Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 47




Edit: Mây

Giọng nói của Văn Đình vang lên trong xe kín mít, còn có cả âm thanh vọng lại.

Chấn động đến nỗi lỗ tai của Phó Ấu Sanh cũng có hơi đau.

Cô xoa xoa lỗ tai: “Có chuyện gì vậy?”

“Paparazzi có được lịch trình hôm nay của cô, canh giữ ở trước cổng trường chụp trộm cô, vừa vặn quay được video lúc Ân tổng đến đón cô.”

“Còn có cả cảnh Ân tổng khoác áo cho cô nữa.”

“Cũng may không chụp được ảnh chính diện khuôn mặt của Ân tổng, cũng không biết có phải là paparazzi không dám đắc tội với Ân tổng hay không, cho nên cố ý không đăng ảnh chụp rõ nét của Ân tổng.”

Văn Đình giải thích một chút, sau đó hít một hơi, “Hiện tại trên mạng đang rất lộn xộn.”

Rốt cuộc đây chính là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh bị chụp lén có scandal với đàn ông.

Trước đây cô đã từng hợp tác với Sở Vọng Thư thậm chí các diễn viên khác, trên cơ bản đều là những cảnh hậu trường của phim, hoặc là một nhóm người xuất hiện cùng nhau, đều là các fan thông qua mấy thứ này rồi tự suy diễn ra.

Mà thật sự bị chụp lắm, một lần cũng không có.

Không đúng.

Vẫn có, xe chấn lần trước cũng đã từng bị chụp được.

Chẳng qua Ân Mặc cho người xử lý kịp thời, hơn nữa không chụp được khuôn mặt của Phó Ấu Sanh, ngọn lửa này còn thiêu cháy trên người Triệu Thanh Âm, bởi vậy cũng không có bất kỳ fans nào liên tưởng đến Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh từ từ nhìn về phía Ân Mặc, rất muốn biết, lần này anh có ý định làm như thế nào để xóa hot search.

Đối diện với ánh mắt của Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc trấn an nhẹ nhàng nhéo vào bàn tay nhỏ bé đang đặt trên đầu gối của cô một cái.

Sau đó lấy điện thoại di động ra.

Phó Ấu Sanh nghe được Văn Đình ở đầu bên kia nhắc nhở: “Vị trí của căn hộ ở trung tâm thành phố của cô cũng đã bị tuôn ra ngoài rồi, các paparazzi của các tờ báo đã chen chúc nhau đợi ở đó, cho nên ngàn vạn không được trở về đó, nếu không vừa vặn bị truyền thông bắt được ngay.”

Hay lắm, hiện tại không dọn về Lộc Hà Công Quán cũng không được.

Phó Ấu Sanh rũ mắt nhìn bàn tay bị Ân Mặc nắm.

Ngược lại cũng không rút ra.

Cô rất muốn nhìn xem, lần này Ân Mặc tính toán xử lý như thế nào.

“Bộ phận quan hệ công chúng đã chuẩn bị như thế nào rồi?” Giọng điệu của Ấu Sanh xem ra vẫn còn bình tĩnh, dường như cũng không cảm thấy scandal này nổ ra là chuyện quan trọng đến mức nào.

Văn Đình: “Hiện tại có hai phương thức để giải quyết, vẫn phải nghe theo quyết định của cô.”

“Một là thừa nhận tình cảm, một là đánh chết cũng không thừa nhận. Nhưng cô và Ân tổng cũng đã thật sự kết hôn rồi, nếu hiện tại không thừa nhận, về sau bị người ta tung ra, thì vừa có cảm giác bị vả mặt vừa lừa gạt fans nữa.”

“Chúng ta kiến nghị cô nên thừa nhận tình cảm, nhưng không thể để cho thân phận của Ân tổng bị lộ ra ngoài, ít nhất là trước khi cô giành được cúp ảnh hậu, không nên phơi bày.”

Nếu không, sau này bất luận cô có đạt được bất kỳ thành tựu gì, cũng sẽ bị xuyên tạc thành dựa vào đàn ông.

