Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 59: Tốt nhất của năm




Edit: Mây

Đính ước từ bé?

Đôi môi Phó Ấu Sanh khẽ mím lại.

So với dáng vẻ vừa rồi còn để ý nhéo Ân Mặc, sau khi nghe được lời này, cô trực tiếp buông lỏng tay ra.

Ngay sau đó.

Tay còn chưa kịp buông ra, đã bị Ân Mặc nắm lấy ngược lại.

Hồn nhiên không thèm để ý đến vẻ mặt đáng thương của Nhan Thuần Thuần kia.

Mi tâm nhíu chặt lại, giọng điệu lạnh lùng hờ hững: “Ông nội chưa bao giờ đề cập đến chuyện đính ước từ bé gì với cháu, hiện tại cháu cũng đã kết hôn, xin chú Nhan sau này chớ có nhắc lại.”

Nói người nhắc đến chịu đính ước từ bé của bọn hò chính là bố của Nhan Thuần Thuần.

Bố Nhan bị một tiểu bối trách cứ không hề nể nang, biểu cảm trên mặt hơi mất không chế.

Nhưng nghĩ đến thân phận lúc này của Ân Mặc, đương nhiên không dám bày ra khí phách của trưởng bối ở trước mặt anh.

Đều là cáo già, bố Nhan lập tức chuyển đề tài: “Cháu trai nói rất đúng, chú chỉ đang nói giỡn thôi.”

“Vị này chính là cháu dâu đúng không, cùng rất xứng đôi với cháu trai.”

Ân lão phu nhân cũng cảm thấy gia đình này không biết cách nói chuyện.

Ở nước ngoài nhiều năm như thế, ngay cả lễ phép cơ bản cũng không có.

Thật học mỗ quốc người nước ngoài kia bộ một cây ruột thông rốt cuộc ba hoa chích choè bản lĩnh.

Dám làm trò trước mặt cháu dâu, nhắc đến cái gì mà đính hôn từ bé.

Không nói đến chuyện này thì thôi đi, cho dù có ý định kia, thì cũng là chuyện của trước đây.

Biết rõ vợ của Ân Mặc đang đứng trước mặt, còn nói hươu nói vượn.

Ân lão phu nhân chống gậy, nhìn Nhan Thuần Thuần dùng cái loại ánh mắt như bị đàn ông phụ lòng nhìn cháu trai nhà mình, cảm thấy có hơi chướng mắt.

Nói thẳng: “A Mặc, hôm nay không phải muốn cùng Sanh Sanh về nhà mẹ đẻ sao, đừng để bị trễ, nhanh đi đi, trong nhà không cần hai đứa.”

Ân phu nhân cũng tiến lên nắm tay Phó Ấu Sanh, đưa bọn họ ra cửa: “Mẹ đã sớm chuẩn bị xong quà cáp cho thông gia, ở chỗ Ân Mặc đó, hai đứa đừng quên.”

“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”

Ân Mặc đi theo phía sau mẹ ruột và phu nhân nhà mình, khi đi ngang qua một nhà Nhan gia kia, ngay cả một cái liếc mắt cũng không đảo qua.

Nhan Thuần Thuần cắn môi: “Anh Mặc……”

Cuối cùng.

Bước chân Ân Mặc dừng lại một chút.

Sau đó bỗng nhiên nhìn về phía cô ta.

Dưới ánh mắt mong chờ của Nhan Thuần Thuần.

Người đàn ông mở miệng, ở trước mặt mọi người, bình tĩnh và chậm rãi phun ra một câu: “Nhan tiểu thư, chúng ta thật sự không thân, làm phiền cô sau này xin hãy gọi tên của tôi.”

Sau đó nhìn về phía các trưởng bối khác gật đầu chào: “Xin lỗi không tiếp mọi người được.”

Nhan Thuần Thuần muốn đuổi theo giải thích, lại bị bố Nhan giữ chặt: “Thuần Thuần, đừng làm loạn.”

