Edit: Hy | Beta: Mây
Hôm sau, khi Phó Ấu Sanh thức dậy đã nhìn thấy Ân Mặc đang dựa vào đầu giường làm việc.
Cô không nhịn được giơ bàn tay đang bủn rủn lên, đánh anh một cái: “Mệt chết đi được!”
“Đều tại anh.”
Ân Mặc liếc mắt sang nhìn cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, mát xa eo cho cô.
Biết nghe lời đáp: “Là trách anh không biết tiết chế.”
Thế mà giọng anh lại không có chút gì là hổ thẹn, ngược lại còn có chút tự hào?
Phó Ấu Sanh ghé vào trong lòng ngực người đàn ông, lười biếng ôm lấy chiếc cổ thon dài của anh, cả người như không có xương sống, “Mạnh thêm một chút nữa.”
“Vẫn còn mỏi.”
Tối hôm qua trước khi ngủ Ân Mặc đã ấn cho cô, nhưng sau khi tỉnh dậy lại vẫn còn mỏi.
Có lẽ là do sử dụng quá độ.
Phó Ấu Sanh nghĩ đến đây, không khỏi được nhìn anh bằng ánh mắt u oán.
“Còn khó chịu sao?”
Ân Mặc cụp mắt nhìn cô, giữa mày hơi nhíu lại, có chút lo lắng, “Hay gọi bác sĩ đến kiểm tra.”
Nói xong lập tức chuẩn bị cầm điện thoại di động lên.
“!”
Phó Ấu Sanh lập tức tràn đầy sức lực, “Bởi vì làm với chồng quá nhiều mà gọi bác sĩ, da mặt em cũng không dày đến như vậy.”
Về sau còn muốn cho cô lăn lộn trong đoàn phim này nữa không vậy?
“Em bị eo đau, xương cốt muốn rời ra từng mảnh, tìm bác sĩ có ích gì.”
Phó Ấu Sanh tức giận trừng anh một cái, đoạt lấy điện thoại mới yên tâm.
“Chỉ cần anh khắc chế một chút, một chút bệnh em cũng sẽ không có.”
Hôm nay còn phải đóng phim nữa.
Phó Ấu Sanh nhìn thời gian, đã là tám giờ.
“Thiếu chút nữa là trễ rồi.”
Nói xong, cô gian nan rời khỏi lòng ngực mỹ nhân đứng lên, đỡ eo chậm rãi đi đến phòng tắm.
Nhìn cô bước đi từng bước khó khăn, Ân Mặc khẽ thở dài một tiếng.
Từ phía sau bế cô lên đi vào phòng tắm.
Phó Ấu Sanh hừ một tiếng, thoải mái để cho Ân Mặc hầu hạ mình rửa mặt.
Ngay cả thay quần áo cũng đều là Ân Mặc làm.
Cô chỉ cần ghé vào trên vai người đàn ông kia ngủ thêm một giấc nữa là được rồi.
Nhìn bộ dạng ngay cả mắt cũng không mở ra được của cô, Ân Mặc đau lòng nói: “Nếu không sáng nay em xin nghỉ phép đi, đoàn phim có tổn thất gì anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Đừng.” Phó Ấu Sanh chậm rãi cọ cọ vào gương mặt của người đàn ông, “Em không hề muốn làm trường hợp đặc biệt một chút nào.”
Thật ra Ân Mặc đã đoán trước được đáp án của cô, nhưng vẫn sẽ đau lòng.
Nhưng…
Nói hối hận thì vẫn không nói ra, nếu được lại một lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ không thể khống chế được chính mình.
Tối hôm qua, cô lại quá mê người.
Phó Ấu Sanh cảm nhận được phản ứng của chồng mình, không nhịn được trừng anh một cái: “Anh có với em.”
Ân Mặc bình tĩnh, không hề xấu hổ một chút nào: “Chứng minh mị lực vô cùng của bà Ân.”
Điều này cũng đúng.
Phó Ấu Sanh rất tin tưởng vào mị lực của mình.
Nhưng mà không phải tên cẩu nam nhân này khen cô hai câu là cô có thể dung túng cho đâu.
Phó Ấu Sanh quay đầu hôn lên khóe môi người đàn ông một cái: “Anh có khen em cũng vô dụng, đêm nay sẽ không làm nữa đâu.”
Ân Mặc thấp thấp cười: “Được.”
“Đương nhiên anh sẽ không cưỡng ép em.”
Nếu cô chủ động, vậy thì…
Đáy mắt Ân Mặc ngập tràn ý cười.
