Không đôi co với hắn, cậu đứng dậy bước thẳng lên phòng ngủ. Suốt mấy ngày qua không có giấc ngủ nào là trọn vẹn, vừa vào phòng cậu đã nằm úp xuống giường mà ngủ.
Hắn không vội đi theo mà lôi chai rượu ra uống một hơi.
Khi hắn lên thì cậu đã ngủ say, trên tay có mang theo một chiếc vòng rồi đeo vào chân cậu. Cũng không làm gì hơn ngoài việc ôm cậu ngủ.
7h sáng....
Ánh nắng chói vào mắt làm cậu tỉnh giấc, không yên tâm về Nguyệt Lam nên lại muốn đến tìm cô dù biết không dễ dàng.
Cậu bước chân xuống giường nhanh chóng chạy xuống lầu, đi ngang qua phòng khách đã bị một luồng điện không biết từ đâu phóng thẳng lên cơ thể cậu. Dòng điện khá mạnh nên cậu liền khuỵu chân xuống nền nhà, toàn thân tê tê.
Trong đầu cậu chỉ nghĩ rằng bị sét đánh trúng, nhưng rõ ràng trời đâu có mưa. Dưới nền cũng đâu có điện, hay tại cậu chưa tỉnh ngủ nên hoang tưởng.
"Đi tìm cô ta sao?"
"Có phải anh lại giở trò nữa không?" Cậu gồng mình đứng lên nhưng cơ thể không nghe lời, để ý mới thấy ở dưới cổ chân có gì đó là lạ.
"Tốt nhất không nên lo chuyện cô ta quá nhiều, nếu em cần tôi có thể thay em giải quyết. Còn nếu cứ muốn đi tôi nghĩ mình chỉ có thể cho em gặp mặt họ lần cuối".
Tiếng lòng: 'Cái tên này.....anh sinh ra là để chống đối tôi sao?'
Thế là lại về phòng chợp mắt thêm xíu nữa, và kéo dài cho đến chiều. Thức dậy thì thấy đói bụng nên xuống bếp kiếm gì ăn, đã nghe thấy một chuyện.
Hôm nay hắn đã triệu tập một đám người đến đây giải quyết vụ lô hàng lần này, theo như điều tra thì bị người của Dương Kỳ cướp. Hắn và họ lập ra một kế hoạch trả đũa việc công cũng như tư.Hiện giờ bên trong phòng khách có khoảng 10 người, bên ngoài trên dưới cũng khoảng 20.
Gã có thể mua chuộc được tất cả những người chức cao trong nước nhưng cũng khó có thể lường trước người của cục quốc tế cũng vào cuộc.
Sau khi biết được nội dung, cậu nghĩ cách ra khỏi đây muốn thông báo cho gã. Cách duy nhất cậu có thể dùng là cầu cứu ba nuôi.
Lúc lâu sau thì người của ba nuôi cậu đến, toàn bộ người và camera giám sát đều bị vô hiệu hóa. Vòng chân cậu đang mang mặc dù nó được thiết kế rất đặc biệt và khó có thể mở nhưng sau 10 phút thì họ cũng thành công.
Gã đã từng cứu cậu, ơn này sớm muộn gì cũng phải trả, chi bằng trả luôn trong hôm nay.
Tình hình ở đây rất căng thẳng, hai bên đều đối đầu trước mũi súng. Một trong số cảnh sát đó không đợi được nữa nên đã chĩa súng nhắm thẳng vào gã mà lên nòng, vừa đưa tay bóp cò:
"Không được bắn!". Sợ không kịp cậu lấy thân mình đứng chắn phía trước gã, nhưng phát súng đã được bắn ra.
Tiếng súng cũng rất gần, người bị thương không phải cậu cũng không phải gã........mà là hắn.
"Đại ca!"
Đàn em của hắn tức tốc chạy ra, lập tức đưa hắn đến bệnh viện. Đáng lý đến đây để xem kịch không ngờ lại vì cậu mà gặp họa.
Còn cậu vẫn đứng đờ ra đó, một lúc sau thì quay sang đám cảnh sát.
"Tôi đã nói với các người không được bắn mà. Là ai làm?! Hả?!"
