Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 21




Edit: Rea

—————

Lục Tri: Chú Hạ, ngày mai chúng ta gặp nhau ở đâu, lúc mấy giờ?

Hạ Kiến Vi nhìn tin nhắn Lục Tri gửi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm một hồi lâu mà Lục Tri vẫn không gửi tin nhắn khác.

“Nhóc con thật không dễ tán gì cả.” Hạ Kiến Vi chọc chọc ảnh đại diện của Lục Tri, lúc này mới nghiêm túc trả lời cậu.

Hạ Kiến Vi: Tôi sẽ đón em lúc tám giờ sáng mai.

Hiếm khi Lục Tri trả lời anh trong vài giây.

Lục Tri: Vâng.

Hạ Kiến Vi không khỏi tự mình đa tình nghĩ, chẳng lẽ Lục Tri vẫn luôn cầm điện thoại đợi anh trả lời?

Ngay sau đó anh đã tự mình đánh vỡ ảo tưởng của bản thân, sao có thể chứ, nói Lục Tri đang chơi điện thoại mới có thể trả lời anh kịp thời thì anh còn tương đối tin tưởng.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Vi lái xe đến tiểu khu nhà Lục Tri, rồi đỗ xe trước cửa. Sau khi gửi cho Lục Tri một tin nhắn, không quá vài phút Hạ Kiến Vi đã thấy xa xa có một bóng dáng thon dài thẳng tắp đi về phía anh.

Tia nắng ban mai ngày đông buông đầy bờ vai Lục Tri, cậu mặc chiếc áo lông ngắn màu trắng, lộ ra một đoạn áo len cao cổ màu đen, trông vừa sáng sủa lại sạch sẽ.

“Rất lạnh đúng không?” Hạ Kiến Vi đưa sữa bò còn ấm cho Lục Tri.

“Cảm ơn ạ.” Lục Tri nhận sữa bò cầm trong lòng bàn tay, bên trong xe có điều hòa, lúc này mới làm gương mặt bị gió lạnh thổi đến hơi tê dại của cậu dịu lại.

“Nếm thử bánh bao đi.” Hôm nay Hạ Kiến Vi cố ý dậy thật sớm làm một lồng bánh bao, còn nấu một chén mì trường thọ, nhưng là cho ông nội anh ăn chứ không phải người được mừng sinh nhật là anh ăn.

“Là chú làm sao?” Hiện tại Lục Tri đã thấy nhiều thành quen.

“Ừm, tôi ăn thấy cũng không tệ lắm.” Hạ Kiến Vi gật đầu.

“Hôm nay chúng ta đi đâu ạ?” Lục Tri cầm lấy một cái bánh bao nếm thử một miếng, thuận miệng hỏi.

“Đi trượt tuyết.” Hạ Kiến Vi vặn chìa khóa, chuẩn bị xuất phát.

Trong miệng Lục Tri còn ngậm bánh bao, nhìn thoáng qua Hạ Kiến Vi, tuy thời tiết này đang trở nên lạnh hơn, nhưng còn chưa tới lúc tuyết rơi.

“Bánh bao ăn ngon không?”

“Vâng, ăn ngon.” Lục Tri nhanh chóng ăn xong bữa sáng Hạ Kiến Vi chuẩn bị cho cậu.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Hạ Kiến Vi quay đầu lại thì thấy khóe miệng Lục Tri có vết dầu, anh không khỏi bật cười rút một tờ khăn giấy ra giúp cậu lau dầu dính trên khóe miệng.

Lục Tri cứng đờ người, vì không gian quá hẹp nên cậu căn bản muốn tránh cũng không được, ánh mắt đột nhiên chạm phải hai mắt của Hạ Kiến Vi.

“Bạn nhỏ.” Giọng Hạ Kiến Vi mang theo ý cười trêu ghẹo cùng cưng chiều, nháy mắt làm Lục Tri có vài phần không được tự nhiên.

Cậu chỉ có thể cứng nhắc cãi lại: “Tôi đã mười bảy tuổi rồi.”

Mặt mày Hạ Kiến Vi cong cong, “À, vậy thì là bạn lớn.”

Lúc anh cười rộ lên mang theo một hơi thở văn nhã bại hoại, nếu là mấy cô gái nhỏ trẻ tuổi thì tất nhiên sẽ thất thần mặt đỏ tim đập.

Lục Tri im lặng uống sữa bò của mình, hương vị còn uống rất ngon, cậu nhìn thoáng qua hộp sữa bò, là thương hiệu nước ngoài mà cậu không biết.

“Khi nào các em được nghỉ đông?” Hạ Kiến Vi thuận miệng tán gẫu với Lục Tri.

Lục Tri đang học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh, cậu hút sữa trả lời: “Còn hơn một tháng nữa.”

“Nghỉ đông có kế hoạch gì không? Sẽ không dùng hết để làm công chứ.” Hạ Kiến Vi cảm thấy rất có khả năng.

Quả nhiên, Lục Tri gật đầu, nói: “Vâng, kiếm tiền ăn Tết.”

Hạ Kiến Vi biết nhà Lục Tri không giàu có, nhưng cũng không đến mức cậu không làm công thì sẽ không sống nỗi. Anh đoán là Lục Tri muốn giảm bớt gánh nặng cho Lục Thâm.

“Em là người địa phương, ngược lại cũng thuận tiện, vào dịp Tết tiền lương gấp mấy lần ngày thường. Nhưng em đang học cấp ba, đừng vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn.”

Lục Tri hờ hững gật đầu, “Vâng, tôi biết.”