Hàng lông mi của Phó Ấu Sanh rũ xuống, như đang suy nghĩ gì đó: “Tôi hiểu rồi.”

Văn Đình có hơi lo lắng: “Lúc này cô đừng bị tình yêu làm mù mờ, hoàn toàn công khai đối với hai người mà nói, đều không phải là chuyện tốt gì.”

Nếu là lúc trước mà nói.

Phó Ấu Sanh ngoại trừ đóng phim ra không có bất kỳ dã tâm gì, nhưng mà hiện tại ——

Ngoại trừ đóng phim, cô càng muốn có được thân phận xứng đôi đứng ở trước mặt anh, chứ không phải là vẫn luôn đứng ở phía sau anh, cầu xin một chút thương hại trong thời gian rảnh rỗi của anh mà thôi.

Tuy rằng Văn Đình thường xuyên lảm nhảm bắt cô ôm chặt đùi (*) Ân Mặc, nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn có thể thấy rõ.

(*) Ôm đùi: ở đây có nghĩa là dựa hơi hoặc phụ thuộc vào người khác để có được gì đó có lợi cho mình.

Lén lút ôm như thế nào cũng được, nhưng khi thật sự đặt lên trên, không thể để lộ ra ngoài được.

Anh ta vẫn hiểu được điều đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiệu quả và lợi ích dã tâm của Văn Đình đều nặng, nhưng Phó Ấu Sanh vẫn còn nguyện ý làm việc với anh ta.

Chính là bởi vì anh ta hiểu rõ điều đó.

“Yên tâm.”

“Để tôi xem trước đã.”

Phó Ấu Sanh vẫn chưa xem được video bị tung lên trên mạng như thế nào.

Sau khi nói sẽ liên lạc lại trên WeChat sau, lập tức cúp điện thoại.

Ân Mặc ở bên cạnh đã mở cửa xe đi ra ngoài nói chuyện điện thoại.

Xuyên qua cửa sổ xe, Phó Ấu Sanh nhìn dáng người cao thẳng và đoan chính của anh dựa vào thân xe, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Phó Ấu Sanh thu hồi tầm mắt, không gọi anh.

Mở đường link Văn Đình gửi cho cô.

Làm nữ minh tinh hàng đầu, sức nóng của Phó Ấu Sanh không phải chỉ để không đó.

Cô còn chưa về nhà, chuyện vừa xảy ra hai tiếng trước đã leo lên vị trí số một của hot search.

# tình cảm của Phó Ấu Sanh bị lộ ra ngoài #

Đoạn video có lẽ là được quay từ xe, tuy rằng cô đã che cả người kín mít, nhưng là từ khi cô bước chân từ trên xe bảo mẫu xuống, mặc đồng phục, vẫn là bộ quần áo được chụp trước đó, căn bản không có cách nào chống chế.

—— Bọc kín mít như thế mà paparazzi còn có thể nhận ra được, ánh mắt này thật tuyệt vời.

—— Cách xa cuộc sống của đại mỹ nữ một chút, đến gần công việc một chút có được không?

—— Không thể hiểu được, nữ minh tinh thì không thể có cuộc sống riêng tư sao.

—— Cũng không hôn cũng không ôm, như thế nào mà đã ấn đầu người ta cho là tình cảm bị lộ ra ngoài chứ?

—— Chất lượng của các scandal hiện tại thấp như thế sao? Trước kia ít nhất cũng phải mở cửa phòng, hôn môi, hoặc là ôm hôn các động tác thân mật mới xem như tình yêu thật sự chứ, khoác cái áo thì có gì là thật đây???

—— Đúng vậy, bạn bè là con trai cũng có thể khoác áo được đúng không?

—— Không phải, mắt của các fans đều mù hết rồi sao, không chiếc áo khoác của người đàn ông kia là màu đen à, chính là chiếc áo khoác màu đen trong ảnh tối hôm qua của Phó Ấu Sanh đúng không? Phiên bản giới hạn, không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy được!

