Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 14




Edit: Rea

—————

Mặc dù Hạ Kiến Vi không có mặt dày bảo Lục Thâm cho mình một tấm ảnh chụp Lục Tri, nhưng anh lặng lẽ dùng điện thoại chụp lén vài tấm ảnh Lục Tri khi còn nhỏ.

Sao lại có đứa bé đáng yêu như vậy chứ. Lục Tri khi còn nhỏ trông giống như búp bê, phỏng chừng không ít lần bị xem thành con gái. Nhưng Lục Thâm không có sở thích mặc váy nhỏ cho Lục Tri, bằng không khi trưởng thành Lục Tri xem sẽ buồn cười bao nhiêu.

Sau khi Hạ Kiến Vi bận xong chuyện khai trương quán mới thì cả người liền nhàn rỗi, đúng lúc Diêm Hồng Phi gọi điện cho anh.

“Hôm nay tao nghe mọi người nói chúng ta sẽ tổ chức họp lớp trung học, đến lúc đó mày có đi không?”

Hạ Kiến Vi cũng không hỏi Diêm Hồng Phi nghe được tin tức ở đâu, người này có rất nhiều chuyện buôn dưa lê.

“Có gì để đi, đi xem ai mặc nhãn hiệu lớn, ai ăn mặc giản dị sao?” Từ trước tới nay Hạ Kiến Vi không có nhiều hứng thú với những chuyện này, anh tuổi càng lớn càng không thích góp vui, ngược lại trước kia thích cùng Diêm Hồng Phi chơi khắp nơi, chơi đến hừng đông mới về nhà.

“Lời này của mày tao không thích nghe, yêu bạn học chút được không hả?”

Hạ Kiến Vi cười ha ha, “Yêu bạn học thì không biết, chẳng lẽ mày muốn thừa dịp Du Phinh Phinh ra nước ngoài để nối lại tình xưa?”

Diêm Hồng Phi lập tức bị anh nói đến xù lông, “Mày có phải là anh em tao không vậy? Cái gì mà nối lại tình xưa, nếu lời này bị Du Phinh Phinh nghe thấy thì không thể không quậy đến gà bay chó sủa, huống chi không phải tao còn chưa bắt đầu sao, người người ta thích là mày, còn không biết xấu hổ nhắc tới.”

Hạ Kiến Vi chỉ thuận miệng nói một câu chứ không nghĩ nhiều như vậy, bị Diêm Hồng Phi nói như thế ngược lại làm anh nhớ tới lúc học trung học, Diêm Hồng Phi thích hoa khôi lớp bọn họ, thật ra bây giờ nghĩ đến Diêm Hồng Phi khi ấy cũng không gọi là thích người ta, chỉ là cảm thấy ngoại hình người ta đẹp, hơn nữa Du Phinh Phinh cả ngày dỗi anh ta nên Diêm Hồng Phi quyết chí muốn theo đuổi ban hoa, kết quả là đi một vòng, người ban hoa thích lại là Hạ Kiến Vi anh, này cũng thật xấu hổ.

Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, ban hoa trông như thế nào Hạ Kiến Vi đã không còn nhớ rõ từ lâu, huống chi anh có nhớ cũng vô dụng, dù sao anh cũng là gay.

“Thật sự không đi sao? Mọi người nhiều năm như vậy không gặp, đến lúc đó chắc là sẽ rất náo nhiệt.” Diêm Hồng Phi cố thuyết phục Hạ Kiến Vi.

“Một người già như tao sẽ không đi quét sạch hưng phấn của người trẻ tuổi chúng mày, nhưng mày cũng chỉ là nghe nói, tích cực như vậy làm gì? Chẳng lẽ thật sự có người yêu cũ?”

“Mày đừng nói bậy, không phải là mẹ tao đã trở về rồi sao, gần đây bà ấy luôn muốn đến đây thăm tao và Du Phinh Phinh, tao nói chuyện Du Phinh Phinh bỏ chạy với bà thế nào.” Diêm Hồng Phi cảm giác đầu mình cũng to lên rồi, đến lúc đó chắc chắn mẹ anh ta lại khóc một hồi rồi đánh cho một trận.

