Edit: Mây
Tới gần tối, đèn trong phòng khách được bật lên sáng trưng.
Lão phu nhân thích vui vẻ và náo nhiệt, còn bảo con trai Ân Lâm treo mấy cái đèn lồ ng nhỏ màu đỏ rực.
Nhà cũ được trang hoàng theo phong cách xa hoa kiểu Mỹ yêu thích của Ân phu nhân, nhưng sau khi lão phu nhân đến đây sống, đã có thêm rất nhiều những yếu tố kiểu Trung Quốc.
Nhưng lại không cảm nhận được ranh giới rõ ràng không phù hợp gì, ngược lại có loại mix & match rấu ấm áp và quyến rũ.
Trong ánh sáng thoải mái, Phó Ấu Sanh ngửa đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở bên cạnh sô pha, nắm tay cô.
Thật khó hiểu, nhưng cô có thể cảm nhận được những cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt của người đàn ông.
Rõ ràng là trong phòng còn có những người nhà khác nữa.
Nhưng Phó Ấu Sanh lại nhìn thấy trong con ngươi của Ân Mặc chỉ có thể phản chiếu ra một mình bóng dáng của cô.
Giống như trong mắt và trong trái tim của anh chỉ có một mình cô vậy.
Theo bản năng sinh ra ảo giác như vậy.
Cánh môi đỏ hồng giật giật, thậm chí còn đắm chìm vào trong ánh mắt của anh, muốn đồng ý hết bất kỳ yêu cầu nào của anh.
May mắn thay.
Ân phu nhân tự mình bưng dĩa đựng trái cây đi tới, cắt ngang ánh mắt của bọn họ: “Gấp gáp cái gì, chờ đến hôn lễ rồi lại công khai, chẳng phải là càng thú vị hơn sao.”
Phó Ấu Sanh cũng là không nghĩ tới mẹ chồng thế mà lại thú vị như vậy.
Cũng là hôm nay Ân phu nhân mới biết được những người trên Weibo thượng bình luận về con dâu và con trai nhà mình như thế nào.
Không ngờ được con trai thế mà lại bị biến thành tiểu bạch kiểm, bà xem càng say sưa.
Hiện tại nghe thấy con trai đang tủi thân đòi danh phận với con dâu, không thèm quan tâm đ ến chuyện con trai đang ở đây, Ân phu nhân ngay cả một chút cảm giác áy náy vì đã bỏ đá xuống giếng cũng không có.
Dù sao thì, đối với bà mà nói, chỉ cần có con dâu, về sau có thể sinh cháu trai cháu gái là được, còn về phần danh phận của con trai, không quan trọng.
Cũng không phải là danh phận của cháu trai.
“Mẹ…” Ân Mặc nhìn về phía mẫu thân đại nhân.
Bất đắc dĩ gọi một tiếng.
“A ui, Ân tổng còn biết mình có mẹ nữa đấy.” Ân phu nhân ngồi xuống trước mặt Phó Ấu Sanh, tự mình đưa cho cô một quả dâu tây trắng đã được rửa sạch sẽ, “Sanh Sanh ăn chút trái cây đi.”
“Chờ năm sau có thời gian mẹ dẫn con đi kiểm tra chuẩn bị mang thai, sau hôn lễ chuẩn bị mang thai là vừa vặn.”
Phó Ấu Sanh vừa nghe lời này, cảm thấy quả dâu tây mẹ chồng đưa vô cùng nặng nề.
Thiếu chút nữa không cầm nổi.
Nhìn về phía Ân Mặc giống như đang cầu cứu.
Lúc này mới nghĩ đến anh.
Ân Mặc vẫn giải cứu cô: “Mẹ, để hôn lễ của chúng con qua một năm nữa đi.”
“Sang năm cũng không rảnh.”
Biểu cảm sung sướng trên mặt Ân phu nhân lập tức cứng đờ.
Lạnh lùng nhìn Ân Mặc: “Con muốn mẹ tức chết hả?”
Ân Mặc: “Không có.”
Ân phu nhân: “Con có còn muốn danh phận nữa không?”
“……”
“Mốn.”
Làm sao lại không muốn được chứ.