Phó Ấu Sanh cảm thấy Ân Mặc thật sự thay đổi rất nhiều, không còn như trước kia nữa… Lạnh lùng, bất luận là nhìn ai cũng trưng ra dáng vẻ vô tình vô dục, mà bây giờ lại giống thần minh hạ phàm, thật sự nhiễm phải khói lửa trần gian.
*
Khách sạn nằm rất gần với đoàn phim, thậm chí cũng không cần lái xe.
Đi bộ mười phút là đã đến nơi.
Chỉ là Phó Ấu Sanh thường ngồi xe bảo mẫu đến, dù sao thì trong thời gian nghỉ ngơi, vào trong xe bảo mẫu cũng sẽ thuận tiện hơn.
Hơn nữa.
Phó Ấu Sanh liếc mắt nhìn Ân Mặc đi theo phía sau cô.
Bên ngoài đoàn phim.
“Không phải anh còn có việc sao, không cần xuống cùng em, ở trong xe làm việc đi.”
Phó Ấu Sanh nhìn Ân Mặc ngồi ở bên trong xe, nói.
Ân Mặc đến thành phố này xác thật cũng có một hợp đồng phải bàn bạc, nhưng thời gian đã hẹn được sắp xếp vào buổi trưa, nên buổi sáng anh có thể đi cùng cô.
Lại không nghĩ rằng bị cô vợ nhà mình bỏ lại trên xe bảo mẫu.
Biết cô muốn khiêm tốn.
Ân Mặc rất nghe lời gật đầu: “Được.”
Người đàn ông mặc âu phục giày da, ngồi ở trong xe ngập tràn mùi hương thiếu nữ, có vẻ có hơi bất đồng.
Nhưng không hiểu sao, Phó Ấu Sanh lại cảm thấy chồng mình và xe bảo mẫu của mình, cũng rất xứng đôi.
Thấy anh nghe lời như thế, Phó Ấu Sanh lại chủ động hôn anh một cái: “Vậy em đi đây.”
Còn chưa đứng dậy.
Cái ót đã bị một đôi bàn tay to đỡ lại.
Giây tiếp theo.
Hơi thở bạc hà mát lạnh của người đàn ông xâm nhập từ giữa môi và răng cô vào phổi.
Chờ đến khi Phó Ấu Sanh xuống xe, đã có hơi choáng váng.
Vẫn là Tiểu Nặc đỡ lấy cô, hơn nữa còn trộm cười: “Chị Sanh Sanh, chậm một chút đã.”
Thấy cô ấy cẩn thận đỡ mình, Phó Ấu Sanh không kiềm chế được mắng chửi một câu: “Em nói xem tư thế này, nếu bị paparazzi chụp được, nhất định sẽ nói chị mang thai đứa thứ hai.”
Phụt.
Tiểu Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được, cười thành tiếng: “Chị cũng đừng nói như vậy, lỡ như bị chụp được thật, anh Văn lại phải đau đầu ha ha ha ha.”
Mỗi lần chỉ cần là có tin tức của chị Sanh Sanh xuất hiện, cũng là lúc mà bộ phận quan hệ công chúng và anh Văn tăng ca.
Phó Ấu Sanh đồng tình: “Không sai.”
“Vẫn nên để Văn Đình ở nhà ăn tết với vợ con đi.”
Sau khi Văn Đình và vợ cũ quay lại với nhau, bọn họ đã nhanh chóng có con, hiện tại con của bọn họ cũng mới được một tuổi, quả thật là nên để cho anh ta nghỉ ngơi một thời gian để chăm sóc bọn họ.
Phòng làm việc có nhiều nhân viên công tác như vậy, huống hồ Phó Ấu Sanh bây giờ còn ở đoàn phim đóng phim, Văn Đình nhẹ nhàng hơn một chút, có thể dễ dàng điều khiển từ xa.
Phó Ấu Sanh rất hào phóng cho anh ta một tháng nghỉ dài hạn.
Năm sau mới quay lại làm việc.
Nếu như lần này bởi vì một số tin tức khó hiểu lên hot search, Văn Đình đang nghỉ phép còn phải tăng ca, Phó Ấu Sanh thật sự băn khoăn.
……
Loại chuyện này thật sự không thể nói.
Bởi vì…
Vừa nói nó thì thực sự xảy ra ngay lập tức.
Buổi sáng Phó Ấu Sanh còn chưa quay phim xong, tin tức đã bị tung ra.
Bên ngoài đoàn phim quả nhiên có paparazzi mai phục sẵn, chụp đúng lúc Tiểu Nặc đỡ Phó Ấu Sanh như đỡ thai phụ.