“Tao nghĩ nếu tổ chức họp lớp thì tao sẽ nói với mẹ là tao muốn phụ trách tổ chức, không rảnh tiếp đãi bà.” Diêm Hồng Phi tính toán đường đi ổn thỏa, căn bản không ngờ tới mẹ anh ta đã trên đường tới.

“Mày nghĩ xem, nếu mày nói đi thì đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều người cũng muốn đi.”

Hạ Kiến Vi ngậm một điếu thuốc, cười nói: “Tao đi thì nhất định sẽ có rất nhiều người đi? Logic gì đấy?”

Diêm Hồng Phi cất cao giọng nói: “Đó là điều rất chắc chắn luôn, ban thảo giáo thảo đều là mày, nam thần trong mắt biết bao nữ sinh, hiện tại dám chắc bọn họ đều muốn nhìn giáo thảo xem có biến thành cỏ héo hay không.”

Nhắc đến giáo thảo, Hạ Kiến Vi nhớ tới Lục Tri chính là giáo thảo trường bọn cậu, bài viết hot nhất trên Tieba trường chính là đăng ảnh chụp Lục Tri, bên dưới không phải là phát hoa si thì chính là thổ lộ.

Hạ Kiến Vi lướt xem qua, vậy mà lại còn có không ít người đăng ảnh selfie, nhìn những con mắt kia đều không đối diện với ống kính, dán gương mặt to vào tấm ảnh, làm một người thích nhiếp ảnh nghiệp dư, thật sự là thảm không nỡ nhìn.

Cũng không phải không có người có ngoại hình đẹp, chỉ là P hơi quá mà thôi.

Hạ Kiến Vi đã dành hơn hai tiếng đồng hồ để dạo Tieba này một mình vào buổi tối, vẻ mặt hiền từ, không những không có bất kỳ cảm giác ghen nào mà ngược lại còn cảm thấy những đứa trẻ này thật buồn cười, có lẽ đây chính là thanh xuân.

Bị Diêm Hồng Phi lằng nhằng hồi lâu, rốt cuộc Hạ Kiến Vi cũng miễn cưỡng đồng ý, nói nếu rảnh thì sẽ đi.

Sau khi Hạ Kiến Vi và Diêm Hồng Phi nói chuyện điện thoại xong thì thuận tay xem WeChat một chút, Lục Thâm đã đăng một tấm ảnh chụp, là một xấp bài thi, kèm theo một dòng chữ: Lại là một đêm không ngủ.

Hạ Kiến Vi cho y một cái like.

Lướt xuống, Lục Tri vậy mà lại đăng lên vòng bạn bè, trên ảnh có năm chú mèo con lông xù, màu lông rất hỗn tạp, đều là mèo ta.

Lục Tri: Chân thành tìm người yêu thương nhận nuôi, sẽ thường xuyên trở lại thăm.

Hạ Kiến Vi gửi tin nhắn cho Lục Tri, hỏi cậu mèo đã nhận nuôi xong hết chưa?

Lục Tri: Vẫn chưa, có mấy người muốn nhận nuôi nhưng trong nhà không cho phép, có người chỉ là tâm huyết dâng trào, sau khi nghe nói phải mua thức ăn cho mèo, chích này nọ thì không muốn nữa. Mấy con mèo này không phải là mèo thuần chủng nên chẳng mấy ai chịu nuôi.

Hạ Kiến Vi hiếm khi thấy Lục Tri gõ tin nhiều như vậy trong một lần. Lúc trước anh đưa Lục Thâm về nhà đã thấy Lục Tri cho mèo ăn ở dưới lầu, xem ra Lục Tri thật sự rất thích mèo.

Hạ Kiến Vi: Em thích mèo như vậy thì em có thể nuôi mà, cũng sẽ không thấy lo lắng nữa.

Lục Tri: Không được, ba tôi bị dị ứng với lông mèo.

