Rất nhanh đến ngày 22 tháng 5, ngày sinh nhật của Thời Lục. Sáng sớm lúc Thời Lục tỉnh, Hứa Túc Dã đã sớm tỉnh dậy trước.
Anh dịu dàng hôn lên má của cô: "Thời Lục sinh nhật vui vẻ. Buổi tối anh sẽ tặng quà cho em."
Ánh nắng buổi sáng có hơi chói mắt, nên Thời Lục nâng giơ tay lên để che lại, rồi lười biếng trả lời: "Ừ."
"Dậy ngay hay là ngủ thêm một chút?" Hứa Túc Dã ôm cô vào lòng.
"Ngủ một chút."Thời Lục nhắm mắt lại.
Hứa Túc Dã không có buồn ngủ, im lặng ngủ cùng cô.
30 phút trôi qua, Thời Lục lại tỉnh dậy lần nữa. Cô vô thức nhìn về phía bên cạnh, sau đó, đối diện với ánh mắt sáng rực của Hứa Túc Dã. Chắc anh đã nhìn cô rất lâu, có lẽ nhìn cô từ lúc cô vừa mới thức dậy.
Ánh mắt Thời Lục không di chuyển, Hứa Túc Dã cũng không. Họ nằm trên giường nhìn nhau. Ở một ngày đặc biệt như thế này Thời Lục bỗng nhiên có hơi xúc động.
Mới dậy giọng cô hơi khàn: "Ở cùng tôi có phải rất nhạt nhẽo không?"
Suy cho cùng cô là một người lạnh lùng, rất nhạt nhẽo lại ích kỷ.
"Không có, anh cảm thấy rất tốt." Hứa Túc Dã vẫn luôn giữ nguyên tư thế không động, anh nghiêng người đối diện với cô lại lần nữa ôm cô vào lòng.
Thời Lục nghiêng đầu nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Trong nửa giờ cô ngủ, cô đã trải qua giấc mơ rất dài rất dài. Giống như nửa đời trước cô lại lần nữa tái hiện.
Tuổi thơ, thời niên thiếu, đến trưởng thành. Trải qua từng bước từng bước một. Giống như một chiếc đèn kéo quân hiện lên trong tâm trí cô.
Trong khoảng thời gian Hứa Túc Dã chưa xuất hiện, thế giới của cô chỉ có nổi thất vọng không đợi được ba mẹ quay về nhà và màn đêm tối tăm tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ biệt thự.
Sau khi Hứa Túc Dã đến, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối. Như là ánh trăng, ánh trăng của cô. Cô không nên đối xử với anh tệ như vậy.
Thu hồi suy nghĩ, Thời Lục thở ra một hơi nhẹ nhàng nói: "Tối nay, chúng ta hãy nói chuyện cẩn thận." Nói về tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây, nói về tương lai họ cần trải qua như thế nào. Còn về chuyện họ đã kết hôn lâu rồi, cũng nên công khai thôi.
Hứa Túc Dã hiểu được suy nghĩ của cô, nên đồng tử của anh lập tức sáng lên.
Anh dùng lực ôm cô vào lòng, rồi vùi đầu vào cổ cô. Hơi thở đều là mùi hương cơ thể cô, trộn lẫn với hương thơm ấm áp ngọt ngào giữa hoa hồng và tô lê tháng 5. Ngay lập tức kéo suy nghĩ của anh về nhiều năm trước, ngày mưa đó cô cầm ô đón anh.
"Được."
Buổi chiểu, Vân Tam Đông đặt một cái bánh, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt. Vân Lục Hàn đến nhà Thời Lục chúc mừng. Còn Trì Việt lại đến tay không. Bọn họ gặp nhau ở cửa.
Trì Việt mặt dày nói: "Chúng tôi có mối quan hệ tốt, tặng quà thì quá xa lạ."
Vân Tam Đông trợn mắt, rồi nói nhỏ: "Đừng bao biện cho sự keo kiệt của mình. May mắn là tôi chuẩn bị hai phần quà. Anh cầm một phần để chút nữa tặng cho Mạo Mạo."