Nghe được câu trả lời của Ân Mặc, Ân phu nhân trực tiếp tổng kết, “Con muốn danh phận, còn muốn qua một năm nữa mới tổ chức hôn lễ?”
Ân Mặc cảm thấy bản thân mình cũng sắp bị logic của mẫu thân đại nhân thuyết phục.
Phó Ấu Sanh ở bên cạnh nghe.
Kinh hồn bạt vía, bỗng nhiên trong nháy mắt, hiểu rõ vì sao lúc trước Ân Mặc có như thế nào cũng không để cho mẹ chồng biết tin tức bọn họ đã sớm kết hôn.
Lúc trước cô vừa mới ra đời, chắc chắn sẽ bị kiểu logic thần kỳ này của mẹ chồng thuyết phục.
Sau đó rời khỏi giới giải trí kết hôn sinh con.
Trong lòng Phó Ấu Sanh còn sợ hãi nắm chặt tay Ân Mặc.
Ân Mặc trấn an khẽ nhéo ngón tay mảnh khảnh của cô một chút: “Thời gian một năm, vừa vặn có thể dùng để chuẩn bị hôn lễ.”
“Không phải mẹ muốn tổ chức một hôn lễ long trọng sao, thời gian này mấy tháng này làm sao có thể đủ được.”
“Còn về phần chuyện danh phận này, Sanh Sanh đều có thể cho con bất cứ lúc nào.”
Nói xong, đôi mắt của Ân Mặc hiện lên ý cười nhìn Phó Ấu Sanh: “Đúng không Sanh Sanh, em sẽ nhanh chóng cho anh một danh phận đúng không?”
Phó Ấu Sanh: “……”
Bị choáng váng.
Sao kịch bản của hai mẹ con bọ họ có thể nhiều như vậy chứ.
Nói đi nói lại, cuối cùng kết quả chính là muốn cô cho một danh phận.
Phó Ấu Sanh mím mối, nghẹn cười.
Ân Mặc có chút đáng yêu.
Vì danh phận, thế mà lại đi một đường vòng lớn như vậy.
Nếu Ân tổng đã cố gắng như thế, Phó Ấu Sanh sao lại không thể cho anh cơ hội được đây.
Kết quả là.
Đêm 30 tết.
Xuân Vãn đang ở đếm ngược nửa tiếng đồng hồ, Phó Ấu Sanh đã lén lút đăng một bài lên Weibo.
Ngay lập tức, tất cả các hot search liên quan đến các tiết mục trong Xuân Vãn đã được đẩy xuống nhanh một cách chóng mặt.
Phó Ấu Sanh V: Chúc mừng năm mới. Ảnh chụp ảnh chụp jpg.
Những lời cô nói cũng giống như những lời của các nghệ sĩ nổi tiếng và bạn bè khác, chỉ có ảnh chụp khác biệt, quả thật là khiến cho người ta kinh hãi đến chết.
Một quyển sổ đăng ký kết hôn.
Một bức ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ nắm tay nhau.
Nữ minh tinh nổi tiếng tự tiết lộ đã kết hôn vào năm mới, tin tức nóng hổi này đã lập tức đứng đầu và lan truyền khắp Weibo.
Trọng điểm là.
Phó Ấu Sanh còn cố ý để lại bình luận dưới Weibo là: Vì nhóm CP của mấy người, có người ghen tuông đòi muốn danh phận.
Tay của các fans run rẩy thiếu chút nữa đã khởi đầu một năm không tốt.
Nếu không phải Xuân Vãn còn đang phát sóng, bọn họ thật cho rằng hôm nay là ngày Cá tháng Tư.
—— Đây là cái gì? Viên đạn đầu tiên của năm mới? Tôi ngất rồi.
—— A a a a tiên nữ thế mà đã kết hôn, mẹ ơi con thất tình rồi!!!
—— Làm sao mà tiểu bạch kiểm kia không thể tìm được trên Bách khoa toàn thư, thế mà có thể ở cùng trên một sổ hộ khẩu với nữ thần awsl (Tôi chết rồi)
—— Hu huu hu, trong đường tất cả đều là vụn thủy tinh, tra tấn đến mức trái tim tôi cũng tan nát.
