Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 65: C65: Kính một chiều




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ----------------------------

Buổi tối hôm nay, tất cả đèn đuốc ở tầng cao nhất của lâu đài phòng tân hôn trên đảo nhỏ tư nhân đều sáng suốt một đêm.

Chỉ ngăn cách với bên ngoài bằng mặt tường thủy tinh trong suốt, cảnh đêm kiều diễm như mực.

Trên bãi biển bên dưới lại ánh sáng rực rỡ, náo nhiệt tột cùng.

Một số những người trẻ tuổi có quan hệ tốt với cô dâu chú rể như Thịnh Chiêm Liệt, Tiêu Trầm Nguyên, Tần Trăn, v.v., sau khi tham dự xong hôn lễ, đều chưa cùng máy bay tư nhân của Ân gia rời đi, mà là chuẩn bị ở đây chơi thêm mấy ngày.

Coi như là nghỉ phép.

Vốn dĩ định náo động phòng.

Cuối cùng vẫn là sợ hãi trước sự đe dọa của Ân Mặc.

Dù sao ――

Tất cả bọn họ đều chưa kết hôn, nếu như lần này dám giày vò Ân Mặc, sau này khi họ kết hôn, Ân Mặc tuyệt đối sẽ đòi lại gấp 10 lần 100 lần.

Sau khi cân nhắc, toàn bộ đều đã từ bỏ.

Tuyệt đối không phải bọn họ thừa nhận nhát gan.

Mà là ―― hòn đảo nhỏ này nhiều thứ thú vị như vậy, còn náo động phòng cái gì.

Là lặn đêm không thú vị, là đi quẩy bãi biển không thú vị, hoặc nướng thịt bên bờ biển ăn không ngon, hay là nữ nhi hồng hơn 20 năm uống không ngon.

Đặc biệt là nữ nhi hồng là loại gia tộc có lai lịch chân chính như Phó gia đặc biệt ủ, hoàn toàn khác với những người bình thường tùy tiện chôn xuống dưới đất!.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Đêm đó, ảnh chụp hiện trường hôn lễ của Phó Ấu Sanh đã được rất nhiều khách mời phát tán ra ngoài.

Ngoài nhóm cậu ấm như đám Thịnh Chiêm Liệt cũng khá có độ hot trên Weibo ra, chính là những bạn bè trong giới của Phó Ấu Sanh.

Người cô mời cũng không nhiều, nhưng mỗi một người đều có quan hệ rất tốt.

# Hôn lễ thịnh thế của Phó Ấu Sanh – Ân Mặc#

Hot search trực tiếp nhảy dù, lại làm sập Weibo thêm lần nữa.

―― A a a a, nữ thật của tôi thật sự đẹp bùng nổ.

―― Lần đầu tiên nhìn thấy nữ minh tinh mặc váy cưới đến mức xinh đẹp như vậy, không có lần hai.

―― Hiện trường hôn lễ quả thực quá cổ tích rồi đó, lúc Ân tổng ôm kiểu công chúa thật sự quá thu hút.

―― Đột nhiên muốn xuyên hồn vào Phó Ấu Sanh, đây là hôn lễ trong mộng tưởng của tất cả tiên nữ nhỉ.

―― Thảo nào người ta sau khi đăng ký kết hôn chưa tổ chức hôn lễ, hóa ra là muốn chuẩn bị một hôn lễ thịnh thế cho Phó nữ thần, chua rồi chua rồi, tình yêu của nhà người ta.

―― Hôm nay lại là một ngày ghen tị bởi tình yêu tuyệt mỹ

―― Trước đó còn có người anti-fan xàm xí nói Phó nữ thần không được sự thừa nhận của gia đình hào môn, xem đi, vả mặt rồi chứ?

―― Đây đã là đại hết cục HE của câu chuyện tình yêu cô bé Lọ lem gả cho quý công tử hào môn rồi hả?

―― Vẫn chưa có kết cục, kết hôn xong lại sinh một cục cưng có giá trị nhan sắc cao và chỉ số IQ cao, mới coi như là đại kết cục hoàn mỹ.

―― Trời má, chỉ có tôi phát hiện cha mẹ thần bí của Phó nữ thần cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao, giá trị nhan sắc cũng rất cao đó, chẳng trách có thể sinh ra Phó nữ thần với nhan sắc thần tiên như vậy.

