Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 84: Bố già và con trai




Edit: Mây

Phó Ấu Sanh sinh xong mệt đến ngủ thiếp đi.

Thậm chí còn chưa kịp liếc mắt nhìn đứa bé một lần.

Chờ đến sau khi cô nhìn thấy đứa bé, đã là ba giờ chiều.

Trong phòng bệnh lớn như vậy có hơi trống rỗng, Phó Ấu Sanh nhìn bức tường được điểm thêm một chút màu hồng và xanh, ánh mắt có hơi sững sờ.

Vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Tỉnh rồi?”

“Có đói bụng không?”

Giọng nói vẫn quen thuộc và dịu dàng như mọi khi.

Phó Ấu Sanh nghiêng đầu sang nhìn, theo bản năng muốn ngồi dậy, bỗng nhiên trên người tê rần.

Đau ——

Ân Mặc thấy vậy nhanh tay đỡ cô ngồi dậy: “Đừng nóng vội, từ từ thôi.”

Bây giờ có thể ngồi dậy ăn một chút gì đó.

Trong hộp giữ nhiệt là ăn cháo đã nấu sẵn chờ cô thức dậy là có thể ăn bất cứ lúc nào.

Nếu mềm và ngọt thanh, rất thích hợp phụ nữ vừa mới sinh con xong.

Ân Mặc biết thói quen của Phó Ấu Sanh, lúc cô vừa mới tỉnh ngủ, là không uống được canh, cho nên muốn phải đợi cô thêm một lúc nữa rồi sẽ cho cô uống canh mẹ vợ tự tay hầm.

Phó Ấu Sanh dựa vào trên vai Ân Mặc: “Bảo bối đâu rồi?”

Cho cô uống một ngụm nước, Ân Mặc mới nhẹ nhàng trả lời: “Sợ là ồn khi em ngủ, bế đi ra bên ngoài rồi.”

Phòng bệnh ở bệnh viện này là phòng xép, có hai phòng.

Vừa rồi đứa bé khóc, cho nên đã được Ân phu nhân và mấy người bế đi ra ngoài.

“Đứa bé rất khỏe mạnh, yên tâm.”

Nghe thấy Ân Mặc nói vậy, Phó Ấu Sanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác được sự đau đớn trên người, bỗng nhiên thấy tủi thân: “Sinh con đau quá.”

Cô chỉ là muốn làm nũng với Ân Mặc.

Lại không nghĩ rằng.

Ân Mặc một bên cho cô ăn cháo, một bên nói: “Ngoan, sau này không bao giờ sinh nữa.”

“Anh đã tham khảo ý kiến của bác sĩ, chờ e xuất viện thì sẽ đi buộc ga-rô.”

Phó Ấu Sanh không bao giờ nghĩ tới Ân Mặc thế mà lại có thể nói ra lời này thản nhiên như thế.

Cô khiếp sợ ngẩng đầu: “Buộc ga-rô……”

“Không có việc gì.” Ân Mặc vỗ vỗ mu bàn tay Phó Ấu Sanh, “Chỉ là một tiểu phẫu mà thôi.”

“Sẽ không có bất luận cái gì gây trở ngại.”

Chẳng qua về sau lúc sinh hoạt vợ chồng, có thể càng không kiêng nể gì.

“Không được, em không đồng ý!” Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng phản ứng lại, cao giọng nói.

“Không muốn sinh thì có thể làm biện pháp tránh thai……”

Ân Mặc trấn an nói: “Biện pháp tránh thai cũng không phải là hoàn toàn không có sơ hở.”

Lỡ như lại có thai thì sao.

Đến lúc đó chẳng lẽ để cho cô đi bỏ, bất luận là bỏ đi hay là sinh ra, anh đều không nỡ.

Giải phẫu buộc ga-rô trên cơ bản có thể xem như là không thể có sai lầm nhất.

Có lẽ là vừa mới sinh con xong, hốc mắt của Phó Ấu Sanh rất nông, không kiềm chế được nước mắt lưng tròng nhìn Ân Mặc: “Em không cho phép.”

Cho dù chỉ là một tiểu phẫu thuật, cô cũng không nỡ để cho Ân Mặc đi làm.

“Còn đang ở cữ đó, đừng khóc.” Ân Mặc vừa nhìn thấy nước mắt Phó Ấu Sanh chảy ra, không nhịn được đau lòng hôn lên khuôn mặt cô, “Được được được, không nói nữa, về sau lại nói tiếp.”

“Ăn một chút trước có được không?”

