Edit: Mây
Ban đầu Ân Mặc có ý định đi xem phu nhân nhà mình, đi đến cách đó không xa nhìn thấy cô đang ngồi trên sô pha nói chuyện vui vẻ cùng với những người khác, cuối cùng không đi đến nữa.
Mà là xoay người lại, chuẩn bị đi lấy một chút đồ ăn để cô ăn lót bụng.
Trong khoảng thời gian này, cô rất dễ dàng đói, một khi đói đã đói thì rất khó chịu.
Lúc này, nhóm người ngồi trên ghế sô pha.
Ánh sáng sáng trong phòng tiệc rất đầy đủ, chiếu xuống trên làn da trắng như tuyết của Phó Ấu Sanh, môi đỏ da trắng, kiều diễm ướt át.
Có chỗ nào giống phụ nữ mang thai, nếu không phải khí chất tươi sáng, gọi một tiếng thiếu nữ cũng không quá.
Những người đang ngồi ở đây đều là phu nhân có tiền có hoặc là tiểu thư nhàn rỗi, đương nhiên đều muốn biết Phó Ấu Sanh chăm sóc làn da này như thế nào.
Đặc biệt là những phu nhân đã từng sinh con và chuẩn bị sinh con, ánh mắt nhìn Phó Ấu Sanh đều tỏa sáng.
“Ân phu nhân, làn da của cô đẹp quá đi, năm đó lúc tôi mang thai làn da khô ráp ngay cả bản thân mình cũng không muốn chạm vào, thế khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thật mềm mại.”
“Khuôn mặt thì tạm bỏ qua, nhưng mà dáng người còn đẹp như thế, tay chân mảnh khảnh, thân hình thon thả, lúc trước khi tôi mang thai hơn bốn tháng, toàn thân chính là một miếng thịt lớn.”
“Thật đúng là, ai mang thai bụng cũng sẽ to ra, không khỏi khiến người ta hâm mộ.”
“Mau chia sẻ một chút ký quyết chăm sóc lúc mang thai của cô đi, tất cả mọi người đều sắp lấy cô ra ăn luôn rồi.” Bà Thương trêu ghẹo nói, “Đừng giấu diếm nữa, tôi cũng sẽ nói cho cô biết bí quyết nhỏ của tôi.”
Phó Ấu Sanh vừa nghe thấy cô ấy nói đến bí quyết nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vì được khen ngợi nên mỉm cười trong nháy mắt đông cứng lại.
Thiếu chút nữa thì quên mất ——
Những bộ đồ nội y và váy ngủ trước đó mua ở chỗ bà Thương phu nhân, tất cả đều bị Ân Mặc cất đi hết
Nói là chờ cô sinh con xong rồi mặc, không nên lãng phí.
Mẹ nó không nên lãng phí.
Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện ra khuôn mặt đẹp trai cười như không cười của Ân Mặc.
Ôi….
Giây tiếp theo.
Lập tức nhìn thấy nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra của tất cả mọi người.
Có phu nhân cười tủm tỉm: “Bà Ân cũng là khách của cửa hàng bà Thương à.”
“Lần sau chúng ta hẹn cùng nhau đi dạo.”
“Nghe nói gần đây có một vài mẫu mới.”
Bà Thương vừa nghe các khách hàng lớn nói chuyện, lập tức trả lời: “Đúng vậy, vừa mới thiết kế xong mẫu mới, một bộ sưu tập có mười ba bộ khác nhau, một mẫu giới hạn chỉ có một bộ, tới trước thì được.”
Mọi người vừa nghe thy vậy, vội vàng hỏi cô ấy thời gian.
Phó Ấu Sanh trợn mắt há hốc mồm nhìn một nhóm phu nhân ở bên ngoài tao nhã và dịu dàng, thế mà tranh nhau —— nội y tình thú???
Tại sao hình ảnh lại kỳ quái như thế nhỉ??
Bà Thương đúng là có độc.
Bà Thương thấy Phó Ấu Sanh nhìn mình, nhỏ giọng nói với cô: “Yên tâm, tôi sẽ tự mình thiết kế cho cô vài bộ, chờ làm xong sẽ cho người của tôi đưa đến cho cô.”