―― Mà này cha mẹ giá trị nhan sắc cao như vậy cũng chẳng phải không lấy ra được (ý là vì thấy xấu hổ), Phó Ấu Sanh xuất đạo nhiều năm như vậy, thế mà lại có thể nhịn nín thinh không nhắc tới?

―― Thật? Có thể dựa vào thực lực của mình mà hành tẩu trong giới giải trí? Hoàn toàn không lăng xê? Diễn viên Phó, minh tinh khác nếu như có một đôi cha mẹ giá trị nhan sắc cao như vậy, đã sớm lấy ra lăng xê rồi.

―― Giá trị nhan sắc cao có ích lợi gì, chẳng phải xuất thân từ thị trấn nhỏ, đoán chừng Phó Ấu Sanh là cảm thấy cha mẹ như này không lấy ra được đi.

―― Hơ hơ hơ, lầu trên là anti-fan nhà nào, nhắm mắt làm ngơ đi, mấy người sẽ không thật sự cho rằng Phó Ấu Sanh là cô bé Lọ Lem gì đó chứ? Ngây thơ.

―― Này, lầu trên có ý gì? Nói chuyện đừng nói một nửa chứ, Phó Ấu Sanh không phải là cô bé Lọ Lem thì là cái gì?

―― Chờ tôi có tiền rồi, nhất định phải mua một chủ thớt có thể tung tin hoàn tỉnh trước!

――......

Trên mạng về cơ bản đều là những cư dân mạng trẻ tuổi ăn dưa mới có thể quan tâm đ ến chuyện kết hôn yêu đương của nữ minh tinh.

Bọn họ căn bản chưa nhận ra, trong số ảnh các khách mời tung ra, có một số các học giả và chuyên gia trong giới nghệ thuật như thư pháp, tranh vẽ vô tình lọt vào ống kính.

Mà ngay cả là nhận ra rồi, cũng sẽ không hướng suy nghĩ lên người Phó Ấu Sanh.

Bởi vì một khi loại hình tượng người đẹp sườn xám đến từ một trấn nhỏ Giang Nam của Phó Ấu Sanh đã được định hình rồi, thì cư dân mạng sẽ hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng khác.

*

Tầng cao nhất của lâu đài, bên trong một cánh cửa tráng lệ màu vàng đóng chặt

Tầng cao nhất của lâu đài, bên trong một cánh cửa tráng lệ màu vàng đóng chặt.

Trên chiếc giường công chúa hình tròn to lớn, ngọn đèn dầu thơm sáng le lói phát ra ánh sáng ái muội mê ly, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng mà tao nhã.

Nhưng mà lúc này, loại hương thơm này lại gần như hoàn toàn bị bao trùm bởi hơi thở hoa thạch nam(*).

(*)石楠 – Thạch Nam: Photinia serratifolia là loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng. Loài này được (Desf.) Kalkman miêu tả khoa học đầu tiên năm 1973, được tìm thấy trong các khu rừng hỗn giao của Trung Quốc, Đài Loan, Nhật Bản, Philippines, Indonesia và Ấn Độ. Hoa của nó có mùi giống như t.i.n.h d.ị.c.h nồng nặc. (Theo)

Khi Phó Ấu Sanh tỉnh lại, đã không phân rõ là sáng hay là chiều.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng và khung cửa sổ kính trong suốt sát đất gần như chiếm hết bức tường chưa có kéo rèm, nằm ở trên giường, đều có thể nhìn thấy mặt biển ở nơi xa tựa như tơ lụa màu xanh da trời, sóng nước lóng lánh, tỏa sáng có chút chói mắt.

Phó Ấu Sanh chậm chạp chớp chớp lông mi.

Mắt có hơi đau.

Trong đầu hiện ra hình ảnh đêm qua, từ bồn rửa tay ở phòng tắm đến trên giường lớn, cảm giác cơ thể đều không phải của mình nữa.

Khóc kịch liệt, mắt không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là đỏ rồi.

Vốn cô đã rất buồn ngủ, Ân Mặc còn một bên làm cho cô khóc, một bên sợ cô khóc đến mức mất nước, còn muốn đút nước cho cô.

Đêm qua cô đã trải qua cái gì, chỉ có bản thân rõ ràng nhất.

Sau này sẽ không bao giờ kết hôn nữa!


Kết hôn một lần mà cảm giác mình sắp sụp đổ rồi.