#Thực hư chuyện Phó Ấu Sanh mang thai lần thứ hai#
Chưa kể, nó thật sự lên hot search như Phó Ấu Sanh đã đoán trước.
Tiểu Nặc còn ở đoàn phim xem Phó Ấu Sanh đóng phim.
Có cuộc gọi của anh Văn gọi đến.
Tuy rằng kinh hồn táng đảm, nhưng vẫn thành thật nhận điện thoại: “Anh Văn, chị Sanh Sanh không mang thai!”
“Đúng vậy, đây là ngoài ý muốn.”
Cô không thể nói là do bị Ân tổng hôn được.
Văn Đình mắng cô ấy một trận: “Tư thế đỡ thai phụ đó là tật xấu của cô à, không biết còn tưởng cô đỡ lão Phật gia, à, bây giờ người ta không lo thành lão Phật gia, trực tiếp thành thai phụ luôn rồi.”
“Còn không bằng chơi lớn đấy!”
Loại tin tức mang thai này.
Nếu như bạn phủ nhận, mọi người sẽ nghĩ bạn đang gạt người.
Còn nếu bạn thừa nhận, chuyện này càng không thể, không mang thai, con mẹ nó mười tháng sau lấy con đâu ra???
Văn Đình cực kỳ tức giận.
Phương tiện truyền thông này từ đâu đến vậy, lá gan lớn thật đấy.
Dù sao nữ diễn viên hàng đầu đổi một kiểu tóc khác cũng có thể lên hot search, huống chi là tin tức nóng hổi mang thai đứa thứ hai như vậy.
Không đến nửa tiếng sau.
Nó trực tiếp lên no.1 hot search.
Vẫn là thực hư chuyện mang thai.
Tiểu Nặc bị anh Văn mắng một trận, sau khi cúp điện thoại, phát hiện quay phim vẫn chưa kết thúc.
Đành phải lướt Weibo, nhìn xem tình trạng trên mạng bây giờ thế nào.
Đạo diễn của bộ phim này là đạo diễn trứ danh, quy củ rất nhiều, ví dụ như trong lúc đóng phim xảy ra chuyện lớn gì cũng không thể dừng việc quay phim giữa chừng.
Trừ phi trời sập.
Cho nên mặc dù đã lên hot search, có nhân viên công tác đã thấy được tin tức, cũng không có người nào dám ảnh hưởng đến việc đạo diễn quay phim.
Tiểu Nặc đọc bình luận.
—— Mang thai đứa thứ hai??? Ảnh chụp của đứa thứ nhất còn chưa thấy đâu, bây giờ nói cho tôi biết lấy đâu ra đứa thứ hai?
—— Nhìn hình nói chuyện? Trừ phi lấy giấy xét nghiệm ra, bằng không tôi không tin!
—— Mọi người nên chú ý đến bộ phim sắp ra của nữ thần, không cần xem mấy tấm ảnh paparazzi hồ đồ chụp được.
—— Nói thật, gần đây hình như Phó Ấu Sanh và Ân tổng chưa từng xuất hiện trong chung khung hình, có phải bọn họ ly hôn rồi không?
—— Có đứa thứ hai luôn rồi mà lầu trên còn nghi ngờ họ ly hôn được.
—— Cái gì mà đứa thứ hai, tôi mới không tin đấy, chắc cũng đã ly hôn rồi, tính đi tính lại cũng đã một hai năm không chung khung hình rồi.
—— Minh tinh không cùng khung hình tương đương với ly hôn, đây là thông lệ quốc tế.
—— Nhóm paparazzi lần này xem như chọc phải rắc rối rồi, ha ha ha ha, không nghĩ tới tung video ra, mọi người không nghi ngờ mang thai lần thứ hai, ngược lại bắt đầu nghi ngờ họ ly hôn, cười chết. Không phải muốn tung ra tin tức lớn sao, ly hôn so với mang thai đứa thứ hai lớn hơn nhiều ấy.
—— Nếu bọn họ thực sự ly hôn, tôi đây không còn tin vào tình yêu nữa!
—— Tôi cũng vậy, năm đó Phó nữ thần và Y tiên sinh thật sự quá ngọt, hu hu hu, nghe nói bảo bối cũng siêu cấp đáng yêu.
—— Hồi trước một số nhân viên của tập đoàn Thăng Cảnh có nói, Ân tổng thường xuyên đưa con đi làm, thế này không phải là gà trống nuôi con sao?
—— Mẹ nó bố đơn thân.