“Sau khi ăn xong, sẽ cho em xem đứa trẻ.”

Ân Mặc kiên nhẫn dỗ dành cô, Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng nhớ tới mình còn chưa được nhìn thấy con trai.

Nhưng mà cũng không quên: “Anh không được giấu em đến bệnh viện.”

“Được, tuyệt đối không giấu em.”

Lúc này Phó Ấu Sanh mới không khóc nữa.

Nhìn khuôn mặt sạch sẽ của cô, hoàn toàn không còn sót lại một giọt nước mắt nào, Ân Mặc vốn định dùng ngón tay lau nước mắt cho cô hơi khựng lại.

Luôn có loại bị ảo giác rằng mình đã bị cô lừa gạt.

Sau lại nghĩ đến lúc phu nhân nhà mình mang thai tính tình và tâm trạng đều bất định, hiện tại cảm xúc thay đổi thất thường, cũng bình thường.

Phụ nữ ở cữ, nghe nói tính khí còn thất thường hơn nữa.

Nghĩ đến bộ dạng của cô khi từ trong phòng ra lúc sáng sớm, Ân Mặc ngoại trừ dỗ dành, hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào khác.

Sau khi ăn được một chén cháo, khuôn mắt của Phó Ấu Sanh ban đầu còn hơi tái nhợt rốt cuộc cũng hồng hào hơn một chút.

Ân Mặc thở phào nhẹ nhõm.

Lại nghe thấy Phó Ấu Sanh thúc giục: “Nhanh lên bế bảo bối đến đây cho em nhìn xem.”

Nếu không phải vừa cử động đã lập tức cảm thấy đau, bây giờ Phó Ấu Sanh thật sự rất muốn tự mình bước xuống đi xem đứa trẻ.

Nghĩ tới đứa trẻ, cái miệng nhỏ của Phó Ấu Sanh lại lảm nhảm rất nhiều vấn đề.

“Bảo bối lớn lên có đẹp không?”

“Giống anh hay là giống em?”

Trước khi cô ngất đi, nghe thấy y tá nói một câu, là con trai.

Nhưng không có kịp liếc mắt nhìn bảo bối một cái, liền ngủ rồi.

Sinh con thật sự là quá mệt mỏi.

Một giây sau khi sinh xong, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ hận không thể cứ mê man như vậy.

Ân Mặc nghe được lời này, trong đầu hiện ra cậu nhóc đỏ rực và nhăn nheo kia, rơi vào sự trầm mặc quỷ dị.

Biểu cảm của Phó Ấu Sanh đông cứng, nuốt nước miếng, giọng nói rất nhỏ hỏi: “Rất xấu?”

Nếu không thì vì sao vẻ mặt của Ân Mặc lại như thế này.

Ân Mặc chỉ là trầm ngâm trong một giây, rất nhanh đã trả lời lại nói: “Con trai lớn lên đẹp như vậy làm cái gì.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Nhìn bộ dạng như cả bầu trời sụp đổ của cô.

Ân Mặc nhéo nhéo ngón tay cô, tiêm cho cô một mũi dự phòng: “Đợi lát nữa ở trước mặt bảo bối, em đừng ghét bỏ quá rõ ràng.”

Phó Ấu Sanh lườm Ân Mặc một cái: “Ở trong mắt anh em là người ngay cả con mình xấu xí cũng sẽ ghét bỏ sao?”

Lớn lên xấu cũng không là lỗi của thằng bé.

Phó Ấu Sanh chống má, thở dài.

Kỳ thật lúc cô mang thai chỉ lo lắng chọn những điểm xấu của cô và Ân ặc thì biết làm sao bây giờ.

Sau đó lúc soi gương, phát hiện mình căn bản không có chỗ nào xấu cả, Ân Mặc cũng là vẻ đẹp không góc chết.

Cô đã an tâm rồi.

Nghĩ cho dù bảo bối có tùy tiện cũng đều là xinh đẹp đáng yêu.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới, yên tâm quá sớm.

Bây giờ còn chưa nhìn thấy bảo bối, Phó Ấu Sanh đã tưởng tưởng nhóc con mình sinh ra xấu xí như thế nào.

Không nhịn được muốn thở dài.

Nhưng mà lại bị Ân Mặc ngăn lại.

“Ở cữ không thể thở dài.”

Phó Ấu Sanh lặng lẽ nhìn Ân Mặc: “Rốt cuộc là xâu như thế nào, còn phải làm cho anh tiêm cho em một mũi dự phòng trước.”