Nhưng hôm qua một chút xíu xiu lơ đãng kia của cô ở hiện trường hôn lễ, để Ân Mặc bắt quả tang, lợi dụng lòng áy náy của cô, không ngừng dụ dỗ lừa gạt cô bày ra các loại tư thế xấu hổ muốn chết.

Không phải biết rằng hôm qua Ân Mặc chưa hề chạm vào di động, cô thật sự hoài nghi, tên chó cún này có phải đã xem qua cuốn tiểu thuyết "Sưu tập tư thế" mà Tần Trăn gửi cho cô hôm qua hay không.

Chiếc chăn lụa trượt từ trên người xuống.

Phó Ấu Sanh vô thức co rúm lại một chút.

Có chút lạnh.

Giây tiếp theo.

Một đôi cánh tay rắn rỏi có lực siết chặt lấy eo thon của cô từ phía sau, lồ ng ngực nóng hổi của người đàn ông áp sát vào lưng cô.

Tiếp xúc da kề da mà không có bất kỳ rào cản nào.

Phó Ấu Sanh trái lại không lạnh nữa, nhưng có chút khô khan.

Người đàn ông không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ trong ngực, thì thầm bên tai cô: "Dậy sớm như vậy?"

"Thể chất của bà Ân tốt hơn trong tưởng tượng của anh."

Giọng nói trầm ấm từ tính kêu đến khàn khàn gợi cảm, trên giường lớn vào sáng sớm, đặc biệt mê hoặc lòng người.

Phó Ấu Sanh nghiêng mắt trừng anh, hai má trắng bóc phồng lên.

Nhưng mà rơi vào mắt Ân Mặc, dưới ánh sáng đầy đủ trong phòng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt gợn sóng long lanh kia của Phó Ấu Sanh, tựa như giận giữ, hoàn toàn không hề có bất kỳ lực sát thương nào, càng giống như mang theo móc câu nhỏ.

Trêu chọc đầu quả tim của anh.

Phó Ấu Sanh không chú ý tới thần sắc biến hóa trong mắt anh, liều lĩnh nhéo sống mũi cao thẳng của anh: "Anh còn không biết xấu hổ nói mà nói, chân em đã nhũn cả rồi, cánh tay không có cảm giác, ngay cả ngón tay cũng không nắm nổi nữa!"

Đôi môi của người phụ nữ đỏ thắm, có lẽ là tối qua bị hôn kịch liệt, khi nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn lơ đáng hơi hơi dẩu lên.

Ân Mặc nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: "Anh xoa xoa cho em."

Nói rồi, những ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay nhỏ nahwns mềm mại trơn trượt, đầu ngón tay thô ráp cọ xát vào làn da mỏng manh trên lòng bàn tay của người phụ nữ, khiến thân thể Phó Ấu Sanh không khỏi càng mềm hơn.

"Ân, Ân Mặc......"

Ân Mặc di chuyển cơ thể, cách cô càng gần hơn một chút.

Phó Ấu Sanh có thể ngửi được hương vị quen thuộc mà dễ chịu trên người anh, ngón chân vô thức cứng lại một chút.

"Đừng......"

"Mới sáng ớm, đừng làm loạn nữa."

Ân Mặc chậm rãi mỉm cười, nhéo bắp chân mà cô gọi là vừa đau vừa tê một chút, tính ám chỉ rất mạnh: "Lượng vận động của bà Ân còn cần phải cải thiện rất nhiều."

"Không sao hết, anh sẽ theo em cùng nhau ―― vận động."

"Ai muốn anh theo chứ ―― ưm." Lời của Phó Ấu Sanh còn chưa nói xong, liền bị môi mỏng phủ tới chặn lại lời nói phía sau.

Dưới lớp áo ngủ chất liệu voan lụa, cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim ổn định của người đàn ông đang dần dần tăng nhanh.

Hệt như động tác trong tay anh.

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh liền bị người đàn oongb bế dậy khỏi giường, hai ba bước đi thẳng về phía cửa sổ sát đất.

Ánh sáng ngoài cửa sổ sáng rực.

Bởi vì đã về chiều, bên ngoài cũng có không ít bạn bè bắt đầu phơi nắng, bơi lội, nô đùa, v.v. trên bãi biển.

Phó Ấu Sanh đang đối mặt với của sổ sát đất, đường nét cơ ngực rắn chắc của người đàn ông dán sau lưng.

Cả người bị anh áp lên mặt kính lạnh lẽo.

