Hứa Túc Dã không ngờ rằng Thời Lục nói từ bỏ thì thật sự sẽ từ bỏ.
Cô giống như hoàn toàn quên anh, trở lại cuộc sống như bình thường, trôi qua vui vẻ. Thỉnh thoảng gặp nhau cũng giống như gặp một người không quen.
Thời ơ đến vậy, cô cố ý đổi xử lạnh nhạt với anh, anh cũng không chịu nổi.
Hứa Túc Dã chỉ có thể buộc bản thân không nghĩ đến những chuyện này nữa, cố gắng để bản thân trở về cuộc sống trước khi gặp lại cô. Nhưng sóng gió đã nổi lên nào có dễ dàng trở lại lại bình yên như trước.
Ngay cả khi cố gắng miễn cưỡng duy trì mặt ngoài gió yên sóng lặng, cũng chỉ là giống như những sóng gió mãnh liệt được ẩn giấu trong vực sâu không dễ nhìn thấy.
________
Hôm nay, Thời Lục dạy xong nửa tiết, giờ ra chơi, cô nghỉ ngơi 10 phút rồi nhìn xuống điện thoại
Vân Tam Đông vừa mới gửi cho cô một tin nhắn.
Vân Tam Đông: [Mạo Mạo, tớ vừa mới nhìn thấy bức ảnh của một người, nhìn rất giống bạn trai cũ của cậu]
Vừa nãy, khi chưa nhìn thấy bức ảnh, Thời Lục vẫn chưa có ý nghĩ gì. Cô nghĩ, sao có thể có ai nhìn giống Hứa Túc Dã được. Nhưng chờ Vân Tam Đông gửi ảnh tới, Thời Lục mới phát hiện, đây không phải giống Hứa Túc Dã nữa mà chính là anh.
Hai ngày này, Kỳ Đại có tổ chức mời những cựu sinh viên ưu tú tới toạ đàm.
Hứa Túc Dã gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngắn ngủn trong bốn năm đã có trong tay công ty sản xuất công nghệ AI (Artificial Intelligence) hàng đầu trong ngành, nên tất nhiên sẽ được mời đến.
Anh đồng ý tham dự buổi toạ đàm, điều này vượt ngoài dự đoán của mọi người. Cũng vì anh xuất hiện, vốn dĩ không có mấy người quan tâm đến buổi tọa đàm lại biến thành một vé vào khó cầu.
Tấm ảnh của Hứa Túc Dã được in trên tấm bảng hiệu ở cửa hội trường trăm năm. Lần này, là anh lên chia sẽ tọa đàm cuối cùng.
Vân Tam Đông gửi ảnh tới, có người tiện tay chụp lại trên bảng tuyên truyền, chất lượng ảnh không cao.
Chỉ là một bức ảnh chất lượng không cao, cũng không thể che giấu vẻ nhã nhặn và ngũ quan xuất sắc của anh, lông mày tinh xảo, đường viền rõ ràng, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt, thần sắc lãnh đạm.
Thời Lục: [Là anh ta]
Vân Mùa Đông: [???]
Vân Mùa Đông: [Cậu đừng nói tớ, bạn trai cũ của cậu chính là ông chủ của công ty AI đó nhé???].
Hành vi của Hứa Túc Dã quá khiêm tốn, ảnh của anh rất ít được lưu truyền bên ngoài. Thậm chí, trong những dịp chính thức như ra mắt sản phẩm hay hội nghị công nghệ và kỹ thuật, các phóng viên đều sẽ nhận được yêu cầu xóa ảnh của anh. Vì vậy, đến trước ngày hôm nay, Vân Tam Đông cũng không biết được ông chủ của Khoa Học Kỹ Thuật Luật Diệp trông như thế nào.
Thời Lục: [Ừ]
Vân Tam Đông: [Mạo Mạo, vậy tại sao cậu lại chia tay anh ta?].
Vân Tam Đông: [Cậu tỉnh táo một chút].
Thời Lục: [Mọi chuyện tương đối phức tạp].
Vân Tam Đông im lặng một lúc: [Bức ảnh là của em tớ gửi qua, em ấy dự định ngày mai đi nghe giảng. Hôm nay đã đăng ký, nhìn thấy ảnh anh đẹp trau mới tiện tay chụp lại gửi cho tớ.]
Vân Tam Đông: [Cái đó, Mạo Mạo ngày mai cậu có thể giúp tớ gửi cho em trai tớ một lời không?]
Thời Lục: [Cái gì?]
Vân Tam Đông: [Nói, chị của cậu rất nhớ cậu?]
Vân Tam Đông đâu có chỗ nào thật sự cần cô giúp đỡ đâu, rõ rang chính là giúp cô mượn cớ để cô và Hứa Túc Dã cùng nhau xuất hiện.
Thời Lục: [Được.]
Vân Tam Đông lại gửi đến một câu: [Lúc trước tớ có xem một câu, cảm thấy rất có ý nghĩa chia sẽ cho cậu một chút.]
Vân Mùa Đông: [Cách sống trung thực thật ra dựa theo hành vi và tâm nguyện của chính bản thân mình, lúc đói thì ăn cơm, khi yêu không cần phải nói dối].
Thời Lục: [Tình yêu thời kỳ bệnh dịch?].
Vân Mùa Đông: [Cậu cũng đã đọc qua cuốn sách này rồi sao? Tớ nghĩ rằng cậu không thích đọc những thể loại sách như thế này].
Thời Lục: [Tùy tiện đọc qua].
Vân Mùa Đông: [Khi yêu không nên nói dối, cố lên Mạo Mạo].