Không chờ Ân Mặc trả lời.

Phó Ấu Sanh đã nhìn thấy được.

Bởi vì Ân phu nhân nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện bên trong, gõ cửa: “A Mặc, Sanh Sanh tỉnh rồi sao?”

Vốn dĩ các bà ở bên ngoài trêu chọc bảo bối.

Chờ bảo bối mơ màng sắp ngủ, lúc yên tĩnh, mới nghe thấy được bên trong có động tĩnh.

“Mẹ, con tỉnh rồi!”

“Phiền mẹ bế bảo bối đến đây cho con nhìn một chút đi.”

Phó Ấu Sanh nghe thấy âm thanh ngoài cửa, cất cao giọng nói.

Thật đúng là Sanh Sanh đã tỉnh.

Ân phu nhân nhìn bảo bối nằm trên cái giường nhỏ bên ngoài, sau đó cùng Phó phu nhân đẩy cái giường nhỏ có thể di chuyển, từ bên ngoài phòng đi vào.

Ân Mặc nhìn đến dáng vẻ của Phó Ấu Sanh vừa lo lắng vừa mong chờ.

Không nhịn được đỡ trán.

Nghĩ đến phu nhân nhà mình yêu cái đẹp như mạng sống, hơn nữa lúc mang thai mỗi lần nhìn thấy những hình ảnh hay video của mấy đứa trẻ đáng yêu, đều sẽ nói một cách hiển nhiên, bảo bối của chúng ta sinh ra nhất định sẽ đáng yêu hơn bọn họ.

Phó phu nhân ôm đứa bé trên giường nhỏ lên, đặt xuống bên Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh mở chăn nhẹ nhàng che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, đập vào mắt mình chính là một đứa trẻ nhăn nhúm đỏ bừng, giống như là một con khỉ nhỏ.

Sau đó bàn tay nhỏ bé tinh tế cứng đờ.

Nhìn chằm chằm vào bảo bối.

Xem xét cẩn thận.

Hoàn toàn không có nhìn ra được từ trên mặt bảo bối có bất kỳ điểm nào giống với cô và Ân Mặc.

Lúc cô đang cẩn thận xem xét bảo bối.

Bên tai truyền đến giọng nói cưng chiều của Ân phu nhân: “Bảo bối của chúng ta đáng yêu biết bao, Sanh Sanh con nhìn thẳng bé xem.”

“Mẹ nhìn qua mấy đứa trẻ vừa sinh trong toàn bộ cách phòng, chỉ có bảo bối nhà chúng ta xinh đẹp nhất.”

“Sanh Sanh vất vả rồi.”

“Mẹ nấu cho con một ít đồ ăn ngon bổ sung thật tốt.”

Xinh đẹp nhất trong toàn bộ các phòng?

Chỉ có con khỉ nhỏ này sao?

Đôi mắt đen nhánh, trong veo của Phó Ấu Sanh mở to tròn xoe, không thể nào tin tưởng được.

Khiếp sợ nhìn bảo bối gần hơn một phút.

Phó Ấu Sanh há miệng th ở dốc, một lúc lâu sao mới phun ra một câu: “Xác định không ôm nhầm chứ?”

Ân phu nhân và Phó phu nhân vốn đang nói bảo bối đáng yêu biết bao đột nhiên im bặt.

Cái gì vậy?

Hai người dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Phó Ấu Sanh.

Phó phu nhân từ trước đến nay luôn yếu đuối cũng không nhịn được: “Sanh Sanh, đừng nói lung tung, làm sao có thể ôm nhầm được.”

“Hơn nữa bảo bối giống như cùng một khuôn đúc ra của con khi con nhỏ như thế, làm sao có thể ôm nhầm được!”

Hiện tại đến phiên Phó Ấu Sanh dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Phó phu nhân: “Khi còn nhỏ con xấu như vậy sao???”

“……”

Ân Mặc nghe thấy lời phu nhân nhà mình nói, cảm thấy cô nhịn trong thời gian dài như thế, vẫn là không nhịn được ghét bỏ bảo bối xấu xí.

Có thể nhịn được còn nhìn thời gian dài như thế, đã rất có tình thương của mẹ rồi.

Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ bảo bối xấu, nhưng mà khi Phó Ấu Sanh chạm vào ngón tay của bảo bối lại rất cẩn thận và căng thẳng.

Giống như đang ôm một hình nhân nhỏ được làm từ đậu hũ, hơi dùng sức một chút là sẽ vỡ vụn ngay lập tức.