Ân lão phu nhân ngồi ở chủ vị thu hết tất cả vào trong mắt, nghiêng đầu cùng con trai nhà mình nhỏ giọng nói: “Đứa con trai này của con rất giống con trên phương diện này, mong muốn được sống ở trước mặt vợ rất mạnh.”

Ân Lâm luôn cảm thấy lời này của mẹ rất ý vị thâm trường.

Mong muốn được sống càng mạnh mẽ hơn: “Mẹ, mong muốn được sống của con càng mạnh hơn của mẹ nữa.”

Ân lão phu nhân kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì con thật đúng có một đứa con trai ngoan có vợ quên mất mẹ.”

Ân Lâm: “……”

Ngay sau đó lão lại nói chuyện phiếm với mấy chị em thân thiết, không để ý đến đứa con trai này nữa.

Bên này.

Phó Ấu Sanh và Ân phu nhân cùng nhau đi ở phía trước.

Ân phu nhân chủ động giải thích với Phó Ấu Sanh: “Gia đình kia trước đây có giao tình với thế hệ trước của ông cụ, sau đó ông cụ qua đời, nhà bọn họ dọn ra nước ngoài thì cũng không còn qua lại gì nữa, chỉ là mấy năm nay về nước định cư, lại thành hàng xóm cũ.”

“Con gái Nhan gia và Ân Mặc không có quan hệ gì, cho dù có đính ước từ bé cũng không thể chọn Nhan gia, khi còn bé con bé đó đã không đáng yêu rồi.”

Câu cuối cùng này, là Ân phu nhân nhỏ giọng ở bên tai Phó Ấu Sanh.

Vốn dĩ Phó Ấu Sanh bởi vì câu đính ước từ bé này, trong lòng còn có một chút khúc mắc.

Sau khi nghe thấy lời bà nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rốt cuộc cũng không còn căng thẳng: “Mẹ, cảm ơn người.”

Cô hiểu rằng đây là mẹ chồng đang dỗ dành cô.

Ân phu nhân thấy tâm trạng của cô đã tốt hơn, lúc này mới cười nói: “Mẹ cũng không nói bậy, lần này con về nhà nhớ nhớ mang theo một vài tấm ảnh khi còn bé của con về đây, mẹ muốn dán lên trên tường trong phòng các con.”

“Về sau chờ đến khi con mang thai dọn về nhà cũ ở, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ảnh chụp khi còn nhỏ của con và Ân Mặc, bảo bối chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp hơn cả hai đứa!”

Đúng là mẹ chồng.

Ba câu nói không thể tách rời chuyện mang thai.

May mắn Ân Mặc rất nhanh đã đi đến đây giải cứu cô.

“Mẹ, mẹ đi về trước đi.”

Ân phu nhân chậc một tiếng: “Đúng là con trai có vợ là lập tức quên người mẹ già này.”

Ân Mặc khẽ mỉm cười: “Cảm ơn mẹ đã khen ngợi.”

Không thể không nói, có đôi khi đôi mẹ chồng nàng dâu Ân lão phu nhân và Ân phu nhân này, thật sự vô cùng ăn ý.

Đặc biệt là trên phương diện trêu chọc con trai, quả thật không khác nhau là bao.

Bọn họ không có dẫn theo tài xế.

Ân Mặc lái xe.

Anh mở cửa xe ghế phụ trước.

Nhưng mà Phó Ấu Sanh không nhìn thấy, tự mình mở cửa xe phía sau ra.

Trực tiếp xem anh như tài xế, ngồi vào ghế sau.

Ân Mặc bất đắc dĩ đi đến cửa sau, mở cửa xe ra, bế người đang ngồi ở ghế sau lên trước ghế phụ, thuận tiện thắt dây an toàn, lại khóa cửa xe ghế phụ.

Một loạt động tác được làm rất nhanh.

Phó Ấu Sanh chỉ có thể mở to mắt trừng anh.

Ân Mặc thuận lợi lái xe chạy ra khỏi cửa chính nhà cũ.

Chạy thẳng đến Phó gia.