Dây áo rất mảnh của chiếc váy ngủ dọc theo bờ vai trắng như tuyết trượt xuống chỗ khuỷu tay, nhan sắc yểu điệu tùy tiện tản ra mị lực của nó.

Đáy mắt Phó Ấu Sanh xẹt qua một tia hoảng sợ.

Nhìn bóng người đi đi lại lại rõ ràng bên ngoài.

Chỉ cần bọn họ vừa ngước đầu, liền có thể nhìn thấy động tác ý l.oạn tì.nh mê của cô cùng Ân Mặc.

"Ân Mặc, anh, điên, rồi sao, sẽ bị nhìn thấy đó!"

Nhịp tim của Phó Ấu Sanh đột nhiên tăng nhanh, căng thẳng đập thình thịch, sắp vọt ra khỏi lồ ng.

ực, quả thực sắp bị dọa bởi hành vi vô nhân đạo của Ân Mặc.

Chẳng lẽ anh đã bi3n thái đến độ muốn chơi diễn đông cung sống gì đó rồi sao!

Cảm nhận được sự căng thẳng của cô.

Ân Mặc trái lại không chút để ý, như thể không hề sợ bị những người bạn đang chơi bên ngoài nhìn thấy chút nào.

Thậm chí còn cắn vành tai cô, thấp giọng dõ dành: "Muốn kêu thì kêu ra đi, bọn họ không nghe thấy."

Không nghe thấy nhưng có thể nhìn thấy đấy.

Phó Ấu Sanh càng căng thẳng bao nhiêu, Ân Mặc càng ung dung bấy nhiêu, tự mình nói tiếp: "Em sẽ rất thích."

"Vui vẻ đến mức thậm chí sẽ rơi lệ."

Ân Mặc chậm rãi dùng đầu ngón tay vuốt v e làn da mỏng ở đuôi mắt Phó Ấu Sanh, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, phát ra tiếng cười vừa trầm thấp vừa gợi cảm.

Hu.

Tên chó cún sao lại có thể đổi trắng thay đen như vậy, cô vui vẻ chỗ nào, rõ ràng là bị anh dọa sợ có được không.

Thân hình mảnh khảnh yếu ớt kiên cường giãy giụa.

"Không được, không thể ở đây."

Nhưng lại bị Ân Mặc giữ chặt lấy cơ thể, giống như một chú hổ con đang hấp hối, bị thợ săn hung dữ khống chế.

Ân Mặc giống như một thợ săn, không nhanh không chậm thưởng thức con mồi.

Động tác từ từ.


Sức bật lại rất mạnh.

Lúc mặc quần áo, Ân Mặc trông có vẻ khá cao thẳng thon dài, vai rộng eo hẹp chân dài, thậm chí có cảm giác hơi gầy.

Trên thực tế.

Cơ bắt trên người không hề ít chút nào.

Nhưng lại không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn kia, mà là kèm thêm một lớp cơ bắp mong mỏng vừa phải, đường cong tuyệt đẹp, đường nét ưu việt, là dáng người lý tưởng nhất của tất cả nam giới.

Lúc này nếu không phải trước mắt bao người, Phó Ấu Sanh còn sẽ có lòng dạ thưởng thức sắc đẹp của người đàn ông nhà mình.

Nhưng mà hiện tại......

Cô vừa mở mắt chính là bạn bè đang chơi bên ngoài.

Bởi vì khẩn trương, cơ thể mảnh mai đã căng cứng đến mức như dây đàn kéo hết cỡ.

Nhưng lại không dám không nhìn bên ngoài.

Sợ có người đột nhiên ngẩng đầu lên, trái tim đập tình thịch không ngừng.

Bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo cơ bắp trên vai Ân Mặc, nhưng không thể nhéo được, tự chọc mình phát khóc, giọng trẻ con vừa mới thức giấc mang theo tiếng khóc nức nở: "Đi lên giường, đi lên giường!"

Cơ bắp vị nhéo của Ân Mặc đột nhiên cứng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Anh giữ lấy chiếc cằm nhỏ tinh xảo của người phụ nữ trước mặt, phủ lên.

Hoàn toàn mặc kệ cửa sổ sát đất quang đãng sáng trưng trước mặt cô.

Bàn tay to nắm chặt lấy eo thon của cô từ phía sau.

Ánh mắt rơi vào biển rộng xanh thẳm bên ngoài.

Vẫn còn nhiều hứng thú, khàn giọng nói: "Đừng nhìn bọn họ, nhìn biển."