—— Các chị em đứng lên! Yêu đương có thể chia tay, kết hôn cũng có thể ly hôn!!!
—— Tôi muốn đổi tên Weibo từ “Hôm nay Phó Ấu Sanh đã chia tay chưa” thành “Hôm nay Phó Ấu Sanh đã ly hôn chưa?”
—— Vì sao vào 30 tết lại ngược đãi fan, là muốn các “bưởi” vĩnh viễn nhớ kỹ ngày nhà sụp đổ thành bột phấn sao.
—— Cho nên người đàn ông được nữ thần an ủi này rốt cuộc là ai??? Thật sự không có ai có thể bóc ra được sao?
—— @account marketing, mấy người thật sự có việc rồi, không phải ở trong giới giải trí đều là bạn bè của Bách Hiểu Sinh (*) sao, hiện tại ngôi sao đỉnh lưu cũng đã công tuyên kết hôn, ngay cả một chút tin tức mấy người cũng không có dao? Cái quái gì vậy.
(*) Bách Hiểu Sinh: dùng để chỉ những người biết nhiều thứ, từ thiên văn đến địa lý. Trong xã hội hiện đại, đó là kiểu người thông thạo nắm bắt manh mối nhỏ nhất trong cuộc trò chuyện sau bữa tối, và kết nối họ để phân tích những điều hữu ích. Nếu bạn đang tìm kiếm những tin tức tầm phào, hoặc hỏi về những giai thoại lịch sử, bạn có quyền hỏi người đó. (Zhidao.baidu)
—— @account marketing cũng đừng làm nữa, ngay cả cái này cũng không bóc ra được.
Có fans tuyệt vọng tổng kết: Hôm nay nhất định là ngày Cá tháng Tư.
Đương nhiên, người cho rằng hôm nay là ngày Cá tháng Tư còn có Văn Đình!
Anh ta chỉ muốn yên tĩnh trải qua Tết Âm Lịch, khó khăn như vậy sao?
Vì sao Phó Ấu Sanh phải kiếm chuyện cho anh ta làm vào những ngày này!
Phó Ấu Sanh còn không chưa kịp đọc bình luận của các fan, đã nhận được điện thoại của Văn Đình.
Cô nhìn pháo hoa bừng sáng bên ngoài, mỉm cười nói: “Chúc mừng năm mới, anh Văn.”
“Năm mới, đây là quà năm mới cô tặng cho tôi à!” Giọng nói lớn của Văn Đình xuyên qua micro, ép thẳng vào lỗ tai của Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh đã sớm có phòng bị.
Trước tiên đưa điện thoại di động cách xa ra lỗ tai của mình, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói vì đang nổi trận lôi đình của người đối diện.
Đầu ngón tay chỉ vào khung cảnh pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ, trong ánh mắt đều là pháo hoa xinh đẹp, ngay cả giọng nói cũng có hơi mơ hồ: “Anh ấy muốn danh phận.”
“Anh ta muốn thì cô cho ngay sao!” Hiện tại Văn Đình nói không nên lời chuyện bảo Phó Ấu Sanh ôm đùi, đang ở nhanh chóng liên lạc với bộ phận xã giao tăng ca.
Còn có cả điện thoại công việc của anh ta, đã sắp bị truyền thông làm nổ tung luôn rồi.
Nhìn màn hình điện thoại di động đang để ở phía xa để chế độ im lặng nhưng vẫn lập lòe ánh sáng.
“Anh thật đáng thương.”
Phó Ấu Sanh lười biếng thay đổi tư thế, “Không sao đau, anh ấy làm loạn gây ra chuyện này, bộ phận xã giao của tập đoàn Thăng Cảnh sẽ xử lý.”
Phạm vi vốn đầu tư của tập đoàn Thăng Cảnh tương đối rộng, cho nên phía dưới có rất nhiều đội ngũ quan hệ công chúng, chắc chắn sẽ cung cấp cho Ân Mặc đội ngũ quan hệ công chúng tốt nhất.
Chỉ là scandal của một nữ minh tinh mà thôi, bọn họ sẽ dễ dàng xử lý tốt.