Phó Ấu Sanh thấy anh không nói tiếng nào, trông bộ dạng cũng không có ý định giải thích.

Khẽ nhíu mày: “Anh không có lời nào muốn nói với em sao?”

Không có lời nào muốn nói thì cứ một hai phải đưa cô lên ghế phụ làm gì!

Ân Mặc chờ đến khi có đèn đỏ, mới quay sang nhìn cô: “Không phải mẹ đã giải thích với em rồi sao.”

Phó Ấu Sanh vòng hai tay lại, lạnh lùng liếc anh một cái, cố ý nói: “Mẹ nói khi còn nhỏ hai người rất thích chơi cùng nhau, cho nên ông nội anh mới có thể nói đùa là cho hai người đính ước từ bé.”

“Ồ?”

Ân Mặc nghĩ lại, bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng, “Giống như khi còn nhỏ em và Thẩm Hành Chi chơi cùng nhau à?”

“Nhưng bọn em cũng không đính ước từ bé gì đó.” Phó Ấu Sanh mờ mịt nhìn anh, “Không ngờ Ân tổng còn theo sát trào lưu, đính ước từ bé, giỏi quá nhỉ.”

Ân Mặc biết rõ là cố cố ý chọc giận mình.

“Vậy như thế nào em mới có thể tin tưởng anh và cô ta không có quan hệ gì?”

Phó Ấu Sanh suy nghĩ: “Đều lớn lên cùng nhau từ nhỏ, còn có thể có quan hệ đơn thuần gì chứ?”

“Không phải anh nói đó sao, nam nữ lớn lên cùng nhau từ nhỏ thì chắc chắn sẽ không đơn thuần.”

Lời này vẫn là lời lần trước Ân Mặc nhìn thấy cô và Thẩm Hành Chu gọi điện thoại nên nói vậy.

Bảo cô về sau cách xa Thẩm Hành Chu một chút.

Ân Mặc có loại cảm giác như tự mình vác đá đập vào chân.

Nhưng Ân tổng sao lại dễ dàng nhận thua như vậy được.

“Bà Ân, em không thể nghe lời chỉ nghe một nửa, ý của anh nói là, hai bên có một người có mục đích không đơn thuần.”

“Hiện tại rất rõ ràng, Thẩm Hành Chu đối với em không đơn thuần, mà Nhan Thuần Thuần đối anh cũng không đơn thuần.”

Ân Mặc khẽ mỉm cười: “Cho nên, bà Ân, về sau chúng ta đều cách xa bọn họ một chút.”

Điểm logic đầy đủ.

Phó Ấu Sanh khuôn mặt nhỏ thượng biểu tình cương một cái chớp mắt, tức giận trừng hắn một cái.

Tính toán thật hay.

Đúng lúc đèn đỏ bật sáng.

Ân Mặc nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên nói một câu: “Hai người bọn họ là người không đơn thuần, nhưng thật ra rất xứng đôi.”

Phó Ấu Sanh thiếu chút nữa bị Ân Mặc đột nhiên ghép CP làm cho kinh sợ.

“Anh đừng có làm bậy!”

Ở trong lòng Phó Ấu Sanh, vợ tương lai của Thẩm Hành Chu, nhất định là phải là một cô gái vừa hoạt bát vừa xinh đẹp, đơn thuần tốt đẹp, mới xứng đôi với Thẩm Hành Chu giống như gió trong trẳng ở trong lòng cô.

Còn về phần Nhan Thuần Thuần.

Trò cười hay nhất của năm: Bọn họ xứng đôi.

Ân Mặc thật là cái gì cũng dám nói!

……

Ân Mặc muốn làm loạn, Phó Ấu Sanh hoàn toàn không thể khống chế được.

Bởi vì chuyện anh muốn, căn bản sẽ không lặng lẽ làm, mà là muốn làm đến mức kinh thiên động địa.

10 giờ sáng.

Bọn họ đúng giờ đến trước cửa Phó gia.

