Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 83: Sinh con




Edit: Mây

Trong phòng chỉ bật một cái đèn tường, ánh sáng màu vàng ấm áp.

Trong không khí ngập tràn hương thơm nhẹ nhàng.

Phó Ấu Sanh nằm ở trên giường lớn mềm mại, lồ ng ngực lên xuống phập phồng, rõ ràng là còn chưa làm gì, lại căng thẳng muốn chết.

Một đôi tay nhỏ trắng nõn buông xuống ở bên mép giường.

Ngay sau đó.

Đôi tay này bị Ân Mặc nắm lấy, anh đi từ trong phòng tắm ra cầm một cái khăn lông sạch sẽ và ấm áp , đem Phó Ấu Sanh lau sạch ngón tay vốn trắng nõn của Phó Ấu Sanh, ngay cả từng khe hở giữa ngón tay và cánh tay cũng không buông tha.

Mới vừa rồi không cẩn thận bắn lên cả trên cánh tay của cô.

Phó Ấu Sanh nghiêng đầu sang một bên, có thể nhìn đến dáng vẻ của người đàn ông cụp mắt lau từng ngón tay cho cô.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi không đi đến bước cuối cùng, ngón tay của Phó Ấu Sanh cong cong, ôm lấy tay Ân Mặc, “Ân Mặc…”

Nắm ngược lại bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, Ân Mặc đáp: “Hửm?”

“Mệt mỏi sao?”

Nhìn bộ dạng hơi nhắm mắt của cô, Ân Mặc nhẹ giọng hỏi.

Vốn dĩ cho rằng Phó Ấu Sanh dịu dàng gọi anh như vậy. Là sẽ nói cái gì dễ nghe.

Ai ngờ….

Phó Ấu Sanh dừng một chút, chậm rãi phun ra một câu: “Anh là tên ngốc sao.”

“……”

Đây là ấp ủ một lúc lâu, là để mắng anh.

Ân Mặc đối diện với đôi mắt đang mở của Phó Ấu Sanh, nhìn đôi mắt đào hoa rực rỡ, lúc này ẩn chứa hơi nước, thoạt nhìn có chút mềm mại đến kỳ lạ.

Lời nói và biểu cảm là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Ân Mặc biết ý tứ của cô.

Xoa nàng đầu ngón tay, giọng nói của người đàn ông khàn khàn, ân ẩn hàm chứa sự gợi cảm và cuốn hút cố ý nói: “Đau lòng?”

“Ai đau lòng anh.”

Phó Ấu Sanh thẹn quá thành giận, đầu ngón tay bóp ngược lại Ân Mặc một cái.

Cô làm sao lại không đau lòng, vừa rồi rõ ràng là Ân Mặc rất muốn, lại vì lo lắng cho thân thể của cô, không làm đến bước cuối cùng vẫn kiềm chế bản thân nhẫn nhịn.

Người đàn ông này, mỗi lần đều vô tình làm cho cô ấy cảm động.

Sau khi cảm động xong, lại cố ý trêu chọc cô.

Bị cô bóp cổ.

Không đau, càng như là bị một con mèo nhỏ cào một cái.

Ân Mặc cúi đầu cười ra tiếng.

Sau khi cầm khăn lông vào phòng tắm giặt sạch, quay lại lên giường nằm xuống, ôm lấy cơ thể mảnh khảnh tỏa ra hương thơm ngào ngạt của cô, “Em mệt rồi, ngủ một lát đi.”

Vốn dĩ trước đó Phó Ấu Sanh nhìn thấy tư thế của Ân Mặc, còn tưởng rằng anh phải làm đến cuối cùng.

Còn nói muốn cho mình dùng tay giúp anh, giúp nhưng thật ra cũng không phải là giúp, cô cũng không tốn chút sức lực nào, ngược lại là Ân Mặc, còn phải hầu hạ cô.

Phó Ấu Sanh theo bản năng ngửa đầu.