“Chắc chắn sẽ làm cho vợ chồng nhà cô hài lòng.”
Không chờ Phó Ấu Sanh trả lời, một phu nhân có quan hệ khá tốt với bà Thương nói: “Bà Thương bất công quá nha, sao chỉ thiết kế riêng cho bà Ân thôi vậy, chúng tôi phải nhờ vào tranh nhau.”
Bà Thương hơi mỉm cười, bởi vì quan hệ tốt, nói chuyện cũng không giấu diếm, che miệng cười: “Nếu mà cô có dáng người đẹp như bà Ân, tôi bảo đảm sẽ có cảm hứng, mỗi ngày đều thiết kế cho cô.”
Phu nhân nhìn về phía dáng người của Phó Ấu Sanh lúc mang thai vẫn hoàn hảo và uyển chuyển như trước: “……”
Thua rồi thua rồi.
Bại bởi bà Ân cũng không thấy nghẹn lòng chút nào.
Rốt cuộc thì giá trị nhan sắc cũng không cùng cấp bậc, sánh bằng với bà Ân, thì đúng là đầu óc vấn đề.
Nhưng mà luôn là có người ganh ghét nói lời chua ngoa.
Bà Lâm mặc lễ phục trái mùa bỗng nhiên nói: “Đều nói sinh con gái mới nuôi mẹ, bà Ân chỉ sợ không phải là mang thai con gái đó chứ.”
Lời này vừa nói ra.
Bầu không khí vốn đang vui vẻ lập tức trầm xuống.
Dù sao thì cũng là hào môn, phần lớn phu nhân hào môn đều là muốn sinh đứa con trai mới có thể ngồi yên ổn ở vị trí đó.
Tuy rằng ngoài miệng mọi người đều nói không trọng nam khinh nữ, nhưng phần lớn mọi người, vẫn càng hy vọng sinh đứa con trai để kế thừa gia nghiệp.
Phó Ấu Sanh ghét nhất là giọng điệu như vậy, đây không phải vừa vặn đụng vào điểm mấu chốt của cô.
Con gái thì làm sao chứ, con gái vừa tri kỷ vừa hiếu thuận, thua con trai ở điểm nào.
Từ trước đến nay cô đều cảm thấy con trai hay con gái cũng đều là bảo bối của cô, bây giờ lại nghe thấy có người dùng giọng điệu kỳ thị như vậy nhắc tới con gái, nếu như trong bụng cô ta thật sự là con gái, thì là một chuyện thê thảm đến mức nào chứ.
Đôi môi xinh đẹp của Phó Ấu Sanh mím chặt lại, ở dưới ánh đèn, vô cùng lạnh lùng và hờ hững, khiến cho người khác như nhìn thấy được Ân Mặc.
Cô lạnh lùng cười hỏi: “Mang thai con gái thì làm sao?”
Bà Lâm đúng lý hợp tình, ưỡn cái bụng hơi nhô lên của mình nói: “Tuy rằng con gái có thể làm cho mẹ trở nên xinh đẹp, nhưng ở đây ai không muốn sinh con, nếu mà sinh con trai mà trở nên xấu xí, vậy thì tôi tình nguyện xấu một chút.”
Cô ta đã sớm nhìn Phó Ấu Sanh không vừa mắt, đặc biệt là khi Phó Ấu Sanh vừa đi đến đây, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dựa vào cái gì mà đều là phụ nữ mang thai, thế mà mọi người luôn chú ý đến Phó Ấu Sanh.
Có người thấy sắc mặt của Phó Ấu Sanh lạnh đi, nói với bà Lâm: “Đừng nói nữa.”
Bà Thương kéo Phó Ấu Sanh kéo sang nói chuyện phiếm, không muốn để cho cô cảm thấy khó chịu.
Nói với bà Lâm: “Thời Đại Thanh cũng đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, sinh con trai hay con gái thì có quan hệ gì, đều là tâm can bảo bối cả.”
“Được rồi được rồi, đều bớt nói vài câu đi.”
Bà Lâm vừa thấy bà Thương che chở Phó Ấu Sanh như vậy, cơn tức giận lại dâng lên.