Ánh mắt khi nhìn về phía bảo bối, cũng không phải là ghét bỏ.

Tuy rằng khiếp sợ bảo bối có hơi xấu xí, nhưng vẫn rất thương yêu cậu bé.

Dù sao thì cũng chính là miếng thịt rơi xuống từ trên người mình.

“Ôi.” Phó Ấu Sanh hôn lên khuôn mặt nhỏ của bảo bối, sau đó nói, “Quên đi, để cho ba ba con nhiều kiếm tiền, dù sao cũng có thể cưới được cho con một người vợ.”

Ân phu nhân bị con dâu nhà mình chọc cười: “Mới sinh ra bảo bối nhỏ đều sẽ nhăn nhúm, chờ qua một tháng nữa, bảo bối lớn hơn, làn da trắng nõn mềm mại, sẽ đẹp ngay.”

“Con nhìn kỹ đôi mắt của bảo bối đi, cái miệng, có phải là rất giống con hay không.”

“Cái mũi nhỏ, khuôn cằm thật ra cũng có điểm giống Ân Mặc.”

“Vừa rồi bảo bối mở mắt ra, là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, cũng là di truyền từ con, sau này lớn lên nhất định cũng là đại soái ca mê chết người không đền mạng.”

Phó phu nhân cũng nói theo: “Mẹ chồng con nói không sai, đâu cần con rể phải kiếm nhiều tiền mới có thể cưới cho bảo bối nhỏ nhà chúng ta một người vợ, sau này có không biết bao nhiêu cô gái chờ bảo bối nhỏ chọn đó.”

Nếu con trai có một đôi mắt đào hoa, chỉ cần mặt khuôn mặt cùng ngũ quan đều hài hòa với nhau, thì chắc chắn sẽ là một mỹ nam.

Huống chi, tách ngũ quan của bảo bối ra, tất cả đều tinh xảo, chỉ là bị ngâm trong nước ối, có hơi nhăn nhúm mà thôi.

Chờ khôi phục lại là có thể thấy được rõ ràng.

Phó phu nhân và Ân phu nhân là người từng trải, đương nhiên biết nhìn như thế nào.

Như mà Phó Ấu Sanh và Ân Mặc chỉ là tay mới, chỉ có thể nhìn thấy bảo bối nhăn nhúm giống như một con khỉ nhỏ.

Phó Ấu Sanh được hai bà mẹ thay phiên nhau ra trận an ủi, rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút.

Nhưng mà cũng chỉ cần có một ngày bảo bối chưa biến thành xinh đẹp, trái tim của người mẹ già như cô vẫn không thể buông xuống được.

……

Đối với vấn đề ngoại hình của con trai, chờ dáng vẻ của cậu bé biến đổi mỗi ngày, mỗi ngày đều càng đẹp mắt hơn so với lúc trước một chút, trái tim này của Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng hoàn toàn buông xuống.

Gần một tháng, bạn nhỏ họ Ân đã khôi phục lại làn da trắng nõn mềm mại, việc phó Ấu Sanh bình thường thích làm nhất chính là chọc chọc bàn tay nhỏ bé như khối thịt của con trai.

Một chọc rồi một lại cái.

Khuôn mặt trẻ em không thể chọc mỗi ngày được, hơn nữa tiểu ma vương này đặc biệt yếu đuối.

Vừa mới chọc vào khuôn mặt một cái là sẽ khóc ngay.

Toàn bộ các lầu trong biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng khóc thất thanh của cậu bé.

Phó Ấu Sanh nhìn thấy bộ dạng cậu bé nhắm mắt lại, sấm sét không mưa, ngay từ đầu còn vô cùng đau lòng, đến sau này phát hiện ra là cậu nhóc này chỉ là giả vờ khóc, không nhịn được nói với Ân Mặc: “Con trai anh sau này nhất định là một diễn viên nhí, nhỏ như vậy còn biết giả vờ khóc.”

Lúc ấy Ân Mặc nói như thế nào.

Anh nói: “Thằng bé mới chưa được một tháng thì hiểu cái gì.”

“Đừng nghĩ quá nhiều, nhất định là rất ngoan.”

Phó Ấu Sanh nhìn dáng vẻ Ân Mặc tự tin về con trai mình như vậy, ngược lại không ghen: “Cũng sắp xuất viện rồi, đã đặt tên cho bảo bối chưa?”

Trong khoảng thời gian gần đây, Phó Ấu Sanh đều không chạm vào điện thoại di động.

