Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 1: Không sao cả, là thói quen của tôi




Editor: Hy

Nhan Khê một bên xúc li kem, một bên nghe một dì ở bàn bên cạnh phàn nàn về bạn gái trước của con trai mình.

Cái gì mà lối ăn mặc lẳng lơ, đồ trang sức và trang điểm thì một đống lớn, nhìn cũng không phải là một người an phận sống qua ngày, còn có dáng người gió thổi một phát là bay kia, khẳng định không dễ để sinh con.

Cô buông thìa, dùng khăn tay lau sạch miệng, móc từ trong túi ra một cái gương để đánh son.

“Con trai tôi còn nói tết này sẽ mang cô ta về, tôi nói loại con gái này có gì tốt mà mang về, trong nhà còn có thể tiết kiệm hai cái lì xì...”

Nói tới chỗ hưng phấn, giọng của người dì này càng thêm lớn, chọc cho mấy người trẻ tuổi liên tục quay đầu lại, Nhan Khê còn thấy mấy người trẻ tuổi kia trên mặt đầy xem thường đối với giọng nói oang oang của người dì này.

Khép gương lại, Nhan Khê đem son môi và gương bỏ vào túi xách, đứng dậy đi ra cửa, liền gặp được một người đàn ông quen thuộc.

“Tiểu Khê...” Người đàn ông lưỡng lự, trên khuôn mặt tuấn tú toát ra vài phần thương cảm và bất ngờ.

“Tôi còn lớn hơn sông đấy, dòng suối nhỏ gì chứ.” Nhan Khê giơ cổ tay nhìn thời gian, quay người đi ra ngoài, cũng không phải là quay phim thần tượng khổ vì tình, bày ra cái bộ dạng này cho ai xem.

*Tiểu Khê: nghĩa là dòng suối nhỏ.

Người đàn ông chặn ở trước mặt cô.

Radio ở bên trong sân bay, âm thanh của bộ phận điều khiển dưới mặt đất ôn nhu như nước, nhắc nhở chuyến bay nào trễ giờ vì nguyên nhân thời tiết. Nhan Khê nhìn người chặn ở trước mặt cô, tay nắm túi xách có chút ngứa ngáy.

“Minh Động.” Người dì vừa rồi lớn tiếng nói điện thoại đã đi tới, bà ta nhìn Nhan Khê, “Sao vậy?”

“Không có gì.” Trần Minh Động lắc đầu, “Mẹ, mẹ đi ngồi nghỉ ngơi trước đi.”

“Hóa ra hai người là mẹ con.” Nhan Khê nhớ tới những lời người dì này nói ở điện thoại lúc nãy, chân mày nhảy lên, quay đầu nói với mẹ Trần, “Hai người ngược lại thật sự giống nhau đấy.”

Nói xong, cũng mặc kệ Trần Minh Động nghĩ thế nào, lách qua người hắn chuẩn bị tìm cửa lên máy bay.

“Tiểu Khê.” Trần Minh Động dưới tình thế cấp bách, đưa tay nắm lấy cổ tay Nhan Khê.

Thấy Trần Minh Động dám giơ móng vuốt ra bắt tay cô, Nhan Khê thuận tay dùng túi xách nện tới, đập xong lại có chút đau lòng, cái túi này cô vừa mới mua hai ngày trước, chính là trong lòng cô tốt, đập hỏng thì biết tính ai đây?

“Người nhà anh không nói cho anh biết sao, một người đàn ông không có sự đồng ý, động tay động chân với một cô gái, được gọi là hạ lưu không có gia giáo không?” Nhan Khê liếc mắt quay đi, “Cút, đừng cản đường của lão nương đây.”

Mẹ Trần không nghĩ tới một cô gái có bộ dáng thoạt nhìn yếu ớt vẻ mặt dễ bắt nạt, nói động thủ liền động thủ, bà lập tức tức giận đến muốn mở miệng mắng người, nhưng lời khó nghe còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Trần Minh Động ngăn lại.

“Minh Động, cô gái này là ai, tính tình lại lớn như vậy...”

Trần Minh Động không để ý đến phàn nàn của mẹ Trần, hắn nhìn phương hướng Nhan Khê rời đi, nhỏ giọng nói: “Được rồi, mẹ, mẹ đừng làm rộ lện, người xung quanh đều đang nhìn đấy.”

Nhan Khê đi đến khu cửa chờ lên máy bay thì ngừng lại tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra phát một vòng bạn bè.

Sông lớn, ta là dòng suối nhỏ: Gặp phải một thằng ngu đần, tinh khiết đấy [phối với một tấm SharPei xấu xí khóc].

Cô và Trần Minh Động có ân oán tình cừu, ước chừng có thể xếp vào vào tình tiết máu chó của cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất. Năm đó Trần Minh Động xem như là một người quan trọng trong trường học, bí thư chi bộ hội học sinh, dáng dấp trắng trẻo đẹp trai, cô thỏa mãn lòng hư vinh khi được Trần Minh Động theo đuổi, trong lúc nhất thời, liền đáp ứng.

