Khi Ân Mặc tắm xong ra ngoài liền nhìn thấy một màn này.
Ấm áp không thôi.
Bước chân hơi dừng lại.
Ngay sau đó đi qua.
Trên người vừa mới tắm xong, vẫn còn lộ ra hơi nóng ẩm ướt.
Ân Mặc sáp gương mặt điển trai đến trước mặt Phó Ấu Sanh: "Bà Ân, nụ hôn chúc ngủ ngon của anh."
Phó Ấu Sanh: "......"
Liếc nhìn con trai, lại liếc nhìn Ân Mặc, còn có thể không rõ là chuyện là thế nào sao.
Không nhịn được vươn tay đẩy anh một cái: "Anh thật là càng sống càng ấu trĩ."
Ân Mặc thuận thế nắm lấy tay nhỏ của cô, đè người lên gối đầu mềm mại, cưỡng ép muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon thật sâu.
Lúc này mới thò người lên, mặt mày mỉm cười nhìn cô: "Ai bảo bà Ân không công bằng."
Tiểu Ma Vương vẫn đang ở bên cạnh.
Ngoài hôn ra, bọn họ cũng không làm gì cả.
Chờ sau khi Ân Mặc nằm lên giường.
Phó Ấu Sanh xoa xoa mái tóc mềm mại của bé cưng ở bên cạnh, đè thấp giọng hỏi anh: "Chờ quay xong bộ phim này, sang năm em không quay phim nữa, ở bên cạnh thằng bé nhiều thêm một khoảng thời gian."
Ân Mặc: "Em cũng chưa từng cố ý vì anh, dành ra nửa năm thời gian."
Bây giờ vì Tiểu Ma Vương này, lại có thể dành ra một năm thời gian.
Phó Ấu Sanh: "......"
Rơi vào đường cùng, cố ý mặt không cảm xúc nói: "Đúng, em chính là không công bằng đấy."
"Anh muốn thế nào đây."
Ân Mặc thở dài: "Anh còn có thể làm sao, chỉ có thể nhịn thôi."
Lời nói u oán này, lại khiến Phó Ấu Sanh không nhịn được cười.
"Anh thật đúng là......"
Ân Mặc quăng con trai từ giữa sang bên cạnh mình.
Biết nhóc ngủ sẽ không lộn xộn, hơn nữa giường rất lớn, có anh coi chừng cũng không ngã xuống được.
Sau đó kéo Phó Ấu Sanh vào trong lòng, cuối cùng ở giữa cũng không còn ngăn cách: "Muốn làm gì thì làm đi, anh ủng hộ em."
Cô muốn đồng hành với thời gian thơ ấu quan trọng nhất của con, Ân Mặc dĩ nhiên sẽ không ngăm cấm.
Trẻ con lớn rất nhanh.
Trong nháy mắt có thể đã lớn lên rồi, tuổi thơ cũng chỉ mấy năm thời gian như vậy, nếu bỏ lỡ rồi, có lẽ cô sẽ hối hận.
*
Phó Ấu Sanh nói muốn đồng hành với Tiểu Ma Vương là thật sự đồng hành một cách rất nghiêm túc
Phó Ấu Sanh nói muốn đồng hành với Tiểu Ma Vương là thật sự đồng hành một cách rất nghiêm túc.
Tới gần Tết.
Cô cuối cùng cũng ở bên con trai rồi.
Tiểu Ma Vương vẫn có chút không thể tin nổi: "Mẹ ơi, mẹ thật sự có thể cùng con đến công viên giải trí xem khắc băng sao ạ?"
Công viên giải trí Bắc Thành mùa đông năm nay xuất hiện một chủ đề khắc băng, che trời lấp đất, Tiểu Ma Vương vẫn luôn nhắc mãi muốn đi.