“Nếu mà không có vấn đề gì, vậy thì cô đã có một đứa con gái, còn muốn cố gắng sinh đứa thứ hai?”
Bà Thương: “???”
Mẹ kiếp.
Ngọn lửa thế mà đã đốt đến chỗ cô rồi.
Cô ấy sinh đứa thứ hai hoàn toàn là vì con gái, nếu mà đứa thứ hai vẫn là con gái, vậy thì sau này để cho bảo bối làm bạn với nhau, nếu mà đứa thứ hai là con trai thì có thể làm chỗ dựa cho con gái bảo bối.
Bằng không sau này cô ấy và Thương Tông lớn tuổi, trăm năm sau, con gái bảo bối một mình thì biết làm sao bây giờ.
Ít nhất cũng phải có một em trai hoặc là em gái, chị gái em trai hoặc là hai chị em gặp phải chuyện gì cũng có người để giúp đỡ.
Lại không nghĩ rằng thế mà lại bị người ngoài vặn vẹo thành cái dạng này.
Cô ấy tức giận đến mức thở hổn hển.
“Bà Lâm, cô đừng dùng ý nghĩ của mình đi cưỡng ép người khác!”
“Không phải tất cả mọi người đều trọng nam khinh nữ. giống như cô.”
Phó Ấu Sanh cười nhạt.
Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng bỗng nhiên hiện lên nụ cười, làm cho người khác có loại áo giác không rét mà run.
Cô chậm rãi nói: “Trong nhà bà Lâm có ngôi vị hoàng đế cần phải kế thừa rồi.”
“Nhưng mà, nếu như ngôi vị hoàng đế này không còn, đứa con trong bụng bà Lâm sẽ kế thừa cái gì đây?”
Bà Thương lập tức phản ứng lại.
Nhìn bộ lễ phục trái mùa, “Cô nói đúng, Lâm gia ngay cả một bộ lễ phục hợp thời tiết cũng không chuẩn bị cho bà Lâm, trong nhà cũng không biết có thể có cái gì cho con trai kế thừa.”
Bà Lâm bị Phó Ấu Sanh và bà Thương kẻ xướng người họa tức giận trừng lớn mắt, chỉ vào hai người bọn họ: “Cô, hai người!!!”
“Chúng tôi có chuyện gì, người nào bàn châm chọc trước thì người đó thấp hèn hơn.” Phó Ấu Sanh không hề sợ cô ta nói, “Bà Lâm cần phải cẩn thận một chút, tôi mang thai con gái không trân quý, thái tử gia trong bụng cô cũng không quý giá bằng đâu, nếu như có chuyện gì gì, đừng có ăn vạ chúng tôi.”
Lời này vừa nói ra.
Mọi người đều nghĩ đến mức độ quý giá của trong bụng bà Lâm như thế nào, lập tức âm thầm tránh xa cô ta vài bước.
Bà Lâm cảm giác mình như là trở thành bệnh dịch.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại làm cho bản thân mình giữ nguyên nụ cười, lại có vẻ hơi vặn vẹo: “Ân gia chính là một gia tộc lớn chân chính, có giỏi thì cô đừng sinh con trai, xem cô có thể hay không ngồi vững trên vị trí bà Ân này hay không.”
Bà Thương không muốn để ý đến cô ta, lôi kéo Phó Ấu Sanh, gọi những người khác: “Chỗ này không khí không tốt, chúng ta qua bên kia trò chuyện đi.”
Phó Ấu Sanh cũng không thèm nổi giận với loại người này, cũng chỉ là muốn tạo cảm giác tồn tại mà thôi.
Người có quan hệ tốt với bà Lâm cũng giữ cô ta lại: “Chỗ này là phòng tiệc, ồn ào lớn như vậy, lão Lâm nhà cô có thể đẹp mặt không?”
Phó Ấu Sanh bị bà Thương kéo đi, nghe cô ấy nói: “Lâm gia thật là càng ngày càng không ra gì, bây giờ còn có nữ chủ nhân như bà Lâm, đúng là đi đến đường cùng.”
“Ừm.”