Ánh mắt theo đường cong từ dưới xương quai hàm của người đàn ông hướng lên trên, dừng ở trên đôi môi mỏng mềm mại kia.

Hình dáng môi Ân Mặc rất đẹp, đặc biệt là khi mím môi, có loại cấm dục gợi cảm.

Thoạt nhìn như là một người đàn ông kiêu ngạo cấm dục vậy, bộ dáng khi đó, lại  như là mất hồn mất vía vậy.

Ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng của anh, dừng lại vài giây.

Bị Ân Mặc phát hiện.

Lòng bàn tay Ân Mặc dán lên phía sau tấm lưng cô, trấn an nói: “Lần sau lại thỏa mãn em, quá nhiều không tốt cho thân thể của em.”

Phó Ấu Sanh đột nhiên ngẩn người.

Rốt cuộc cũng phản ứng lại là anh có ý gì.

Tức giận đánh lên cánh tay anh: “Anh nói bậy cái gì đó!”

Rõ ràng là anh muốn trước.

Ân Mặc cúi người, môi mỏng hôn lên khuôn mặt cô một cái, vuốt v e làn da mềm mại trên mặt cô không nhanh không chậm: “Vậy vừa rồi em nhìn chằm chằm vào chỗ này của anh làm gì?”

“Chỉ là em cảm thấy hình dáng môi của anh đẹp! Về sau bảo bối giống anh thì sẽ tốt hơn, trong đầu anh lại nghĩ đến mấy thứ lung tung gì đó!”

Ân Mặc: “Phải không?”

Phó Ấu Sanh nghiêm túc: “Đương nhiên phải!”

“Chỉ có đầu óc của anh toàn mấy suy nghĩ màu vàng, em rất thuần khiết.”

Ân Mặc: “Trong đầu anh chỉ có em.”

Phó Ấu Sanh cảm nhận được sự tồn tại của cảm giác mãnh liệt của sau lưng mình: “A, cảm nhận được rồi.”

“Em cũng đã hơn bốn tháng rồi, nếu anh thật sự không làm, thì sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Em nên ngủ rồi.”

Ân Mặc dùng tay che mắt cô lại, từ từ mở miệng.

Chậc ——

Thật sự không biết rốt cuộc là Ân Mặc đang lo lắng cái gì.

Vốn dĩ vừa rồi nhìn thấy tư thế khi về đến nhà của anh, còn tưởng rằng muốn đại chiến ba ngày ba đêm nữa đó, tư thế cũng đã bày ra rồi, cuối cùng thế mà cái gì cũng không làm, sau khi giúp nhau giải quyết một lần xong, mà cũng như không giải quyết được gì.

Phó Ấu Sanh ngược lại còn được Ân Mặc thỏa mãn, nhưng  cô cảm nhận được rõ ràng là Ân Mặc không thỏa mãn.

Nhưng mà cái tên cẩu nam nhân này, không biết đang kiên trì vì cái gì.

Cho dù cư phải nhẫn nhịn như vậy, cũng không tiếp tục làm đạn thật.

Rất nhanh ——

Phó Ấu Sanh đã biết được vì sao tối hôm qua Ân Mặc không làm đến bước cuối cùng.

Bởi vì anh muốn để lại đến sáng sớm!!!

Phó Ấu Sanh là bị sự khác thường trên người đánh thức.

Đã lâu rồi chưa từng có loại cảm giác này, vừa mới tỉnh lại, hơn nữa đã lâu rồi không trải qua chuyện này, phản ứng của cô có hơi chậm chạp.

Cho đến khi ánh mắt đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông treo ở trước mắt cô. Lúc này hai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi trong suốt.

Ngón tay người đàn ông lướt qua lỗ tai nhạy cảm của cô, Phó Ấu Sanh theo bản năng hơi run lên.

Rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: “Ân Mặc???”