Sau đó, ba người cùng nhau gõ cửa vào nhà. Chơi nửa ngày, ăn gà rán và uống bia xong. Vân Tam Đông tự mình vào bếp làm một nồi mì trường thọ lớn.
"Mì trường thọ là chiêu bài bí mật của Tam Đông, để tặng cho Mạo Mạo yêu quý nhất của tớ."
"Cảm ơn cậu, A Đông."
Ăn cơm xong, 4 người họ chơi trò giết người sói. Đến buổi chiều, mấy người cũng hơi đói, gọi xiên que bên ngoài. Một bên ăn xiên que, một bên uống rượu.
"Tam Đông, cô uống ít một chút." Trì Việt không chịu được nữa đoạt lấy chai rượu của cô ấy.
"Đừng quản, cháu của tôi."
Hai người cãi nhau ầm ĩ. Thời Lục đặt tay lên thái dương, rồi bất lực nhìn bên cạnh.
Vân Lục Hàn nhẹ giọng lén lút nói: "Chị, chị của em giống như đã ở bên Trì Việt lâu rồi."
"Ừ, rất tốt." Thời Lục nói.
"Chị, hôm nay chị có chuyện vui gì sao?"
"Hả?" Thời Lục thuận miệng đáp.
Cô vẫn còn trong thời kì uống thuốc, nên cô không được uống rượu. Nhưng trên người có sự lười biếng của say rượu. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nheo lại, môi đỏ cong cong, thiếu đi cảm giác lạnh nhạt xa cách thường ngày, đẹp chân thật và sống động.
"Từ lúc gặp chị đến giờ. chị vẫn luôn mỉm cười." Vân Lục Hàn nói.
Thời Lục hơi sững sờ, sau đó, độ cong của khóe miệng cô càng sâu. Cô nhấp một ngụm nước trái cây, rồi nói: "Vậy sao?"
Có thể là vì hôm nay cô bỗng nhiên muốn mở lòng với Hứa Túc Dã, và cẩn thận trao đổi với anh. Bọn họ nên trao đổi từ sớm rồi, vậy nên trong lòng cô mới trở nên thoải mái như vậy. Chơi đến lúc gần tối, Vân Tam Đông lấy từ trong túi ra một cái máy nhỏ như vật quý, rồi đưa ra trước mặt Thời Lục. "Mạo Mạo, cậu dùng cái này chưa?"
Thời Lục nhìn qua: "Chưa."
"Manhua của tớ đã kết thúc một thời gian rồi. Tớ còn đi chơi với một số tác giả và chủ biên khác. Trì Việt mua tặng tớ đồ chơi này. Anh ta nói nó có thể tìm được camera lỗ kim giấu trong khách sạn, vì sợ tớ bị chụp ảnh." Vân Tam Đông uống hơi nhiều nên say khướt rồi nói.
Bạn cô dừng lại, rồi ợ một hơi, sau đó tiếp tục lắc đầu, nói: "Kết quả gần như không dùng được, một cái camera đều tìm không ra."
"Đó là vì khách sạn cậu ở không lắp đặt." Trì Việt xen vào.
"Nói không chừng là do thứ này kém chất lượng. Tuy rằng chất lượng hơi kém, nhưng mà sau khi mở ra thì lại có cảm giác như một bộ phim kinh dị, khá k1ch thích." Vân Tam Đông đang nói, rồi loạng choạng đứng lên ghế sofar: "Mạo Mạo, tớ tắt đèn để cho cậu xem một lần. Chút nữa cậu sợ hãi rồi ôm tớ thôi."
Thời Lục cười cười, rồi đỡ lấy Vân Tâm Đông: "Cậu đừng ngã đấy."
"Tớ sẽ không ngã, vì tớ không say."
Thời Lục giữ lấy Vân Tam Đông, rồi cô đi đến gần công tắt đèn, sau đó buông tay, dựa vào bức tường bên cạnh: "Cậu trình diễn đi, tớ đang xem đây."