"Chẳng phải em thích ngắm biển nhất sao?"

Phó Ấu Sanh hiện tại tràn đầy tâm trí đều là căng thẳng kíc.h thích, nào có lòng dạ ngắm biển gì nữa.

Nhưng Ân Mặc vẫn đang dùng thanh âm từ tính dễ nghe kia miêu tả biển rộng đẹp nhường nào bên tai cô.

Phó Ấu Sanh: "......"

Hận không thể che lỗ tai lại, vốn bầu không khí đã căng thẳng kích động như vậy rồi, anh còn thong dong chậm rãi.

Có thể nhanh lên không hả!

Cô thật sự sắp điên rồi.

Sau đó, Phó Ấu Sanh thậm chí không dám mở mắt, sợ rằng mình vừa mở mắt, sẽ đối mặt với những người bên dưới.

Hai tay nhỏ bé che khuôn mặt nhỏ của mình lại, bịt tai trộm chuông.

Không thể nhìn thấy tôi không thể nhìn thấy tôi không thể nhìn thấy tôi.

Cái miệng đỏ au lặp đi lặp lại.

Xem đến mức Ân Mặc không nhịn được cười thấp ra tiếng.

Rốt cuộc vào giây phút cuối cùng, mới thấp giọng nói bên tai cô: "Bảo bối, đây là kính một chiều."

Thanh âm bên tai khiến đầu óc Phó Ấu Sanh ong ong, đột nhiên bỏ tay xuống.

Tức khắc.

Người đàn ông dùng lòng bàn tay to lớn ấn hai bàn tay nhỏ bé của cô lên mặt kính lạnh giá.

......

......

Những ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông cùng với những ngón tay trắng nõn mềm mại của người phụ nữ chậm rãi di chuyển trên bức tường thủy tinh, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau, nơi các ngón tay giao nhau từ từ thắt chặt lẫn nhau.

......

......

Ba tiếng sau.

Mặt trời sắp lặn.

Ánh chiều tà của mặt trời dọc theo cửa sổ kính sát đất rơi đầy căn phòng.

Lúc này trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, trong phòng khách nhỏ gần cửa sổ sát đất, trên bàn trà đặt bữa sáng, trưa, ừm......tối mà Ân Mặc vừa mới bảo người đưa lên.

Phó Ấu Sanh nhân lúc anh ra ngoài, đã thay một chiếc váy dài đến mắt cá chân mềm mại.

Là kiểu áo tay dài phong cách Bohemian, cô tháo thắt lưng nhỏ ra, thắt một cái nơ bướm trên cổ, nhìn chung cũng che đuợc mấy phần.

Nếu không phải mang theo cái váy này vốn là muốn nghỉ phép, mấy ngày này cô ật sự không ra cửa được!

Cả người đều là dấu hickey vừa nhìn liền khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Ngay cả mắt cá chân của cô cũng không buông tha..

Cái này thì cũng thôi đi.

Đàn ông mà.

Còn là ngày đại hỷ động phòng.

Phó Ấu Sanh cảm thấy mình đều có thể nhịn.

Nhưng ――

Cố tình dọa cô trước ô cửa kính.

"Anh Mặc, anh có phải cún không hả!"


Phó Ấu Sanh ngồi trên sofa, dung mạo xinh đẹp lạnh lùng nhìn anh, khoanh hai tay, vẻ mặt rất nguy hiểm.

Ân Mặc đích thân múc một bát canh gà ác táo đỏ bồi bổ cơ thể cho cô.

Canh gà trong suốt thấy đáy hoàn toàn không ngấy, hương vị thanh ngọt xộc thẳng vào mũi.

Phó Ấu Sanh đã đói suốt một ngày một đêm, bụng đã sớm kêu ùng ục.

Bây giờ chỉ là ráng chống đỡ để xử lý Ân Mặc.

Ân Mặc đưa canh cho cô, ngoan ngoãn nhận sai: "Là ai sai rồi, phạt anh hầu hạ bà Ân dùng bữa."

Bậc thang đã đưa rồi.

Nhưng Phó Ấu Sanh thực sự không muốn xuống.

Bởi vì cô nghe ra thái độ nhận sai của Ân Mặc, chính là một chút cũng không thành thật.

Lần sau tuyệt đối vẫn sẽ còn tái phạm.

Tay Phó Ấu Sanh nhanh hơn đầu óc.

Trước tiên nhận lấy bát canh trong tay anh: "Em tự uống."

