Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 52




Gió cuối thu nổi lên, thổi lạnh từng cơn, Nguyên Dịch ngồi trong xe, chờ Nhan Khê ra.

Hạ kính xe xuống, anh thậm chí còn nghe được tiếng chim hót, có chút ảo não vỗ vỗ ót, sáng sớm tinh mơ chạy tới nơi này ngồi ngây ngốc, có phải đầu anh có vấn đề không?

"Nguyên Tiểu Nhị, chờ lâu không." Nhan Khê mặc váy dài, bên ngoài còn khoác một chiếu áo khoác ngoài, vài bước chạy đến xe Nguyên Dịch ngồi vào, để túi xách xuống, xoa xoa tay nói: "Hôm nay hình như nhiệt độ hạ thấp rồi, hơi lạnh."

"A Cương, chỉnh nhiệt độ lên cao hơn đi." Nguyên Dịch thấy bàn tay trắng non mềm của cô, có kích thích muốn sờ lên. Ý thức được suy nghĩ xấu của mình, anh vội vàng dời tầm mắt, "Cô mang theo túi lớn như vậy làm gì?"

"Tôi không biết hôm nay sẽ chơi cái gì, cho nên chuẩn bị thêm một bộ đồ cho dễ vận động." Nhan Khê lấy cái hộp nhỏ từ trong túi ra, "Đây là bánh quy ba tôi nướng, anh nếm thử xem."

Bánh quy hình động vật, giống bánh quy ba mẹ hay dùng để dụ dỗ mấy đứa trẻ đang quấy khóc.

"Nếu vì để dễ hoạt động, lại còn mặc váy làm gì, không phải gây phiền cho mình sao?"

"Vì mặc váy đẹp."

Thật là không hiểu lối suy nghĩ của con gái bọn họ, Nguyên Dịch cúi đầu lấy bánh quy bỏ vào miệng, bánh quy ngọt mà không ngấy, tay nghề quả thật rất tốt, giống mấy vị đầu bếp có tay nghề vậy, anh nhịn không được lại ăn thêm hai cái, "Không ngờ tay nghề của bác Tống giỏi như vậy."

"Ba tôi nấu ăn rất ngon." Nhan Khê đắc ý nói, "Trước kia đồ ăn nhà tôi, đều là ba tôi làm."

"Bác gái không biết nấu ăn?" Nguyên Dịch lấy miếng bánh thứ ba, ngón tay đụng phải tay Nhan Khê, mềm mại lành lạnh, làm cho lồng ngực anh nhảy lên không ngừng, trái tim bên trong như muốn nhảy ra ngoài, nó như muốn nhanh chóng nhảy ra khỏi đó.

Tay Nguyên Dịch khô ráo lại ấm áp, Nhan Khê sửng sốt một chút, thu tay về, "Mẹ tôi am hiểu về những thứ liên quan đến nghệ thuật hơn, tuy bà có tâm muốn nấu cơm, nhưng ba tôi vì suy nghĩ cho sức khỏe của tôi, nên là không nhẫn tâm để cho tôi ăn."

Nhìn cô gái đang mỉm cười nói chuyện, Nguyên Dịch cảm thấy trái tim mình giống như ngâm trong dòng nước ấm, có chút ấm áp, có chút muốn căng ra, muốn... Muốn ôm cô vào trong lòng.

"Tôi giúp cô cầm hộp bánh này, cẩn thận không để rơi." Nguyên Dịch ôm hộp bánh vào tay mình.

Nắm chặt như vậy, không đau tay sao.

"Anh thích ăn, thì ăn nhiều một chút, tôi sẽ không giành với anh." Nhan Khê rộng lượng xua tay, "Nếu anh thích, để lần sau tôi nói ba tôi nướng thêm, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui vì cái đùi vàng là anh đây có thể thưởng thức tay nghề của ông."

"Đùi vàng?" Nguyên Dịch nhíu mày nhìn Nhan Khê, lần đầu tiên nghe được câu nói trắng trợn như vậy.