Chỉ tiếc nhân vật quan trọng thì tự nhiên sẽ có khoản nợ phong lưu, nhưng thời gian nghỉ hè, vị này liền đổi người, đối tượng vẫn là bạn học cùng lớp của cô. Xét thấy cô trời sinh có tướng mạo đáng thương, cô còn chưa nói gì, người bên ngoài liền tự động đồng tình với cô.

Cái đôi cẩu nam nữ này về sau nhận không ít lời phỉ nhổ của mọi người, thế cho nên lúc tốt nghiệp đại học, cô còn bị tiểu tam mắng là Bạch Liên Hoa (hoa sen trắng). Bạch liên hoa thì sao, bạch liên hoa là một loại hoa xinh đẹp thanh tú, so với tiểu tam không biết xấu hổ thì tốt hơn nha...

Hai ba năm gặp, người đàn ông này rõ ràng không bị chém đứt, coi như chân của hắn rắn chắc.

Dùng di động chơi trò chơi một lúc, ấn mở bạn bè ra nhìn, bình thường bạn hay liên hệ cùng cô cho một like, còn hỏi cô chó đã làm sai cái gì, muốn cho hắn tới cõng nồi.

Đúng lúc này máy bay bắt đầu kiểm vé, cô đem di động nhét vào trong túi, đứng dậy xếp hàng kiếm vé.

Từ Hải Thành bay đi Đế Đô, đại khái là bay hai giờ, sau khi Nhan Khê cất điện thoại, toàn bộ hành trình đều là ngủ, lúc xuống máy bay lấy hành lí, đầu óc còn chút mơ màng.

Sân bay Đế Đô người đến người đi, đã rất nhiều năm cô chưa tới Đế Đô, trong lòng lại có chút e sợ quê nhà.

Theo dòng người đi ra ngoài, không cẩn thận dẫm phải chân của một người bên cạnh, cô quay đầu xin lỗi.

“Xin lỗi.”

Người đàn ông bị cô dẫm lên chân cao hơn cô nửa cái đầu, lúc cô xin lỗi, ngay cả đầu cũng không cúi, chỉ là khóe môi giật giật: “Không sao cả, là thói quen của tôi.”

Nhan Khê:?

Dáng dấp cao lớn, chân cũng dài, Nhan Khê ngẩng đầu chỉ thấy gáy của đối phương, tóc đen được chải thành một kiểu tóc có quy củ, lộ ra một cỗ lạnh lùng và không thể chạm được của một vị tinh anh.

Đi đến lối ra, Nhan Khê liền nhìn thấy bố mình trong đám người, không phải bởi vì giác quan của phụ nữ mạnh mẽ, mà bởi vì trên cổ tay của bố cô có đeo một cái đồng hồ Hoàng Kim thực sự quá chói mắt.

“Nhan Nhan.” Tống Hải nhìn thấy Nhan Khê, lộ ra khuôn mặt sáng lạn tươi cười, không ngừng phất tay với cô, thừa dịp đi tới khe hở, ông nói với người thư kí ở bên cạnh, “Đây chính là con gái của tôi, có phải so với diên viên trên tivi đẹp hơn đúng không?”

Thư kí cười gật đầu: “Lệnh thiên kim thật giống với khuôn mặt của ngài.”

“Đúng vậy không, khi còn bé dắt nó ra ngoài, người khác đều nói nó lớn lên sẽ giống tôi.” Tống Hải sờ lên cái bụng mập của mình, “Con gái lớn lên giống bố mới tốt, có phúc.”

Thư kí nghĩ thầm, cái vị Tống thiên kim này có thể thật sự không có phúc.

“Bố.” Nhan Khê chạy chậm đến trước mặt Tống Hải, “Bố lại béo lên không ít.”

Tống Hải cười hi hi không ngừng, cầm lấy vali trong tay con gái,“ Lần này về, định cư ngay ở Đế Đô được không?” Trong giọng ông mang theo chút cẩn thận và nịnh nọt, thân hình mập mạp hơi cong xuống, dường như rất sợ Nhan Khê nói ra một chữ không.

Nhan Khê nhìn Tống Hải, giơ tay khoác cánh tay ông, cười nói: “Được ạ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tống Hải kích động đến mức thịt trên mặt đều run lên, “Về thăm nhà một chút xem còn thiếu cái gì, ngày mai bố cho người đi mua với con.”

Nhan Khê nghiêng đầu cười với Tống Hải: “Ngày mai bố không đi làm?”

“Đi làm sao quan trọng bằng con gái.” Tống Hải phóng khoáng mang theo vali, hận không thể đem vali của Nhan Khê vác lên vai của mình, bày ra bộ dạng mình rất nhiệt tình với con gái.

Chín năm trước ông trước mặt bạn thân li hôn với vợ, vợ trước rất thích nghệ thuật, mà ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nên người đầy hơi tiền của một thương nhân, giá trị quan niệm giữa hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng chỉ có thể duy trì đoạn hôn nhân hơn 10 năm, từ đó về sau vợ và con gái ở tại Hải Thành, ông ở Đế Đô.