Vậy thật đúng là không xong, Hạ Kiến Vi bỗng lóe lên tia sáng, Lục Thâm bị dị ứng với lông mèo, nhưng anh không bị! Nếu anh nuôi mèo thì không phải là Lục Tri sẽ thường xuyên tới tìm anh sao.

Hạ Kiến Vi: Tôi giúp em chia sẻ một chút vậy, dù sao nuôi mèo vẫn phải độc lập về tài chính thì tốt hơn, giữ lại cho tôi một con đi, đúng lúc tôi không còn bận nữa, cũng có thời gian chăm sóc.

Lục Tri: Vâng, cảm ơn.

Hạ Kiến Vi: Khách sáo với tôi cái gì, tôi rất thích động vật nhỏ, chỉ là chưa từng nuôi, đến lúc đó có thể sẽ phải phiền em chỉ bảo một chút.

Lục Tri: Được.

Hạ Kiến Vi nắm được cơ hội nói chuyện với Lục Tri một lúc lâu, đương nhiên cũng không làm thẹn sứ mệnh giúp Lục Tri tìm người nhận nuôi mèo, vòng bạn bè của anh rộng, người quen đều có nền tảng kinh tế nhất định, cũng có nhà riêng, cho dù là nuôi mèo hay nuôi chó đều rất thuận tiện.

Cuối tuần Lục Tri cố tình xin nghỉ một ngày, chính là vì thu xếp cho những con mèo con này, cũng để tận mắt nhìn thấy người nhận nuôi mèo con.

Hạ Kiến Vi ngược lại chê cười cậu, ông chủ ở ngay trước mặt cậu, xin nghỉ với ai cũng không bằng xin anh nghỉ, với lại hôm nay cũng coi như tiền lương, dù sao cũng là giúp ông chủ giao mèo, Lục Tri từ chối Hạ Kiến Vi cũng chưa nói là tốt hay xấu, đáp án này chỉ có chờ đến khi Lục Tri lãnh tiền lương phát hiện ra tiền của mình rõ ràng là nhiều hơn thỏa thuận một ít mới biết được.

Lục Tri đặt mèo con vào hộp gấy, ngồi lên xe Hạ Kiến Vi xuất phát.

Đi một chuyến này Lục Tri phát hiện người Hạ Kiến Vi quen biết thật sự rất nhiều, các ngành nghề muôn hình muôn vẻ, hơn nữa có vẻ quan hệ giữa Hạ Kiến Vi và bọn họ thoạt nhìn đều rất không tồi.

Lục Tri đứng một bên nhìn bộ dáng ung dung tự tin của Hạ Kiến Vi khi nói chuyện với bọn họ, không khỏi tự do tưởng tượng một chút bản thân mình sau này lớn lên có thể cũng như thế này hay không? Sau đó cậu lập tức phủ nhận, tính tình của cậu và Hạ Kiến Vi khác nhau, tính cách của Hạ Kiến Vi phóng khoáng, còn cậu thì lại hướng nội hơn nhiều.

Cuối cùng là một quý cô người Anh tóc vàng mắt xanh, trông cô có lẽ hơn năm mươi tuổi, nhưng cũng không chắc, bởi vì cô ăn mặc rất hợp mốt, ở phương diện bảo dưỡng chắc là cũng tốn không ít công sức, vậy nên Lục Tri không nắm bắt được.

Cô vừa nhìn thấy mèo con trong ngực Lục Tri thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, chân thành giống như một đứa trẻ được kẹo. Lục Tri nhìn ra cô thật sự rất thích mèo con, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Người phụ nữ có chút băn khoăn dùng tiếng Trung có hơi lạ hỏi Lục Tri: “Tôi có thể ôm nó một cái không?”

Lục Tri gật đầu, đưa mèo cho cô.

“Oh my god!” Trong nháy mắt, vẻ tao nhã trên người quý cô người Anh này không còn sót lại chút gì.

Hạ Kiến Vi cười nói: “Jenny, cô rất thích nó.”

Đôi mắt Jenny gần như rơm rớm nước mắt, “Đúng vậy, nó quá đáng yêu.”