Thời Lục hiểu rõ ý tứ của A Đông, để cô hiểu rõ trái tim mình.
Trong bốn năm chia tay, Thời Lục đã hiểu rất rõ trái tim mình.
_______
Tam học, Thời Lục đi đến nhà ăn dành cho giáo viên.
Mới vừa đi vào, cô đã gửi thấy mùi thơm của canh gà.
Thời Lục dừng bước, cô quyết định đi ra bên ngoài trường học tùy tiện ăn một chút gì đó.
Trong lúc chờ nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, cô yên lạnh ngồi cạnh cửa kính nhìn dòng xe cộ ngoài cửa đến phát ngốc, tâm trí cô trong vô thức đã trôi về khoảng thời gian rất lâu trước.
Đó là lúc kết thúc kì thi đại học.
Vào bữa ăn, Thời Lục và người nhà nói về dự định của bản thân mình.
Cô rất có hứng thú với số học, cô muốn học ngành tài chính ở trường đại học tại Kỳ Thành.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng người nhà sẽ đồng ý, nhưng khi cô vừa nói xong thì trên bàn cơm đột nhiên rơi vào im lặng một cách kỳ lạ.
Nụ cười trên mặt Thời Lục cũng dần cứng đờ.
"Lục Lục, con là một cô gái, không cần mệt mỏi như vậy, tài chính rất khó học."
"Con học đàn cello đã lâu, không tiếp tục học nữa sao? Vậy thì rất đáng tiếc."
"Ra nước ngoài học nhạc đi, ba đã sắp xếp mọi chuyện xong cả rồi."
Chuyện cô học ngành tài chính bị phản đối, Thời Lục theo thói quen mà cảm thấy da đầu tê dại, hô hấp cũng không thông.
Cuối cùng, Thời Văn Viễn nói một câu, giống như gõ mạnh vào đầu cô. Ông nói: "Nếu công ty gặp chuyện thì sẽ có anh trai con, con không cần cố ý học tài chính làm gì."
Thời Lục kinh ngạc nhìn về phía ba mẹ và anh trai cô. Trong phút chốc, cô cảm thấy bọn họ thật xa lạ.
Vì cô không đồng ý chuyện ra nước ngoài, trên mặt anh trai cô cũng hiện lên sự nghi ngờ.
Thời Lục nghĩ lại rất nhiều chuyện.
Anh trai cô từ nhỏ đã học ở trường quý tộc nội trú, còn được tham gia những lớp ngoại khóa nghiêm ngặt, được nuôi dạy nhiều phương diện khác nhau. Mà cô chỉ cần học bừa âm nhạc.
Anh trai cô phải thi được hạng nhất, thi vào trường đại học hạng nhất, nhưng ba mẹ luôn nói với cô, cô thích học thì học, không thích học thì thôi, dù sao cũng không sao cả.
Ngay cả cái tên của bọn họ, cũng không giống nhau.
Thời Lục, Thời Thanh Duyên.
Anh trai cô mới là tiếp tục của cha mẹ, tiếp tục của tình yêu, tiếp tục của sự nghiệp. Còn cô thì không phải.
Cô chỉ là sản phẩm của một lần ngoài ý muốn.
Có đôi khi, anh trai sẽ nói đùa vài câu rằng ba mẹ thật bất công, cô thật sung sướng, anh lại thật vất vả.
Nhưng mỗi lần như vậy, Thời Lục đều cười không nổi.
Người lớn đều nghĩ rằng trẻ con không hiểu gì cả, nhưng thật ra tâm lý của bọn chúng còn nhạy cảm hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Thời Lục biết rõ hết, cô biết cô mới chính là người không được thiên vị.
Từ lần đầu tiên cô nói muốn học cùng anh trai, kết quả là bị cha mẹ từ chối, cô cũng đã hiểu sâu sắc điều này.
Có đôi lúc, trẻ em thuộc vị trí dễ tổn thương nhất, thứ duy nhất bọn chúng làm được là dựa vào người lớn.
Tìm lợi tránh hại là bản tính trời sinh khắc sâu trong xương cốt, từ lúc có được trí nhớ, Thời Lục đã hiểu được ý nghĩa của từ "nịnh bợ".
Vì làm hài lòng người trong nhà, cô đã chủ động trở thành "đứa trẻ ưu tú, xuất sắc", cô duy trì thể diện của bản thân ở mọi khía cạnh.
Cô chủ động thể hiện biển thân mình là một người hòa đồng, khôn ngoan, che giấu rất tốt bản chất máu lạnh của mình.
Lâu dài, áp lực và nhẫn nại dẫn tới bên trong cô như bị phân tách ra thành hai con người.
Cô tự nói với bản thân mình, nếu như cô cô nghe lời hơn một chút có lẽ sẽ nhận được nhiều tình yêu thương hơn.
Một bên khác lại nói vô dụng thôi, nghe lời như thế nào cũng không có tác dụng gì.
Cuối cùng, Thời Lục vẫn cúi đầu thỏa hiệp: "Con đồng ý ra nước ngoài học âm nhạc."
Dù cô ở trước mặt người khác kiêu ngạo cỡ nào, nhưng lúc ở nhà thì đều là bộ dạng đáng thương, là một cô gái nhỏ mong muốn có được tình yêu thương.
Lúc này, Từ Song mới cười, qua một lát, thấy Thời Lục ngồi im bất động, bà quan tâm hỏi: "Lục Lục, sao con không uống canh? Con không phải thích uống canh gà nhất sao?"