—— @Ân Mặc @Phó Ấu Sanh @Phòng làm việc Phó Ấu Sanh @Tập đoàn Thăng Cảnh Weibo Official @người đại diện Văn Đình nhanh lên làm sáng tỏ đi!
―― ……
Tiểu Nặc càng xem, trong lòng càng tiếc thương cho anh Văn.
Đây là hướng đi kỳ quái gì vậy.
Rốt cuộc bây giờ làm sáng tỏ mang thai đứa thứ hai, hay sẽ làm sáng tỏ chưa ly hôn?
Nửa tiếng sau.
Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng quay phim xong.
Cảnh này là một cảnh mưa lớn.
Ai biết khi vừa quay xong, người phụ trách mang khăn tắm tới, cẩn thận nhìn Phó Ấu Sanh: “Cô Phó, nhanh lau khô rồi thay quần áo, mang thai còn chuyên nghiệp như thế.”
Mang thai?
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía Tiểu Nặc cũng đang cầm khăn tắm đứng bên cạnh.
Tiểu Nặc vội vàng nói: “Ngại quá, chị Sanh Sanh của chúng ta không có thai, đều là trên mạng nói bậy.”
“Hả, không mang thai sao?”
Người phụ trách theo bản năng hô một tiếng, “Vậy thì ly hôn là sự thật à?”
Phụt.
Logic gì vậy!!
Tiểu Nặc đau đầu.
Phó Ấu Sanh chậm rãi nhìn Tiểu Nặc, bỗng nhiên nhớ tới lời cô nói bên ngoài đoàn phim: “Bị chụp rồi?”
Khuôn mặt Tiểu Nặc đau khổ: “Đúng vậy.”
Ngay cả đạo diễn cũng đi tới, sắc mặt không tốt lắm: “Cô mang thai mà cũng không nói, vừa rồi lại diễn cảnh mưa lớn như vậy…”
Mắt thấy mọi người trong đoàn phim đều nhìn qua.
Phó Ấu Sanh đành phải tự mình giải thích: “Không có thai, trên mạng là lời đồn mà thôi, cảm ơn đạo diễn đã quan tâm.”
Đạo diễn là loại mặt lạnh tâm nóng.
Chủ yếu tức giận là vì lo lắng Phó Ấu Sanh xảy ra chuyện gì.
Dù sao có thể mời được diễn viên vừa thích hợp vừa chuyên nghiệp như vậy đến đóng bộ phim này của ông ta, đạo diễn rất coi trọng.
Phó Ấu Sanh nghĩ đến lời mà người phụ trách vừa buột miệng thốt ra, có hơi hoang mang.
Đứa thứ hai còn chưa có, ly hôn là cái quỷ gì?
Đạo diễn yên tâm.
Nếu không phải mang thai là được rồi: “Vậy nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng, lát nữa lại quay tiếp.”
Thật vất vả mới thoát khỏi mọi người, lúc này Phó Ấu Sanh mới xử lý xong nước mưa trên người, ngồi trên ghế nghỉ chân lấy điện thoại xem hot search.
Vừa nghe Tiểu Nặc giải thích chuyện là như thế nào.
Phó Ấu Sanh cảm thấy tin tức như vậy thật sự buồn cười.
Không hề có chứng cứ rõ ràng, cũng chỉ dựa vào chuyện xôn xao này hút lưu lượng.
Một công ty truyền thông hơi lớn một chút cũng không dám trực tiếp tung ra để tăng lượng truy cập, vậy mà một phòng làm việc nhỏ vì lưu lượng lại liều mạng chơi một trận này.
Rốt cuộc, hắc hồng cũng là lưu lượng.
Cái này không đơn giản giới hạn ở những minh tinh, một vài account marketing cũng dựa vào mấy tin tức giả hắc hồng để tích lũy lưu lượng fans, sau đó nhảy vọt lên thành đại V.
Loại hành vi này trong giới mọi người đều khinh thường, nhưng lại có rất nhiều người thành công.
Tự nhiên sẽ có rất nhiều người bắt chước làm theo.
Đáng tiếc.
Hiện tại người này đụng nhầm người rồi.
Phó Ấu Sanh trực tiếp gửi tin nhắn cho Văn Đình: “Khởi tố đi.”
Cô biết Văn Đình chắc chắn sẽ lưu lại chứng cứ.
Nhìn nhiệt độ hot search của cô lên đều đều, lượng chuyển tiếp càng không cần phải nói, nhất định là vô cùng cao.
Cũng đủ dùng để khởi tố.
Thật sự cho rằng nhiệt độ của cô ấy dễ cọ như vậy à.
