Editor: Hy
"Anh Triệu, chúng ta nhanh chụp thôi."
Loại hành động quyên tiền của nhân sĩ nhiệt tâm này, đối với dư luận xã hội mà nói, cũng chính là một cách tuyên truyền. Nếu chương trình chỉ một mặt bi kịch lừa tình hơn nữa nếu cố sức mở rộng mặt trái đen tối của sự kiện, nhưng đối với tích cực của chuyện thì lại không thấy, loại chương trình này tỉ suất xem sẽ có, nhưng sẽ làm cho người khác có tâm lý ám chỉ "Trên thế giới này căn bản không có người tốt, ta đây cũng không làm người tốt nữa."
Bản thân Nhan Khê cũng thích vạch trần mặt tối của câu truyện, nhưng cũng không keo kiệt mà tuyên truyền những người có lòng hảo tâm.
Đối với việc thiện khẳng định, sẽ có thêm càng nhiều người làm chuyện tốt, cô không cầu mong chương trình của mình có sức ảnh hưởng lớn, ít nhất cô muốn cho càng nhiều người hiểu rõ, trên thế giới này còn rất nhiều người thiện tâm, cô muốn cho người đang ở trong tuyệt vọng biết rõ, không được buông tha hi vọng, có lẽ ngày mai sẽ được giải cứu thôi.
Vật phẩm quyên tặng được nhân viên chuyển từ xe ra, đồ chơi, văn phòng phẩm, quần áo, điện tử, mọi thứ đều đầy đủ cả, hơn nữa chất lượng đều tốt cả, giá cả của đoàn xe này ít nhất cũng phải 30 vạn trở lên.
"Xem ra người thiện tâm này là một cường hào." Triệu Bằng tắt máy quay, quay đầu nhìn Nhan Khê, "Em nói xem có phải cường hào này xem chương trình của chúng ta, nên mới quyên tiền cho viện cô nhi?"
"Loại chương trình của chúng ta sẽ có cường hào xem sao?" Nhan Khê hỏi lại.
Triệu Bằng suy nghĩ, thật sự không thể nào nghĩ ra được hình ảnh cường hào ngồi trước tivi xem chương trình của bọn họ, "Vậy cũng đúng." Vẫn là internet có sức mạnh lớn, tổ chương trình của bọn họ đúng là không có kể công lớn như vậy.
Hai người trở lại xe, Nhan Khê lấy điện thoại ra, ấn danh bạ ra nhìn cả nửa ngày, cuối cùng trở về, mở Wechat ra.
"Nguyên tiên sinh, xin lỗi, lần này nhờ anh chiếu cố," Trong buổi đấu thầu, người thành công nắm được hạng mục ngồi đối diện cười nói với Nguyên Dịch, "Hôm nay thời tiết đẹp, không bằng do tôi làm chủ, mời Nguyên tiên sinh cùng mọi người dùng một bữa cơm nhạt."
"Không cần," Nguyên Dịch mặt không đổi sắc, giống như không nắm được hạng mục đối với anh mà nói không có ảnh hưởng gì cả.
"Nguyên tiên sinh thật sự là quá khách khí," Người nói chuyện mang theo nụ cười đắc ý, "Một bữa cơm mà thôi, kẻ hèn này vẫn có thể mời được."
Nguyên Dịch cười, đứng dậy liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện này, cầm lấy âu phục của trợ lý bên cạnh khoác lên người, "Xin lỗi, tôi còn có việc bận, xin lỗi không tiếp chuyện được."
"Vậy lần sau chúng ta lại tụ họp."
Nguyên Dịch nhếch mày liếc người này một cái, sải bước ra ngoài.
Cuộc đấu thầu này, anh vốn không có ý định trúng thầu, dưới một mảnh đất có thể tồn tại vô số hiện vật lịch sử, đào khoét to như vậy, đây chính là củ khoai nóng bỏng tay mà muốn ném đi còn không được ý chứ.