—— Mẹ nó, cho nên bạn trai của nữ thần không phải là Sở nam thần!

—— CP của tôi cứ như thế BE, hu hu hu

—— Không được, nữ thần nhanh ra đây làm sáng tỏ đi!

—— @Phòng làm việc của Phó Ấu Sanh, ra làm việc đi, còn không nhanh làm sáng tỏ scandal đi.

—— ……

Phó Ấu Sanh nhìn thấy bình luận này, đầu ngón tay dừng lại một chút.

Lý trí nói cho cô biết, cách thức xử lý kia của Văn Đình là tốt nhất, công khai tình cảm có thể sẽ khiến cho mọi thứ hỗn loạn, nhưng là cô cũng không phải đi theo con đường lưu lượng, thoát fans hay không thoát cũng ảnh hưởng gì quá lớn.

Hiện tại trở thành minh tinh hàng đầu cũng chỉ là trùng hợp.

Phó Ấu Sanh dùng đầu ngón tay trắng nõn xoa xoa đuôi lông mày, có hơi đau đầu.

Không thể thừa nhận kỳ thật cũng có thể, chỉ cần sau này cô thật sự không còn ở bên cạnh Ân Mặc nữa.

Ly hôn.

Không bao giờ liên lạc nữa.

Như vậy cho dù truyền thông có cao siêu đến mức nào đi nữa, cũng không thể tìm ra được khoảng thời gian này của bọn họ.

Nhưng cô thật sự muốn cả đời này không còn quan hệ gì nữa với Ân Mặc sao?

Cũng giống như Văn Đình nói vậy, khó khăn lắm mới dạy dỗ được một người đàn ông tốt như vậy mà lại đẩy cho người phụ nữ khác, không phải là rất thiệt thòi sao?

Quả thật là rất thiệt.

Nói là suy nghĩ, nhưng kỳ thật đáp án đã rất rõ ràng.

Liền ở Phó Ấu Sanh rũ mắt cười nhẹ thời điểm.

Cửa xe mở ra.

Ân Mặc mang theo một mùi bạc hà nhàn nhạt của thuốc lá và hơi lạnh bước vào.

“Sanh Sanh.”

Có lẽ là thời gian đứng ở bên ngoại gọi điện thoại hơi dài, giọng nói mát lạnh của Ân Mặc có hơi khàn khàn và trầm thấp.

Phó Ấu Sanh xoa xoa lỗ tai tê dại.

Dùng loại giọng này để gọi nhũ danh của cô cũng quá phạm quy rồi.

Phó Ấu Sanh ra vẻ bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn anh: “Có chuyện gì?”

Ân Mặc nghĩ đến vừa rồi thư ký Ôn nhắc nhở anh, trước tiên phải xin lỗi phu nhân.

“Hôm nay bị chụp được, là lỗi của anh.”

“Không chú ý đến xung quanh có người chụp lén.”

Đáy mắt Phó Ấu Sanh xẹt qua một tia bất ngờ, thế mà còn biết tự nhận lỗi?

Nhưng cô cũng không phải là người không nói lý: “Paparazzi cũng chỉ là đi theo em, cũng không phải tất cả là lỗi của anh.”

Ân Mặc thấy giọng điệu của cô đã dịu đi, lặng lẽ vươn tay ra, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Vậy nếu không phải là lỗi của anh, em có thể cho anh một danh phận được không?”

Ha ha ——

Phó Ấu Sanh cũng không bao giờ ngờ được.

Ân Mặc thế mà lại ở đây đợi cô?

Mẹ nó còn phải đợi cô cho anh danh phận sao.

Đường đường là ông chủ có tài sản cả trăm tỷ trong giới kinh doanh, thế mà muốn một nữ minh tinh cho anh danh phận, nói ra chỉ sợ không phải là muốn hù chết người ta sao.

Nhưng mà nữ minh tinh chỉ kinh ngạc một giây.

Giây tiếp theo đã trở nên kiêu ngạo.

“Anh nói xem, vì sao em phải cho anh một danh phận?”

