Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 89: Anh có muốn uống thuốc hạ sốt trước không?




Edit: Mây

Bởi vì Ân Mặc đang làm việc, đèn trong phòng khách đều được bật lên hết.

Ôm lấy cơ thể tinh tế mùi thơm ngào ngạt và mềm mại của người phụ nữ, Ân Mặc có thể ôm cô lên trên đùi dễ như trở bàn tay, cụp mắt nhìn đôi mắt đen nhánh của cô hiện lên kinh hỉ.

Đôi môi mỏng cong lên tạo thành độ đường cong, cúi người  hôn lên khóe môi cô một cái, giọng nói từ từ: “Đây thì tính là kinh hỉ gì, bà Ân đúng là dễ dàng thỏa mãn quá rồi.”

Phó Ấu Sanh cảm thấy mỹ mãn nằm trong vòng tay quen thuộc của người đàn ông: “Ừm, thỏa mãn.”

Cũng đã lâu không gặp nhau, cô thật sự nhớ Ân Mặc.

Nhưng mà cũng không quên con trai nhà mình.

“Chẳng lẽ còn có kinh hỉ gì nữa?”

“Anh cũng dẫn con đến cùng?”

Bỗng nhiên nghĩ đến đây, Phó Ấu Sanh muốn bật dậy từ trong lòng Ân Mặc.

Giây tiếp theo.

Lập tức bị người đàn ông kéo về lại, hơn nữa còn trực tiếp chặn ngang bế tôi lên, đi vào trong phòng ngủ.

“Con trai không đến, là kinh hỉ khác.”

Phó Ấu Sanh thuận thế ôm lấy cổ người đàn ông: “Bảo bối cũng không đến, thì có gì mà kinh hỉ.”

Ân Mặc cụp mắt nhìn cô: “Trong lòng em chỉ có con? Chúng ta không được ở riêng với nhau bao lâu rồi?”

Đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của người đàn ông, Phó Ấu Sanh khẽ mím môi, biết là tên cẩu nam nhân này lại ghen tị, “Cả ngày chỉ tranh sủng với con trai, anh có thấy xấu hổ hay không.”

“Không xấu hổ.”

Ân Mặc nói một cách bình tĩnh, giống như ghen tị với con trai là một chuyện rất bình thường lại đúng lý hợp tình.

“Lúc em mang thai……”

Không chờ Ân Mặc nói hết, Phó Ấu Sanh thuận thế bịt kín miệng anh: “Đừng lật lại chuyện cũ!”

“Phụ nữ mang thai dễ bị tổn thương hơn, anh cũng không mang thai, so sánh với em cái gì!”

Phó Ấu Sanh biết Ân Mặc muốn nói lúc cô mang tha, tranh sủng với bảo bối trong bụng, sợ sau này bảo bối sẽ chia đi tình yêu của Ân Mặc.

Ân Mặc biết nghe lời thu hồi lại những lời muốn nói.

Đi vào phòng ngủ.

Phó Ấu Sanh lập tức nhìn thấy ba bộ đồ ngủ tình thú trải ra trên giường lớn.

Phó Ấu Sanh: “……”

“Anh anh anh anh……”

“Kinh hỉ không?”

Ân Mặc mỉm cười, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

Khuôn mặt trắng nõn của Phó Ấu Sanh ửng đỏ trong nháy mắt.

Từ sau khi mang thai, những chiếc váy ngủ này không còn tác dụng gì nữa, sau đó sinh con xong, mỗi ngày đều dính lấy con, thật sự rất ít khi đụng đến những món đồ tình thú lãng mạn này.

Hiện tại bỗng nhiên bị Ân Mặc tìm ra, Phó Ấu Sanh bất giác cảm thấy thẹn thùng.

Nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của cô đỏ ửng lộ ra chút xuân sắc, Ân Mặc đặt cả người cô lên trên giường lớn.

Lực đàn hồi của nệm rất lớn.

Chỉ là không chờ cô bật dậy, thân hình nóng bỏng và hơi thở tràn ngập hormone của người đàn ông đồng thời đè ép xuống.

Bộ phim này Phó Ấu Sanh vào vai nữ sinh viên đại học học nghệ thuật, sau khi đóng phim xong, quần áo còn chưa thay ra, trên người mặc một chiếc áo dáng dài kiểu graffiti rộng thùng thình.

Lúc này nằm ở trên giường, vạt áo vén lên, lộ ra một đôi chân thon dài trắng như tuyết, vừa gợi cảm vừa trẻ trung.

Lòng bàn tay ấm áp của Ân Mặc dán vào hai bên vạt áo cô, bế cô từ trên giường lên.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy một cái làm cho cái áo to rộng như áo choàng của cô hơi vén lên một chút: “Thay đồ ngủ, hửm?”

