Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 8: Chương 8





Mục Đông sững người tại chỗ, trong phút chốc không thốt nổi lời nào.
Em nhìn người trước mặt và người đó cũng đang nhìn em.

Tình huống này khiến em phải tự hỏi rằng bạn trai em và anh ta có phải cùng một người, có phải muốn đùa giỡn với em không.
Mục Đông đi thẳng tới cửa rồi chạy ra ngoài, mặc kệ người đàn ông đang ở đó.

Em vô thức quay đầu nhìn lại, thế nhưng người đàn ông kia không hề đuổi theo, thật sự cũng không biết em nên vui hay nên buồn nữa.
Em hít thở đều vài hơi, mặc cho gió lạnh thổi vào người để lấy lại bình tĩnh.

Em sờ túi quần, may mà có mang theo điện thoại.

Mục Đông mở nhật ký cuộc gọi, có hơi do dự nhưng đầu ngón tay vẫn nhấn vào dãy số chưa lưu kia, bắt đầu một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy.
Mục Đông không nói gì, ngay cả phía bên kia đầu dây là Lực Hỏa thường hào hứng trò chuyện cũng im lặng.

Thế nhưng một người đang nổi nóng như Mục Đông lại không hề nhận ra hành vi bất thường của hắn.


Im lặng được một lúc, em tức giận hỏi:
"Không muốn giải thích gì với em à?"
"Sao cơ?" Lực Hỏa nhanh chóng đáp lại, nhưng có vẻ lơ đãng như chưa nghe được câu hỏi.
"Mẹ nó, anh đùa em như thế bộ vui lắm à?"
"À không, tại em thôi.

Là tại em thích đùa giỡn trước.

Nhưng hai chúng ta vốn dĩ là liên hôn không có tình cảm, huống chi anh cũng đâu quan tâm gì đến em, em nói không đúng à?"
"Dựa vào cái gì mà anh đùa em như thế chứ?"
Mục Đông càng nói càng ấm ức, không hiểu sao nước mắt cứ rơi xuống.

Mà gió lạnh thổi vào mặt, lại càng khiến em thấy đau hơn.
"Em đang ở đâu?"
"Anh quan tâm em đang ở đâu để làm gì?" Mục Đông tức giận la lên rồi cúp máy.

Trong phút chốc cảm thấy bản thân vẫn chưa hết giận nên em đã hẹn mấy người bạn tới đây để rước em đi chơi.
Kết quả khi em vừa đến nơi, ngồi còn chưa nóng mông đã nhìn thấy gương mặt tối sầm của Alpha.

Mục Đông sửng sốt quay người bỏ đi, thế nhưng giây tiếp theo đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mục Đông cau mày xô đẩy hắn, nhưng sau đó lại nghe thấy Lực Hỏa nói nhỏ bên tai mình:
"Đó là anh trai tôi."
Giọng Lực Hỏa vừa trầm vừa thấp, còn nghe ra chút không vui trong đó.
Mục Đông nghe thế ngây người ngẩng mặt lên nhìn Lực Hỏa.

Lực Hỏa cong môi, dụi dụi vào người em, nhẹ giọng nói:
"Không biết đúng không?"
"Ở trong nhà, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy không tốt lắm."
"Nhưng tôi và anh ấy lại giống hệt nhau, ngay cả pheromone cũng giống."
Mục Đông khó lòng tin nổi lời của Alpha.


Thấy vậy nên hắn nói:
"Không tin thì em gọi điện thử xem?"
Mục Đông lạnh lùng nhìn hắn.

Em lấy điện thoại ra trước mặt hắn, đầu dây bên kia cũng rất nhanh đã kết nói, một tông giọng trầm khàn vang lên.
"Alô."
"Làm sao vậy?"
Mục Đông không đáp lại mà cúp điện thoại.

Hai mắt em đỏ hoe, hậm hực nhìn Alpha cao lớn trước mặt.

Cuối cùng em ôm lấy cổ hắn, không nghĩ gì nữa mà hôn môi.
"Đồ lừa đảo."
"Vậy ra từ đầu anh đã biết em là anh dâu của anh rồi hả?"
"Ừ."
"Khốn nạn!"
"Anh...!Đúng thật là!"
Mùi bạc hà nồng lên chút bực tức, nhưng rất nhanh đã được gỗ đàn hương dễ dàng trấn an lại.
Lực Hỏa mỉm cười, hôn người yêu của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn đến nhà tôi không?"
Mục Đông cúi đầu im lặng một hồi, rối rắm cắn môi rồi lắc đầu.
"Em phải đi về."
"Anh ấy đang ở nhà."

Con ngươi Lực Hỏa tối đen lại vì thất vọng.

Hắn nhìn Mục Đông rồi cúi người ôm chặt em vào lòng, tủi thân dụi vào cổ Mục Đông, nũng nịu nói:
"Vậy em hôn tôi mấy cái đi."
Mục Đông cười trừ hôn hắn vài cái.
Lúc này Lực Hỏa mới miễn cưỡng thả người đi.
Nhưng trước khi đi, Alpha cũng hung dữ cắn mấy phát, cảnh cáo em không được đến chỗ này chơi nữa, cho dù ngồi uống rượu thôi cũng không được.
Mục Đông nghe vậy cũng đồng ý với hắn.
Lực Hỏa kêu xe giúp em.

Hắn đưa người vào trong xe, thắt giúp dây an toàn rồi vẫy tay tạm biệt em.

Trước khi xe chạy, Lực Hỏa yêu chiều mỉm cười nhìn Mục Đông.
Xe bắt đầu lăn bánh, chạy càng lúc càng xa.
Mục Đông nhìn người đàn ông cô đơn với đôi mắt tối tăm đứng ở chỗ rất xa qua gương chiếu hậu, sau đó mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.
Thật sự rất khó chịu..