Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ

Chương 74






Đám người của hắn và gã liên tục tìm kiếm tung tích của cậu.

Nhưng đã một tuần trôi qua vẫn không tìm được, khu này lại rất lớn.

Ai cũng nghĩ rằng cậu khả năng còn sống là rất thấp.

Chỉ có hắn là không tin, cho dù ai nói gì đi chăng nữa hắn cũng không tin cậu bỏ hắn mà đi như vậy.

Ngày nào hắn cũng đi tìm cậu, đàn em hắn thấy hắn như vậy cũng không đành lòng dập tắt tia hi vọng cuối cùng của hắn.

Bọn họ cùng nhau phối hợp tìm kiếm liên tục với mục đích: "sống phải thấy người, chết phải thấy xác".
Bất kể là trời mưa hay nắng, dù sấm sét hay giông bão kéo đến hắn vẫn một mực ở đó không về.

Đến nổi vì thời gian dài không ăn uống gì mà phải vận động liên tục nên hắn lên cơn đau dạ dày rồi bất tỉnh.

Mọi người lo lắng đưa hắn vào bệnh viện, với tính của hắn nhất định khi tỉnh lại sẽ rời khỏi ngay lập tức.
*****

Ở một căn phòng khác của bệnh viện....
Trên giường bệnh có một nam nhân đầu bị băng bó bởi một lớp vải trắng quanh đầu.

May mắn là chỉ bị thương một phần, còn về mặt mũi thì chỉ bị bầm một chút.

Dù vậy nhưng vẫn rất tuấn tú nha, còn những phần khác chỉ bị ngoài da sẽ rất sớm hồi phục.

Xung quanh còn có những người độ tuổi trung niên soi xét tình trạng.

Chợt nam nhân mở mắt ra nhìn làm mọi người liền kinh hỉ.
"May quá, cậu tỉnh rồi để tôi đi gọi bác sĩ".

Một bác trung niên hớt hãi chạy đi gọi bác sĩ vào.
Đến khi bác sĩ vào khám xong nói cậu sau khi tỉnh thì đã không còn gì đáng lo ngại, xem như vượt qua thời kì nguy hiểm.

Còn việc có để lại di chứng gì về sau hay không vẫn còn phải quan sát theo dõi một thời gian.
"Các người là ai?"
"Chúng tôi là người giúp đưa cậu đến đây.

Một tuần trước trong lúc chúng tôi đi lên núi thì thấy cậu nằm bất động ở con dốc vắng, có vẻ như đầu cậu bị đập vào một tảng đá lớn gần đó nên mới hôn mê lâu như vậy.

May là cậu đã tỉnh".
"Cảm ơn".
"Cậu còn nhớ mình là ai không?" Vị bác sĩ kia hỏi.
"Còn nhớ, Hạ Tuấn Lâm".
Cậu nói ra thông tin của mình theo như những lời người bác sĩ kia hỏi.
"Tốt.

Chúng tôi sẽ liên lạc với người nhà cậu".

Bác sĩ nói xong thì cũng ra ngoài để lại cậu một mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Mình bị bất tỉnh? Mà nguyên nhân là gì? Sao mình lại xuất hiện ở đó?
Kỳ thực lúc đó cậu có liếc nhìn phía dưới núi thấy có nhiều tán cây to khoẻ phía dưới, cùng với bề mặt gồ ghề trên vách núi xác định có thể cầm cự được một lúc.

Và quả thật cậu đã làm được, cậu bám vào một nhánh cây gắn liền với thân núi, nhưng do nhánh cây quá mảnh nên cậu cũng bị ngã xuống nhưng chiều hướng rơi xuống lại không giống hai người kia.


Nơi họ rơi là thẳng dưới chân núi, còn của cậu vẫn còn lưng lững trên đó.

Bắt quá cậu không phải rơi tự do mà là lăn xuống nên mới va vào tản đá gần đó bị thương.

