5h sáng...
Hắn xoay người thì không thấy cậu nằm bên cạnh. Nhìn xung quanh cũng không thấy. Hắn chạy khắp nhà tìm...vẫn không thấy.
Hắn vào lại phòng, kiếm cậu từng nơi từng chỗ. Thường thì khi cậu sợ hãi một điều gì đó, cậu sẽ trốn.
Cuối cùng hắn phát hiện cậu ở dưới gầm giường.
"Ở đó làm gì?..ra đây".
"..."
"Anh nói ra đây".
Cậu không cam tâm bước ra, mặt cúi gầm xuống không dám nhìn hắn.
"Ngồi xuống". Bảo cậu ngồi xuống giường.
Thấy trên người cậu nhiều vết thương do hắn gây ra, hắn kiềm lòng không đặng. Mở ngắn kéo lấy thuốc bôi cho cậu.
"A..." Cậu vì đau mà la lên.
Lần này đến lượt hắn không dám nhìn cậu, nước mắt không tự chủ trào ra liên tục.
"Xin lỗi".
Dù biết câu 'xin lỗi' không có lợi ích gì trong trường hợp này nhưng hắn vẫn muốn nói.
"Em đánh anh đi".
"Anh xin lỗi...xin lỗi....... Xin lỗi...."
"Em hiểu".
"..."
"Em hiểu như vậy gọi là gì. Anh ghen khi thấy em thân mật với người khác?"
"..."
"Nếu là em, em cũng vậy".
"?"
"Nhưng mà không có bạo lực giống như anh".
"Anh..."
Cậu đưa tay lên miệng hắn, muốn hắn không nói. Vì cậu biết hắn muốn nói cái gì.
"Không thích anh nói hai chữ đó nữa. Cho dù anh sai cái em cần không phải là lời nói suông mà là hành động biết lỗi".
"Từ phim ảnh mà ra?"
"???"
"Ý anh là em lại học những câu này từ trong phim. Lần đầu anh thấy nó hữu dụng tới vậy".
"Xì...nhìn anh tươi quá há. Tui vẫn chưa có hết giận anh nha".
****
Trưa...
Cậu vẫn còn đang say giấc ngon lành, hắn đã làm đồ ăn xong hết. Không vội đánh thức cậu mà đến gần xoa xoa đầu cậu.
Ngay lúc hắn chạm tay vào cậu thì cậu cũng xoay người qua ôm hông hắn, đầu dụi dụi vào bụng hắn.
"Đói".
"Mau đánh răng, rửa mặt. Đồ ăn anh chuẩn bị xong rồi".
Cậu lắc đầu liên tục.
"Không. Muốn ăn liền".
Hắn cười cười rồi tự thân bế cậu đi đánh răng rửa mặt, phần cậu thì chỉ việc hưởng thụ.
Chiều..
Hắn một mình đến tiệm bánh và gọi người trong chừng cậu, muốn đích thân mình tự tay làm cho cậu một cái thật đặc biệt. Cho nên hắn đã gọi cho Tần Nguyên mời một người siêu cấp có tay nghề đến chỉ hắn.
Người thì tích cực hì hục trong bếp, người thì an nhàn xem tv, chơi game, ăn uống,...
"Khang đâu?" Cậu hỏi Tần Nguyên.
"Anh ấy ra ngoài có chuyện".
"Chuyện gì?"
"Là chuyện rất quan trọng".
"Rất quan trọng? Tôi muốn đi tìm Khang".
"Không được".
"Tại sao?"
Nhìn cậu tò mò như vậy y cũng muốn nói ra cho xong. Với lại để cậu biết tâm ý hắn dành cho cậu cũng tốt. Vì thế nên y thật sự dắt cậu đến nơi hắn đang học làm bánh.
Không nhìn nữa cậu giận hờn bỏ về với gương mặt đằng đằng sát khí mà siêu cấp dễ thương. Bởi vì cậu vì giận mà đỏ hết cả mặt, phùng mang trợn má bước vào nhà.
"Cậu bảo tôi đưa tới đó, sao lại không vào mà bỏ về đây?"
"Tôi không thích người kia...không thích không thích...không không thích ..."
Y nghe vậy liền biết cậu đang nói đến ai, sẵn diệp này cho cậu ghen một chút cũng tốt.
"Haizzz...thật ra người kia rất thích Minh Khang của cậu nha. Mà hình như anh ấy cũng bắt đầu..."
"Không được! Khang là của tôi.....huhu.......là của tôi.........huhuhhhuhuhuuuuuuu".