"Là chỗ dựa vững chắc phát quang tỏa sáng." Nhan Khê làm ra một tư thế tỏa sáng, "Hiểu không?"

"Nếu tôi là đùi vàng..." Nguyên Dịch bỗng nhiên đến gần Nhan Khê một chút, "Vì sao trước mặt cô, tôi không được hưởng thụ đãi ngộ của một cái đùi vàng?"

"Bởi vì tôi không bị tiền tài cám dỗ, không nghèo khổ, coi quyền lợi tiền tài như mây trôi." Nhan Khê ngồi dịch sang một bên, cách Nguyên Dịch một khoảng, cô hít thở có phần không được tự nhiên, "Thấy gương mặt chân thật của tôi không, vừa thấy đã biết là một cô gái thanh thuần trong sáng."

"Nhan Tiểu Khê, cô biểu diễn rất sống động chân thật cái gọi là không biết xấu hổ." Ánh mắt Nguyên Dịch rơi lên trên mặt Nhan Khê, vẻ mặt này... Quả thật trông rất vô tội, cực kỳ thương cảm. Không phải đều nói tướng tùy tâm sinh sao, vì sao cô nàng Nhan Tiểu Khê này lại trái ngược với quy luật vận mệnh vậy chứ?

"Mặt tôi rõ ràng là ở đây, ai nói tôi không cần nó nữa." Nhan Khê nâng mặt nhe răng cười với Nguyên Dịch, Nguyên Dịch nhịn lại ý cười trào phúng bên khóe miệng.

Đàn ông tốt, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.

Nguyên Dịch và nhóm bạn anh hẹn ở một khu nhà nghỉ phong cách cổ xưa trên một ngọn núi, bên trong phong cảnh rất đẹp, thái độ phục vụ rất tốt, chỉ chuyên phục vụ cho tầng lớp thượng lưu giàu có.

"Nơi này đẹp thật." Nhan Khê từ trên xe bước xuống, đi qua cây cầu nhỏ dẫn vào trong, "Nhóm Trương Vọng ở đâu?"

"Đi theo tôi." Nguyên Dịch thấy Nhan Khê đến cả một cái ao chậu cảnh cũng có thể cảm thấy hứng thú, "Đêm nay chúng ta có thể ngủ lại một đêm, buổi sáng ngày mai tôi đưa cô đến đài truyền hình."

Nhan Khê cười cười, từ chối cho ý kiến.

"Anh Dịch, Đại Hà, bên này." Trong cái đình giữa hồ, Từ Kiều Sinh dựa vào lan can đình gọi Nhan Khê và Nguyên Dịch, bình thường ra ngoài đều chuẩn bị mũ và kính đen, nay toàn bộ đều không mang, nhìn qua lại năng động hơn không ít.

"Sao cậu đến sớm vậy?" Nhan Khê đi vào đình, thấy trên bàn có một ấm trà, nước trà nóng hổi nồng đậm, "Sớm như vậy đã uống trà đậm vậy rồi sao?"

"Vì để hôm nay có thể tới tham gia họp hội, tôi tăng giờ quay cho xong hết." Từ Kiêu Sinh vừa nói, vừa uống hết nữa tách trà còn lại, "Anh Dịch, vừa rồi bọn họ gọi điện thoại cho em, nói sẽ đến ngay, anh và... Đại Hà ăn sáng chưa?"

"Tôi ăn rồi." Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê, "Ở đây bọn họ có loại bánh bao trong mùi vị khá ngon, cô muốn nếm thử không?"

"Được." Nghe có đồ ăn ngon, Nhan Khê không chút khách khí đồng ý.

Rất nhanh có nhân viên phục vụ mang bánh bao lên, Nhan Khê bất tri bất giác ăn hết phân nữa lồng hấp.

"Nhan Tiểu Khê, tôi nhớ... Hình như cô đã ăn sáng rồi mà?" Nhìn Nhan Khê ăn, Nguyên Dịch cảm thấy bụng mình có chút cồn cào.