“Anh,” Phó Ấu Sanh bởi vì động tác của anh, mà dừng lại một chút, thật vất vả mới ngắt quãng phun ra được một câu, “Có phải anh có tật xấu gì không, tối hôm qua chết sống không làm, hôm nay mới sáng sớm đã làm ầm ĩ.”

“Ngày hôm qua quá muộn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.” Ân Mặc thấp giọng nói ở bên tai cô. 

Khi nói chuyện, hơi thở mát lạnh nam tính phả vào mặt cô.

Khiến cho người ta không kiểm soát được mặt đỏ tim đập.

Vốn dĩ từ sau khi mang thai cơ thể đã vô cùng nhạy cảm, hiện tại lại bị người đàn ông cố tình dụ hoặc.

Làn da trắng như tuyết ở trong không gian tối tăm, ửng hồng sáng bóng, mơ hồ có thêm một chút xuân sắc vừa mới thức giấc, như là cố tình quyến rũ lòng người.

Tuy rằng Phó Ấu Sanh ngủ rất mê người, nhưng không thể không nói, tỉnh lại cô càng cuốn hút hơn.

Ân Mặc sung sướng mà cười ra tiếng, ngón tay có một vài vết chai mỏng chậm rãi lướt qua làn da mịn màng trên cái cằm nhỏ xinh của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên, thong dong đi tuần tra đến xương quai xanh xinh đẹp kia, mới chịu dừng lại.

“Xác định còn muốn ngủ?”

Phó Ấu Sanh há miệng th ở dốc, vừa định nói là muốn ngủ.

Rất nhanh, Phó Ấu Sanh đã không thể nói ra cái gì buồn ngủ.

Tuy rằng gấp gáp, nhưng trải qua một đêm lắng đọng lại, Ân Mặc vẫn thoáng có thể khắc chế chính mình.

Cũng không làm tổn thương đến cô.

Cố tình chính là cái loại nhai kỹ nuốt chậm này giống như là chậm rãi cọ xát, luôn làm cho Phó Ấu Sanh có cảm giác đi lên không được mà đi xuống cũng không xong, bị đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng nhéo vào trên bờ vai thon chắc mạnh mẽ của người đàn ông ——

Lưu lại từng dấu vết mập mờ.

Gần đến mùa thu, sáng sớm ở bên ngoài biệt thự, gió lạnh thổi rào rạt, ánh mặt trời lặng lẽ xuyên qua từng cơn gió, chiếu vào trong phòng ngủ chính mà rèm cửa sổ đã bị kéo lại.

Ân Mặc khó được thỏa mãn một lần.

Sau khi kéo tấm rèm ra, ánh mặt trời dịu dàng làm cho tâm trạng của mọi người rất tốt.

Tự mình hầu hạ Phó Ấu Sanh rửa mặt.

Trong phòng tắm.

Phó Ấu Sanh bị Ân Mặc bế lên, thiếu chút nữa ngay cả răng cũng nhờ anh đánh giúp.

Chỉ là cô cũng không lười biếng đến mức này.

Chỉ là đem toàn sức lực cả người mình thả lên trên người Ân Mặc mà thôi.

Ân Mặc nhìn bộ dạng lười biếng lúc này của cô: “Hôm nay đưa em đến công ty.”

“Công ty cũng có phòng nghỉ, em nghỉ ngơi ở đó.”

Phó Ấu Sanh hơi nhắm mắt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Không cần, em ở nhà ngủ.”

“Hôm nay hai mẹ đều không có ở đây, anh không yên tâm.” Ân Mặc dỗ dành cô, “Một mình em khi tỉnh dậy không nhìn thấy có người nào trong nhà, lại không vui vẻ.”

“Ngoan, đợi lát nữa bế em lên xe, đến phòng nghỉ trong phòng làm việc rồi ngủ tiếp.”

“Đến lúc đó vừa mở mắt là có thể nhìn thấy anh.”

Từ sau khi Phó Ấu Sanh mang thai, cũng không có cái gì cảm giác an toàn.