“Trên người của anh có gì đáng giá để em chịu tổn thất mất fan cho anh một danh phận?”

Ánh mắt đen như mực của Ân Mặc nhìn cô, bầu không khí rơi vào sự trầm mặc quỷ dị: “……”

Phó Ấu Sanh cố gắng chống đỡ, không chịu thua dưới ánh mắt của anh.

Nhìn nhau một lúc lâu.

Giọng nói trầm thấp của Ân Mặc vang lên: “Hầu hạ em mười năm, còn không đáng để em cho anh một danh phận sao?”

Biểu cảm trên mặt Phó Ấu Sanh cứng đờ.

Người đàn ông này sao có thể nói ra những lời mặt dày như vậy, rốt cuộc anh làm sao có thể mang theo khuôn mặt tự phụ và nhã nhặn kia nói ra những lời xấu hổ như vậy.

Cô chọc chọc vào ngực Ân Mặc: “Lần trước chúng ta bị chụp, sao anh lại không yêu cầu cho anh một danh phận?”

“Hiện tại muốn danh phận gì? Không phải là Ân tổng không bao giờ để ý đến những thứ này sao?”

Ân Mặc nắm ngược lại cổ tay tinh tể của cô, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay mình chơi đùa.

“Không phải là không thèm để ý.”

“Mà là lần trước bị chụp lại không tốt với danh tiếng của em.”

Phó Ấu Sanh lập tức nhớ tới lần đó bị chụp lại đăng lên mạng dùng tiêu đề là “Xe chấn”.

Nữ minh tinh dính vào những chuyện đó, quả thật là không tốt cho danh tiếng của mình.

Lần đó Triệu Thanh Âm vội vàng đuổi theo, còn không phải bởi vì nam chính của “xe chấn” là Ân Mặc sao.

Chỉ cần đổi thành một nam chính khác, xem ai dám đi dính đến loại chuyện này.

Phó Ấu Sanh lập tức phản ứng lại.

Khó trách lúc trước sau khi tin tức bị tuôn ra, chuyện đầu tiên Ân Mặc làm chính là cho người xóa hết toàn bộ các ảnh chụp và video.

Thì ra là vì bảo vệ cô.

Không nghĩ tới lúc ấy suy nghĩ của anh lại là như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phó Ấu Sanh ngập tràn sự kinh ngạc.

Bỗng nhiên Ân Mặc ý thức được cái gì đó, đôi mắt u ám hơi hơi nheo lại: “Có phải lúc ấy em hiểu nhầm anh cái gì rồi không?”

“Cho rằng anh không muốn công khai với em cho nên anh mới xóa hot search?”

Phó Ấu Sanh lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”

“Em cũng không thèm để ý.”

“Còn cứng miệng.” Ngón tay thon dài của Ân Mặc vuốt ve trên khuôn mặt cô, nhéo mạnh một cái.

“Đau!”

Phó Ấu Sanh bị động tác nhéo mạnh của anh khiến cho nước mắt lưng tròng.

Không nghĩ tới anh thế mà thật sự dùng sức!

“Không công khai, anh bạo hành gia đình!” Phó Ấu Sanh tự thắt lại dây an toàn cho mình, “Chú tài xế, phiền chú đưa tôi về Lộc Hà Công Quán cảm ơn.”

Ân Mặc bị hành động đúng tình hợp lý của cô chọc cho bật cười.

Xem anh như tài xế thì không nói, nói sang chuyện khác còn gượng gạo như thế.

Nhưng mà thì sao? Người nào đó? Chú tài xế vẫn lái xe trở về Lộc Hà Công Quán.

Còn về phần cho danh phận gì đó.

Đôi môi mỏng của Ân Mặc mím lại cười nhạt, không cho cũng phải cho.

Sau khi chiếc Maybach dừng lại.

Phó Ấu Sanh chuẩn bị xuống xe.

Đột nhiên…

Cổ tay bị một bàn tay to kéo lại: “Vị khách này, cô chưa trả tiền xe.”

Phó Ấu Sanh quay đầu nhìn anh: “???”