Y không ngờ là cậu sẽ khóc la um sùm như vậy. Hắn mà về thấy xác định y no đòn rồi.
"Nè, nếu cậu muốn anh ấy cứ ở bên cạnh cậu thì mau kiếm gì đó làm cho anh ấy vui đi. Với lại nghe lời một chút, quan tâm một chút thì anh ấy sẽ thương cậu hơn".
"Thật không?"
"Thật".
"Khang sẽ không bỏ tôi?"
"Đúng vậy".
****
5h chiều thì hắn hớn hở mang bánh về nhà.
"Gia Bảo? Sao lại ngồi ở đây?"
Mở cửa vào nhà, hắn thấy cậu đang ngồi khom người dưới bàn ăn liền vội tới xem.
"Không phải em sợ tối sao? Chui xuống đó làm gì?"
"..." Bảo trì im lặng.
"Gia Bảo...Gia...." Vừa nói vừa lắc nhẹ người cậu.
Khi cậu ngẩn đầu lên thì hắn giật mình.
"Sao khóc?"
"..." chòm tới ôm hắn.
"Nói anh nghe, ai làm gì em?" Hắn thầm mong người đó không phải là mình.
"Người kia thích anh, anh cũng bắt đầu thích người ta. Em....không thích như vậy....không thích...hic...không thích..."
"Người kia?_Là ai?"
"Làm bánh".
Nghe thì biết là ai, nhưng ...chắc không phải là Tần Nguyên lại bày trò đi.
"Nguyên nói chỉ cần làm anh vui, anh sẽ không thích người đó nữa....nhưng mà em không biết phải làm gì..hu huhu".
Hắn cười rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi nơi mí mắt còn động lại vài giọt ngọc thủy.
"Ngốc à, chỉ cần em luôn ở bên anh...là anh vui lắm rồi".
"Thật không?"
"Thật mà....mau ra đây, anh có mang bánh về cho em nè".
"Không ăn".
"Sao vậy?"
"Không muốn ăn bánh của người kia".
"Là của anh. Do anh tự làm..tặng em".
Nhìn hắn hồi lâu....rồi chạy lại ôm lấy cánh tay hắn.
"Thương anh nhất".
Từ bên ngoài...
"Xin lỗi đã làm phiền". Người đang nói chính là tên lúc nảy cậu gặp, cũng là người cậu ghét.
"Có chuyện gì?" hắn nói.
"Không...chỉ muốn biết nhà anh thôi".
"Biết làm gì?!" Cậu hỏi.
Người này nhìn cậu hồi lâu, đánh giá một lượt rồi cười khẩy một cái.
"Cậu là tên ngốc lúc nào cũng đeo bám làm gánh nặng cho anh ta sao? Suốt ngày chỉ biết khóc".
"..."
"Nhìn chung cũng không có gì là nổi bật".
Cậu nghe thấy liền chùn tâm trạng, cảm giác như khóc không được mà không khóc cũng không được. Suy nghĩ đến những lời mình vừa nghe, cậu tự lẩm bẩm nó trong đầu.
"CÚT!"
"Anh dùng thái độ này để tiếp khách sao?"
Nhìn tên này có vẻ chẳng chút nào sợ hắn. Nguyên nhân chính là thân phận của hắn trong thời gian này đều không hề được tiết lộ.
"CÚT KHỎI ĐÂY TRƯỚC KHI TÔI Gϊếŧ CẬU!" Hắn gầm từng chữ, tay siết chặt cổ áo, nhấc bổng đối phương lên khỏi mặt đất rồi quăng thẳng ra cửa.
Quay lại nhìn cậu, hắn thấy vô cùng đau lòng. Mặc dù cậu không hiểu hết được ý nghĩa trên từng câu nói của người đời, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng về mặt tâm lý. Cậu giống như một đứa trẻ không biết lớn, đối với hắn đó được lấy làm niềm hạnh phúc vì có thể được ở bên cậu suốt cuộc đời. Nhưng đối với cậu có lẽ nó là một điều tồi tệ. Có phải do hắn quá ích kỉ, khiến cậu tổn thương hết lần này đến lần khác?
Đưa tay muốn chạm vào cậu, nhưng rồi cũng do dự rồi rút tay lại. Bỗng dưng tim như bị ngừng đập khi cậu hỏi.
"Tại sao em lại ngốc?"
"..."
"Tên thật của em là gì?"
****
Lịch ra chương...
T7, CN --->22h hàng tuần