Thời Lục ngẩn người ra mà nhìn chằm chằm canh gà trước mặt, cô cực kỳ bình tĩnh mà chớp mắt, rồi nhẹ giọng nói: "Có tóc rơi vào canh ạ."
Thời Lục rất kiêu ngạo, vì vậy, đồ của cô đều là thứ tốt nhất.
Nhưng có một thứ, cô mãi mãi không bao giờ có được tốt nhất.
Chịu đựng sự tra tấn bất lực và đau đớn nhiều năm, nên khiến cho lòng cô dần dần trở nên méo mó, còn một thói quen xấu nữa của cô là thích dẫm đạp lên điểm mấu chốt của người khác.
Năm hai mươi tuổi, bởi vì không thể che giấu được tính cách không tốt của mình, nên cô không còn cách nào để duy trì quan hệ với người khác. Ngoại trừ Hứa Túc Dã ra thì mặc kệ cô ra sao, anh đều sẽ luôn yên lặng đứng ở phía sau cô.
Vì vậy, tính cách Hứa Túc Dã vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, trong những năm qua, anh đã trở thành một người đàn ông tội nghiệp hứng chịu mọi mặt tối của cô.
Thời Lục chỉ nhìn thấy được tình cảm chân thành và rực lửa nhất ở Hứa Túc Dã.
Thời Lục không yêu Hứa Túc Dã, nhưng cô lại càng không thể yêu người khác.
Bốn năm xa cách kia, Thời Lục được rất nhiều đàn ông yêu thích cô.
Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, Thời Lục đều sẽ nhớ tới cọng tóc rơi xuống bát canh gà kia.
Bọn họ đều hâm mộ Thời Lục xinh đẹp và giàu có, nhưng chỉ có Hứa Túc Dã là yêu tính cách kiêu căng và con người máu lạnh của cô.
Vì vậy, Thời Lục không thể buông tha cho anh.
_________
Buổi tọa đàm bắt đầu lúc hai giờ chiều, đúng lúc Thời Lục không có tiết dạy học.
Thân là giáo viên, nên nếu muốn đi nghe tọa đàm thì sẽ càng dễ dàng có được vé hơn so với học sinh.
Vốn dĩ cô ngồi ở giữa, phạm vi tầm nhìn tốt nhất nhưng cô lại đổi chỗ cho người khác để ngồi ở hàng đầu tiên bên cạnh Vân Lục Hàn.
"Chị cũng tới sao?" Vân Lục Hàn có chút kinh ngạc vui mừng, gương mặt hắn ta phiếm hồng, dáng ngồi thận trọng, thậm chí còn không dám nhìn cô.
Thời Lục nhàn nhạt lên tiếng.
Toạ đàm nhàm chán hơn so với cô nghĩ rất nhiều, Thời Lục nghe tới buồn ngủ, bên cạnh Thời Lục là Vân Lục Hàn đang rất nghiêm túc, luôn luôn ghi chép.
Cậu ấy nghiêm túc như vậy, lại khiến cho Thời Lục nghĩ tới Hứa Túc Dã.
Lúc Hứa Túc Dã học sơ trung, rất giống Vân Lục Hàn hiện tại, vì hai người đều là loại thuần khiết trong sáng. Lại có một chút ngốc nghếch của thiếu niên.
Anh luôn vì cô tới gần mà mặt đỏ, chân tay luống cuống.
Sau này anh học được cách kiềm chế cảm xúc của mình, ngược lại chơi hết vui.
Thời Lục nhìn chằm chằm vào cậu, Vân Lục Hàn đương nhiên phát hiện.
Cậu như đứng đống lửa ngồi đống than, muốn hỏi rồi lại không dám hỏi.
Trong thời gian giải lao, Thời Lục chủ động nói chuyện với Vân Lục Hàn.
Cậu chưa kịp vui vẻ, nghe cô nói xong, trên mặt chớp mắt không còn chút huyết sắc, trở nên tái nhợt.
Vân Lục Hàn cúi đầu, nặng nề nói: "Cảm ơn chị đã không gạt em."
"Em có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này không?"
"Có thể, tôi sẽ phối hợp với cậu."
Người Lục không phải là người có thủ đoạn quang minh lỗi lạc gì, nhưng cô khinh làm những việc sau lưng người khác, lợi dụng người khác.
Nhưng cô có đủ sức hấp dẫn, làm người khác biết rõ cô không tốt nhưng vẫn cứ nguyện ý giúp cô.
Buổi chiều 5 giờ 29 phút, cuối cùng cũng đến lượt Hứa Túc Dã lên sân khấu.
Anh mặc âu phục đen phẳng phiu, cà vạt thắt cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân trên dưới trừ một chiếc đồng hồ màu bạc bên ngoài ra thì cũng không hề có đồ trang sức nào khác. Kiêu ngạo kiềm chế, lạnh lùng cấm dục.
Vóc dáng Hứa Túc Dã cao lớn, anh điều chỉnh vị trí một chút bắt đầu lên tiếng.
Anh không giống như những cựu sinh viên khác ăn nói dí dỏm, thay vào đó anh nói vừa buồn tẻ vừa cứng ngắt. Quả thật giống như một người máy không có tình cảm.
Nhưng Thời Lục phát hiện, toàn bộ buổi tọa đàm buổi chiều tất cả các học sinh đều nghe nghiêm túc nhất, ngược lại là lúc Hứa Túc Dã phát ngôn.
Tới khi gần kết thúc buổi tọa đàm, vốn dĩ mọi người đều mỏi mệt không chịu được nhưng lần này ngược lại.
Tất cả mọi người ngoài Thời Lục ra, toàn bộ đều hết sức chăm chú nghe hắn lên tiếng.