Trong đầu đã đang suy nghĩ làm sao để xử lý tên chó cún rồi.

Trước đó vợ của Thương Tông đã gửi cho cô một hai ba kế làm thế nào để huấn luyện ông xã.

Vốn dĩ Phó Ấu Sanh cảm thấy Ân Mặc vẫn coi như nghe lời, không cần phải xem những thứ đó, bây giờ xem ra, là cô ngây thơ rồi.

Đàn ông cún lên, không xử lý là không được.

Há chẳng phải muốn lên trời rồi sao.

Phó Ấu Sanh vừa uống canh, vừa nâng hàng mi dài ướt sương lên, nhàn nhạt liếc anh một cái.

Ân Mặc nở một nụ cười lịch thiệp đẹp mắt với cô.

Sau đó đích thân chia thức ăn cho cô.

Gỡ hết xương ra khỏi thịt cá, tôm lột s@ch vỏ, xử lý sạch sẽ rồi mới đẩy chiếc bát nhỏ đầy thịt đến trước mặt Phó Ấu Sanh.

Phục vụ vô cùng đến nơi đến chốn.

Ở trong mắt Phó Ấu Sanh, vừa nhìn đã cảm thấy anh là chột dạ.

Hừ.

Nhưng cô không có dễ dỗ vậy đâu.

Phó Ấu Sanh lấy di động ra như không có chuyện gì, lúc này giao diện Weibo đã đỏ thành một mảnh.

Ngoài những nhân viên công tác và bạn bè từng hợp tác trong giới của cô chúc mừng ra, còn có chính là Tần Trăn cứ cách nửa giờ lại gửi một tin nhắn hỏi cô đã dậy hay chưa.

Tần Trăn: [Vẫn chưa tỉnh?]

[10 giờ sáng rồi còn chưa tỉnh?]

[Trời má, Ân tổng thật cừ]

[:) hiểu rõ rồi, chỉ có thể nói một câu Ân tổng trâu bò]

[Được, bây giờ không phải Ân tổng trâu bò nữa, mà là cậu cũng rất trâu bò, quả nhiên châm ngôn nói không sai, chỉ có trâu mệt chết, không có ruộng cày hư, người xưa quả thật không lừa mình.]

[15 tiếng rồi!]

[Cậu và Ân tổng vẫn còn sống chứ?]

[17 tiếng]

[Cho dù các cậu thực hành tất cả các tư thế trong tiểu thuyết một lượt, cũng không đến nỗi thực hành tận 18 tiếng chứ?]

Phó Ấu Sanh vuốt thoại của Tần Trăn từ trên xuống dưới.

Đôi môi đỏ mọng hơi co rút, cái đồ bị đụng đầu này, không biết kiểu đàn ông nào mới có thể khống chế được.

Ân Mặc thấy Phó Ấu Sanh cơm cũng không ăn, cứ nhìn chằm chằm di động thì vẻ mặt cạn lời.

Vô thức liếc nhìn một cái.

"Xem gì thế?"

"Tiểu thuyết gì cơ?"

Ân Mặc vừa vặn nhìn thấy một câu cuối cùng.

Phó Ấu Sanh nhanh mắt lẹ tay ấn tắt di động: "Sao anh có thể xem cuộc trò chuyện riêng tư của các thiếu nữ!"

Ân Mặc cười như không cười nhìn cô: "Là ai nói giữ vợ chồng không có bí mật."

Phó Ấu Sanh có lý chẳng sợ: "Là anh đơn phương không thể có bí mật giấu giếm em."

"Nhưng mà thiếu nữ có thể có bí mật của các thiếu nữ!"

Tiêu chuẩn kép rõ rành rành.

Mà còn không cho Ân Mặc cơ hội kháng cáo.

"Ân Mặc, bây giờ anh vẫn chưa được vô tội phóng thích, còn là phạm nhân, sao anh lại nói chuyện với thẩm phán thế?" Phó Ấu Sanh ngạo kiều hất hất cằm nhỏ, "Còn không múc thêm một bát canh cho em."

Ân Mặc bị tức cười bởi cô rồi.

Ánh mắt rơi vào một mảng nhỏ phần cổ bởi vì cô ngẩng đầu mà dải lụa quấn thành vòng cổ lộ ra, dấu vết loang lổ.

Chậm rãi bình tĩnh nghe lời múc canh xới cơm cho cô.