Thẩm Hành Chu mặc một chiếc áo khoác màu nâu đứng  chờ ở cửa, tuấn tú nho nhã, chỉ cần đứng ở chỗ đó, giống như là phong cảnh khiến cho người ta phải dừng chân ngắm nhìn.

Chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường.

Phó Ấu Sanh bước từ trên xe xuống, đi thẳng đến chỗ Thẩm Hành Chu.

Ân Mặc nhìn bọn họ liếc mắt một cái, ngược lại cũng không ngăn cản, chỉ lấy quà cáp đã chuẩn bị trong xe ra.

Mùng một tết, đến nhà bố mẹ vợ, bất luận quan hệ có như thế nào, bọn họ đi tay không đến là không đúng.

Tuy rằng Phó gia nhìn từ bên ngoài là hình thức của một căn tứ hợp viện rất khiêm tốn.

Nhưng là chỉ cần đi vào, mọi người tự nhiên sẽ hiểu được.

Bên trong bất luận có thiết kế hay là trang hoàng, đều tuyệt đối xuất phát từ bàn tay của các bậc thầy.

Thậm chí ngay cả vị trí đặt chậu hoa cũng gây chú ý.

Thẩm Hành Chu nhìn hay tay xách đầy đồ đạc của Ân Mặc, lần đầu tiên không thể hiện phong độ, chỉ nói chuyện phiếm với Phó Ấu Sanh, không nhắc tới chuyện đi giúp anh.

Anh ta đã đến Phó gia từ trước đây.

Đương nhiên rất quen thuộc.

Dọc đường đi, ngay cả người giúp việc của Phó gia cũng đều quen biết Thẩm Hành Chu.

Ánh mắt của Ân Mặc càng thêm thâm trầm.

Từ nhỏ đến lớn mấy năm thanh xuân đó, anh thật sự không thể so được với Thẩm Hành Chu.

Nhưng mà.

Phó Ấu Sanh vĩnh viễn chỉ có thể là bà Ân của anh.

Ai cũng không thể tơ tưởng đến.

Buổi sáng dưới ánh sáng dịu dàng, đôi môi mỏng của Ân Mặc khẽ mím lại tạo thành một đường cong rất nhạt, như là từng cơn ớn lạnh.

Mà ánh mắt của những người giúp việc khi đi ngang qua đều dừng ở trên người Ân Mặc.

Đối tượng của đại tiểu thư thật sự quá đẹp, chỉ là người giống như có chút lạnh như băng, có thể chăm sóc tốt đại tiểu thư nhà bọn họ sao?

Rất nhanh.

Tin tức mấy người Phó Ấu Sanh đã truyền đến bên trong Phó gia.

Phó gia cũng giống như Ân gia vậy.

Đặc biệt là có ông cụ Phó trở về, cho nên hôm nay họ hàng đến chúc tết, cháu chắt chờ đợi nối liền không dứt.

May mà ông cụ thích yên tĩnh, người đến chúc tết người trên cơ bản đều là thăm hỏi xong rồi đi ngay.

Khi mấy người Phó Ấu Sanh đến, ngoại trừ người nhà họ ra, không còn người nào khác.

Nhìn hai bên tóc mai của ông cụ ngồi ở vị trí chủ vị đã bạc trắng, con ngươi của Phó Ấu Sanh hơi co rúm lại.

Trong trí nhớ của cô tóc của ông nội là tóc đen chiếm đa số, mà hiện tại đã trắng hoàn toàn.

Bà nội qua đời, giống như thể đã lấy đi hết tất cả tinh thần của ông nội.

“Ông nội……”

Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Sanh Sanh, cháu ngoan, lại đây.”

Ông nội Phó đã hơn bảy mươi tuổi, thân thể không bằng trước kia, nhưng vẫn duy trì sự nho nhã và ôn hòa như khi còn trẻ.

So với vẻ uy nghiêm của người khác, ông rất thương cháu gái của mình.

Phó Ân Thầm rất giống ông cụ Phó, đáng tiếc con gái không nghe lời, luôn có thể đánh vỡ sự ôn hòa của ông.