"Ừm, cho nên lồng bánh bao này tôi ăn không hết." Nhan Khê có chút tiếc nuối, quả thật bánh bao này ăn rất ngon, khó trách có thể hấp dẫn bao nhiêu người giàu có đến đây. Rót tách trà uống, Nhan Khê đứng dậy đi bộ trong đình, bỗng nhiên cô dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Mặt trời xuất hiện lại rồi."

Ánh mặt trời vàng rực chiếu lên mặt cô, làm cả người cô ấm áp trở lại.

Nguyên Dịch ngơ ngác ngắm nhìn Nhan Khê một hồi, đi đến bên cạnh Nhan Khê, tay chống lan can vươn người ra ngoài: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, nói không chừng buổi tối có thể nhìn thấy ánh trăng."

Nhan Khê đi qua theo nhìn thoáng qua, thuận miệng đáp: "Có lẽ vậy."

Từ Kiều Sinh nhìn chằm chằm nửa số bánh bao hấp còn lại, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng thật sự nhịn không được, cầm một cái bánh bao bỏ vào trong miệng.

Cái gì mà duy trì hình tượng, cái gì mà khống chế cân nặng, gần đây ăn chay ăn đến điên rồi, nhìn thấy bánh bao nhân thịt, hận không thể nuốt toàn bộ vào trong bụng. Thịt, rốt cục anh được ăn thịt rồi.

Lúc nhóm Trương Vọng đến, Từ Kiều Sinh đã mất khống chế, ăn hết một phần bánh bao thịt vừa gọi thêm, cả người đều trong trạng thái hưng phấn.

Lần này Trương Vọng không đến một mình, bên cạnh anh còn dẫn theo bạn gái, cô gái mặt nhỏ, mắt to, mắt hai mí, trang điểm tinh xảo, là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, nhưng thái độ của Nguyên Dịch và Từ Kiều Sinh không hề thân thiện với cô gái này.

Cô gái tựa hồ cũng không thèm để ý, ngoan ngoãn đi theo Trương Vọng bưng trà rót nước, đối với nhóm Nguyên Dịch và Nhan Khê cũng rất tôn kính.

Phía sau nhà nghỉ có một sân nuôi ngựa rất lớn, tuy Nhan Khê không biết cưỡi ngựa, nhưng muốn đi theo xem náo nhiệt, lên phòng thay quần áo cưỡi ngựa, vừa vặn gặp cô gái Tiểu Vũ lúc nãy.

Tiểu Vũ chạy trước chạy sau giúp cô lấy đồ, ý tứ lấy lòng hết sức rõ ràng.

"Cảm ơn." Nhan Khê nhận đồ cô đưa, "Sàn nhà hơi trơn, cô cẩn thận đừng để bị ngã."

Tiểu Vũ cười cười, ôm đồ vào phòng kế bên, thay đồ lấy di động ra khoe với bạn bè, hôm nay không chỉ có có thể cùng Trương thiếu ra ngoài chơi, lại còn được gặp bạn gái thần bí của Nguyên nhị thiếu nữa.

Mấy người bạn hâm mộ cô có thể đi theo Trương thiếu, lại hiếu kỳ thân phận cô gái đi với Nguyên thiếu.

Người như các cô kết giao với các công tử con nhà giàu, tự biết sẽ không được gả cho người giàu có, đối với những cô gái có thể quen được những người giàu này thì rất ghen tị và sùng bái. Trong giới ai chẳng biết hai vị thiếu gia của Nguyên gia là núi băng không thể đến gần, đừng nói kết bạn với họ, ngay cả nhìn cũng không được nhìn nhiều thêm một cái.

Tay đang gõ chữ của Tiểu Vũ hơi dừng một chút, rất nhanh lại gõ.

【 Người đẹp, dáng vẻ thanh thuần lại dịu dàng, thái độ mấy vị thiếu gia đối với cô ấy cũng rất nhiệt tình, không giống với những người như chúng ta. 】

"Tiểu Vũ, cô thay xong chưa?" Cửa bị gõ vang.