"Thẩm phán đại nhân, mời dùng."

Phó Ấu Sanh: "Thế còn tạm được."

"Tạm thời tha thứ cho anh lần này, không có lần sau!"

Ân Mặc mỉm cười thay vì đáp lời.

"Bà Ân, đây là tình thú vợ chồng, sao có thể không có lần sau?"

"Tình thú vợ chồng cái gì, anh suýt dọa chết bà xã anh rồi."

"Lẽ nào anh muốn dọa chết em, rồi lại đổi một bà xã mới?"

Phó Ấu Sanh híp híp mắt đào hoa, nhàn nhạt nhìn anh.

Phàm là Ân Mặc dám nói ra một chữ "phải", danh phận ông xã của Phó Ấu Sanh cô đây coi như chấm dứt.

Ân Mặc không nhanh không chậm: "Không đổi."

"Bà xã chỉ có thể là em."

Thế thì còn tạm được.

Phó Ấu Sanh được dỗ xong rồi.

Sau đó lại mở di động, cô còn chưa đọc file tư liệu mà vợ của Thương Tông gửi cho cô.


"Không được xem lén."

"......"

Ân Mặc lùi lại một bước, "Yên tâm, trò chuyện riêng tư của tiên nữ, anh không xem."

Đặc biệt là ―― nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia của Phó Ấu Sanh, là phấn nền cũng không che được dáng vẻ được tưới tắm đầy đủ.

Ân Mặc rất vui vẻ.

Đàn ông nói chung vào thời điểm này đều tương đối dễ nói chuyện.

Chuyện anh muốn biết, sớm muộn sẽ biết.

Cho nên.

Ân Mặc không chút để ý lấy di động của mình ra, bảo Tiêu Trầm Nguyên đi hỏi Tần Trăn, gần đây đang đọc tiểu thuyết gì.

Khi Tiêu Trầm Nguyên nhận được tin nhắn này.

Suýt nữa sặc rượu trong miệng vào trong khí quản.

Ân Mặc từ khi nào có hứng thú với tiểu thuyết rồi.

Không đúng......

Tiêu Trầm Nguyên tràm tư hai giây, phản ứng lại, Ân Mặc cho dù là muốn đọc tiểu thuyết cũng không thể đi hỏi Tần Trăn chứ, chắc chắn là có liên quan đến bà Ân.

Đã nhận nhiệm vụ.

Tiêu Trầm Nguyên cầm theo một ly rượu, đi về phía Tần Trăn đang mặc bikini, không mảy may quan tâm đ ến ánh mắt của đám đàn ông xung quanh.

Cô thật sự rất giống đến nghỉ phép.

Nằm thoải mái dễ chịu trên ghế bãi biển, lưng hướng về phía ánh mặt trời, tùy ý duỗi dáng người hoàn mỹ.

Ngay cả Tiêu Trầm Nguyên đã quen thấy cảnh đời, ánh mắt cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Tần tiểu thư, chào cô, muốn uống ly rượu không?"

Tần Trăn đang cân nhắc có nên tiếp tục giục Phó Ấu Sanh một chút hay không.

Cô thì đang đắm chìm trong sắc đẹp của ông xã đẹp trai, nhưng mình rất nhàm chán nha.

Những cô gái nhỏ ở đây đều là một số thiên kim danh viện linh tinh, không thú vị chút nào cả.

Về phần nam, không quen biết ai hết, cũng không định tiếp xúc với những cậu ấm này.

Lúc này thấy Tiêu Trầm Nguyên đưa đến cửa.

Mặc dù cũng là một cậu ấm.

Nhưng tốt xấu gì cũng coi như giá trị nhan sắc tương đối cao, Tần Trăn cười cười với anh ta: "Tôi nhớ anh, anh là một trong những phù rể."

"Rất vinh hạnh có thể được tiểu thư xinh đẹp như Tần tiểu thư đây ghi nhớ." Tiêu Trầm Nguyên rất có phong độ ga lăng.

Tần Trăn ngồi dậy, nhận lấy ly champangne mà anh ta đưa qua.

Nhấp nhẹ một ngụm.

Sau đó bắt đầu trò chuyện với anh ta.

Tần Trăn rất giỏi dẫn dắt chủ đề, suýt nữa đã đưa Tiêu Trầm Nguyên vào hố.

Tiêu tổng tung hoành thương trường không có đối thủ, không ngờ có một ngày, suýt nữa bị một người phụ nữ dắt mũi.