Phó Ấu Sanh kéo tay Ân Mặc, cùng nhau đi đến.

Mặc kệ sắc mặt của các trưởng bối ngồi hai bên thay đổi như thế nào.

Lúc trước đuổi cô ra khỏi Phó gia, chính là các trưởng bối này ở giữa quạt gió thêm củi.

Phó Ấu Sanh không hề có chút lòng tôn kính nào dành cho bọn họ.

Đồ đạc Ân Mặc trong tay đồ vật đã được người giúp việc nhận lấy.

Lúc này chỉ nắm tay Phó Ấu Sanh, vẻ mặt dịu dàng, văn nhã tao nhã: “Ông nội, chúc mừng năm mới, cháu là Ân Mặc, chồng của Sanh Sanh.”

Nghe được lời Ân Mặc nói, ánh mắt của Phó Ấu Sanh vẫn nhìn ông nội.
Trên khuôn mặt già nua của ông cụ Phó lộ ra vài phần hài lòng, ôn hòa đánh giá anh, gật đầu: “Không tồi, là người tốt.”

“Vẫn là ánh mắt của Sanh Sanh nhà chúng ta tốt.”

Khi nói lời này, ông Phó ý vị thâm trường liếc mắt nhìn những người khác trong Phó gia đứng ngồi không yên.

Dám thừa dịp ông không ở nhà, đuổi cháu gái mà ông nuông chiều nhất ra khỏi nhà.

Những người khác thì thôi đi, dù sao thì một đám người đều có tư tâm, Phó Ân Thầm cũng mù mờ nghe theo.

Bị ông cụ nhìn lướt qua, Phó Ân Thầm lạnh cả sống lưng, nghĩ đến đêm giao thừa tối hôm qua, bị ông cụ phạt quỳ ở từ đường, phạt viết gia huấn, bây giờ đầu gối vẫn còn cảm thấy đau.

Mấy chục năm rồi, ông chưa từng quỳ từ đường, bị phạt viết gia huấn, thế mà bây giờ ngược lại được cảm thụ một lần.

Ông cụ đứng ở sau lưng ông nói: “Lúc trước khi Sanh Sanh còn nhỏ, vợ chồng hai người giáo dục tôi cũng không nhúng tay vào, Sanh Sanh bất luận là trên phương diện nào, đều có thể học tập rất tốt, nhưng con bé lại cố gắng phản kháng chẳng con lẽ không hiểu sao, may mà Sanh Sanh kiên trì, có quyết đoán, bất luận là ở ngành nghề nào cũng đều ưu tú, không hổ là cháu gái của ta.”

“Phó Ân Thầm, con còn không bằng con bé.”

Từ nhỏ, Phó Ân Thầm chính là được khen ngợi lớn lên, sắp già rồi, thế mà lại bị chính bố mình quở trách như thế.

Trong bóng đêm, ông quỳ suốt một đêm.

Nghe pháo hoa bên ngoài của vạn nhà, lại như một đòn cảnh tỉnh.

Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy hôm nay trong nhà có hơi kỳ quái.

Cô dẫn theo Ân Mặc đến cửa, thế mà không có ai gọi Ân Mặc là con của thương nhân không xứng với Phó gia thanh cao bọn họ.

Uy lực của ông nội lớn như vậy sao?

Ngay khi cô theo bản năng nắm chặt tay Ân Mặc, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên, ông cụ nói một câu, đánh vỡ sự bình yên bị cưỡng ép ở Phó gia, tạo ra sóng gió ngập trời.

Ông cụ Phó: “Thừa dịp hôm nay tất cả đều người chúng ta đều ở đây, vừa vặn ta nói rõ ràng nói cho các người biết.”

“Cháu gái duy nhất của ta Phó Ấu Sanh, chính là người thừa kế của Phó gia.”

“Lão gia tử không thể được!”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Ông nội: Tất cả các kho báu của Phó gia là cho cháu gái ngoan của tôi, những người khác đừng hòng tơ tưởng đến!