Vân Tam Đông làm động tác "OK"
Tay bạn cô sờ bức tường nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy công tắt đèn, rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
Toàn bộ căn phòng liền rơi vào trong bóng tối. Thậm chí, hiện tại là lúc thấp đèn, có thể bởi vì bên ngoài tòa nhà được ngăn cách bởi một rừng cây. Ở đây gần như không có bất kì cảm giác nhộn nhịp của thành phố lớn nào, tự nhiên cũng không cảm nhận muôn vàng ánh đèn của thành phố.
Bên ngoài cửa sổ một mảnh tối tâm, bóng mây trên cao hỗn độn mơ hồ. Trong phòng khách đồng dạng một mảnh tối đen, không nhìn rõ đường viền của đồ vật. Rèm cửa sẫm màu bị gió thổi nhẹ nhàng lây động. Vẫn chưa bật máy dò, thì sớm có bầu không khí của phim kinh dị.
Ba người Thời Lục đều không lên tiếng. Họ lặng lẽ xem Vân Tam Đông chơi đùa. Vân Tâm Đông lại mò mẫm mở chiếc hộp nhỏ trên tay, sau đó, chiếc hộp phát ra ánh sáng đỏ chói mắt. Nhấp nháy nhấp nháy với tần suất rất nhanh.
Ban đêm tối tâm và yên tĩnh, ánh sáng đỏ lập lòe kỳ dị. Trong bầu không khí kỳ dị như vậy chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Thời Lục cầm điện thoại rồi ra ban công nghe.
Hứa Túc Dã cúp máy, sau đó rời khỏi tòa nhà công ty. Đến một cửa hàng trang sức cao cấp. Anh đã đặt một cặp nhẫn ở đó.
Nhẫn của Thời Lục mua bốn năm trước, kích thước đã không vừa. Vì vậy anh đặt nhẫn mới. Mà còn làm theo mẫu lúc trước, chi tiết và chất liệu đều giống nhau.
Lúc đợi nhân viên lấy nhẫn, nhìn nơi quen thuộc này. Hứa Túc Dã bỗng nhiên nhớ đến một chuyện nhỏ nhiều năm trước.
Năm cuối cấp ba, cách kì thi tuyển còn 16 ngày là sinh nhật 18 tuổi của Thời Lục. Đó cũng là sinh nhật cuối cùng của cô trước khi tốt nghiệp trung học.
Hứa Túc Dã cầm 1000 tệ tự mình tiết kiệm được. Sau khi tan học, anh bắt xe buýt đến trung tâm thương mại lớn nhất, anh muốn mua cho Thời Lục một chiếc vòng.
Lúc đó, anh rất nghèo, 1000 tệ đó là tất cả số tiền của anh đã mất rất lâu để tiết kiệm. Anh nghĩ 1000 tệ đủ mua một chiếc vòng tay rất đẹp.
Thời tiết đầu hè vẫn chưa quá nóng, thân thể anh đổ đầy mồ hôi vì hưng phấn. Có thể vào trung tâm thương mại náo nhiệt đó, đến cửa hàng trang sức của thương hiệu mà Thời Lục thích.
Nhìn những thứ trưng bày trong tủ kính, phụ kiện vừa tinh xảo vừa xinh đẹp. Nhìn bảng giá bên cạnh, nhịp tim của anh dần dần nguội lạnh đông cứng.
Điều hòa trong cửa hàng được bật tất cả, anh không đổ mồ hôi nữa. Nhưng mồ hôi lúc trước dính vào người rất không thoải mái. Cuối cùng, Hứa Túc Dã cũng không mua được vòng cho Thời Lục.
Món đồ rẻ nhất trong cửa hàng đó đều không phải là thứ mà một học sinh nghèo như anh có đủ khả năng để mua được.
Ở cửa hàng khác có những thứ rẻ hơn, nhưng sau khi anh xem qua cửa hàng đó, anh cảm thấy đồ ở những cửa hàng khác không xứng với Thời Lục.
Đành phải từ bỏ ý định mua trang sức cho cô. Cuối cùng anh dùng 1000 tệ để mua món đồ khác cho Thời Lục.