Thậm chí, bên ngoài cửa sổ hội trường cũng có rất nhiều người đứng nghiêm túc lắng nghe.
Trong tất cả các cựu sinh viên Hứa Túc Dã là người thành công nhất.
Công ty AI của anh là công ty dẫn đầu trong ngành, trong tin anh chia sẽ hoàn toàn không tìm thấy ở nơi khác.
Mỗi năm, đều sẽ có rất nhiều sinh viên Kỳ Đại tốt nghiệp, sau đó trực tiếp vào công ty khoa học kỹ thuật Diệp Luật làm việc, cho nên việc tìm hiểu trước công ty sẽ có lợi cho việc tìm kiếm và tuyển dụng sau này.
Giọng nói của hắn trầm thấp và bình tĩnh. Thời Lục nhàn rỗi không có gì làm cho nên tùy ý nghe những gì anh nói một chút, kết quả nghe xong thì cô bắt đầu không tự chủ được mà đi theo mạch suy nghĩ của anh.
Nửa giờ toạ đàm, không thể hiểu trong đầu cô có rất nhiều kiến thức về công nghệ sản xuất AI.
Cuối cùng là thời gian giải đáp thắc mắc, bất kể học sinh đưa ra câu hỏi xảo quyệt như thế nào, anh cũng đều có thể xử lý dễ dàng.
Một tay Thời Lục dùng để chống cằm, hàng mi dài của cô hơi rũ xuống, nhìn anh một cách thản nhiên.
Thân hình của anh trên sân khấu dần dần trùng với cậu bé mặc đồng phục học sinh xanh trắng. Thiếu niên phát biểu trong hội nghị đại biểu cho học sinh ưu tú dần dần trùng nhau.
Dù là ở đâu, anh đều là người ưu tú.
Nhưng một người ưu tú lại không để mắt đến cô. Tâm trí của Thời Lục xoay chuyển một trăm lần, bỗng nhiên, cô không kịp né tránh mà đụng phải đôi mắt của Hứa Túc Dã.
Đôi mắt đen của anh quét qua cô nhìn về phía Vân Lục Hàn bên cạnh cô, dừng lại một chút nhưng rất nhanh đã rời mắt đi, giống như không có chuyện gì. Nhưng tâm trạng biến động trong phút chốc, vẫn bị Thời Lục nhìn ra được.
Cô hiểu anh quá rõ.
Người này bề ngoài thận trọng, giả vờ bình tĩnh, trong lòng càng khó chịu.
Đám học sinh quá mức nhiệt tình, phần giải đáp thắc mắc của Hứa Túc Dã lại kéo dài thêm mười lăm phút.
Tiếp theo Hứa Túc Dã còn có việc phải làm, cần phải rời đi, cuối cùng có một vài học sinh chưa được hỏi, trên mặt còn tràn đầy thất vọng.
Lúc đi ngang qua Thời Lục, Hứa Túc Dã nghe cô nói
"Chị rất nhớ chị" là do một thiếu niên bên cạnh cô nói, giọng điệu không có chút hờn dỗi thậm chí mang theo chút lạnh nhạt, nhưng giọng nói ngọt như mật, dễ gây nghiện.
Hứa Túc Dã hơi dừng lại đôi mắt ngày càng tĩnh mịch, bình thản tự nhiên đi qua người cô.
Thời Lục nhìn chằm chằm bóng lưng anh, môi mỏng gợi lên cảm giác mát lạnh.
Chờ Hứa Túc Dã biến mất ở trong tầm mắt, cô mới nhìn về hướng phía Vân Lục Hàn, nói: "Vừa rồi câu nói kia, là chị cậu bảo tôi gửi cho cậu."
Chỉ là những từ phía trước cô nói nhanh và nhẹ "Chị của cậu" ba từ này rất dễ nghe thành "Chị"
Vân Lục Hàn gật đầu, tỏ vẻ biết rõ.
"Cậu muốn làm gì?" Thời Lục hỏi.
Cô không thể lợi dụng anh một cách vô ích.
Vân Lục Hàn trầm mặc mà nhìn cô, sau đó mím môi, nói: "Cái gì cũng không muốn."
Thấy Thời Lục nhướng mày, cậu mới do dự mà hỏi ra thắc mắc của mình: "Chị dùng loại nước hoa gì?"
"Tôi quên rồi, khi nào về sẽ sẽ gửi cho cậu."
Vân Lục Hàn gật đầu.
Cậu cảm thấy bản thân e rằng có thể quên đi tướng mạo của Thời Lục, nhưng vĩnh viễn sẽ không quên được mùi hương trên người cô.
Đó là hỗn hợp mùi hương của tô lê và hoa hồng tháng 5 kết hợp với một mùi hương lâu dài của cây tuyết tùng.
Nóng như lửa, lại lạnh như băng.
"Vậy là được rồi." giữa lông mày Vân Lục Hàn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như đã buông xuống việc gì đó
Thời Lục khó hiểu: "Hả?"
Vân Lục Hàn không tiếp tục giải thích.
Cô như một người phụ nữ xinh đẹp và đặc biệt, cho dù chỉ là xuất hiện ngắn ngủi trong sinh mệnh của Vân Lục Hàn, nhưng cũng đủ làm cậu cảm thấy biết ơn.
Giống như trong mùa hè rực rỡ, một người một mình trên núi giữa cánh đồng. Nóng đến mức toát mồ hôi, xa xa nhìn thấy một cô gái ngồi trên cây ăn trái cây. Trái cây căng mọng và ngọt ngào, dưới làn váy đôi chân thiếu nữ thon trắng đung đưa trong không trung.