“Thích bộ nào?”

“Anh thay giúp em.”

Nếu không phải Phó Ấu Sanh nhìn thấy ba bộ đồ ngủ kia, thật sự cho rằng Ân Mặc là một người có lòng tốt muốn thay quần áo cho cô.

Bị người đàn ông ôm như là ôm em bé thay quần áo.

Phó Ấu Sanh nhìn về phía bộ váy ngủ đặt ở cuối giường.

Một bộ bằng lụa có dây màu tím, từ trên ngực xuống tất cả đều là trong suốt, có thể lộ ra làn da tuyết trắng của vòng eo.

Một bộ màu trắng tinh khiết, gần như tất cả đều được thiết kế hoa văn chạm rỗng, thoạt nhìn rất nặng nề, nhưng Phó Ấu Sanh biết, khi mặc ở trên người, gần như hoàn toàn dán sát đường cong trên cơ thể, có loại cảm giác vừa thuần khiết vừa d*c vọng.

Một bộ màu đỏ cổ điển, bên trong là váy ngủ lụa có thắt eo, thiết kế cổ chữ V lớn, không cần khom lưng cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc xuân như ẩn như hiện ở bên trong, bên ngoài khoác áo ngủ bằng lụa dài gần đến mắt cá chân, có chút ít còn hơn không che lấp được sắc xuân, nhưng như thế này lại có cảm giác như ôm cây đàn tỳ bà che nửa mặt, càng trêu ngươi hơn nữa.

Ba bộ váy ngủ tình thú, cũng không phải cái loại quá hở hang, mà là mỗi thứ mỗi vẻ.

Loại cảm giác tình thú mang theo chút màu sắc cấm dục này, khiến cho người ta sinh lòng muốn mở ra ngay lập tức, nhìn trộm cảnh đẹp k1ch thích xúc cảm ở bên trong.

Mà đây cũng là điểm độc đáo trong thiết kế của bà Thương.

Đầu ngón tay của Ân Mặc nhấc bộ đò màu trắng kia lên: “Đêm nay mặc cái này trước?”

Phó Ấu Sanh không muốn nói chuyện.

Ân Mặc mặc định là cô cam chịu.

Trực tiếp năm lấy chiếc áo thun rộng như áo choàng rộng trên người cô, định cởi ra khỏi người cô.

Phó Ấu Sanh theo bản năng rụt bả vai lại: “Chờ một chút!”

Cô c ắn môi dưới, “Em còn chưa tắm rửa đâu.”

“Tắm rửa xong rồi mặc.”

Đầu ngón tay Ân Mặc hơi khựng lại: “Cũng được.”

Thấy anh đồng ý.

Phó Ấu Sanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn ra, muốn kéo chiếc áo thun của mình xuống lại.

Đã lâu chưa trải qua chuyện này, cô có hơi căng thẳng.

Hiện tại trên người chỉ ăn mặc nội y cô không có cảm giác an toàn.

Nhưng mà không chờ đầu ngón tay của cô móc lấy quần áo, đã bị Ân Mặc ôm lên một lần nữa.

Thuận tiện xách bộ váy ngủ tình thú màu trắng tinh khiết kia lên.

Tư thế như là ôm trẻ con, làm cho Phó Ấu Sanh sợ tới mức hai chân theo bản năng vòng quanh vòng eo rắn chắc của người đàn ông: “Em tự tắm!”

“Anh cho em một chút thời gian chuẩn bị đi!!!”

Ân Mặc ôm cô đi vào trong phòng tắm, sau khi nghe được lời này, khẽ cười một tiếng, đáp: “Được.”

Nói xong, thật sự treo váy ngủ lên trên tường.

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước cho Phó Ấu Sanh xong, xoay người rời đi.

Anh đã tắm rửa từ trước.

Đương nhiên không cần tắm lại.

Thấy dáng vẻ phu nhân nhà mình căng thẳng như vậy, đáy mắt xẹt qua một tia cưng chiều.

Ở bên nhau mười mấy năm, cô vẫn nhút nhát như lúc ban đầu vậy.

Có đôi khi lại rất táo bạo.

Tính cách rất mâu thuẫn, lại làm cho Ân Mặc muốn ngừng mà không được, vĩnh viễn đều sẽ không chán.

Lúc Phó Ấu Sanh tắm rửa, Ân Mặc cũng không nóng nảy.

Bởi vì anh có thời gian ba ngày ở cùng phu nhân nhà mình, thừa dịp Phó Ấu Sanh đi tắm rửa, Ân Mặc gọi điện thoại cho mẹ.

Tránh cho lát nữa vợ tắm rửa xong đi ra ngoài phải cùng gọi video với con trai trước.

Anh không muốn để cho Tiểu Ma Vương kia quấy rầy cuộc sống riêng tư của vợ chồng bọn họ thật vất vả mới có được.