Anh nợ cô một chiếc vòng, chuyện đó được anh giấu kính trong lòng. Tại sao trước đây anh lại nghèo như vậy, thậm chí không thể mua một chiếc vòng đẹp cho người mình thích.
Thời điểm đó, đứng trong một cửa hàng trang sức sang trọng cao cấp như vậy, toàn thân anh không đủ mua bất kì món đồ nào. Anh của thời thiếu niên cảm thấy xấu hổ, thậm chí không có đất dung thân.
Đó là khoảng thời gian anh tự ti nhất, cũng làm cho anh phát hiện giữa anh và Thời Lục cách rất xa nhau. Giữa bọn họ chênh lệch hơn hàng vạn hàng nghìn.
Từ đó, anh bắt đầu tính toán cần dùng bao nhiêu năm để thu hẹp khoảng cách giữa hai người, mới có thể bắt kịp cô ấy.
Nếu như 5 năm, 10 năm vẫn không đủ vậy thì dùng một đời, dùng một đời hèn mọn của anh để theo đuổi cô.
“Đây là chiếc nhẫn anh đặt làm tại cửa hàng của chúng tôi. Mời anh kiểm tra một chút xem có chỗ nào không hài lòng không?”
“Gói chiếc vòng tay này lại.”
“Được ạ.”
Từ Song gọi đến cho cô.
“Lục Lục, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói của ba mẹ và anh trai cô xuất hiện cùng lúc bên đầu bên kia.
Thời Lục có hơi sững sờ, sau đó, cô vô thức nói: “Cảm ơn.”
“Sao tổ chức sinh nhật cũng không về nhà xem xem?” Từ Song cười, rồi nói.
“Con ở với bạn.”
“Vậy tuần sau con nhất định phải về đấy. Nếu không thì chúng ta không thể tặng những món quà đã chuẩn bị sẵn cho con được rồi.”
Từ Song vừa nói xong, giọng của Thời Văn bắt đầu vọng vào: “Mẹ con chuẩn bị cho con một bàn đồ ăn. Do nghĩ con sẽ về nhà ăn cơm, cuối cùng đều để ba và anh con ăn. Kết quả là ăn xong bị đau bụng.”
“Ông nghi ngờ đồ ăn của tôi nấu không ngon phải không?” Từ Song hỏi lại.
“Không có ai nói đồ ăn của bà làm không ngon. Là do không muốn nói đến kỹ năng nấu nướng, vì bà rất nhạy cảm.”
“Mẹ, có con làm chứng, đồ ăn của mẹ nấu là ngon nhất trên đời. Đặc biệt là món sườn xào chua ngọt và canh gà hôm nay, chắc chắn đây là hương vị gia đình mà con thích nhất.”
Sườn xào chua ngọt và canh gà đều là món Thời Thanh Duyên thích nhất. Nhưng nó lại là hai món Thời Lục ghét nhất.
Điện thoại đặt bên tai, Thời Lục lặng lẽ nghe niềm vui gia đình ở bên kia, nhưng vẻ mặt cô thờ ơ, làm thế nào cô cũng không thể cười nổi.
Bọn họ tự mình nói chuyện, dường như đã quên cuộc gọi này là gọi cho cô. Người có mặt là cô, nhưng một lời cô cũng không chen vào được. Thời Lục chống tay vào cửa sổ, rồi nhìn về phương xa.
Sự chuyển đổi từ hoàng hôn đến buổi tối lúc nào cũng rất ngắn, mới vừa hơi tối, hiện tại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có một vài ngôi sao treo lơ lững đên bầu trời đen thẫm, độ sáng yếu ớt.
Những bóng cây mờ ảo dung đưa dưới lầu, chỉ là khoảng cách quá xa không nghe được âm thanh. Có lẽ là gió nổi lên rồi. Cô thật sự nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng hô của Vân Tam Đông phát ra từ phía phòng khách.
“Đó là cái gì? Một cái camera sao?”
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cúp máy, Thời Lục vội vàng nói xong vài câu rồi cúp điện thoại. Cô đẩy cửa kính trở lại phòng khách. Từ ban công trở lại phòng nhiệt độ ngay lập tức giảm xuống làm cho những sợi lông tơ của cô dựng đứng lên.