Phó Ấu Sanh nghĩ, nếu không phải là trong bụng bà Lâm còn đang mang thai một đứa bé, cô thật muốn tát một cái làm cho cô ta thức tỉnh.
Trên thế giới này, thế mà còn có loại phụ nữ có thể lấy chuyện sinh con trai ra để khoe khoang sao?
Nuôi dạy con cái tốt mới càng đáng để kiêu ngạo hơ.
Nhưng mà nghĩ đến thái độ đó của bà Lâm, Phó Ấu Sanh cảm thấy, cô ta có thể giáo dục ra một đứa con trai tốt mới là lạ.
“Thật là đen đủi.”
“Trước kia bà Lâm còn là một người rất khiêm tốn, sao mà sau khi có thai lại thay đổi thành như vậy chứ.”
“Mang thai này còn có thể làm cho tính cách của một người chuyển biến dữ dội như vậy sao?”
“Trước kia chắc là cô ấy cảm thấy mình không có con trai nên không có đủ sự tự tin, ngày hôm qua nghe nói cô ấy đến bệnh viện kiểm tra rồi, trở về thì bắt đầu một chữ một câu đều là con trai, đoán chừng là đã biết giới tính rồi.”
“Chậc, đúng là một người phụ nữ đáng thương, thế mà lại đặt tất cả sự tự tin của mình lên trên đứa bé còn chưa hình thành ở trong bụng……”
“Quả nhiên, người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.”
Phó Ấu Sanh nghe mấy phu nhân bên cạnh nói chuyện phiếm, đôi môi đỏ hơi mím lại, mang theo nụ cười châm chọc.
Đúng vậy, người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Không có cái gì đáng để cô tức giận cả.
Bà Thương ở bên cạnh thấy Phó Ấu Sanh không hứng thú: “Cô đừng nghe cô ta nói bậy, tuy rằng Ân phu nhân muốn có cháu trai, nhưng cho dù không có, bà ấy cũng không phải kiểu mẹ chồng độc cứ phải bắt con dâu sinh cháu trai.”
“Hơn nữa, ai nói con gái thì không có quyền kế thừa, cùng lắm thì tìm một người con rể.”
“Về sau hai đứa nhỏ nhà chúng tôi đều công bằng, tài sản mỗi người một người một nửa, còn lại thì tự mình đi kiếm.” Bà Thương rất cởi mở, “Chờ tất cả chúng ta đều già đi rồi, trăm năm sau không phải đều nằm dưới đất, ai quan tâm kế thừa hay không kế thừa cái gì.”
Phó Ấu Sanh nghe được bà Thương an ủi không nhịn được bật cười.
Chuyện người thừa kế là nữ này, không có người nào rõ ràng hơn cô.
Dù sao thì ——
Cô cũng chính là người kế thừa Phó gia.
Phó gia mới là dòng dõi truyền thừa di sản trăm năm chân chính, cũng để cho con gái kế thừa, huống chi là những gia đình nhà giàu mới nổi trong miệng bà Lâm, chỉ sợ là di sản còn chưa được mấy chục năm.
……
Khi Ân Mặc bưng một dĩa đồ ngọt đi đến, lại không nhìn thấy bóng dáng của phu nhân nhà mình ngồi ở sô pha bên kia nữa.
Bước chân hơi khựng lại.
Vừa rồi trên đường gặp một đối tác, nói chuyện với nhau vài câu.
Vừa chớp mắt một cái mà đã không nhìn thấy bóng dáng phu nhân nhà mình đâu nữa rồi.
Nhìn xung quanh.
Trong phòng tiệc lớn với ánh đèn rực rỡ như vậy, nơi nơi đều là quần áo thơm ngát, muốn tìm người, quả thật là không quá thuận tiện.
Ngay khi Ân Mặc đặt dĩa xuống, chuẩn bị gọi điện thoại cho phu nhân nhà mình.
Vừa vặn Thịnh Chiêm Liệt bưng một ly rượu lắc lư xuất hiện: “Ha ha, anh Mặc, tìm vợ hả?”
Ân Mặc liếc anh ta một cái: “Cô ấy ở đâu?”