Bằng không Ân Mặc cũng sẽ không như thế quyết định.

Nghe được hắn nói, Phó Ấu Sanh suy nghĩ một chút, “Vậy được rồi.”

Thấy cô đồng ý, lúc này Ân Mặc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Chờ ngủ đủ giấc, sẽ đưa em đi ăn ở nhà hàng riêng của Lục gia, không phải em thích món canh ở nhà hàng bọn họ nấu sao.”

Phó Ấu Sanh rốt cuộc cũng mở mắt ra nhìn anh: “Được.”

Sau đó xoay người, cả người vùi vào trong lòng ngực Ân Mặc, cọ cọ lên bộ quần áo mặc ở nhà mềm mại của người đàn ông: “Anh đối xử với em tốt như thế, em cũng không thể nổi giận.”

“Anh nổi giận cũng là chuyện nên làm.” Ân Mặc nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Mang thai dễ làm cho cảm xúc không ổn định là chuyện rất bình thường, em mang thai vất vả như thế, anh đối xử tốt với em như thế cũng là chuyện nên làm.”

Huống hồ, Ân Mặc cảm thấy bản thân mình có làm như thế nào cũng không đủ.

Nhất là từ sau khi bụng Phó Ấu Sanh bắt đầu lớn hơn.

Lúc trước cái bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng, thật ra cũng không cảm nhận được quá nhiều về sự tồn tại sinh mệnh nhỏ này.

Nhưng mà khi cái bụng nhỏ bắt đầu chậm rãi nhô lên, bất luận là Ân Mặc hay là Phó Ấu Sanh, đều cảm giác rất rõ ràng đối với sinh mệnh nhỏ này.

Một lúc lâu sau Ân Mặc không nghe thấy Phó Ấu Sanh trả lời.

Cúi đầu nhìn thử, phát hiện cô đã dựa vào trong lòng mình ngủ thiếp rồi.

Đôi môi mỏng xẹt qua một nụ cười nuông chiều.

Gần đây đúng thật là ngay cả khi đứng cô cũng có thể ngủ được, cũng không sợ ngã.

Ân Mặc thấy cánh môi xinh đẹp kiều diễm của cô hơi bĩu môi.

Lúc bế cô lên, thuận thế hôn một cái, lúc này mới nhấc chân đi về phía phòng ngủ.

……

Chờ đến khi Phó Ấu Sanh tỉnh dậy lần nữa.

Nhìn bức tường trống rỗng, đầu óc chậm chạp một lúc lâu, mới phản ứng lại, mình bị Ân Mặc đưa tới công ty.

Chỗ này là phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh.

Phó Ấu Sanh đã từng ngủ ở chỗ này rất nhiều lần, đương nhiên sẽ không xa lạ.

Tỉnh táo hơn, Phó Ấu Sanh mới đi vào phòng tắm rửa mặt.

Chỗ này có mỹ phẩm dưỡng da cô thường dùng, hiện tại cũng đổi thành đồ chuyên dùng cho phụ nữ có thai.

Từ sau khi Phó Ấu Sanh mang thai thật ra đây là lần đầu tiên cô đến đây, không ngờ là Ân Mặc đã sớm chuẩn bị xong hết tất cả.

Đây là đã có ý định từ trước, đưa cô đến công ty đi làm cùng anh.

Lúc trước Phó Ấu Sanh mới có thai phản ứng tương đối mãnh liệt, đều là Ân Mặc ở nhà cùng cô, hiện tại, Phó Ấu Sanh nghĩ mình ngoại trừ thích ngủ hơn một chút ra, cũng không có phản ứng khác, đến công ty cùng anh cũng không sao.

Cũng không thể để Ân Mặc cứ mãi vứt hẳn công việc sang một bên, vậy thì ai kiếm tiền sữa bột nuôi bảo bối đây.

Nghĩ như thế, Phó Ấu Sanh cũng không tức giận khi ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã bị Ân Mặc đưa tới công ty.