Hiện vật không thể phá hư, vậy chỉ có thể sửa đổi kế hoạch công trình, cái này trước sau gì cũng trải qua mấy phen giày vò, lúc đầu nhập vốn rồi đi làm các hạng mục đầu tư khác. Anh biết rõ lần này trúng thầu là do sau lưng Tống Triều có chỗ dựa, bằng không thì cũng không có can đảm ăn một hạng mục lớn như vậy.
Anh đã sớm nói mà, người đi nước ngoài lâu quá trở về nước sẽ dễ dàng xảy ra tật xấu thông thường, anh không làm cái chuyện đẩy người vào hố bùn, nhưng nếu như đối phương phái người lén lút nghe nội dung của hợp đồng đấu thầu, không nhịn được mà nhảy vào hố, anh cũng sẽ không ngăn cản.
"Nguyên tiên sinh," Trợ lý đi sau Nguyên Dịch nói, "Đạo diễn Tôn muốn gặp anh..."
"Tôi đầu tư vào điện ảnh, chỉ là vì kiếm tiền, đối với nghệ thuật của bọn họ không có hứng thú," Nguyên Dịch cắt đứt lời cậu trợ lý, "Ông ta mang theo những nghệ sĩ kia, tôi càng thêm không có hứng thú, có cái gì thì cậu trực tiếp liên hệ với người làm phim."
"Tôi hiểu rồi," Trợ lý thay Nguyên Dịch kéo cửa xe, "Tôi sẽ để nhà sản xuất khai tông với tổ làm phim."
Lần trước có một nữ diễn viên lấy Nguyên Dịch ra lăng xê, phát thông báo ra ngoài là có một công tử nhà giàu theo đuổi cô ta, nhưng cô ta vì nghệ thuật và tự do cho nên nhịn đau mà từ chối, cũng may Nguyên Dịch chưa bao giờ quan tâm tới tin tức giải trí, cũng không có ai lấy việc này ra làm cho anh bực tức, bằng không thì cô diễn viên này sẽ muốn tự do thật sự đấy.
Nguyên Dịch ngồi trông xe cũng không thích nói chuyện, cho nên trong xe ngoại trừ tiếng hít thở, thì không có âm thanh nào khác. Cho nen lúc âm thanh của Wechat vang lên, âm thanh vô cùng to.
Anh cúi đầu mở khóa điện thoại, nhìn tên người gửi thư tới, dừng lại ba giây mới ấn vào.
Đối phương gửi cho anh một cái hình nịnh nọt, một tiểu quái thú hơi kì quái mở to đôi mắt trong như nước, chắp tay trước ngực nhìn anh. Tiểu quái thú này anh biết, trước đây không lâu có nhìn thấy ở một quyển manga.
Mãi cho đến khi điện thoại tối om, Nguyên Dịch cũng chưa trả lời chữ nào cho đối phương.
Nhan Cẩu Độc Thân: Đẹp trai không gì sánh kịp, Nguyên tiên sinh trời sinh vô địch, xin hỏi có thể hỏi ngài một vấn đề nho nhỏ không?
Gửi một câu nói, rồi liên tiếp có ba bốn tấm hình động, tất cả để đều là động vật nhỏ đang nịnh nọt. Nguyên Dịch khịt khịt cái mũi, không phải nói là không dùng Wechat sao? Anh hơi hếch cằm lên, rụt rè gửi một chữ đi.
Nguyên tiểu nhị: nói.
Nhan Khê không ngờ Nguyên nhị thiếu gia lại thật sự trả lời cô, tuy nhiên chỉ có một chữ và một dấu chấm, ít nhất đại biểu đối phương đã thấy tin nhắn của cô.
Nhan cẩu độc thân: Tôi muốn hỏi thăm anh về một người.
Nguyên Dịch nhìn cái tin nhắn này, nhíu nhíu mày, trả lời đối phương một chữ "Ai".
Đúng là tích chữ như vàng, vừa rồi dù gì cũng còn có một dấu chấm, lần này cả dấu hỏi cũng giảm đi.