Sắp đến gần cậu phát hiện bản thân mình và cô cách trở nghìn núi vạn sông, tất cả những suy nghĩ đều chỉ là đáng tiếc buông xuống.
"Chị, em về trước."
"Ừ."
Vân Lục Hàn phát giác bản thân mình và thiếu nữ thật sự quá xa, đành phải đáng tiếc từ bỏ.
Cậu không biết, có người sẽ tình nguyện trèo đèo vượt suối nổ lực vất vả 12 năm cuối cùng thành kính nằm rạp xuống bên chân thiếu nữ.
Hội trường vắng dần, đợi tất cả mọi người đều đi hết, Thời Lục mới đứng lên, lặng lẽ rời đi.
Hôm nay, cô nói với Vân Lục Hàn những lời này, khiến cho con mồi của cô chạy rồi. Cô muốn cùng cậu diễn kịch để dụ con mồi của cô quay lại.
_
_______
Buổi tối, Thời Lục hẹn Vân Tam Đông đi uống rượu.
Âm nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của Thời Lục lười nhác, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cô đều nói hết cho Vân Tam Đông.
"A Đông, chuyện hôm nay, khả năng ít nhiều sẽ tổn thương tới em trai cậu, tớ đã quên nói với nó lời xin lỗi."
Vân Tam Đông cười xua tay, hoàn toàn không để ở trong lòng: "Không có gì, cậu không lừa tiền, thứ hai là cũng không lừa sắc, nó là con trai, sẽ không yếu đuối vậy đâu."
"Chẳng qua, tớ có chút lo lắng...."
"Lo lắng cái gì?" Thời Lục nhấp chút rượu, hương vị rượu này thanh đạm, có vị ngọt thanh của hoa quả, cũng không mạnh giống như rượu lần trước.
Vân Tam Đông gõ nhẹ ngón tay ở trên quầy bar, do dự nói: "Trong trường hợp bạn trai cũ của cậu đang tức giận, gặp cậu tìm người mới, anh ta cũng sẽ tìm bạn gái mới, thì phải làm sao?"
"Anh ta sẽ không tức giận bởi những chuyện vụn vặt này, cũng sẽ không bắt đầu mối quan hệ mới khi chưa hoàn toàn cắt đứt với bạn gái cũ đâu" Thời Lục chắc chắn nói.
“Vạn nhất thôi.”
"Mười hai năm đều không có, hiện tại cũng sẽ không có."
Nói xong, Vân Tam Đông kinh ngạc mà há to miệng: "Mười hai năm?"
Lúc này Thời Lục mới phát hiện mình không cẩn thận mà nói ra, nói cho Vân Mùa Đông biết cũng không sao.
Thời Lục trầm mặc một lúc, sau đó cô nhẹ giọng mở miệng: "Ừ, mười hai năm, từ lớp 7 đến hiện tại."
"Tính tới lúc hai người chia tay là đã bên nhau tám năm?"
"Không phải tám năm." Thời Lục lắc đầu: "Thời gian đó, tớ và anh ta không yêu đương, phụ thuộc vào nhau theo một cách rất đặc biệt, ai cũng không rời bỏ ai được."
Vân Tam Đông phát hiện ra, cô và bạn trai cũ rất phức tạp, sau đó thử dò hỏi: "Cậu đồng ý nói nói với tớ chuyện của hai người không?"
"Có thể." Tối nay Thời Lục, hiếm khi muốn tâm sự.
Cô kể rất nhiều chuyện vụn vặt, nhớ gì kể đó. Chỉ là nhiều năm yêu đương với Hứa Túc Dã, chuyện xảy ra nói cũng không hết, có thể nói phần nào thì tới phần đó.
Chờ Thời Lục ngừng lại, Vân Tam Đông hỏi: "Mạo Mạo, tớ có thể cải biên chuyện của cậu và bạn trai cũ thành truyện tranh không?"
Thời Lục ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một điểm trên bàn: "Câu chuyện này có giá trị để cải biên sao? Tớ cảm thấy nó rất dung tục."
"Dung tục ở đâu chứ? Rõ ràng là rất đặc biệt."
"Tùy cậu."
Có lẽ hơn nửa giờ trước nói quá nhiều, sau đó, Thời Lục không thể nào nói tiếp nữa, cô chỉ trầm mặc ngồi một chỗ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng, trước khi đi, cô hỏi Vân Tam Đông: "A Đông, nếu cải biên chuyện này, cậu sẽ đặt tên là gì, cậu sẽ viết gì?"
Vân Mùa Đông buột miệng nói ra từ: "Thuần hóa”, "Khi tớ nghe xong, trong đầu tớ đã nhanh chóng hiện ra từ này."
Đồng tử Thời Lục co lại, cô không nói gì mà chỉ im lặng tại chỗ.
"Thuần Hóa".
Trong mười hai năm, cô thuần hóa Hứa Túc Dã, khiến anh trở nên nghe lời, thuận theo.
Nhưng bản thân cô lại chẳng phải cũng bị Hứa Túc Dã thuần hóa sao.
"Rất hợp." Thời Lục cong môi, có chút chế giễu.
Chỉ có từ này đại biểu cho quan hệ méo mó mới có thể miêu tả chính xác quan hệ dây dưa trong nhiều năm nay của bọn họ được.
Ra khỏi thang máy, gót giày tinh tế của cô vang lên trên mặt đất, hành lang tối om bỗng chốc sáng lên.
Bóng tối biến mất, trước cửa nhà, Thời Lục không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Hứa Túc Dã.