Rửa mặt xong, bôi sữa dưỡng thể, Phó Ấu Sanh lấy quần áo mặc ra ngoài của cô từ trong tủ quần áo ra mặc vào, mới mở cửa đi ra ngoài.

Ân Mặc nếu ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, đương nhiên sẽ không quên quần áo.

Lúc phòng nghỉ mở ra, Ân Mặc đang quay lưng về phía cửa, đứng ở trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

Phó Ấu Sanh nghe thấy Ân Mặc gọi điện thoại, bước chân khựng lại trong một giây.

Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủn này.

Chỉ nghe được giọng nói không hề có thêm bất kỳ cảm xúc nào của Ân Mặc: “Rút hết toàn bộ đầu tư cho những sản nghiệp dưới danh nghĩa của Lâm gia về.”

“Về sau cũng không hợp tác.”

“Vì sao? Ồ, nhìn Lâm tổng không vừa mắt.”

Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy cái tên Lâm gia này có hơi quen tai.

Mi tâm hơi nhíu lại.

Không chờ cô suy nghĩ kỹ, Ân Mặc bên kia đã nhìn thấy cô đi ra, ngay sau đó cúp điện thoại, nhấc chân đi về phía Phó Ấu Sanh.

“Tỉnh rồi?”

“Lâm tổng là ai, sao lại đắc tội với anh?” Phó Ấu Sanh theo bản năng hỏi.

Ân Mặc nắm lấy tay cô thử thử nhiệt độ, ấm áp.

Lúc này mới kéo cô đi đến trên sô pha ngồi xuống: “Chồng của bà Lâm.”

Phó Ấu Sanh cuối cùng là nghĩ tới, trầm ngâm hai giây.

Biểu cảm phức tạp nhìn Ân Mặc.

Ngay khi Ân Mặc còn đang hoài nghi có phải  là phu nhân nhà mình cảm thấy anh xuống tay có hơi tàn nhẫn hay không, lại nghe thấy phu nhân nhà mình chậm rãi nói: “Em có loại cảm giác như cô vợ nhỏ được tổng tài bá đạo bảo vệ.”

Ân Mặc: “……”

Bất đắc dĩ mỉm cười.

“Được rồi, cô vợ nhỏ có đói bụng không?”

Phó Ấu Sanh xoa xoa bụng, gật đầu.

Thật đúng là có hơi đói bụng.

Bọn họ ăn ý đều không nhắc đến bà Lâm và Lâm tổng nữa, bởi vì Phó Ấu Sanh hiểu Ân Mặc, cô chỉ là tranh cãi với bà Lâm một chút mà thôi, Ân Mặc cũng chỉ là cho Lâm tổng một bài học, cũng sẽ không thật sự đuổi tận giết tuyệt.

Ân Mặc của cô, bất luận có thay đổi như thế nào, đều không phải là cái loại người thật sự thủ đoạn tàn nhẫn, hay không giữ lại cho người ta bất kỳ thứ gì để làm đường lui.

Anh vĩnh viễn là cậu thiếu niên sẵn sàng giúp đỡ một cô bé xa lạ.

Nhưng mà….

Phó Ấu Sanh không biết chính là.

Nếu như cô bé kia không phải là cô, vậy thì Ân Mặc tuyệt đối sẽ không vươn tay về phía cô.

Có một số người.

Ánh mắt đầu tiên đó chính là cả đời.

……

Bên này, lúc Ân Mặc đưa Phó Ấu Sanh đi ăn cơm.

Nhóm công ty sắp bùng nổ.

[Mấy người có nhìn thấy không, a a a, hôm nay Phó nữ thần tới thăm ban Ân tổng, vợ chồng già còn tay trong tay, quá ngọt!!!]