Nhan cẩu độc thân: Anh có biết một người tên Nguyên Dịch không?
"Cô gái này..."
"Cậu chủ, anh làm sao vậy?" Trợ lý ngồi ở cạnh tài xế dường như nghe thấy Nguyên Dịch phàn nàn cái gì đó, vội quay đầu lại, liền phát hiện mặt mũi cậu chủ tràn đầy xanh mét, dường như đối với cái điện thoại trong tay có thâm thù đại hận vậy.
"Không có gì." Nguyên Dịch không ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi trả lời đối phương hai chữ.
Nguyên tiểu nhị: Ha ha.
Ha ha là có ý gì? Nhan Khê cảm thấy vừa cho ròi mình làm đều cho chó nhìn, không thích nói thì đừng nói, ha ha cái gì chứ. Cô tìm nhãn dán rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một cái hình bắn ngược gửi qua đó.
Ha ha bắn ngược lại!
Vừa đem cái nhãn dán gửi đi, đối phương liền gửi cái tin thứ hai.
Nguyên tiểu nhị: Chính là tôi.
Nhan Khê sững sờ nhìn cái tin nhắn cả nửa ngày, yên lặng mà đem cái nhãn dán rút về.
Nhan cẩu độc thân: Xin lỗi, vừa rồi gửi nhầm hình.
Lần này bổ sung chính là một hình con mèo bé nhỏ, phía trên ghi ba chữ "Anh rất đẹp trai". Nhưng đã quá hiểu đường đi cảu cô cho nên Nguyên Dịch tự động xem nhẹ cái hình này, quay đầu gọi điện cho bằng hữu.
Trương Vọng đang dạo phố cùng bạn gái, nhận được điện thoại của Nguyên Dịch, thiếu chút nữa thì cho là lỗ tai của mình có vấn đề.
Nguyên tiểu nhị cố ý gọi điện tới, chính là vì muốn một túi nhãn dán sao?
"Nguyên tiểu nhị, đầu óc của cậu không có bệnh chứ?" Trương Vọng liếc mắt nhìn người gọi điện tới, xác thực là Nguyên tiểu nhị không sai, nhưng người này bình thường không thích nói chuyện phiếm trên mạng, càng thấy cậu ta dùng qua nhãn dán bao giờ, hôm nay đã bị cái gì kích thích vậy?
"Tôi muốn nhãn dán người đang cãi nhau, tranh cãi thắng các loại đó."
Trương Vọng nhìn điện thoại bị cúp, không hiểu sao có loại cảm giác ngày chó vớ vẩn.
Nguyên Dịch nhận được nhãn dán mà Trương Vọng gửi tới, càng xem mày nhíu càng chặt. Cái này thì người đàn ông quá xấu, cái kia thì người phụ nữ biểu tình quá khoa trương, lại lật tiếp một tấm nhưng chữ đi cùng quá thô tục, anh chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một tấm ảnh nhìn có tính công kích nhưng cũng không thô tục.
Nguyên tiểu nhị: nhãn dán
Nhìn mặt con mèo đen hung hãn duỗi móng vuốt, kèm thêm 6 chữ "Không muốn nói chuyện với cô", cô nhịn không được mà cười ra tiếng, đối phương đang cùng cô so tài sao? Nghĩ đến nhân vật phản diện Nguyên tiểu nhị lại đi dùng loại ảnh này, lại có sự tương phản quỷ dị nảy sinh.
Nhan Khê đúng lúc đang nhàm chán, vì vậy gửi một cái ảnh mèo kitty "Tôi rất nguy hiểm" cho đối phương.
Nguyên Dịch nhìn thấy Nhan Khê trả lời, nhịn không được mà nhíu mày, đây là ý gì, nói cái con mèo mình gửi không lợi hại bằng con mèo của cô ta sao? Anh tiếp tục tìm kiếm túi nhãn dán, rốt cuộc tìm được một con báo cường tráng.