Chuyện đặt tên là ông nội cô tự mình đặt, liên lạc với Ân Mặc.

Ông nội nói phải suy nghĩ thật kỹ.

Đã bắt đầu suy nghĩ từ khi cô mang thai, hiện tại cũng đã vài tháng rồi.

Cô nhớ rõ vừa rồi Ân Mặc có nói chuyện điện thoại với ông nội, nghĩ có phải là rốt cuộc cũng có thể chọn được tên cho bảo bối rồi không.

Phó Ấu Sanh đoán không sai, Ân Mặc vừa rồi quả thật là đã nói chuyện với ông cụ phó về tên của bảo bối nhỏ.

Ân Mặc chậm rãi mở miệng: “Ân Đình Lễ.”

“Đúng là tên ông nội chọn.”

Chờ đến sau khi Phó Ấu Sanh nghe được Ân Mặc nói hai chữ “Đình Lễ”, không nhịn được khen ngợi một câu: “Thật không uổng công ông nội lật từ điển mấy tháng để đặt được tên, thật là dễ nghe.”

Nhìn thấy cái tên này, trong đầu có thể hiện lên một hình tượng quân tư dịu dàng như ngọc, cao lớn thong dong.

Nhưng mà…

Phó Ấu Sanh nhìn tiểu ma vương trong lòng mình mở to đôi đào hoa ướt dầm dề sau khi giả vờ khóc, rơi vào trầm mặc.

Dễ nghe đúng là dễ nghe, hy vọng tiểu ma vương nhà mình có thể nghiêm túc một chút.

Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng chọc lên cái mũi nhỏ của tiểu ma vương một cái: “Cũng không nên làm phí cái tên hay ông cố ngoại đặt cho con.”

Ân Mặc vẫn rất tin tưởng con trai nhà mình.

Đương nhiên, sự tin tưởng đã bị đánh tan cũng rất nhanh.

Bạn nhỏ Ân Đình Lễ từ lúc còn chưa hiểu chuyện đã hiểu được dùng phương thức giả vờ khóc thì mẹ sẽ ôm ấp hôn hít cưng chiều hơn, chờ đến khi hiểu chuyện, lại càng dùng bất cứ thủ đoạn nào để tranh sủng với Ân Mặc.

Đương nhiên, đây là những lời sau này.

Lúc này, cậu bé vẫn là một em bé chỉ biết uống sữa.

Ăn no thì ngủ, ngủ no rồi lại ăn.

Lúc Phó Ấu Sanh ở cữ xong, là một ngày thời tiết cô cùng đẹp.

Tuy rằng là mùa đông.

Nhưng ánh nắng ấm áp của mùa đông chiều lên trên người vô cùng thoải mái.

Về đến nhà.

Phó Ấu Sanh ở trong bồn tắm mát xa sang trọng ở trong nhà, cảm giác như xương cốt của mình ngâm đ ến mức mềm ra.

Tuy rằng phòng bệnh VIP cao cấp của bệnh viện cái gì cũng có, nhưng mà vẫn là không bằng trong nhà.

Đặc biệt là cái bồn tắm lớn được thiết kế riêng này.

Trước kia lúc Phó Ấu Sanh ngâm mình trong bồn, Ân Mặc có thời gian rảnh đều sẽ vào cùng cô.

Nhưng mà hôm nay, Ân Mặc bị tiểu ma vương quấn lấy.

Chờ đến khi Phó Ấu Sanh lười biếng lau khô tóc đi từ trong phòng tắm ra, trong phòng không có một bóng người.

Cô cảm thấy có hơi kỳ quái.

Trước đó tắm rửa Ân Mặc còn nói muốn vào cùng cô.

Làm sao mà tắm xong rồi, người cũng không thấy đâu.

Phó Ấu Sanh cũng không sốt ruột, tóm lại ở nhà cũng mất đi không được.

Cô thong thả sấy khô tóc, lại tiến hành các bước chăm sóc da theo thói quen hằng ngày.

Nhìn còn một ít thịt ở trên bụng, Phó Ấu Sanh hơi nhíu mày.

Cũng đã một tháng rồi, thịt trên bụng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Thể chất của cô cực kỳ giống Phó phu nhân, sinh con xong chưa được mấy ngày thì thịt trên bụng hầu như đã tiêu tan hết, một tháng sau, ngoại trừ còn có một chút thịt ở ngoài ra, nếu mặc quần áo che đi mà nói, căn bản không nhìn ra được là cô vừa mới sinh con xong.