[Làn da của nữ thần thật đẹp, mang thai mấy tháng rồi còn xinh đẹp như vậy]

[Hôm nay bà chủ để mặc mộc đến đây, là ai nói nữ minh tinh không trang điểm thì không thể nhìn nổi, ra đây chịu đánh]

[Nói ra mấy người cũng không tin, sáng sớm hôm nay Ân tổng bế phu nhân đến đó]

[!!!!]

[!!!]

[ Mẹ kiếp!]

[Mẹ kiếp!!! ]

[Bế tới?]

[Không sai, tôi cũng nhìn thấy được, vừa vặn ở tầng cao nhất chờ Ân tổng mở họp, không ngờ lại nhìn thấy Ân tổng bế phu nhân đi từ thang máy ra, hình như là phu nhân ngủ rồi]

[Hôm nay tham gia sớm đều sẽ nhìn thấy được đi, hâm mộ]

[Thật sự không thể ngờ được Ân tổng ở trước mặt phu nhân thế mà lại là kiểu người này. ]

[Không thể ngờ được Ân tổng ở trước mặt phu nhân thế mà lại là kiểu người này + số căn cước công dân]

Phó Ấu Sanh cũng không biết chuyện mình bị Ân Mặc bế đến công ty lại bị nhiều nhân viên nhìn thấy như vậy.

Ân Mặc tự nhiên cũng không nói.

Sau đó Phó Ấu Sanh vẫn biết được miệng của bà Thương.

Bà Thương đương nhiên là biết được từ chỗ Thương Tông, còn về phần Thương Tông, là biết được từ cái miệng loa cỡ lớn của Thịnh Chiêm Liệt vì anh ta thường xuyên đến tập đoàn Thăng Cảnh.

Sau khi Phó Ấu Sanh thẹn quá thành giận không biết làm như thế nào lại dạy dỗ Ân Mặc một trận, Ân Mặc ngược lại đi dạy dỗ tên đầu sỏ gây tội Thịnh Chiêm Liệt.

Chỉ cần suy đoán một chút là biết ngay.

……

……

Quan trọng là, Phó Ấu Sanh sắp sinh.

Đã trải qua mấy tháng thai gian nan này, rốt cuộc cũng đã đến lúc dỡ hàng.

Tám giờ tối, Phó Ấu Sanh nằm ở trên giường bệnh, kỳ thật nói không hề sợ hãi là giả, nhưng nhìn cái bụng cao ngất, không lâu nữa sẽ phải dỡ hàng, cho nên cô cũng không còn lo lắng như vậy.

So với Phó Ấu Sanh bình tĩnh, ngón tay Ân Mặc lạnh lẽo, sắc mặt căng thẳng, người nào không biết còn tưởng rằng người sinh chính là anh.

Phó Ấu Sanh còn đang đau, còn chưa tới lúc sinh con.

Cô an ủi Ân Mặc: “Không sao đâu không sao đâu, rất nhanh là sẽ ổn thôi.”

“Đoán chừng sáng sớm ngày mai là anh có thể nhìn thấy bảo bối rồi.”

Bọn họ ăn ý không hỏi giới tính đứa trẻ, muốn đến lúc đó có một bất ngờ.

Huống hồ bất luận là con trai hay con gái, đều là bảo bối của bọn họ.

“Nếu không anh đoán thử xem, là con trai hay là con gái? Như vậy sẽ không còn căng thẳng nữa?”

Phó Ấu Sanh nắm tay Ân Mặc, cảm giác bàn tay của người đàn ông từ trước đến nay luôn khô ráo, thậm chí bắt đầu ra mồ hôi lạnh, đưa ra đề nghị.

Thấy cô còn có thể nói được như vậy, Ân Mặc muốn làm cho mình thả lỏng hơn một chút.

Nhưng là trái tim không nghe lời đập thình thịch không ngừng.

Anh thở dài một hơi, nhắm mắt, cưỡng ép chính mình bình tĩnh: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Phó Ấu Sanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, vừa muốn cười, vừa cảm động, nhưng là có biểu tình, dưới người bắt đầu thấy đau đớn.