Thịnh Chiêm Liệt cười tủm tỉm lấy điện thoại di động ra: “Tới xem vở kịch này đi, em vừa mới quay lại được đó.”
“Vợ anh vẫn còn an toàn.”
Ân Mặc nhìn sang màn hình điện thoại di động, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của phu nhân nhà mình đang nói chuyện với người khác.
“Vừa rồi không gặp cậu, thì ra là đang quay trộm, Thịnh Chiêm Liệt, cậu càng ngày càng có bản lĩnh.”
Thịnh Chiêm Liệt bị Ân Mặc nói nghẹn một chút, cũng không vừa đúng lý hợp tình nói: “Em thế này không phải là sợ chị dâu chịu thiệt nên mới quay lại làm chứng cứ sao!”
“Dù sao thì chị dâu cũng là nhân vật công chúng.”
“Anh không những không khen em phòng ngừa chu đáo, còn châm chọc em, anh Mặc, anh không có lương tâm!”
Nghe Thịnh Chiêm Liệt làm nhảm, Ân Mặc còn chưa kịp mở miệng, tầm mắt lơ đãng liếc sang thấy bóng dáng phu nhân nhà mình, cất bước đi qua, không quên nói với anh ta: “Gửi video cho tôi.”
Thịnh Chiêm Liệt nhìn bóng lưng rời đi Ân Mặc không chút lưu tình, kiêu ngạo hừ một tiếng, nhưng vẫn thành thật gửi video sang. Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không phải là nhờ có em rình trộm sao.”
Nếu không làm sao anh biết được chị dâu bị bức hiếp.
Sau khi gửi video xong, Thịnh Chiêm Liệt theo bản năng ngước mắt nhìn sang.
Lại phát hiện anh Mặc nhà bọn họ đã đi về phía chị dâu, còn đưa dĩa đồ ngọt trong tay qua, vẻ mặt dịu dàng nói cái gì đó.
So với khi nói chuyện với anh ta, là hai loại biểu cảm khác biệt hoàn toàn.
Thịnh Chiêm Liệt: “A, đàn ông!”
Anh ta không còn là tiểu khả ái của anh Mặc nữa.
Nếu là Ân Mặc nghe được câu nói trong lòng này của anh ta, nhất định sẽ trả lời anh ta bằng một câu: Từ trước đến nay đều không phải.
Đương nhiên, Thịnh Chiêm Liệt cũng không dám nói ở trước mặt Ân Mặc.
*
Vốn dĩ Ân Mặc dẫn Phó Ấu Sanh đến tham gia bữa tiệc, là muốn cho cô giải sầu, ngược lại không ngờ được, lại làm cho cô thêm ngột ngạt hơn.
Trên đường về nhà.
Tuy rằng Phó Ấu Sanh vẫn cười với anh, nhưng Ân Mặc có thể cảm giác được tâm trạng của cô không phải là vui vẻ như vậy.
Ngược lại còn biến khéo thành vụng.
Ngồi trong xe, Ân Mặc ôm cô vào trong lòng: “Đừng tức giận vì người không quan trọng.”
“Tức giận có hại cho thân thể, người đau lòng chính là anh.”
Phó Ấu Sanh thuận thế dựa vào trên vai Ân Mặc: “Anh biết rồi?”
Lúc nói chuyện, duỗi tay ra chọc chọc vào lòng bàn tay anh, sau đó thuận thế kéo tay anh qua chơi đùa.
Trước kia Ân Mặc luôn thích chơi đùa với ngón tay của cô, Phó Ấu Sanh còn cảm thấy là anh ngứa tay, hiện tại mới phát hiện chơi đùa với tay thật đúng là rất thú vị.
“Ừm.” Ân Mặc kể lại chuyện Thịnh Chiêm Liệt quay video, sau đó nói, “Bà Lâm ức hiếp em, anh đi ức hiếp lại Lâm tổng cho em hết giận.”
Hiện tại anh cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói ra.
Ngược lại còn chọc cười Phó Ấu Sanh: “Lâm tổng có phải có hơi vô tội hay không?”