Những năm này ông không tái hôn, vợ trước dường như đối với người đàn ông khác cũng không có hứng thú, cùng nhau trải qua sinh hoạt yên tĩnh không có can thiệp lẫn nhau. Tiếc nuối duy nhất của Tống Hải chính là không thể thường xuyên thấy con gái, thậm chí ngay cả tên của con gái từ Tống Nhan đổi thành Nhan Khê.

Hai năm trước vợ trước chết vì bệnh, con gái học đại học còn chưa tốt nghiệp, về sau lại phải xử lí tài sản mà vợ trước lưu lại, cho nên kéo dài suốt hai năm mới đến Đế Đô. Những năm này tuy ông và con gái thường xuyên giữ liên lạc, hai năm trước còn giúp chuyện tang lễ của vợ trước, nhưng thời gian cùng một chỗ với con gái cũng không nhiều lắm, ông thật lo lắng con gái đối với người bố này đã lạnh nhạt rồi.

Hiện tại gặp lại con gái chủ động khoác cánh tay ông, ông nặng 180 cân trong nháy mắt tựa như biến thành nặng 80 cân, cả người đều bay lên.

Sau khi hai bố con lên xe, Tống Hải từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai nước, “Nhan Nhan, này.”

Nhan Khê thấy nhãn hiệu đồ uống, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Khi còn bé cô vô cùng yêu thích loại đồ uống này, khi đó điều kiện gia đình còn chưa như này, bố luôn cõng cô trên lưng đến cửa hàng gần tiểu khu để mua, không chê cô xài tiền bậy bạ.

Nháy mắt đã hơn 10 năm, đồ uống này đã sớm thay vô số lần đóng gói, mà ngay cả ông chủ cũng đã thay đổi, có thể bố cô vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của cô. Không đành lòng nói cho bố biết cô đã sớm không uông loại đồ uống này, Nhan Khê uống liền vài ngụm, quay đầu thấy trên mặt bố quả nhiên có nụ cười thỏa mãn.

“Bên trong nhà ta còn có bể bơi, còn có một vườn hoa nhỏ, con muốn nuôi thú cưng, muốn hoa gì, muốn bơi lội đều được.” Tống Hải hơi ngại ngùng mà xoa tay, “Chỉ là trong nhà không có người, hơi quạnh quẽ.”

Một mình ông sống, cũng không quá để tâm, cơm thường xuyên ăn ở ngoài, mà ngay cả ở cũng thường ở khách sạn, cho nên trong nhà ngoại trừ có công nhân đến quét dọn theo giờ, không có người khác nữa.

“Không sao, con về nhà là liền náo nhiệt.” Nhan Khê nhìn ngoài cửa xe từ từ phủ xuống bóng đêm, thở ra một hơi thật dài.

Chín năm rồi, Đế Đô dường như vẫn là cái Đế Đô kia, nhưng hình như cũng không phải tòa thành thị trong trí nhớ nữa rồi.

Tống Hải mua biệt thự cũng không lớn, thêm tầng hầm nữa thì có tổng cộng 3 tầng, tầng ba đắp lều hoa, lầu một có vườn hoa, gara có bể bơi, mặc dù không tính là trang trí của một nhà giàu cố, nhưng tại nơi tấc đất tấc vàng như Đế Đô, cũng để cho vô số người hâm mộ rồi.

Nhan Khê đẩy cửa phòng của mình, bên trong gọn gàng tinh xảo, nhưng cái này rõ ràng không phải là phong cách thẩm mĩ của bố cô.

“Bố vốn cảm thấy tường màu hồng nhạt thì đẹp hơn, nhưng thư kí và trợ lí của bố đều nói, mấy người trẻ tuổi đều thích phong cách châu âu hiện đại, phong cách Bohemian gì đó, bố cũng không rõ phong cách này và những thứ kia có gì khác biệt, liền mời nhà thiết kế đến sửa sang,“ Tống Hải mang vali tới chân tường, “Nếu con không thích, ngày mai bố lại để cho người tới trang trí lại.”

“Cảm ơn bố.” Nhan Khê quay người ôm lấy Tống Hải, “Con rất thích.”

“Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi,“ Tống Hải ở trong phòng vòng vo cười một hồi, nhớ tới con gái còn chưa ăn cơm, “Trước tiên con đi tắm thay quần áo đi, bố xuống nhà nấu cơm, lập tức xong.”

Nhìn thân hình béo mập của bố hấp tấp xuống lầu, Nhan Khê đi vào phòng, mở tủ quần áo ra xem xét, bên trong treo đủ loại váy, còn có giày, giày hơi xấu, nhưng Nhan Khê lại cười.

Khó trách mấy hôm trước bố gọi điện hỏi cô thích màu sắc kiểu dáng gì, hóa ra là vì cái này.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tối hôm qua xem thiên tượng, hôm nay khai mở hố, cầu sưu tầm, cầu ủng hộ.

Khai trương đại cát, nếu được 128 bình luận cho chương này, sẽ đưa bao lì xì.

Chúc đọc vui vẻ, *động tác hôn*