Mẹ kiếp!

Ân Mặc đưa một bàn tay khác ra: “Trả tiền xe, nếu không không cho xuống xe.”

Đây là lời mà một con người có thể nói ra sao?

Phó Ấu Sanh hừ một tiếng, đập một cái vào lòng bàn tay anh: “Không có tiền! Hôm nay bổn tiểu thư ngồi xe của bá vương, ngươi làm được gì thì làm đi!”

Nói xong, dứt khoát nhanh nhẹn đẩy ra cửa xe đi ra ngoài.

Ân Mặc thong thả đi theo phía sau cô.

“Không có tiền có thể lựa chọn trả bằng thịt.”

Phó Ấu Sanh dứt khoát nói: “Tôi từ chối.”

Ân Mặc: “Từ chối không có hiệu quả.”

Tiến lên nắm lấy bàn tay của Phó Ấu Sanh, “Hoặc trả tiền, hoặc trả người cho tôi.”

Sau khi vào nhà.

Phó Ấu Sanh khó khăn lắm mới tìm ra được một đồng xu mà Tiểu Nặc đã bỏ vào trong túi cô trước đó, đập vào lòng bàn tay Ân Mặc: “Tôi trả tiền.”

Ân Mặc lại nhét đồng xu vào bàn tay nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh, sau đó cùng nhau bao bọc ở trong lòng bàn tay của mình.

Chậm rãi tính sổ với cô: “Bà Ân, thời gian của tôi được tính theo giây, một giây một triệu, vừa rồi thời gian lái xe từ ven đường đến Lộc Hà Công Quán là hai mươi phút, đổi thành giây là 1200 giây, một giây một vạn, cộng lại 1200 triệu.”

Phó Ấu Sanh: “!!!”

“Ân Mặc, tiền của anh là đều đi cướp như vậy đúng không?”

Ân Mặc hơi mỉm cười: “Đương nhiên, nếu như đó là vợ tôi, như vậy tôi sẽ cam tâm tình nguyện dùng này thời gian trị giá mười hai triệu này đưa cô ấy về nhà.”

Thời gian thật sự chính là tiền bạc.

Phó Ấu Sanh ngồi xuống trên sô pha, mặc kệ Ân Mặc đi rót nươcs.

Lấy điện thoại di động ra, gõ lạch bạch mấy chữ, sau đó để phòng quan hệ công chúng sửa lại một chút, chuẩn bị để cho phòng làm việc đăng Weibo.

Chờ Ân Mặc bưng một ly nước ấm ung dung đưa đến trước mặt cô.

Phó Ấu Sanh một tay nhận lấy ly nước, một tay đưa điện thoại di động cho Ân Mặc: “Một Weibo hai mươi triệu, có mua không?”

Ân Mặc nhìn về phía điện thoại di động.

Là bản nháp Weibo của phòng làm việc của Phó Ấu Sanh:

Cảm ơn sự quan tâm của mọi người dành cho Sanh Sanh, Sanh Sanh vốn không muốn đưa chuyện tình cảm của mình lên trên mạng, thế nhưng bản thân là một nữ minh tinh, cuộc sống riêng tư không thể tránh khỏi bị công chúng thảo luận công khai, nhưng nhà trai cũng không phải là người trong giới, cho nên xin truyền thông và các bạn bè hạ thủ lưu tình, cho Sanh Sanh nhiều không gian riêng tư hơn một chút.

Sau khi Ân Mặc xem xong, bình luận: “Nếu em có thể đánh thêm hai chữ ông xã lên đây, anh sẽ tình nguyện bỏ ra hai trăm triệu mua Weibo này của em.”

Phó Ấu Sanh tức giận: “Đừng tưởng bở.”

Uống một ngụm nước Ân Mặc đưa cho cô.

Nhiệt độ vừa phải.

Lông mi Phó Ấu Sanh khẽ run lên, bỗng nhiên ngước mắt nhìn anh: “Đương nhiên, nếu biểu hiện của anh tốt, cũng không phải là không có khả năng.”