Thời Lục lập tức đóng cửa ban công nhìn về hướng Vân Tam Đông. Trong phòng khách tối tăm, máy dò trong tay Vân Tam Đông trở thành nguồn sáng duy nhất.
Chiếc hộp trong tay cô ấy nhấp nháy liên tục, chiếu ở một góc của phòng khách. Trì Việt đứng bên cạnh Vân Tam Đông và Vân Lục Hàn, nét mặt của cả ba người đều rất kinh ngạc.
Trung tâm của ánh sáng đỏ chói mắt, có một chiếc camera lỗ kim nhỏ màu đen giấu trong một góc tủ, với ánh sáng đỏ chập chờn, giống như một con côn trùng giáp xác ngủ đông trong bóng tối.
Máy dò đã phát ra âm thanh cảnh báo “bíp, bíp, bíp”. Đó là tiếng duy nhất trong phòng khách tĩnh lặng. Thời Lục nhìn chằm chằm không chớp mắt vào ánh sáng đỏ của camera.
Cô cố sức nhìn, đôi mắt híp lại và đau đớn. Ánh sáng đỏ thường xuyên phản chiếu lên mi mắt cô. Nhưng cô vẫn cố chấp nhìn về hướng đó.
Lòng bàn tay cô vô thức nắm chặt, móng tay đâm vào thịt cô giống như không còn cảm giác nữa.
Lúc nãy, khi mới phát hiện ra chiếc camera này, ba người Trì Việt vẫn đang nghĩ, nói không chừng là Thời Lục tự lắp đặt. Nhưng hiện tại xem ra Thời Lục rõ ràng không biết. Vậy ai có thể lắp thiết bị theo dõi trong nhà?
Thời Lục cố gắng nhìn chằm chằm rất lâu vào camera lỗ kim màu đen, bỗng nhiên, cô quay đầu nhìn về phía Vân Mùa Đông. Giọng nói của cô rất nhẹ, nên không thể nghe ra chút thay đổi nào: "A Đông, cho tớ mượn một chút."
Lúc này, Vân Mùa Đông đã tỉnh rượu hơn phân nửa rồi. Vì biết bản thân mình không cẩn thận rồi đã gây họa, nên bạn cô không biết làm thế nào để dừng chuyện này lại.
"A Đông." Thời Lục lại hô lên một tiếng.
Lần này, Vân Mùa Đông nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của cô. Cuối cùng, bạn cô do dự rồi chìa tay ra để đưa ra máy dò nhỏ.
Thời Lục cầm máy dò đi quanh phòng một vòng. Cô phát hiện ra hai cái camera. Cô lại đi vào phòng ngủ, phòng sách và phòng chứa đồ. Cô đi đi lại lại, rồi lục tung mọi ngóc ngách trong nhà.
Ba người Trì Việt đứng trong phòng khách ngắm nhìn bóng dáng mảnh mai của cô đi qua đi lại trong căn phòng không bật đèn. Mặc dù bọn họ không vào phòng, cũng không tận mắt nhìn thấy camera giấu trong phòng. Nhưng bọn họ vẫn có thể nghe thấy âm thanh báo động phát ra từ máy dò. Mỗi âm thanh nhắc nhở phát ra giống như tiếng búa đập vào trong tim.
Ban đầu là do Thời Lục lựa chọn khu chung cư này. Thứ nhất là để ngắm mảnh rừng bên dưới chung cư. Thứ hai là vì không gian rộng, phòng nhiều, ở cũng thoải mái.
Hiện tại, căn phòng lớn này đã trở thành cơn ác mộng mà cô không thể vượt qua. Bởi vì trong mỗi phòng đều có những con "côn trùng màu đen" khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Tất cả cửa phòng đều mở âm thanh "bíp bíp bíp" từ gian phòng này lan rộng đến gian phòng khác chợt gần chợt xa. Kèm theo là tiếng bước chân càng ngày càng không ổn định của Thời Lục. Fdèn đỏ nhấp nháy càng ngày càng nhanh.