Anh dựa người lên tường bên cạnh, thân hình cao lớn, thon gầy, cũng không biết là đã đợi bao lâu.
Thời Lục dừng chân ở trước mặt anh.
Anh không ngẩng đầu, chỉ hơi rũ mắt, sống mũi thẳng, môi đỏ không có độ cong.
Ánh sáng lạnh lẽo rơi trên người anh, hắc lên bức tường phía sau tạo ra một cái bóng cao gầy.
Thời Lục im lặng nhìn anh một chút, cuối cùng, cô nhướng mày mở cửa vào nhà.
Cô không biết Hứa Túc Dã sẽ ở ngoài cửa chờ bao lâu, cô cũng không muốn để ý. Từ mắt mèo, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy sự việc người khác có đi hay không, Thời Lục không làm được.
Cô không hề biết rằng bản thân mình lại chơi đùa tình cảm của người khác một lần nữa, về đến nhà đi tắm nghe nhạc nghỉ ngơi một chút.
Ngày hôm sau thức dậy, Hứa Túc Dã không còn ở đó nữa.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi buổi tối cô đều sẽ thấy anh đứng ở cửa chờ, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng rồi lại vì tôn nghiêm mà nói không ra.
Thời Lục biết chuyêbh bốn năm trước chia tay đã mang đến rất nhiều tổn thương cho Hứa Túc Dã, mang đến cho anh rất nhiều đau khổ, cho nên anh không dám tùy tiện đáp ứng quay lại.
Nhưng hiện anh chỉ đang giãy giụa vô nghĩa, cũng không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.
Thời Lục biết Hứa Túc Dã sắp tiếp tục kiên trì, nhưng cô không ngờ ngày này đến lại kịch tính như vậy
Hôm nay, Thời Lục cùng Vân Tam Đông đến quán bar.
Lần này, Thời Lục không chọn "Bỗng nhiên quay đầu" nữa, mà là gọi một ly rượu gọi là "Lồ ng giam".
Từ dưới lên trên màu tím của rượu càng ngày càng nhạt, đường nhét mảnh mai đan chéo chi chít lại vào nhau, thật giống như là một cái lồ ng giam.
Như mong đợi cô lại gặp Giang Thừa ở đây.
Giang Thừa nhìn thấy Thời Lục thì hai mắt lập tức sáng lên, anh ta bỏ qua đám bạn, bỏ qua ánh mắt xem thường của những người đi cùng, đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
Thời Lục cảm thấy, Giang Thừa phụ nữ mà ngay lúc ngủ da mặt cũng có thể dày tới mức nức ra rồi.
Cô đều đã lạnh nhạt rồi, anh ta còn có thể mặt không đổi sắc mà đến tìm cô trò chuyện.
Trong lúc Vân Tam Đông đi vệ sinh, Giang Thừa chủ động nhắc tới chuyện của hai nhà: "Cha mẹ tôi nói với tôi là nhà cô có ý định liên hôn với nhà tôi, cô đồng ý sao?"
Nhìn thấy Thời Lục không trả lời Giang Thừa nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong đầu mình: "Tôi không phản đối, chuyện nhà cô, cha mẹ tôi sẽ giúp đỡ giải quyết."
"Liên hôn?" Thời Lục hơi nhíu mi.
Tuy rằng cha mẹ cô thúc giục, nhưng cũng không trực tiếp nói cho cô biết chuyện muốn liên hôn với Giang gia.
"Đúng vậy, cô không biết?" Lần này đến lượt Giang Thừa kinh ngạc
Thời Lục không trả lời.
Từ trước giờ, công ty xảy ra chuyện gì cô cũng hoàn toàn không biết.
Thời Lục nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt quá mức của Giang Thừa, nói: "Anh lại có thể đồng ý kết hôn?"
Rõ ràng là anh ta háo sắc, tình nguyện chết dưới chân phụ nữ. Buông thả d*c vọng đến mức mặt trăng bệt, nhìn như thế nào đều không giống sẵn sàng tình nguyện kết hôn.
"Kết hôn rồi, cũng sẽ làm lỡ đến việc cô chơi đùa. Nhưng cô yên tâm, tôi là người suy nghĩ rất thoáng, không tiêu chuẩn kép, vợ tôi muốn chơi như thế nào cũng được, chỉ cần đừng dắt con của đàn ông khác về nhà thì mọi chuyện khác tôi đều đồng ý." Giang Thừa cà lơ phất phơ nói.
Dù sao thì Giang Thừa không muốn kết hôn, anh ta cũng không thích ai cả, không bằng cưới người xinh đẹp nhất về nhà.
Vốn dĩ Giang Thừa không để chuyện kết hôn vào mắt, nên có thể nói ra một cách đơn giản như vậy.
Thời Lục không nói nữa, trái tim Giang Thừa cũng dần dần đi đến phong cách hoa mỹ.
Những cô gái khác trong quán bar tuy rằng không đẹp bằng Thời Lục, nhưng dễ dàng với tay nắm lấy được hơn cô nhiều. Đêm dài đằng đẵng, Giang Thừa không thể trải qua một mình.
"Cô cừ từ từ suy nghĩ đi, tôi sẽ không thúc giục. Sổ hộ khẩu của Giang Gia luôn sẵn sàng cho cô bất cứ lúc nào."
Nói xong, Giang Thừa đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mình mới vừa ý, nhảy vào giữa sàn nhảy xa hoa trụy lạc.
Phòng làm việc của Vân Tam Đông xảy ra chuyện, phải rời đi trước.
Sau khi cô ấy rời đi, Thời Lục cũng không động vào rượu nữa, cô định ngồi một chút rồi về.