May mà anh lập tức nhớ ra nhiệm vụ của mình.

Tùy tiện hỏi một câu: "Bình thường Tần tiểu thư có sở thích gì không?"

"Cô gái trẻ xinh đẹp giống như các cô, chắc là đều thích đọc tiểu thuyết nhỉ."

"Tôi có một cô em họ, ngày nào cũng ở nhà ôm tiểu thuyết đọc thâu đêm."

"Có cô em họ" ― Triệu Thanh Âm: Nồi này em không muốn vác.

Tần Trăn vừa chuẩn bị nói mình không thích đọc tiểu thuyết.

Bỗng nhiên khóe mắt liếc nhìn thấy một đôi bích nhân cách đó không xa đang từ từ đi tới.

Nam điển trai, nữ đẹp gái.

Dưới ánh hoàng hôn, vô cùng xứng đôi mê người.

Trái tim nhỏ giống như bị chọc một cái, ôm mặt cười kiểu bà cô(*): "Tôi thích nhất là đọc tiểu thuyết đồng nhân của hai người bọn họ."

(*)Nguyên văn là 姨母笑 – Tiếng cười của bà cô: một từ mạng thông dụng, thường được dùng để miêu tả nụ cười rất hài lòng, ưa thích, nuông chiều, yêu thương mà các cô gái trẻ thể hiện khi họ nhìn thấy người hoặc vật mà họ yêu thích. Cách sử dụng thường thấy là khi họ nhìn thấy nam thần tượng. Từ này bắt nguồn từ giới fan Hàn Quốc. (hình minh họa bên dưới)

(hình minh họa bên dưới)

"Thật sự quá đẹp rồi đó."

Tiêu Trầm Nguyên suýt nữa tưởng mình đã nghe nhầm: "Tiểu thuyết gì cơ?"

Tàn Trăn vốn nhìn cảnh tượng mà mơ mộng, cô ấy thân là một fan CP, trong đầu đã tự động hiện ra hình ảnh có phần không thể viết.

Đột nhiên giọng nói trầm thấp gợi cảm nghi hoặc của người đàn ông truyền đến bên tai.

Phản ứng lại ngay lập tức.

Tròng mắt của Tần Trăn xoay chuyển một chút: "Hả, tiểu thuyết gì cơ, Tiêu tổng anh nghe nhầm rồi."

"Tôi đi tìm cô dâu chơi trước đây."

"Bái bai."

Tiêu Trầm Nguyên giơ giơ tay lên: "Ấy......"

Nhưng mà người phụ nữ mặc bikini chấm bi màu xanh lam nhạt đã nhanh chóng nhặt chiếc áo dài chống nắng bên cạnh quấn quanh người, đi thẳng rời khỏi.

Tần Trăng mặc dù không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà ở tước mặt chồng của bạn thân vẫn rất biết nhìn ý.

Dĩ nhiên sẽ không mặc bikini gì đó lắc lư dưới mí mắt người ta.

Cho dù Ân tổng không coi trọng cô, cô cũng phải tự giác chứ.

Có điều......

Dù gì cũng là đi nghỉ ở bãi biển, ăn mặc mát mẻ hơn chút chẳng phải rất bình thường sao?

Cho nên ngay khi cô ấy nhìn thấy Phó Ấu Sanh mặc váy dài tay áo dài, khóe môi co rút một chút: "Mình cảm thấy cậu cho dù bảo thủ, thì ít nhất cũng nên mặc váy hai dây chứ, bây giờ mặc thành thế này ở bờ biển, quả thực là xúc phạm biển rộng!"

Phó Ấu Sanh bây giờ không hề cảm thấy ngượng chút nào.

Chậm rãi ngẩng đầu lên cho cô ấy xem: "Cậu cảm thấy mình có thể mặc hai dây à?"

"Mình sợ bị hiểu lầm có người bạo lực gia đình."

Ân Mặc nắm lấy ngón tay thon thon của người phụ nữ bên cạnh, môi mỏng mỉm cười, cúi đầu vuốt mượt lại mái tóc bị gió thổi loạn của cô, rồi mới không nhanh không chậm nói: "Bọn họ sẽ chỉ cảm thấn vợ chồng chúng ta ―― ân ái."

Có lẽ là không ngờ da mặt anh có thể dày đến loại trình độ này.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Phó Ấu Sanh nhuốm đầy kinh ngạc: "......"

Sến quá mức sến quá thể.