Quả nhiên.
Văn Đình nhìn vào hướng gió của trên mạng lúc này.
Cũng không có quá nhiều tiêu cực.
Lúc này mới hơi yên tâm hơn.
Có nữ minh tinh nổi tiếng nào bị tuôn ra tới đã kết hôn thậm chí đã yêu đương từ lâu, sẽ không ngược một đám fan chứ.
May mắn lúc trước Phó Ấu Sanh đã từng nói yêu đương với bạn trai được mười năm rồi.
Hiện tại tuôn ra đã kết hôn, nếu như không dẫn dắt đúng hướng, làm không tốt còn có thể hút được cho Phó Ấu Sanh một đợt fans.
Dù sao thì sau khi nữ minh tinh nổi tiếng, vẫn không vứt bỏ bạn trai là người bình thường, thậm chí còn kết hôn với anh ta, nữ minh tinh đó tốt bụng, đơn thuần và trong sáng đến mức nào chứ.
Ở giới giải trí quả thật chính là một đóa sen trắng ở trong bùn mà không nhiễm mùi bùn.
Sau khi Phó Ấu Sanh nghe thấy Văn Đình nó lời này.
Bất đắc dĩ xoa xoa thái dương: “Bông sen trắng đây là lời khen người khác sao.”
Mẹ nó ở trong bùn mà không nhiễm mùi bùn.
Nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông từ phía sau phản chiếu lên trên cửa sổ kính sát đất.
Sau khi cô cúp máy, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô từ phía sau.
Khi nói chuyện môi mỏng hé mở, lơ đãng cọ qua lỗ tai nhỏ trắng nõn trước mặt: “Đau đầu?”
Ngón tay thon dài theo đầu ngón tay mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh dừng ở chỗ thái dương cô vừa mới xoa.
Phó Ấu Sanh quay đầu nhìn anh: “Đúng vậy, đau đầu muốn chết.”
“Còn không phải là vì người nào đó muốn danh phận chọc cho thành như vậy à.”
Đôi môi mỏng của Ân Mặc khẽ mím lại hơi nhếch lên, ánh mắt từ trước đến nay luôn sâu thẳm để lộ ra một chút sung sướng.
Phó Ấu Sanh đối diện với ánh mắt của anh: “Hiện tại vui vẻ rồi sao?”
“Nếu như em để Weibo của Thăng Cảnh official chuyển tiếp, anh sẽ càng vui vẻ hơn.” Ân Mặc được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm lấy vòng eo của cô cánh tay hơi dùng sức, càng ôm chặt lấy thân thể mềm mại như không xương vào trong lòng ngực mình.
Weibo official của công ty chuyển tiếp?
Phó Ấu Sanh tức giận nhéo mu bàn tay của anh một cái: “Thế sao anh không trực tiếp cầm micro lấy số chứng minh thư của anh đọc ra luôn đi.”
“Ừm, số chứng minh thư thì không cần thiết, nhưng thật ra có thể nói tên của anh.” Ân Mặc biết nghe lời phải trái, trở tay bao bọc lấy bàn tay nhỏ lộn xộn của cô.
Không kì kèo với anh nữa.
Phó Ấu Sanh khẽ nhíu mày: “Hình như mẹ thật sự rất muốn chúng ta sinh một đứa bé.”
Nhưng cô còn muốn tiếp tục đóng phim.
Nếu như có thai, chắc chắn là không thể đóng phim.
Sau《Thịnh thế》và bộ phim do thần tượng Tần Yên Chi làm đạo diễn, khối lượng công việc đều rất lớn, lại còn có có rất nhiều kịch bản phải có cảnh võ thuật.
“Đừng áp lực, dựa theo kế hoạch ban đầu của em đi.” Giọng nói trầm thấp của Ân Mặc vang lên ở bên tai cô, “Không cần vì bất luận kỳ người nào đến thay đổi kế hoạch cuộc sống ban đầu của em.”
“Mặc dù là mẹ, cũng không thể kiểm soát được tương lai của em.”
Ân Mặc đỡ lấy cánh tay của cô, để cho cô đối mặt với mình.