Yêu cầu của Phó Ấu Sanh đối với dáng người của mình vô cùng nghiêm khắc, hiện tại nếu đã ở cữ xong, cũng nên liên hệ với huấn luyện viên bắt đầu khôi phục sau sinh.

Tuy rằng ở bệnh viện dưới sự chỉ đạo của bác sĩ tiến hành quá trình khôi phục, nhưng phần thịt ở ngoài này, vẫn cần phải có huấn luyện sau sinh, mới có thể hoàn toàn khôi phục được.

Sau khi liên lạc với Văn Đình, xác định thời gian.

Phó Ấu Sanh mới thong thả đi xuống lầu tìm người.

Bạn nhỏ họ Ân đã lâu như vậy không nhìn thấy mẹ, cũng không biết có khóc hay không.

Vừa mở cửa phòng ngủ chính ra, Phó Ấu Sanh đã nhìn thấy Ân Mặc đang ôm bảo bối đi vòng quanh phòng khách dưới lầu.

Gần đây bạn nhỏ họ Ân đã hình thành một thói quen xấu, nhất định phải ôm đi mới có thể ngủ được.

Trước kia Ân Mặc không quen với thói quen này của cậu bé.

Nhưng mà hiện tại anh muốn nhanh chóng đi tìm phu nhân nhà mình, cần phải dùng phương thức nhanh nhất dỗ nhóc con ngủ.

Nhưng nhóc con lại như là cố tình đối đầu với anh. Nhóc lười biếng vô cùng thích ngủ trước kia, hôm nay sau  khi về đến nhà, đã kiên trì mấy tiếng đồng hồ rồi cũng không ngủ.

Hơn nữa đôi mắt đào hoa mở to kia cũng không khác với Phó Ấu Sanh là bao, tròn xoe nhìn anh.

Lúc Phó Ấu Sanh xuống lầu.

Vừa vặn nhìn thấy hình ảnh hai bố con mắt to trừng mắt nhỏ, không nhịn được khẽ cười một tiếng: “Hai người đang làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng của Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc ôm bảo bối xoay người sang nhìn.

Đập vào mắt chính là bóng dáng phu nhân nhà mình mặc váy ngủ lụa thắt eo quen thuộc.

Lúc trước ở bệnh viện, Phó Ấu Sanh đều mặc áo ngủ với quần ngủ hoặc là váy ngủ bằng vải cotton rộng thùng thình, chủ yếu là vì để giữ ấm, hoàn toàn nhìn không ra được dáng người như thế nào.

Mà hiện tại…

Ánh mắt Ân Mặc nhìn Phó Ấu Sanh dần dần tối đi.

Phó Ấu Sanh đương nhiên nhìn thấy được ánh mắt Ân Mặc, cô còn tưởng rằng ánh mắt này của Ân Mặc là kinh diễm.

Cho đến khi giọng nói của Ân Mặc không đồng ý truyền đến, Phó Ấu Sanh mới biết được mình hiểu sai ý.

Cái tên cẩu nam nhân này.

Ân Mặc nói: “Sao lại mặc ít như vậy, trở về mặc nhiều hơn một chút.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Đúng là không nên mong chờ Ân Mặc sẽ nói lời lãng mạn nào.

Ân Mặc đi tới, nhìn cánh tay mảnh mai của cô, xương quai xanh dưới cổ hiện lên rõ ràng, giọng nói hơi khàn: “Sao lại gầy đi nhiều như thế, ngày mai bảo phòng bếp hầm cho em thêm chút canh bổ bồi dưỡng.”

“Em quá gầy.”

“Nếu không hay là để cho thằng bé cai sữa đi.”

Cai sữa?

Mới một tháng đã cai sữa?

Nhìn đi đây là lời mà một người bố nói ra sao.

Bô đúng là bố ruột.

Nhưng mà nhóc con…

“Oa a a a a!”

Bạn nhỏ họ Ân như cảm nhận được sự tồn tại của mẹ ruột mình, bắt đầu kêu to lên.

Phó Ấu Sanh ôm lấy con từ trong lòng Ân Mặc.

Ân Mặc nhìn cánh tay nhỏ như cành liễu của cô, luôn cảm thấy ôm con cũng có thể bẻ gãy cánh tay cô.

Không cho: “Anh dỗ con ngủ, em trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng Ân Mặc lướt qua cô đi về phía phòng trẻ con.

Không nhịn được cười ra tiếng.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Ân Mặc: Bỏ sữa đi.

Bà Ân: Anh có chắc không? Không muốn mở khóa trò chơi mới?