Nguyên tiểu nhị: Nguy hiểm lợi hại vô địch vũ trụ.
"Ha ha ha ha ha." Nhan Khê không nhịn được nữa, ôm điện thoại cười ra tiếng.
"Tiểu Nhan, em sao vậy?" Triệu Bằng tháy Nhan Khê cười đến run hết cả người, "Trúng sổ xố hả?"
"Chưa," Nhan Khê cẩn thận lau đi khóe mắt cười ra nước mắt, "Không có gì, nhìn thấy cái chương trình thú vị thôi."
"Đừng xem nữa, đài thông báo tới, để cho chúng ta đi phỏng vấn một lão chiến sĩ, bản thảo phỏng vẫn đã gửi đến hòm thư của em rồi, em chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta đi." Triệu Bằng nhìn đồng hồ, "Xem ra hôm nay chúng ta lại phải tăng ca rồi."
"Vâng." Có chuyện đứng đắn, Nhan khê cũng không nói chuyện phiếm nữa, mở hòm thư ra, nhìn nội dung phỏng vấn.
Nguyên Dịch đợi đến gần nửa giờ,cũng không thấy đối phương trả lời, mới đem di động bỏ vào túi áo. Rõ ràng là con báo của mình thắng con mèo của đối phương, làm cho đối phương á khẩu không trả lời được, nhưng trong lòng mình tại sao lại không vui sướng chứ?
Chẳng lẽ mình vẫn chờ đối phương gửi hình tới gây khó dễ sao?
Cũng đâu phải đầu óc có bệnh!
Phỏng vấn xong lão chiến sĩ, đã là hơn 9h tối, Nhan Khê và Triệu Bằng cùng tìm nhà hàng, tùy tiện ăn một bát mì lót bụng, mới chạy về đại, đem tư liệu thực tế hôm nay gửi đi.
Khi Nhan Khê về đến nhà, đã hơn 10h, cô tắm, nằm lỳ ở trên giường, con mắt đều không mở ra nổi.
Ngay lúc cô đang ngủ say, trông đầu bỗng hiện ra chuyện mà viện trưởng cô nhi viện nhờ.
Nói lời cảm ơn với vị thiện tâm Nguyên Dịch.
Cô mở mắt, không còn buồn ngủ. Cô và Nguyên Dịch cũng không quen, thậm chí lúc trước còn không nhớ được tên anh ta, nhưng người đàn ông không dễ sống chung này, lại quyên cho viện nhiều đồ như vậy.
Mở Wechat, nhìn nhãn dán mà đối phương gửi tới, Nhan Khê nhịn không được mà muốn cười.
Nhan cẩu độc thân: Xin hỏi gần đây Nguyên tiên sinh có thời gian không, tôi có việc quấy rầy ngài, hi vọng ngài có thể nể mặt ra ngoài ăn bữa cơm nhạt.
Buổi sáng rời giường, thấy cái tin mà Nhan Khê gửi tới, Nguyên Dịch hừ lạnh, rất nhiều người muốn mời mình ăn "bữa cơm nhạt", người phụ nữ này mời mình ăn cơm là có ý gì.
Anh bỏ di động vào túi áo, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Không biết vì cái gì, hôm nay lại phá lệ bỏ điện thoại vào túi áo, Nguyên Dịch hơi không kiên nhẫn mà ném di động lên bồn rửa mặt.
Nhổ kem đánh răng trong miệng ra, anh liếc nhìn điện thoại, trên màn hình tung tóe nước, lau sạch sẽ. Lau lau, màn hình đột nhiên sáng lên, anh nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng vội vàng mở Wechat ra trả lời một chữ.
"Được."
Ăn thì ăn, người phụ nữ này vốn còn thiếu của mình một bữa cơm, đã sớm nên trả rồi.
Anh ngẩng đầu nhìn gương, sờ mặt mình, đưa di động nhét vào túi quần.
Lần này điện thoại nghe lời, không cấn người nữa.