"Minh, sao cậu ở đây?" Là đội trưởng của cậu.
"Tôi hỏi là ai làm?!"
"Cậu trước bình tĩnh đã, tình huống nguy cấp như vậy nếu chúng tôi không bắn thì phía bọn họ cũng sẽ công kích lại chúng tôi. Với lại cũng không ngờ lại lệch mục tiêu".
"TÔI HỎI AI LÀM?!"
"Là tôi. Đáng lý nhắm vào Dương Kỳ, thật không ngờ người trúng đạn lại là Hùng Minh Khang. Cũng coi như là có thu hoạch". Thủ phạm rất can đảm đứng ra nhận, còn kiểu vênh váo trước mặt cậu.
"Thu hoạch?" Dứt lời cậu cười khinh một cái liền đánh đấm túi bụi vào người vừa phát ngôn. Mọi người vội ôm cậu ra, nhưng sức cậu rất mạnh bốn, năm người vây quanh cũng không làm được gì. Cả đám mười mấy người phải bao vòng lấy cậu, đưa người kia ra nơi khác. Người đó là con trai sở trưởng sở cảnh vụ nên mọi người đều kiên dè, không dám động dù cho cậu ta có hóng hách cũng im lặng. Với suy nghĩ vuốt mặt phải nể mũi.
"Minh à, cậu ta là con trai cưng của cấp cao, không thể làm bậy. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ".
"Bỏ ra! Các người không dám thì để tôi. Tôi hôm nay phải đánh chết cậu ta".
"Vậy coi như nể mặt tôi, quân tử đừng chấp nhất hạng tiểu nhân".
"Nè, anh nói ai tiểu nhân. Lục Duy anh chờ mà nghỉ phép dài hạn đi".
Cậu ta không chịu lép vế nên đã quay lại trả thù, đang giữa vòng vây bao trùm cậu cố gắng thoát khỏi đám người đó. Thấy cậu đang hùng hồn tiến về phía mình như hổ săn mồi, cậu ta cấp tốc liều mạng chạy. Chạy một hồi thì được người hỗ trợ lên xe về an toàn.
Cậu giờ chỉ muốn biết tình hình của hắn nên chuyện này cũng tạm gác lại, chạy đến bệnh viện. Hắn vẫn đang còn nằm trong phòng cấp cứu, chưa biết thế nào.
"Tới đây làm gì? Không phải lo cho Dương Kỳ lắm sao? Đại ca tôi cũng là do anh mà ra đó, vừa lòng anh chưa?" Khải Hiên mặt đầy nước mắt mà trách cậu.
"...." Im lặng không nói mặc cho người khác trách móc.
Mấy tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc. Bác sĩ nói vết thương không quá nghiêm trọng,nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn.
"Đi đi. Đừng để anh ấy nhìn thấy mặt anh".
"Cậu được rồi đó. Người đại ca muốn gặp nhất không phải cậu ấy thì là ai". Tần Nguyên nói.
"Nhưng mà không phải......."
"Đừng nói nữa. Đợi đại ca tỉnh lại, tự anh ấy quyết định".
Nguyên đêm không ai ngủ được, ở đó lo cho hắn lỡ khi hắn tỉnh lại còn có người chăm sóc.
Đến sáng cậu nhận được điện thoại liền ra ngoài nghe, người gọi là Linh Đan vì biết hắn bị thương nên gọi hỏi cậu và cô cũng đang trên đường đến.
Cậu ra ngoài đón cô, đến khi trở vào thì hắn đã tỉnh.
"Anh họ, anh tỉnh rồi? Anh thấy trong người sao, có mệt không?"
Cậu cũng muốn nói gì đó, nhưng thấy hắn lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt không giống trước đây. Giống như người xa lạ, bất giác cậu không biết nói gì thì hắn lên tiếng.
"Ra ngoài".
Cậu ngước mặt lên nhìn hắn thấy người hắn nhìn là mình, không lẽ thật sự nói cậu. Cậu như không tin vào tai mình, lần đầu nghe hắn thờ ơ đuổi người mà người đó là cậu khiến tất cả người có mặt đều không khỏi ngỡ ngàng.
"Tôi nói Triệu Gia Minh cậu ra ngoài!"