Bên ngoài cửa kính sau lưng cô, pháo hoa đột nhiên nở rộ.
Người đàn ông cụp mắt lẳng lặng mà nhìn đôi mắt đen nhánh và trong suốt của người phụ nữ trước mặt: “Sanh Sanh, cho dù em không muốn sinh con, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.”
Chẳng qua phải tốn thêm một chút công sức để thuyết phục bố mẹ anh mà thôi.
Đêm hôm đó.
Trong đầu Phó Ấu Sanh chỉ có ánh mắt nghiêm túc và chắc chắn kia của Ân Mặc, cùng với âm thanh pháo hoa không ngừng nở rộ ở phía sau.
Bùm bùm bùm….
Giống như tiếng tim đập của cô lúc đó rất lâu sau cũng chưa thể bình thường lại được.
*
Sáng sớm hôm sau.
Khi Phó Ấu Sanh tỉnh lại.
Ân Mặc đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đầu giường xem điện thoại di động.
Cô mơ mơ màng màng nghiêng người qua xem, lọt vào trong tầm mắt đó là Weibo của cô: “Anh đang làm gì vậy?”
Cầm ly nước ấm bên cạnh đưa đến bên môi cô, Ân Mặc chậm rãi nói: “Chờ em dậy.”
“Nếu không đợi lát nữa em muốn tự mình đi ra ngoài?”
“Em cũng không phải là không có chân, làm sao lại không thể tự mình đi ra ngoài.”
Sau khi Phó Ấu Sanh uống nước xong, rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng mà cảm giác thân thể vẫn rất nặng nề, cả người đập mạnh vào trên người Ân Mặc.
Thuận tay kéo tay đang cầm điện thoại của anh đến đây, tối hôm qua sau khi đăng Weibo, cô còn chưa kịp xem tiếp theo như thế nào.
Ân Mặc lấy quần áo đã chuẩn bị xong trong phòng ngủ ra cho cô, sau đó đứng ở mép giường không nhanh không chậm nói: “Sáng hôm nay có mấy họ hàng và bạn bè đến chúc tết bà nội, em xác định đợi lát nữa tự mình đi xuống đến khi nhìn thấy một phòng khách toàn là người xa lạ sẽ không làm loạn với anh?”
Tay đang lướt Weibo của Phó Ấu Sanh run lên: “……”
Ngước mắt, khiếp sợ nhìn về phía Ân Mặc: “Nhiều người như vậy sao?”
“Họ hàn Ân gia rất nhiều, bắt đầu từ ông nội, ông nôi có sáu anh em, hậu bối ở Bắc Thành có hơn phân nửa, bà nội là người lớn nhất, cho nên mỗi năm đều sẽ đến chúc tết bà nội trước, giữa trưa lại ở nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên.”
Ân Mặc quơ quơ quần áo, “Đi thôi, đi xuống làm quen người.”
“Bao nhiêu người?”
“Hai mươi mấy người, cũng không nhiều lắm.”
“Thế này còn không nhiều lắm! Em chắc chắn không thể nhớ rõ tên của bọn họ là gì, như vậy là bất lịch sự.”
Phó Ấu Sanh phiền muộn, sống không còn gì luyến tiếc ghé vào trên vai Ân Mặc, nhỏ giọng nói: “Ân Mặc, trước kia là em hiểu lầm anh.”
Ân Mặc nghe không thể hiểu vì sao cô lại nói ra câu như vậy: “Hửm?”
“Lúc trước anh không công khai với người nhà chúng ta đã kết hôn là đúng đắn.” Phó Ấu Sanh nghĩ đến tình huống ngày hôm qua có một đống người vây quanh cô lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Hôm nay càng tồi tệ hơn.
Ngày hôm qua ít nhất chỉ là hàng xóm, không nhớ tên được thì không sao, nhưng hôm nay này tất cả đều là bạn bè và họ hàng.
Ngẫm lại đã cảm thấy tình huống này có hơi phức tạp.
Ân Mặc vỗ vỗ sau lưng cô, mỉm cười thấp giọng an ủi: “Mỗi người bọn họ đều phải tặng quà gặp mặt cho em, được nhận quà còn không vui vẻ sao?”