Ân phu nhân đang ở cùng nhà chơi xếp gỗ với cháu trai.

Nhìn khuôn mặt nhỏ thở phì phò của con trai xuất hiện trong video, trong đầu Ân Mặc hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi của vợ mình vừa rồi cùng phồng lên như vậy.

Dáng vẻ của hai mẹ con khi tức giận, thật sự rất giống nhau.

Ngược lại làm cho Ân Mặc mềm lòng với con trai nhà mình hơn một chút.

“Tức giận?”

Tiểu Ma Vương: “Hừ hừ, ba ba đi thăm mẹ không đưa con đi cùng.”

Ân Mặc không nhanh không chậm: “Ba ba ở chỗ này không chỉ là đi thăm mẹ con, còn có công việc, cho nên mới không thể đưa con đi cùng.”

“Cuối tuần sau ba ba có thời gian, sẽ đưa con đến đây, đến lúc đó con cũng đã được nghỉ đông, có thể ở đây với mẹ thêm vài ngày, có được không?”

Không thể không nói, Ân Mặc vẫn rất biết cách dỗ con trai nhà mình.

Tiểu Ma Vương còn rầm rì.

“Vậy thì còn thật lâu, con nhớ mẹ.”

“Mẹ đâu rồi ạ? Con muốn nói chuyện với mẹ.”

Ân Mặc: “Mẹ con đi tắm rửa rồi, công việc của mẹ rất mệt, hôm nay không có thời gian dỗ con ngủ, con nhờ bà nội kể chuyện cho con nghe đi.”

Thấy Tiểu Ma Vương vẫn muốn làm ầm ĩ.

Ân Mặc nói: “Nếu con ngoan ngoãn nghe lời bà nội, ngày mai có thể cho đưa con đến công viên thiếu nhi chơi.”

“Hơn nữa còn thưởng cho con một cái bánh kem hạt dẻ.”

Tiểu Ma Vương trầm tư vài giây, sau đó dựng thẳng hai ngón tay nhỉ mum múp thịt lên: “Con muốn hai cái bánh kem hạt dẻ.”

“Thành giao.”

Ân phu nhân ở bên cạnh nhìn hai bố con cò kè mặc cả, không nhịn được cười.

Chờ đến khi Tiểu Ma Vương ngoan ngoãn đi theo ông nội tắm rửa, Ân phu nhân cảm thán với con trai: “Thật ra bảo bối vẫn rất ngoan.”

Ân Mặc nhìn mẹ mình: “Nếu ngoan thì làm phiền mẹ thêm hai ngày nữa.”

“Mẹ ước gì mỗi ngày đều có thể chơi cùng cháu trai.”

“Nhưng mà, nếu như sau này bảo bối trưởng thành biết con vì muốn trải qua thế giới hai người với mẹ thằng bé nên mới ném đến chỗ chúng ta, chắc chắn sẽ không nuôi con.”

Ân phu nhân cười tủm tỉm.

Ân Mặc cũng cười theo: “Mẹ yên tâm, chờ thằng bé trưởng thành thì cũng không còn nhớ nữa.”

Ân phu nhân bị nghẹn một chút, không muốn nói chuyện với đứa con trai bất hiếu này.

“Được rồi, con bảo Sanh Sanh giữ gìn sức khỏe, cháu trai thì yên tâm đi, mẹ sẽ giúp hai đứa chăm sóc tốt.”

“Vâng.”

“Cảm ơn mẹ.”

Sau khi tắt video, Ân Mặc nhìn cửa kính trong suốt của phòng tắm. 

Mơ hồ có thể nghe thấy được bên trong có tiếng nước chảy tí tách.

Anh cụp mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Tập trung vào xử lý công việc, đến thăm vợ mình trong ba ngày, công việc chồng chất rất nhiều.

Trong thời gian rảnh rỗi này, có thể xử lý một chút, có thể ở cùng phu nhân nhà mình thêm một chút thời gian.

Lúc này, trong phòng tắm.

Phó Ấu Sanh nhìn trước gương toàn thân, bóng dáng mình đang mặc bộ váy ngủ tình thú màu trắng kia, quả nhiên đúng như cô suy nghĩ.

Đường cong của chiếc váy hoàn toàn ôm sát lấy dáng người uyển chuyển của cô.

Sau khi sinh con xong, Phó Ấu Sanh vẫn luôn tập yoga, giữ gìn vóc dáng, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác chảy xệ gì, ngược lại các vòng còn tăng vọt, càng thêm quyến rũ.

Bây giờ thật sự là ngực to eo thon chân dài, thướt tha muôn vẻ mà không dung tục đậm diễm.