Vân Mùa Đông đổ một cốc nước lạnh lớn vào bụng. Bỗng đầu óc tỉnh táo bất ngờ. Bạn cô gần như sắp khóc: "Tôi, tôi giống như đã làm hỏng chuyện rồi."
Cảnh tượng trước mắt khiến Vân Lục Hàn và Trì Việt giật mình nửa ngày không thôi. Bọn họ cũng không kịp đến an ủi cô. Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân dồn dập của Thời Lục cuối cùng cũng dừng lại.
Cô bỏ máy dò xuống, âm thanh cảnh báo cuối cùng cũng dừng. Ánh đèn đỏ kỳ lạ khiến cho lòng người cảm thấy tê dại cuối cùng cũng tắt.
Giọng nói của Thời Lục phát ra từ phòng ngủ: "Mọi người về trước đi."
"Xin lỗi Mạo Mạo." Vân Mùa Đông nhanh chóng nói xin lỗi.
"Cậu vẫn ổn chứ." Trì Việt hỏi.
"Tớ không sao. Các người về trước đi, tớ muốn gọi một cuộc điện thoại." Thời Lục nói.
Bóng dáng cô ẩn sâu trong căn phòng tối tăm, ba người bọn họ không nhìn thấy tình hình bên trong. Vân Mùa Đông vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Vân Lục Hàn và Trì Việt hợp lực kéo đi.
"Để cô ấy yên tĩnh một mình đi." Trì Việt quay đầu nhìn về phía phòng ngủ thấp giọng nói. Vân Mùa Đông ngậm miệng lại cùng bọn họ rời đi.
Thời Lục ngồi dựa vào bức tường gần đầu giường, chỉ cách một lớp váy ngủ mỏng bức tường lạnh lẽo cứng ngắt làm lưng cô phát đau. Cô nghe tiếng bước chân của ba người họ càng ngày càng xa dừng lại một chút ở ngoài lối ra. Sau đó là tiếng mở cửa.
Và cuối cùng cánh cửa đóng lại mang đi toàn bộ âm thanh. Toàn bộ căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại giống như không có người ở. Khoảng chừng sau nửa phút, một trận gió lớn thổi qua. Làm cửa phòng đang đóng đột ngột mở ra, âm thanh bang bang bang vang lên không ngừng.
Thời Lục ngồi dưới chân giường rất lâu, mãi đến khi chân tê dại cô mới giữ lấy giường đứng lên lảo đảo bước ra ngoài. Đứng ở cửa phòng ngủ, Thời Lục dựa vào khung cửa nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách tối tăm vẫn còn nửa cái bánh kem. Vốn dĩ các thẻ bài nằm rải rác trên bàn bị gió thổi rơi lộn xộn xuống sàn nhà. Cô thậm chí không nhìn rõ đó là thẻ bài gì, cũng chẳng muốn dọn dẹp đồ đạc.
Thời Lục đứng giữa phòng khách, chân trần bước trên sàn nhà. Gió từ bốn phía thổi vào người cô không thể tránh né. Tóc cô bị gió thổi tung, có một phần che ở trước mắt giống như xúc tu màu đen.
Cô ấy chỉ mặc một chiếc đầm đen đơn bạc cảm thấy lạnh đến mức trên thân nổi lên từng đợt gai ốc. Cửa của mấy căn phòng không ngừng bị gió thổi mở ra đóng lại va đập liên tục, giống như mãi mãi không biết mệt.
Ánh sáng mở mịt trong phòng khách cùng tiếng mở cửa liên tục không ngừng đan xen nhau. Ở phía cửa sổ tấm rèm cửa đậm màu bị gió thổi phập phòng lên xuống giống như một quả bóng bị đổ đầy nước rồi đột ngột bung ra.
Giống như điềm báo trước khi bắt đầu một tai họa, cũng như thông điệp trước khi cơn bão ập đến. Tràn ngập điềm chẳng lành.
Đứng giữa một mớ hỗn độn, Thời Lục vừa vén những sợi tóc bị gió thổi qua hai bên, vừa gọi điện thoại. Cô đặt ống nghe bên tai, động tác rất chậm.