"Xong rồi." Tiểu Vũ cất di động vào, chỉnh lại đồ trên người, mở cửa ra ngoài, "Cô Nhan, chân của cô đẹp thật."

Thon dài cân xứng, ngay cả cô là một cô gái cũng muốn nhìn nhiều thêm.

Lòng thích cái đẹp ai cũng đều có, ánh mắt không nghe sai bảo, cô cũng không có cách.

"Cảm ơn, cô cũng rất đẹp." Nhan Khê từ trên tường lấy một cái roi ngựa, vờ như chính mình là cao thủ cưỡi ngựa, đi ra ngoài.

Đi đến chuồng ngựa, cô thấy huấn luyện viên cầm chân một con ngựa nhỏ, trong lòng có chút sợ hãi, lỡ như ngã từ trên lưng ngựa xuống, lại vừa vặn bị ngựa giẫm lên mặt...

Cô sờ sờ cánh tay nổi cả da gà, suy nghĩ khác nhau quá nhiều, thực là không có cái gì tốt.

Sợ cái roi sẽ dọa con ngựa, cô đưa roi cho nhân viên công tác, dẫm lên ghế run run rẩy rẩy bò lên lưng ngựa, huấn luyện viên nói một đống lời cũng không nhớ rõ, "Huấn luyện viên đẹp trai, anh nhớ đừng buông dây, đừng buông nha."

"Cô yên tâm, con ngựa này rất ngoan, tôi cũng sẽ không buông tay." Huấn luyện viên thấy dáng vẻ Nhan Khê đã sợ lại còn muốn cưỡi ngựa, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, nhưng nghĩ đến đây là khách quý mà Nguyên thiếu mang đến, anh cố gắng nhịn xuống.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, Nhan Khê nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Dịch cưỡi trên lưng con ngựa trắng, giống như là vương tử quý tộc trong truyền thuyết, chạy về bên này. Lúc rãnh rỗi cô có xem qua mấy cuộc thi cưỡi ngựa trên TV, những tuyển thủ này có dáng người cao lớn, dáng vẻ tao nhã, quý khí mười phần, mặc dù cô là dân thường đối với kỹ thuật cưỡi ngựa không hiểu gì hết, cũng sẽ nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần.

Nhưng vẫn là lần đầu tiên trong hiện thực cô nhìn thấy một người đàn ông cưỡi ngựa lại có khí khái như vậy.

"Cưỡi được không?" Nguyên Dịch cưỡi ngựa đi tới cạnh Nhan Khê, chỉnh mũ bảo hộ trên đầu, "Chắc là không?"

Chết tiệt, đàn ông chân dài vai rộng mông vểnh, mặc kỵ trang thật sự là quá đẹp trai mà toàn thân tỏa sáng. Tầm mắt Nhan Khê rơi vào trên lưng Nguyên Dịch, xem ra rất nhỏ, không biết ẩn phía dưới bộ đồ này có mấy khối cơ bụng nhỉ?

"Cô nhìn đi đâu vậy?" Nguyên Dịch cảm thấy tầm mắt Nhan Khê có chút không thích hợp, hai gò má có chút nóng.

"Tôi nhìn... con ngựa rất đẹp." Tuy Nhan Khê không biết con ngựa này tốt chỗ nào, nhưng trực giác nói cho cô biết, con ngựa này nhất định tốn không ít tiền.

"Con ngựa này là con mà anh Dịch nuôi ở trại ngựa." Từ Kiều Sinh cưỡi ngựa chạy tới, "Khu nhà nghỉ trên ngọn núi này có một nửa là của anh Dịch, cho nên hôm nay cô muốn ăn thì cứ ăn, muốn uống thì cứ uống, đừng tiết kiệm tiền giúp anh ấy."