Nghe được nhận quà.
Đôi mắt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh sáng hơn một chút.
Có ai lại không thích nhận quà chứ.
Cô nắm lấy tay Ân Mặc, nghiêm túc nói: “Em cảm thấy họ hàng đông cũng có chỗ lợi.”
Ân Mặc tán đồng: “Bà Ân nói đúng.”
Nhưng mà….
Chờ đến khi Phó Ấu Sanh đi theo Ân Mặc cùng nhau xuống lầu, tận mắt nhìn thấy thấy cảnh tượng như thế nào.
Trong lòng lại lo lắng sốt ruột, trên mặt theo phản xạ có điều kiện hiện lên một nụ cười vừa tạo nhã vừa khéo léo.
Họ hàng ở dưới lầu đang ở tụm lại từng nhóm nói chuyện phiếm vừa thấy Ân Mặc và Phó Ấu Sanh cùng xuống dưới, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Lọt vào trong tầm mắt đó là một mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm mặc sườn xám thướt tha.
Đứng ở bên cạnh Ân Mặc, người từ nhỏ đã có khí thế rất mạnh mẽ, nhưng không hề bị anh lấn át một chút nào mà trở thành phông nền.
Ngược lại hợp lại càng bổ sung thêm cho nhau.
“Ai nha, đây là vợ của Ân Mặc đúng không, lớn lên thật xinh đẹp.”
“Tinh xảo giống như búp bê vậy, rất xứng đôi với Ân Mặc.”
“Chị dâu thật có phúc.”
“Nhanh lên nhìn xem mợ có xinh đẹp không?”
“Nghe nói là nữ minh tinh, không xinh đẹp như thế thì làm sao có thể làm nữ minh tinh.”
“Về sau con cái của hai người bọn họ nhất định cũng rất đẹp.”
Phó Ấu Sanh đi đến làm quen từng người, đi theo bên cạnh Ân Mặc gọi từng người, sau đó nghe thấy bọn họ nói chuyện rất thoải mái.
Thật vất vả mới làm quen hết tất cả họ hàng và bạn bè, Phó Ấu Sanh vừa mới ngồi xuống.
Đột nhiên ngoài cửa lại lại có thêm một gia đình đi vào.
Cặp vợ chồng trung niên ăn mặc quý phái dẫn theo một một người hình như là con gái của bọn họ đến chúc tết lão phu nhân.
Lão phu nhân cười đến mức hai mắt đều cong lên: “Tốt tốt tốt.”
Đưa một bao lì xì cho cô gái trẻ, “Bao lì xì cho Thuần Thuần.”
Nhan Thuần Thuần: “Cảm ơn bà nội.”
Sau đó ánh mắt của cô ta chuyển hướng sang Ân Mặc, duỗi tay về phía Ân Mặc: “Anh Mặc, anh không lì xì cho em sao?”
Khi nói chuyện ánh mắt nghịch ngợm, làm cho người ta vô cùng yêu thích.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy ánh mắt Nhan Thuần Thuần nhìn Ân Mặc, bàn tay nhỏ bị người đàn ông nắm lấy, ngo ngoe rục rịch nhéo lòng bàn tay anh.
Ân Mặc bị phu nhân nhà mình nhéo, mặt không cảm xúc nhìn về phía Nhan Thuần Thuần: “Thật xin lỗi, cô là……”
Chỉ thiếu nước nói thẳng tôi không quen biết cô.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Thuần Thuần hiện lên biểu cảm khiếp sợ: “Anh Mặc, anh không biết em à!”
Phó Ấu Sanh vừa mới hài lòng với biểu hiện của Ân Mặc.
Bỗng nhiên.
Có một giọng nói truyền đến: “Khi lão gia tử còn sống, cho các ngươi hai người đã đính ước từ bé, thật không nhớ rõ sao?”
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Ân cẩu cầu có mong muốn được sống: Không biết, chưa từng gặp, không biết.
Sanh Sanh mỉm cười: Anh có một con búp bê hôn thê, em có hôn phu là trúc mã, vì vậy đừng mơ.
Ân cẩu nhào tới quỳ xuống: Vợ ơi!