Hai người nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cũng không xấu hổ, Lục Tri nhẩm từ vựng một hồi thì có hơi buồn ngủ. Tối qua cậu hát ở quán bar hơi trễ nên về có chút muộn, hôm nay lại dậy sớm, lúc này điều hòa ấm áp thổi đến mí mắt cậu càng thêm nặng nề.

Lúc xe dừng ở giao lộ, Hạ Kiến Vi cầm lấy áo khoác đặt ở ghế sau, nhẹ chân nhẹ tay đắp lên cho Lục Tri.

Nhìn khuôn mặt hơi hiện sự non nớt của Lục Tri, anh không khỏi lấy điện thoại ra chụp lén vài tấm mặt Lục Tri lúc ngủ.

Nếu không thể hôn chính người ấy, vậy thì hôn một tấm ảnh chụp chắc cũng không quá đáng nhỉ.

Lục Tri mơ hồ bị nóng tỉnh, cậu nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, hoàn toàn không biết bọn họ đã đến chỗ nào rồi.

“Chú Hạ, không phải là chú bán tôi đó chứ?” Lục Tri nhìn con đường vắng vẻ không một bóng người, tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng.

Hạ Kiến Vi nghe vậy thì cười, “Tôi đâu có nỡ, ngược lại trộm em về nhà tôi thì có thể.”

Lục Tri sửng sốt một chút, cảm giác không hiểu sao lời này của Hạ Kiến Vi có hơi ái muội? Nhưng nếu nói trộm cậu về nhà làm con nuôi hình như cũng không có vấn đề gì, dù sao thì Hạ Kiến Vi cũng là đối tượng xem mắt của ba cậu.

Chờ xe dừng lại, Lục Tri mới biết được thì ra nơi này có sân trượt tuyết, hơn nữa nó còn nằm ngay sau biệt thự suối nước nóng.

Hạ Kiến Vi xuống xe, lấy một cái túi lớn từ trong cốp xe ra, rồi lại dùng một tay gỡ khăn quàng trên cổ mình xuống, quấn quanh cổ và mặt Lục Tri.

“Mặt đều đông lạnh đỏ cả rồi.” Hạ Kiến Vi cũng không nhìn phản ứng của Lục Tri mà cầm túi sải bước về phía biệt thự suối nước nóng.

Khăn quàng cổ vẫn còn lưu lại mùi hương trên người Hạ Kiến Vi, theo mũi và miệng Lục Tri chui vào lục phủ ngũ tạng.

Cậu đứng tại chỗ sững sờ giây lại, cho đến khi bị Hạ Kiến Vi gọi một tiếng mới đuổi theo.

Có lẽ hôm nay là thứ bảy nên vẫn còn nhiều người bên trong. Hạ Kiến Vi vừa đi vào đã hấp dẫn sự chú ý của hầu hết mọi người, anh mặc một cái áo khoác màu đen, dáng người cao lớn, bước chân thoăn thoắt, dung mạo đẹp trai anh tuấn, ngay cả nhân viên trước quầy lễ tân cũng không tự chủ được mà có thái độ niềm nở với anh hơn.

Lục Tri dừng phía sau Hạ Kiến Vi, nhìn bóng dáng của anh, lần đầu tiên có loại cảm giác bị người khác làm lu mờ.

Hạ Kiến Vi cầm thẻ phòng, nháy mắt với Lục Tri, “Đi thôi.”

Lục Tri theo sau, tai lại nghe thấy có người đang thảo luận về hai người bọn họ.

“Trời ơi, hôm nay có may mắn gì mà một lúc gặp được hai anh chàng siêu đẹp trai.”

“Cái đó thì có ích gì, cũng chỉ có thể nhìn cho đã mắt thôi, người ta vừa nhìn đã biết là một đôi, trai đẹp với mỹ nam, nào có cửa cho chúng ta.”

“Đại thúc với thiếu niên, quả thực như là đang xem truyện tranh.”

Chờ đến khi bọn họ đi xa, Lục Tri mới không nghe thấy giọng mấy người phụ nữ kia nói chuyện nữa.

Cậu và Hạ Kiến Vi trông như một đôi?

Sao có thể chứ, Hạ Kiến Vi và ba cậu mới là một đôi, hẳn là cậu nên nói với Hạ Kiến Vi, không cần phải lấy lòng cậu, cậu đồng ý để Hạ Kiến Vi và ba mình ở bên nhau.

Loại chuyện này lần sau nên để ba cậu và anh cùng nhau đến.

“Tới rồi, chính là phòng này.” Hạ Kiến Vi liếc nhìn số phòng rồi mở cửa.

Bên trong được trải chiếu tatami theo phong cách Nhật Bản, phía sau còn có một suối nước nóng ngoài trời.

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi sau đó sẽ đi trượt tuyết.” Hạ Kiến Vi đặt túi xuống, nói với Lục Tri.

Lục Tri cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn điệu bộ này, e là hôm nay cậu không có cách nào trở về.

Lục Tri đi đến bên cửa sổ nhìn suối nước nóng sương khói lượn lờ bên ngoài.

“Muốn đi ngâm không?” Hạ Kiến Vi ở sau lưng cậu hỏi.

“Buổi tối hẵng ngâm. Không phải nói tôi trả ơn cho chú sao, sao lại biến thành chú Hạ dẫn tôi đi chơi rồi.” Lục Tri cảm thấy ân tình này càng ngày càng không thể báo đáp.

Hạ Kiến Vi nghe vậy thì cười, nói: “Đây là lời cảm ơn tốt nhất.”

Lục Tri ngơ ngẩn nhìn Hạ Kiến Vi, chậm chạp “À.” một tiếng.

Cậu luôn cảm thấy Hạ Kiến Vi đang tán tỉnh mình, là ảo giác của cậu sao?