"Còn lại một nửa là của ai?" Trong lòng Nhan Khê thầm giật mình, khu nhà nghỉ trên ngọn núi này rất có tiếng ở thủ đô, không ngờ là có liên quan đến Nguyên Dịch.

"Của hai người kia." Từ Kiều Sinh chỉ chỉ Chu Hàn và Dương Dục, "Bọn họ cũng có phần."

"Tôi đây là không chỉ tiêu tiền của Nguyên Tiểu Nhị, còn có tiền của hai người kia." Nhan Khê nói đùa một câu, "Làm sao mà không tiết kiệm dùm Nguyên Dịch được?"

"Sao giống nhau được..." Từ cầu sinh quay đầu phát hiện nguyên dịch đang nhìn mình, cố gắng đổi câu, "Anh Dịch đứng đầu mà."

"Hai người từ từ nói chuyện, tôi cưỡi ngựa một chút."

"Nguyên Tiểu Nhị, với cái tính này của em họ anh, hợp với làng giải trí sao?" Nhan Khê thấy đầu óc đứa nhỏ này có chút bất ổn, nói chuyện câu đầu không khớp câu đuôi chút nào.

"Thằng nhóc đó tự kỷ như vậy, không vào làng giải trí, còn có nơi nào có thể chịu được tật xấu của nó nữa chứ?" Nguyên Dịch cưỡi ngựa từ từ đi tới, huấn luyện viên dắt ngựa đi theo phía sau, vốn Nhan Khê hơi sợ, nói chuyện với anh, cũng quên luôn nỗi sợ này.

Dây nón bảo hộ hơi chặt, Nhan Khê muốn chỉnh lại một chút, nhưng cô lại không dám buông dây cương ra.

"Cô làm sao vậy?" Nguyên Dịch chú ý thấy cổ cô cứ xoay tới xoay lui, "Chỗ nào không thoải mái sao?"

"Dây nón hơi chặt."

"Đừng nhúc nhích." Nguyên Dịch vỗ vỗ dưới thân con ngựa, để cho anh tới gần Nhan Khê một chút, đến gần anh đưa tay chạm đến mặt Nhan Khê.

"Quả thật nón cài chặt sẽ không thoải mái, nhưng quá lỏng sẽ không bảo vệ được." Nguyên Dịch gỡ bao tay xuống, cúi đầu chỉnh nón cho Nhan Khê, ngón tay ngẫu nhiên không cẩn thận đụng vào cằm cô, ngón tay anh hơi run lên, "Như vậy được chưa?"

Nhan Khê muốn xoay đầu để cảm nhận một chút, nào biết mới vừa xoay đầu mặt lại đụng vào tay Nguyên Dịch.

"Được, được rồi."

Mẹ ơi, ma xui quỷ khiến, trái tim thiếu nữ của cô không muốn sống rồi.

"Muốn thử cảm giác phi ngựa nhanh không?" Nguyên Dịch ra vẻ trấn định, "Nhìn cô chậm chạp như vậy cũng tội nghiệp."

"Cảm giác thế nào?" Nhan Khê xiết chặt dây cương, "Anh đừng động vào ngựa của tôi!"

"Tôi dẫn cô ra ngoài chơi, cũng không phải muốn lập mưu ám sát cô." Nguyên Dịch tức giận đến mặt đều đen hết, "Nhan Tiểu Khê, trong đầu cô có thể suy nghĩ bình thường chút không." Anh cũng không phải kẻ biến thái.

"Ai kêu anh không nói rõ rang." Nhan Khê quay đầu, "Có thể trách tôi sao?"

"Lên đây." Nguyên Dịch vỗ vỗ phía sau mình, "Con ngựa này là ngựa đã trưởng thành, ngồi thêm một người không thành vấn đề, tôi mang cô chạy một vòng."

"Vẫn là thôi đi, không may đang chạy, tôi rơi xuống thì làm sao?" Nhan Khê đầy lo lắng suy nghĩ về mấy trường hợp xấu, lắc đầu liên tục, "Coi như quên đi, tôi nhìn anh cưỡi."