Hạ Kiến Vi quay đầu nháy mắt với Lục Tri một cái, Lục Tri cũng không khỏi lộ ra ý cười.

Khi hai người bọn họ rời khỏi nhà Jenny thì đã gần giữa trưa, Jenny đi ra tiễn cả hai, trên mặt mang theo tươi cười nói với Hạ Kiến Vi: “Cậu ấy thật sự là một bé trai xinh đẹp.”

Hạ Kiến Vi không những không phủ nhận, ngược lại vẻ mặt cũng đồng ý cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy thế.”

Lần đầu tiên Lục Tri nghe thấy Hạ Kiến Vi nói tiếng Anh, phát âm của anh rất chuẩn, còn gợi cảm hơn giọng của nam MC radio đêm khuya.

Chỉ là nội dung hai người trò chuyện khiến Lục Tri có hơi cạn lời.

“Nó là của tôi phải không?” Hạ Kiến Vi chỉ vào thằng nhóc ngồi ở ghế sau hỏi.

“Vâng, nó… Sức khỏe không được tốt.” Có lẽ là Lục Tri cảm thấy có chút hổ thẹn, cố tình để thân thể không tốt lại cho Hạ Kiến Vi.

Nhưng Hạ Kiến Vi cũng không trách cậu, ngược lại có vài phần lo lắng nói: “Nó làm sao vậy? Chúng ta mang nó đến bệnh viện thú y xem cái đi.”

“Chú không trách tôi để lại một con mèo con thân thể không khỏe mạnh cho chú sao?” Lục Tri nghiêng đầu, ánh mắt trong veo hỏi.

“Đây có là gì, chứng tỏ em tin tưởng tôi, nguyện ý giao nó cho tôi chăm sóc, sau này em có thể thường xuyên đến đây thăm nó, chúng ta cùng nhau nuôi nó đến khỏe mạnh đi.”

Lục Tri không nhìn ra chút dối trá nào trong mắt Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi thật sự còn rộng rãi thành thật* hơn trong tưởng tượng của cậu.

(raw là tễ nguyệt quang phong: gió nhẹ trăng trong, nghĩa là người có tính cách rộng rãi và thành thật)

“Vâng.”

Hạ Kiến Vi và Lục Tri đưa mèo con đến bệnh viện thú y, vấn đề của mèo con không lớn, nói chung là không đủ dinh dưỡng nên thân thể có hơi kém, sau này chú ý chăm sóc cẩn thận là được.

Hạ Kiến Vi lại được Lục Tri chỉ mua không ít đồ dùng cho mèo.

“Trong khoảng thời gian này đừng cho nó tắm rửa, chờ nó quen với hoàn cảnh, thân thể khỏe mạnh lại hơn chút rồi mới tắm cho nó.” Bác sĩ dặn dò nói.

Hạ Kiến Vi nhận lấy mèo con từ trong ngực bác sĩ, gãi gãi cằm nó, mèo con lập tức thoải mái kêu hừ hừ.

Bộ lông của chú mèo này có màu trắng vàng, cũng không hỗn tạp như những bộ lông của anh chị em khác, có lẽ do sức khỏe không được tốt nên nó không thích vận động lắm, tiếng kêu cũng vừa vụn vừa nhỏ, nghe vô cùng đáng thương.

“Đi thôi, đến nhà tôi, đúng lúc giữa trưa.” Cuối cùng Hạ Kiến Vi cũng có thể lừa được Lục Tri về nhà, tuy nói anh sẽ không làm gì Lục Tri, nhưng dù sao cũng phải để Lục Tri thăm nhà không phải sao.

Lục Tri thấy Hạ Kiến Vi mua nhiều đồ như vậy, một người dù nhấc không nổi cũng không từ chối

Bọn họ đi thẳng lên bằng thang máy từ bãi đỗ xe ngầm, Lục Tri có thể thấy Hạ Kiến Vi hẳn là rất có tiền, nhưng khi thật sự vào trong nhà Hạ Kiến Vi cậu mới biết được nghèo khổ thật sự hạn chế trí tưởng tượng của cậu.