Nhưng mà còn có thể chịu đựng được.

“Rốt cuộc là ai sợ hãi.”

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Lúc này, Phó phu nhân và Ân phu nhân cầm theo bình giữ ấm đến đây.

Ân phu nhân không chút khách khí đẩy Ân Mặc ra: “Tránh ra, còn để cho sản phụ là Sanh Sanh an ủi con, không biết còn tưởng rằng là con sinh con nữa đó.”

Ân Mặc nhìn Phó Ấu Sanh rõ ràng là rất đau, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười an ủi anh.

Trái tim như là bị ai đó nắm lấy, anh thà rằng người đau chính là mình, cũng không muốn cô đau.

Đôi môi mỏng của Ân Mặc hé mở, lúc mở miệng nói thì giọng đã khàn khàn: “Chỉ sinh một đứa, sau này không sinh nữa.”

“Nói hươu nói vượn, bây giờ đều sinh hai đứa, còn có thêm một người bạn.”

Ân phu nhân muốn nhìn thấy hình ảnh con cháu đông đủ, đương nhiên là sinh càng nhiều càng tốt, nhưng mà nhìn thấy thân mình nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh, suy nghĩ một chút, vẫn nói, “Nếu không muốn sinh, thì không sinh cũng được.”

Tóm lại ——

Lúc ấy bà cũng đã chuẩn bị sẵn sàng là Ân Mặc cả đời này không kết hôn sống cô độc suốt đời.

Hiện tại vợ con đều đã có, bà cũng coi như là hoàn thành nghĩa vụ với Ân gia.

“Được rồi được rồi, đừng là phiền nữa, để cho Sanh Sanh ăn một chút gì đó trước đi.”

Ánh mắt Ân Mặc nhìn chằm chằm Phó Ấu Sanh, một giây cũng không muốn rời đi.

Cho đến khi cô bị đẩy đến phòng sinh.

Kỳ thật hiện tại có rất nhiều phương thức sinh thoải mái, thậm chí còn có thể để cho người nhà cùng vào xem, nhưng mà Phó Ấu Sanh đã được giáo dục từ nhỏ không phải nói thay đổi là có thể thay đổi ngay trong một sớm một chiều được.

Ít nhất là cô vẫn không thể chấp nhận được bị một đám người vây xem sinh con.

Thậm chí không muốn để cho Ân Mặc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Cô muốn ở trong lòng Ân Mặc đều là dáng vẻ xinh đẹp nhất của cô.

Sinh con là một chuyện kinh khủng như thế nào.

Ân Mặc vốn là muốn đi theo Phó Ấu Sanh cùng nhau vào, cuối cùng dưới ánh mắt lã chã chực khóc của cô vẫn dừng lại.

Cũng không thể làm cho cô lúc sinh con còn phải phân tâm.

Đành phải đứng ở ngoài cửa chờ cùng bố và bố vợ.

Ân Mặc nhìn cửa phòng sinh.

Ngay cả hô hấp cũng dừng lại ngay khi cánh cửa đóng lại.

Bên tai không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể nghe được âm thanh thời gian tích tắc trôi qua.

Cho đến khi cảm giác hít thở không thông truyền đến, Ân Mặc mới bừng tỉnh khôi phục lại tinh thần, nặng nề thở ra.

Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm tràn vào từ cửa sổ kính trên hành lang.

Cửa lớn đóng chặt rốt cuộc cũng đã mở ra.

Y tá đi từ bên trong ra nói: “Chúc mừng Ân tiên sinh, bà Ân sinh cho anh một vị tiểu thiếu gia.”

Đối diện với đôi mắt tơ máu đỏ tươi chằng chịt của Ân Mặc, cô ấy theo bản năng nói, “Mẹ con bình an.”

Giây tiếp theo.

Cô ấy nhìn thấy rõ ràng từ trong đôi mắt lạnh lùng và đáng sợ đó – ánh sáng.