Cậu nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại trong tay cô, tay liền siết chặt lại mà mắt vẫn chăm chú nhìn như muốn soi sét đến từng chi tiết.
Cái mà trong đó hiển thị là của một cô gái thân hình nóng bỏng sà vào lòng hắn. Không nhìn rõ được biểu tình của hắn là gì nhưng cậu cũng không có rảnh mà đoán làm gì. Trực tiếp đến đó xem luôn thì hơn.
Cô thấy sắc mặt cậu không tốt liền biết kế hoạch sắp thành công.
Sáng nay sau khi nhận được cuộc gọi từ Tần Nguyên. Cô đã quyết định lập mưu tính kế sao cho cậu chủ động mang thân đến tìm hắn. Cô gái trong ảnh vừa rồi là do cô mượn danh hắn mà gọi đến. Tần Nguyên sau khi đưa cô gái kia vào phòng hắn thì cố ý làm cô té vào lòng hắn rồi chụp lại.
Tập đoàn H...
Cậu đến cùng Linh Đan, sau thì có Tần Nguyên ra đón.
Mọi người thấy cậu liền thở phào một hơi, trong đầu chỉ nghĩ: 'được cứu rồi...sống rồi....cuối cùng cũng được sống rồi....'
Còn đằng sau? Người gây ra chuyện thì...
Cậu và hai người lên phòng làm việc của hắn, vừa đẩy cửa định vào thì lại bắt gặp một hình ảnh mà cậu ngay giờ phút đó chỉ muốn tặng người một viên đạn.
Trước mắt cậu không phải là hình ảnh hắn và cô gái trong ảnh mà là với một nam thiếu niên tuấn mỹ. Hai người đang ôm nhau thắm thiết thì cánh cửa mở ra kèm theo tiếng hét ai oán của Linh Đan.
Hắn và thiếu niên trước mắt bàng hoàng về hành động của cô, động tác cũng dừng lại nhưng tay vẫn ôm đối phương. Sau đó thì hắn nhìn thấy cậu, rồi chợt nhìn lại thiếu niên.Ngay lập tức đẩy thiếu niên ra xa. Thầm mắng một câu: 'chết tiệt, nhìn lầm. Thân đang mang tội giờ lại mang thêm. Làm cách nào dỗ lại bảo bối đây?'
Cho dù lúc nãy có uống nhiều, có say đi chăng nữa. Đối diện cậu lúc này đầu óc hắn cực kỳ thanh tĩnh hơn bao giờ hết.
"HỌ HÙNG KIA! ANH ĂN NÓI SAO VỚI MINH ĐÂY?"
"Anh..."
"Anh cái gì mà anh..cậu kia, cậu là ai?"
"Tại sao tôi phải nói cô biết?"
"Cậu...lập tức cút!".
"Các người nghĩ mình là ai?"
"Vậy còn cậu? Đừng tưởng mình thanh cao lắm".
"Cô..." Thiếu niên quay đầu nhìn sang hắn. Nhưng hắn thì nhìn cậu.
Thấy thiếu niên nhìn hắn như cầu cứu, cậu cũng không rảnh rỗi đứng đó mà xem tiếp. Chân bước thong thả đến trước mặt thiếu niên, chỉ buông ra một câu ngắn gọn:
Nhìn ánh mắt sắt thép của cậu còn có cả nụ cười thập phần quỷ dị kia. Thiếu niên cảm nhận được có mùi sát khí nặng nề lan tỏa đâu đây...
"Tôi...tôi...."
"Tôi cái gì?...Một là tự rời khỏi, hai là.....tôi tiễn cậu một đoạn".
Chỉ bao nhiêu đó thôi đã khiến người kia bỏ chạy mất dép, lời cậu nói ra vô cùng lạnh lẽo. Nếu có đám đàn em hắn ở đây xác định sẽ có câu 'Họ sinh ra là để dành cho nhau'.
Linh Đan và Tần Nguyên cũng khϊếp sợ nên mượn cớ chuồn gấp.
Chỉ còn lại đây là hắn và cậu...
Cậu đến gần hắn, ngửi thấy trên người đầy mùi rượu của hắn. Hắn thấy cậu sáp lại liền thuận thế ôm chặt cậu vào lòng.
Cậu để yên cho hắn ôm, tay cũng ôm lại.
"Có muốn nói gì không?"
"Anh xin lỗi. Anh tưởng người đó là em, anh xin lỗi. Đừng giận anh nữa, em giận lâu lắm rồi".
"Biết vậy mà còn...."
"Anh xin lỗi".
Lực đạo ở tay càng thêm phần siết chặt, nó làm cậu khó thở nhưng cũng để yên. Dạo này hắn liên tục nói lời xin lỗi, hai từ này mà nói đối với người khác là rất bình thường hoặc không là gì nhưng đối với hắn người máu lạnh vô tình mà thốt lên lời này thì đúng là....
Nhưng những lời đó........chỉ thuộc về cậu, kể cả hắn.
"Có phải sau này em nói gì anh cũng nghe?"
Hắn nới lỏng tay mặt đối mặt với cậu.
"Tất nhiên".
"Tốt!"
Tiếp đó là cậu chủ động hôn hắn, hắn từ bị động thành chủ động ôm cậu vào phòng nghỉ riêng.
*****
Hai người họ ở lại tại nơi làm việc. Và có vẻ nhân viên của hắn đang than khóc đến nổi nước mắt đầm đìa ngoài kia. Họ vẫn tận lực làm việc không ngừng nghỉ, cứ tưởng cậu đến mọi người sẽ được tan ca, không ngờ vẫn vậy. Ai nấy đều thấy hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.
Đến khi trời sụp tối thì hai người bước ra, dự tính đi ăn. Cậu mới chợt nhớ ra Tần Nguyên hôm qua có nhờ cậu nói hắn cho bọn họ nghỉ ngơi.
Ngoài cửa là cô thư ký nhìn mắt chẳng khác gì panda nhưng vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, thấy hắn và cậu liền đứng lên chào.
Cậu khều khều hắn, ý muốn nói cô ấy chắc đã mệt lắm rồi nhưng chuyển vào suy nghĩ của hắn lại là cậu thương hoa tiếc ngọc.
"Em quan tâm cô ta làm gì?"
Cô thư ký: "..."
"Anh không thấy ép người quá đáng sao? Tha cho họ về nhà hết đi, mệt mỏi cũng chẳng giúp ích gì được".
Hắn nhìn cậu ôn nhu rồi quay qua cô thư ký đang sắp xỉu đến nơi kia.
"Cô thông báo với họ tan ca hết đi".
Cô nghe vậy thì liền nhẹ nhõm cả người, càng vui mừng hơn khi hắn lại nói:
"Còn có, tháng này ai cũng được tăng lương gấp 3". Rồi cùng cậu bỏ đi.
Cô nhanh chóng thông báo với mọi người tin đại hỉ vừa rồi. Chỉ nghe phía dưới la toán lên, âm thanh vô cùng chấn động. Thêm lương họ rất mừng, nhưng mừng nhất là thoát khỏi đại ác ma. Mọi người biết cậu là thiên thần hộ mệnh, là thần may mắn ông trời phái đến trợ giúp nên họ ra quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy lòng cậu, tốt nhất là có số điện thoại cậu, cài đặt mặc định vào phím số 1 phòng trường hợp khẩn cấp. Canh lúc tổng tài của họ lên cơn liền kêu pháp sư là cậu đến trấn áp.