“Vợ chồng vốn là một thể, bà Lâm phạm sai lầm, Lâm tổng phải đến đền bù, đâu ra vô tội.” Ân Mặc nói rất bình tĩnh lại thong dong, đại khái là đã nghĩ ra được là như thế nào để đi “ức hiếp” Lâm tổng.
Ân Mặc nói vậy, thật ra cũng đã làm cho cơn tức giận trong lòng Phó Ấu Sanh tiêu tán không ít.
Cô rất thích dáng vẻ không hề cố kỵ của Ân Mặc khi đứng ở bên cạnh cô.
Túm lấy cổ áo âu phục của Ân Mặc, “Anh cúi đầu xuống đi.”
Trong xe tối tắm, giọng nói của Phó Ấu Sanh vừa ngọt vừa mềm, phảng phất trong đó là sự mê hoặc.
Ân Mặc cảm giác mình giống như là bị nữ yêu tinh dụ dỗ vậy.
Theo bản năng cúi đầu.
Giây tiếp theo.
Khóe môi lập tức bị xúc cảm mềm mại và ấm áp quấn quanh, từ khóe môi kéo dài cho đến tận đầu quả tim.
Phó Ấu Sanh dán dán lên cánh môi mỏng của anh, cũng không rời đi, cứ như vậy dán vào anh nói: “Khen thưởng cho anh.”
Lời vừa dứt.
Ân Mặc cảm giác như ở giữa môi mình như có một con rắn nhỏ linh hoạt chui vào.
Tinh tế, mượt mà, lại tràn ngập hương thơ lượn lờ triền miên, làm cho anh hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt hiếm khi phu nhân nhà mình chủ động.
Mặc dù là lúc hôn môi, Ân Mặc vẫn không quên bảo bối trong bụng cô.
Ôm cô ngồi lên trên đầu gối, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận, như là đang ôm một con búp bê sứ mỏng manh vừa quý giá vừa yếu ớt.
Cho đến khi về đến nhà.
Phó Ấu Sanh vẫn dính lấy trên người Ân Mặc, ngay cả tắm rửa cũng là Ân Mặc giúp đỡ.
Cuối cùng khi được bế đi ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt xinh đẹp hồng hào như một quả đào càng là làm cho người ta không thể dời mắt đi được.
Mặc dù là đã nhìn vô số lần, nhưng Ân Mặc vẫn không cảm thấy chán.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Ân Mặc, Phó Ấu Sanh quen thuộc với vẻ mặt này của anh, đương nhiên biết ánh mắt này của anh là có ý gì.
Từ sau khi mang thai, Ân Mặc vẫn luôn rất cẩn thận, mặc dù là buổi tối có muốn đi nữa, cũng sẽ kiềm chế chính mình.
Sau khi thai nhi ổn định hơn được gần hai tháng, Ân Mặc kiềm chế chỉ chạm vào cô một lần.
Lúc này nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và đôi môi mỏng hơi cong lên của người đàn ông, Phó Ấu Sanh cũng cảm thấy bị anh hấp dẫn.
Hai tay ôm lấy cổ anh, cánh môi dán vào bên tai người đàn ông thấp giọng nói: “Bây giờ đã hơn bốn tháng rồi, rất ổn định.”
Ý tứ trong lời nói này, người đàn ông làm sao có thể không biết.
Đầu ngón tay thon dài của anh lơ lửng trên không, ở trên bờ vai mảnh mai xinh đẹp của người phụ nữ, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, dây váy sẽ lập tức trượt xuống, nhưng anh lại không nhúc nhích.
Ân Mặc nhẹ nhàng thở ra, không muốn làm cô bị thương.
Ngón tay dài của anh chỉ đi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại và mượt mà của cô.
Giọng nói trầm thấp và cuốn hút của người đàn ông vang lên ở bên tai cô: “Giúp anh một lần trước.”
Để tránh anh đã lâu không làm, một khi đã mở, thì có thể có thể sẽ không thể kiềm chế được.
Mặc dù là vợ chồng lâu như vậy, nhưng khi Phó Ấu Sanh nghe thấy anh nói thẳng ra như vậy, vẫn là có hơi thẹn thùng.
Đôi mắt gợn sóng nước e lệ, nhưng đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại và mảnh khảnh kia lại không hề e dè.