Xem soái ca cưỡi ngựa, là được hưởng thụ cả ánh mắt và tâm hồn.

"Đi lên!" Nguyên Dịch cảm thấy mình không nên nói thêm gì nữa, khẳng định sẽ bị Nhan Khê làm tức chết, "Yên tâm đi, tôi chưa tới mười tuổi đã bắt đầu cưỡi ngựa, sẽ không để cô bị ngã!"

"Không." Đứng trước cái mạng nhỏ của mình, lập trường của Nhan Khê đặc biệt kiên định, "Tôi sợ."

"Cô đến đắc tội với tôi còn không sợ, mà lại sợ một con ngựa?" Trong lòng Nguyên Dịch thầm mắng, là ai nói nam nữ cùng cưỡi ngựa dễ dàng sinh ra hảo cảm nhất, cô nàng này đến lưng ngựa còn không dám lên, lại còn sinh ra hảo cảm cái rắm.

Đúng là ý kiến của Trương Vọng là không đáng tin mà!

"Người có thể so với ngựa sao? Anh có thể giảng đạo lý, ngựa lại không thể." Nhan Khê xua tay, "Chính anh tự mình chạy đi, đừng động tới tôi."

Nguyên Dịch trừng mắt nhìn Nhan Khê, xoay người vỗ vỗ con ngựa, rất nhanh cưỡi ngựa chạy xa, chỉ chừa cho Nhan Khê một bóng lưng xinh đẹp.

Đây là... Giận rồi hả?

Lòng của đàn ông, sâu như Thái Bình Dương vậy, thật sự là làm cho người ta không hiểu.

Nguyên Dịch chạy qua người Nhan Khê ba bốn lần, Nhan Khê chỉ mới đi quanh trường ngựa gần nửa vòng, trong một góc sáng nào đó Trương Vọng và Tiểu Vũ ngồi trên ghế nói chuyện cười đùa, cách đó không xa Từ Kiều Sinh, Chu Hàn, Dương Dục ba người cưỡi ngựa song song đi phía trước, không biết đang nhỏ to nói gì đó.

Nhìn lại con ngựa nhỏ dưới người, cô dùng khóe mắt nhìn trộm chỗ Nguyên Dịch.

Dưới ánh mặt trời, Nguyên Dịch một thân kỵ trang đen tuyền đang cưỡi ngựa chạy băng băng, dáng vẻ soái ca đến nói không nên lời và vẻ... Gợi cảm, giống như là bạch mã hoàng tử trong chuyện thần thoại, chuẩn bị nghênh đón công chúa của mình.

Nguyên Dịch thực không để ý đến Nhan Khê, thấy cô cưỡi con ngựa nhỏ chậm chạp đi tới đi lui, ngoại trừ huấn luyện viên dẫn ngựa cũng không ai nói chuyện với cô, trong lòng rất khó chịu, có chút phiền kéo mũ bảo hộ trên đầu, anh lại chạy qua đi bên cạnh Nhan Khê, cùng Nhan Khê từ từ đi dạo, nhưng trên mặt lại viết lên cảm xúc là "Đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn duy trì sự im lặng.".

Khóe mắt Nhan Khê lại dừng trên thắt lưng và đùi của Nguyên Dịch, nếu Nguyên Dịch thật sự cưỡi chung với cô chạy một vòng, có phải cô có thể được sờ soạn cái eo này, thuận tiện lại ôm một cái không?

Không được, sao cô lại có cái suy nghĩ xấu như vậy, đây là Nguyên Tiểu Nhị!

Người ta xem cô như bạn bè, cô lại muốn ăn đậu hủ người ta sao?

Trời ơi, cô là một cô gái trong sáng ngay thẳng, làm sao có thể lại có tư tưởng ô uế như vậy?

Nhan Khê quay đầu nhìn thấy Tiểu Vũ đang liếc mắt đưa tình với Trương Vọng, nhất định là tại anh ta.

Đúng là gần mực thì đen mà.