Lúc đứng dậy rời đi, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, chặn đường đi của cô.
"Uống một chén đi?"
"Không." Thời Lục cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
Nhưng hắn ta chặn trước, hoàn toàn đứng trước mặt cô: “Em gái nhỏ, cho tôi chút mặt mũi đi, uống một ly xong thì sẽ để em đi.”
“Cút.” Đôi mắt của Thời Lục hoàn toàn lạnh xuống.
Ánh sáng mờ tối, ngũ quan của cô tinh xảo, môi đỏ mím lại, làn da trắng sáng không tì. Mặc một chiếc váy đen quyến rũ thanh lịch rất hấp dẫn.
Gặp được người đẹp hiếm có, người đàn ông phía trước lại uống không ít rượu, nên gan càng thêm lớn, thậm chí còn thử tiếp cận cô để chiếm tiện nghi.
Giọng điệu hắn ta ngả ngớn, mồm miệng không sạch sẽ: "Giả bộ trong sạch làm cái gì, tới quán bar còn không phải chỉ để làm vậy thôi hay sao?"
Trước khi tay người đàn ông đó đụng vào người cô, Thời Lục nhanh chóng né tránh, cô thuận tay mà cầm lấy chai rượu vừa uống xong trên bàn, rồi đột nhiên giơ lên, hung hăng tạt vào mặt.
Người đàn ông đó bị rượu lạnh lẽo tạt vào mặt, vẻ mặt đầu tiên của hắn ta là sửng sốt, rồi sau đó dùng tay lau mặt, trong miệng chửi rủa: "Mẹ nó, cô có biết ông đây là ai không? Ông đây nói một câu là có thể khiến cô sống không yên ở Kỳ Thành đâu, cô có tin không?"
Thời Lục chỉ cảm thấy ồn ào.
Lúc người đàn ông đó định tiến thêm một bước, nhưng Thời Lục trực tiếp cầm lấy vỏ chai rượu rỗng bên cạnh rồi đập vào bàn.
Sau đó, trong quán bar bỗng vang lên tiếng mảnh vỡ thủy tinh, chia năm xẻ bảy, tung tóe ra khắp nơi.
Tuy là quán bar ồn ào, nhưng tiếng thủy tinh vỡ vừa nãy lại rất gây chú ý.
Tiếng cười nói và tiếng ** nhất thời dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.
Người đàn ông đó bị cô hù dọa hoảng sợ, hắn ta nhìn trai rượu trong tay cô giờ đã biến thành vũ khí với những miếng thủy tinh sắc bén, đột nhiên sợ sệt.
Giang Thừa bị tiếng vỡ của thủy tinh thu hút, lúc thấy cảnh tượng này, anh ta đã nhanh chóng chạy tới.
Giang Thừa thường xuyên đến quán bar, chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu rõ mọi chuyện.
Giang Thừa thuần thục cởi áo khoác trên người ra rồi khoác lên vai Thời Lục.
"Anh dám động tới người phụ nữ của tôi?" Mặt Giang Thừa đầy tức giận.
Người đàn ông đó nhận ra Giang Thừa, khí thế lập tức giảm xuống.
"Ngại quá, Giang thiếu, tôi không biết đây là người phụ nữ của anh, là tôi si tâm vọng tưởng, không biết tốt xấu." Người đàn ông đó vội vàng nhận lỗi, anh ta đề nghị thanh toán hết tất cả chi phí ngày hôm nay.
Giang Thừa hừ lạnh một tiếng, bảo hắn ta cút.
Áo khoác trên vai Thời Lục mang theo mùi vị nồng đậm của thuốc lá và rượu, lúc mới được khoác lên người cô, Thời Lục chỉ muốn rời đi, nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc.
Trong góc tối của quán bar, có một người nặng nề chăm chú nhìn cô, đôi mắt nặng nề, lại có chút khinh thường.
Thời Lục xua tan ý nghĩ muốn giãy giụa, cô để mặc Giang Thừa khoác áo lên người rồi ôm vai cô ra khỏi quán bar.
Ra khỏi cửa, gió đêm thổi tới, bỏ lại âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc phía sau cửa, đôi mắt quen thuộc đó cũng biến mất.
Thời Lục vứt áo khoác xuống không do dự, cô đứng một bên khoanh tay lại, sau đó kéo dài khoảng cách với Giang Thừa.
"Cô quá vô tình rồi? Lợi dụng tôi xong thì ném đi?" Vẻ mặt của Giang Thừa rất khoa trương.
Thái độ của Thời Lục lạnh nhạt, đôi mắt đào hoa của cô lộ ra vài phần lạnh lẽo, giọng điệu cũng không chút để ý: "Tôi không bảo anh đến."
"Được, là tôi tự nguyện." Giang Thừa vẫn cười như cũ.
Thời Lục xoay người, đi về hướng bãi giữ xe.
Hôm nay, cô đến muộn, bãi đỗ xe đã đầy, chỉ có thể dừng xe ở chỗ khác.
Giang Thừa đi theo sau cô, nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn có chút sợ hãi: "Tôi thật không ngờ, nhìn cô rất yếu đuối, sao tính tình lại có thể hung dữ như vậy."
Vì hầu hết đàn ông đều không thể cầm chai rượu lên một cách tàn nhẫn được như cô.
Anh ta còn nhớ rõ là vừa rồi nhìn qua, đôi mắt của Thời Lục lạnh băng, cô vững vàng cầm chai rượu vỡ trên tay, hoàn toàn không có một chút do dự và sợ hãi.