Làn váy dài đến đùi, càng để lộ ra đôi chân dài mịn màng thẳng tắp, ngũ quan xinh đẹp không hề có khuyết điểm, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng tắm, cánh môi hồng hào hơi mím lại, đôi mắt đào hoa long lanh gợn sóng, mang theo đó là sự quyến rũ vô hình.

Làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen hơi xoăn xõa ra, cùng với chiếc váy ngủ trắng như tuyết đến cực hạn. Phó Ấu Sanh nhìn mình trong gương, cũng cảm thấy, phu nhân sq!!!

Thật sự phải mặc đi ra ngoài sao?

Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Ân Mặc, cái váy nhỏ này sẽ khó mà giữ được.

Nhưng mà không chờ Phó Ấu Sanh suy nghĩ xong.

Bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, giọng người đàn ông càng lúc càng trầm thấp: “Sanh Sanh, xấu hổ không dám ra?”

“Ai nói nói em xấu hổ!”

Phép khích tướng thật sự hữu dụng đối với Phó Ấu Sanh.

Cô hừ một tiếng, “Đều vợ chồng già rồi em có cái gì mà ngượng ngùng, em chỉ sợ sau khi em đi ra ngoài anh sẽ chảy máu mũi.”

Nói xong, Phó Ấu Sanh cũng mặc kệ.

Cứ như vậy để chân trần đi ra khỏi phòng tắm.

Vừa mới mở cửa ra. 

Đập vào mắt đầu tiên chính là bóng dáng người đàn ông đưa lưng về phía ánh đèn trong phòng khách, vóc dáng anh rất cao, giống như có thể che chắn hết được toàn bộ  ánh sáng.

Làm cho người ta thật sự có cảm giác áp bách khí thế bức người nồng đậm lại càng làm cho nhịp tim đập không khống chế được.

Phó Ấu Sanh ngửa đầu nhìn Ân Mặc.

Trong con ngươi đen nhánh của người đàn ông dường như có ánh lửa u ám xẹt qua, cô bình tĩnh lại, nói ra câu đầu tiên sau khi bước ra: “Anh có muốn uống một viên thuốc hạ sốt trước không?”

Lời hỏi thăm rất nghiêm túc và chân thành.

Vẻ mặt hiền thê lương mẫu lo lắng cho sức khỏe của chồng mình.

Ánh mắt Ân Mặc dừng trên người cô, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, bỗng nhiên cười: “Không cần, có cách hạ sốt khác.”

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh cảm giác như là mình bay lên trời.

Đã ngồi trên cánh tay rắn chắc của người đàn ông.

Bước từng bước một đi về phía giường lớn.

Phó Ấu Sanh thấy hai bộ váy ngủ còn  lại trên giường đã bị cất đi.

Lúc này trên giường trống trải không có một thứ gì, trống trải khiến cho lòng người cũng thêm run rẩy hơn, Phó Ấu Sanh có hơi căng thẳng: “Em muốn gọi điện thoại cho bảo bối trước.”

“Nếu không thì anh đi uống thuốc hạ sốt trước……”

Ánh mắt này của Ân Mặc khiến Phó Ấu Sanh có cảm giác như đêm nay có thể là mình sẽ phải chết ở trên giường.

Cánh tay Ân Mặc chống bên cạnh gò má cô, hơi cúi người, đôi môi mỏng như có như không hôn lên từng sợi tóc hơi xoăn lên của cô: “Ừm, đây là uống thuốc.”

“Hơn nữa, đừng nhắc đến người đàn ông khác ở trên giường anh.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Đó là con trai anh, là người đàn ông khác sao!!!

Ngay sau đó.

Phó Ấu Sanh không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Chỉ nghe được một tiếng xé rách.

Trong đầu Phó Ấu Sanh trống rỗng không còn một thứ gì, cuối cùng khi nghe được âm thanh kia, chỉ nhớ tới những gì bà Thương đã từng nói: Bộ đồ ngủ tôi thiết kế, đều không phải dùng để cởi, mà là dùng để xé, nếu chồng cô còn có hứng thú chậm rãi cởi ra cho cô, chứng tỏ thiết kế của tôi không thành công.

Phó Ấu Sanh nghĩ… Thiết kế của bà Thương đã thành công rồi.

……

……

Không biết giày vò nhau bao lâu, Phó Ấu Sanh cảm giác mình như sắp chết.

Người đàn ông còn chưa thỏa mãn, khàn giọng nói bên môi cô: “Thuốc hạ sốt này của bà Ân phu, còn chưa đủ.”

“Nếu không đủ thì em cũng sắp chết rồi.”

Lông mi Phó Ấu Sanh đều ướt sũng hết cả, nằm ở trên chiếc gối mềm mại, cuộc đời không còn gì để luyến tiếc.

Cổ tay mềm mại cũng không nhấc lên được.

Mẹ nó thuốc, hạ, sốt.