Cậu nằm đó nói dễ tìm thì cũng không phải là dễ, chỉ là vô tình nhưng đúng chỗ.
Những người giúp cậu sau khi thấy cậu đã tỉnh cũng cáo biệt về lo chuyện nhà, trước khi đi còn chúc cậu mau chóng bình phục.

Cậu tuy không biết lí do gì mình nằm đây nhưng bản thân rất biết ơn vì họ đã cứu mình, không có họ cũng không biết mình còn sống hay đã chết.
Lát sau thì có người đẩy cửa vào...
"Lâm Lâm...con làm mẹ lo lắm biết không? Tại sao lại như vậy hả con? Con thấy trong người thế nào? Đầu có đau không? Có chổ nào không khoẻ hay không? Bác sĩ đã khám cho con chưa? Người ta nói thế nào?"
Nhìn mẹ mình hối hả chạy đến đây, nước mắt đầm đìa, hỏi cậu đủ điều.

Cậu biết bà rất lo cho cậu, nếu cậu tỉnh sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Vì không có giấy tờ tùy thân gì bên người, điện thoại lại bị hư nên họ không có cách nào liên lạc.

"Mẹ, con không sao".
"Em đó...em đó....suốt ngày chỉ biết làm cả nhà lo lắng, đứng ngồi không yên.

Lần nào cũng bắt mọi người như ngồi trên đống lửa, em trưởng thành một chút đi, phải biết tự lo cho mình chứ.

Còn phải nghĩ cho gia đình, có biết khi mẹ hay tin em gặp chuyện liền ngất xỉu mấy ngày liền không? Em lỡ có chuyện gì mẹ phải làm sao đây? Ai là người đã từng hứa chắc rằng sẽ bảo vệ mẹ hả?"
"Chị hai..em xin lỗi".
"Bỏ đi.

Em không sao thì tốt rồi".
Người chị này nói sao thì nói cũng là người siêu cấp thương cậu không thua gì mẹ đâu, chắc hẳn đã khóc lén rất nhiều vì lo cho cậu đây mà.

Mắt sưng húp lên thế kia cơ mà.

Suốt ngày miệng thì mắng nhưng trong lòng lại thương.
"Anh...hic...hic....em tưởng sau này không còn gặp lại được anh nữa...hic...hic..." Bảo Ngọc khóc bù lu bù loa lên khắp phòng làm cậu cũng không biết làm sao mà dỗ vì đầu đang đau quá đây này.
"Anh chưa có chết.


Em khóc cái gì?".
"Anh...huhuuhuu".

Cô chạy lại ôm cậu, nhưng lại đụng trúng vết thương làm cậu la lên một cái.
"Em thôi đi.

Anh của em vừa mới tỉnh thôi.

Còn cho nó nghỉ ngơi một chút, khóc gì mà khóc.

Ồn ào như vậy, chị còn mệt huống gì người bệnh".Chị hai cậu lên tiếng đánh tan không gian quá mức gây ồn.
Cô nàng không khóc nữa mà chuyển sang gấp gáp nói:
"A! Đúng rồi để em gọi cho chị Linh Đan và Tần Nguyên báo với anh Khang một tiếng".
Mẹ và chị cậu lúc đầu không hiểu sao lại phải báo hắn.

Nhưng rồi nghĩ cả hai cũng là bạn thân nên thôi.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, 5 phút sau liền có người đẩy cửa vào.

Cả hai đều nằm cùng một viện, chỉ có khác tầng.
Khi nghe thông báo, hắn liền chạy tức tốc đến gặp cậu.

Theo sau là Tần Nguyên và Linh Đan.
"Em sao rồi? Có đau không? Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Hắn vừa vào đã chạy đến ôm chầm lấy cậu, còn sờ s0ạng xem tình hình của cậu có bị thương nghiêm trọng hay không.

Nhưng....khác hẳn với sự phấn khởi và chờ mong của hắn là sự thờ ơ và lạnh nhạt của cậu.
"Anh là ai vậy?! Đừng tùy tiện chạm vào người tôi".