"Yếu đuối?" Thời Lục cảm thấy buồn cười.
Từ trước nay, từ này và cô chưa bao giờ có liên quan.
"Lần này, bạn cô không có ở đây, để tôi đưa cô về." Giang Thừa nói, nhìn thấy thời Lục muốn từ chối, anh ta liền vội vàng nói: "Tôi có tài xế riêng, nếu cô gọi tài xế tới, vẫn phải đợi một lúc mới có thể đi được."
Thời Lục im lặng, xem như ngầm đồng ý.
Giang Thừa bảo tài xế lái xe của Thời Lục tới, anh ta ngồi cùng cô ở ghế sau.
"Tới Nhạn Lai vân loan." Thời Lục nói ra địa chỉ.
Cửa sổ xe được mở ra, gió lạnh theo khe hở mà thổi vào, không có không khí như quán bar khiến cho Giang Thừa lập tức tỉnh táo không ít.
Anh ta bỗng cảm thấy chuyện kết hôn với Thời Lục giống như không phải là lựa chọn tốt.
Cô là một người phụ nữ tàn nhẫn, nếu một ngày nào đó Giang Thừa chọc tức cô, có lẽ cô sẽ cầm dao chém anh ta.
Giang Thừa bắt đầu hối hận, cảm thấy bản thân mình vừa bị sắc đẹp làm mê hoặc, nên nhấn mạnh bảo tài xế đưa cô về.
Anh ta nghĩ có chút sợ, nên xê dịch vị trí cách xa cô một chút: "Cái đó, tôi cảm thấy chúng ta hợp làm bạn hơn."
"Ừ." Thời Lục nhắm mắt lại, cô không muốn nói chuyện với anh ta.
Giang Thừa thở phào nhẹ nhõm.
Thời Lục nghĩ lại chuyện vừa rồi. Cô cảm nhận được đôi mắt trong góc đó, cô đã lập tức nhìn qua, chỉ là trong vài giây, tuy rằng ánh sáng rất mờ nhưng cô vẫn có thể nhận ra đường nét của người đó là Hứa Túc Dã.
Ở trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay anh không bao giờ đến nơi này.
Đúng thật là con người sẽ thay đổi.
Thời Lục ngồi ở trong xe, gió thổi theo men say nên cô ngủ quên lúc nào không hay.
Xe chạy đến dưới Nhạn Lai Vân Loan thì dừng lại, Thời Lục vẫn còn ngủ.
Hiện tại, trong mắt Giang Thừa, Thời Lục là một "Mỹ nhân Xà", cô vừa xinh đẹp lại vừa điên vừa nguy hiểm, là loại người có thể lấy mạng người không chớp mắt. Ai biết trong người cô có con dao nhỏ nào không, anh ta không dám gọi cô tỉnh dậy.
Hôm nay, Hứa Túc Dã tới quán bar là vì bàn chuyện công việc.
Nghe được tiếng chai rượu vỡ, tất cả mọi người đều hướng mắt lại nhìn nhưng anh không có chút tò mò gì.
Cho đến khi người ngồi cùng bàn nói một câu: "Cô gái mặc váy đen kia thật đẹp, có lẽ là minh tinh?"
Váy đen.
Hứa Túc Dã tỉnh táo lại.
Thấy bóng dáng yếu ớt của Thời Lục, anh đã lập tức đứng lên khỏi vị trí, điều này khiến cho những người ngồi cùng bàn đều hoảng sợ một phen.
Không đợi anh đi qua thì đã có một người khác đi trước, anh ta cởi áo khoác của mình ra, sau đó khoác lên trên người Thời Lục.
Thời Lục không từ chối.
Dường như Hứa Túc Dã bị đóng đinh tại chỗ, nửa bước cũng không đi được.
Anh bắt đầu ù tai, trong đầu ong ong, tất cả những âm thanh xung quanh đều biến mất. Anh đứng trong bóng tối, yên lặng nhìn bọn họ.
Chờ Thời Lục và người đàn ông kia rời đi, anh mới bừng tỉnh để lấy lại tinh thần.
Lúc anh đuổi theo ra ngoài thì đã không thấy bọn họ đâu nữa.
Anh không có tâm tư bàn chuyện hợp tác, nên chỉ quay lại rồi uống hết rượu trong ly, sau đó nói: "Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục được nữa." Nói xong, anh nhanh chóng cầm áo khoác rồi rời đi.
Anh không biết đi đâu để tìm Thời Lục, nên chỉ có thể ở trước cửa nhà đợi cô.
Anh không biết đêm nay cô có về không, anh cũng không dám nghĩ tới.
Thời Lục ngủ hơn một tiếng thì mới tỉnh lại.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, mọi buồn ngủ trong đôi mắt hoa đào đều đã biến mất.
Thời Lục quay qua nhìn về phía bên cạnh thì thấy Giang Thừa đang chán nản chơi điện thoại.
Giang Thừa theo quán tính mà nhìn về phía Thời Lục, thấy cô tỉnh dậy, cơ thể anh ta đã lập tức run lên rồi ngồi ngay ngắn lại: "Cô tỉnh rồi."
"Cảm ơn." Thời Lục không muốn nói chuyện với Giang Thừa, nên cô trực tiếp mở cửa rồi xuống xe.
Giang Thừa cũng bước ra từ trong xe.
Tài xế đã sớm xuống xe, đứng bên cạnh chờ.
Thời Lục đóng cửa xe lại, cũng không quay đầu mà đi thẳng lên lầu.
Lần đầu tiên Giang Thừa vì bị cô xem nhẹ mà nhẹ nhàng thở ra.