Văn Đình: “Chuyện ly hôn kia làm sáng tỏ như thế nào, hay là đăng bài Weibo cùng với Ân tổng?”
“Hơn nữa hai người cũng lâu rồi không có khoe ân ái.”
Ở trong giới này mà muốn khiêm tốn là không có khả năng.
Bởi vì mọi người đều xem người khiêm tốn là tình cảm tan vỡ.
Phó Ấu Sanh khẽ thở dài một tiếng: “Tối nay rồi nói sau.”
“Chúng tôi thương lượng một chút.”
Ai ngờ.
Phó Ấu Sanh mới vừa nói chuyện với Văn Đình xong, còn chưa bắt đầu đóng phim.
Bỗng nhiên trong lúc đó.
Bên ngoài truyền đến những âm thanh hưng phấn của nhân viên công tác.
“A a a, người đàn ông này là ai, đẹp trai đẹp trai đẹp trai, anh ta là diễn viên sao?”
“Sao chưa từng gặp qua nhỉ, là diễn viên mới của tổ chúng ta sao?”
“Nam diễn viên đẹp trai như thế mà lại không nổi, tôi cũng không nhận ra được!”
“Đây là tới thăm ban sao?”
“Có hơi quen mắt, mẹ kiếp… Đây không phải là Ân tổng sao??!!!”
“Ân tổng?”
“Chồng của cô Phó?”
“Mẹ nó, tin tức họ ly hôn vừa lên hot search Weibo, Ân tổng đã tới thăm ban!!!”
“Ha ha ha ha ha, mẹ ơi con lại tin tưởng vào tình yêu rồi!”
Phó Ấu Sanh nghe được tiếng nói chuyện của nhóm nhân viên công tác kia, rốt cuộc cũng nhìn thấy người đàn ông đang đi qua đám người.
Ân Mặc mặc một bộ âu phục, đi giày da, bởi vì đang là mùa đông, bên ngoài còn mặc thêm một chiếc áo khoác dài màu đen, càng thêm có vẻ thanh tuấn đ ĩnh bạt, khí chất trưởng thành trầm ổn, từ từ đi về phía cô.
Phó Ấu Sanh nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Trêu hoa ghẹo bướm.”
Tiểu Nặc ở bên cạnh tán thành: “Nhan sắc của Ân tổng là thịnh thế, đi ra khỏi cửa là chẳng tuân thủ được phẩm hạnh đàn ông!”
“Nói ai vậy.”
Phó Ấu Sanh lạnh lùng nhìn cô ấy.
Tiểu Nặc theo bản năng che cái miệng nhanh hơn đầu của mình: “A a a, chị ơi em sai rồi!!!”
Vừa vặn Ân Mặc đã đi tới trước mặt cô, không hề bận tâm đ ến bên cạnh còn nhiều người đang nhìn bọn họ, ung dung lắc lắc điện thoại trong tay: “Bà Ân.”
“Em đã ngó lơ chồng em một tiếng năm phút mười hai giây rồi đấy.”
Nhóm nhân viên công tác vây xem: “Mẹ ơi!!!”
Một miệng cẩu lương.
Tiểu Nặc ăn cẩu lương cự ly gần, cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đập thình thịch, hu hu hu hu hu, mẹ nó, nhiều năm như vậy, lúc nào Ân tổng và chị Sanh Sanh ở bên nhau cũng làm cho người ta kích động như vậy!
Các fan CP ơi mùa xuân thứ hai tới rồi.
Đoàn phim có không ít nhân viên công tác là fan CP ẩn hình của Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, lúc này nhìn thấy vậy, quả thật muốn điên rồi.
Nếu không có thỏa thuận bảo mật, bọn họ chỉ sợ sẽ lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.
Cảnh tượng này quá tuyệt vời.
Đương nhiên.
Tiểu Nặc không sợ, bởi vì cô ấy đang chụp cho nghệ sĩ nhà mình nha.
Cô ấy sớm có chuẩn bị, lúc Ân tổng đi tới, cô ấy đã cầm lấy điện thoại nhắm vào họ, ghi lại cảnh tượng vừa rồi.
Còn phát đi phát lại vô số lần.
Trầm mê với CP là không thể kiềm chế được.
Phó Ấu Sanh chậm chạp nhìn màn hình điện thoại đang sáng của Ân Mặc.
Thì ra là một tiếng trước anh có gửi tin nhắn Wechat cho cô, cô lại quên trả lời lại.
Phó Ấu Sanh nhìn anh: “Mới có một tiếng mà anh đã không chờ được?”