Hứa Túc Dã cầm đồ rời khỏi cửa hàng trang sức, rồi ngồi vào sau xe.
Ngồi ở vị trí ghế lái là Diêu Lập, anh ta hỏi: "Hứa Tổng, anh muốn về Nhạn Lai Vân Loan sao?"
"Ừ, giờ qua tiệm bánh ngọt rồi dừng lại một chút." Tuy rằng biết Thời Lục và bạn của cô đã ăn bánh kem rồi, nhưng anh vẫn muốn đặt một chiếc bánh kem nhỏ rồi chia sẻ với cô. Cho dù cô chỉ nếm thử một chút thôi cũng được.
"Được ạ."
Hứa Túc Dã tràn đầy mong đợi rồi nhìn ra ngoài.
"Hứa Tổng, hôm nay có chuyện gì vui sao?" Diêu Lập nhịn không được hỏi.
"Có lẽ vậy."
"Chúc mừng Hứa Tổng." Diêu Lập rất ít khi gặp Hứa Túc Dã bọc lộ cảm xúc như vậy, chắc hẳn là có chuyện vui. Vì vậy, cho dù là niềm vui không bộc lộ từ khóe môi, nhưng cũng bộc lộ ở khỏe mắt.
"Ừ."
Đang đi trên đường, bỗng điện thoại của Hứa Túc Dã đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra, rồi nhìn thấy dãy số quen thuộc hiện lên màn hình. Anh không do dự mà bắt máy ngay.
Bên kia điện thoại có tiếng gió thổi lộn xộn xen lẫn âm thanh các vật nặng va vào nhau, nên nghe không rõ.
Hứa Túc Dã hỏi: "Thời Lục, bạn của em đi rồi sao?"
"Ừ." Giọng của Thời Lục nghe có vẻ rất nặng nề, hòa cùng tiếng lộn xộn lộ, nên tạo ra một chút kỳ lạ. Rõ ràng là khi anh rời đi, tâm trạng của cô còn rất tốt.
"Bên ngoài gió lớn, em đóng cửa sổ lại đi, đừng để bị lạnh. Khoảng 20 phút nữa....." *anh sẽ về tới nhà* Nhưng anh còn chưa kịp nói xong, Thời Lục đã cắt ngang.
"Hứa Túc Dã, có phải anh lắp camera không?"
Một đòn không hề báo trước rơi xuống đầu anh, khiến cho đồng tử Hứa Túc Dã co lại, nghẹn lại trong chốc lát. Tất cả những từ còn lại đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Anh vô thức siết chặt điện thoại, đầu ngón tay cũng dần trở nên trắng bệch.
"Trở về, ly hôn." Thời Lục nói xong bốn chữ này lập tức tắt điện thoại, thậm chí không cho anh cơ hội giải thích.
Cô vô lực ngã trên đất, không khí lạnh tầng tầng lớp lớp chui vào thân thể dọc khớp xương tiến vào da thịt đâm vào trái tim cô. Chẳng trách lần trước cô vừa mới nhốt mình trong phòng tắm không lâu, Hứa Túc Dã đã kịp thời quay lại.
Cô vẫn tin vào những lý do buồn cười của anh. Trở về lấy đồ, sao có thể khéo như vậy. Hóa ra anh đã lắp sẵn camera trong nhà theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Anh giữ cô như một con vật cưng, hay là nuôi nhốt một con thú cưng? Cô luôn cho rằng là cô đang kiểm soát Hứa Túc Dã.
Nhưng thực tế là cô luôn nằm trong sự kiểm soát của Hứa Túc Dã. Sự chênh lệch trong đó bất luận là như thế nào cô đều không thể tiếp thu nổi. Cho nên cô nhất định phải ly hôn.
Ngay lúc Thời Lục nói ra hai từ đó, trong đầu Hứa Túc Dã lập tức vang lên tiếng "ong ong" chói tai, rồi kéo dài rất lâu. Nghe như tiếng còi xe ô tô, chỉ là so với tiếng còi xe còn bén nhọn hơn nhiều. Khiến cả não bộ của anh đều rung theo.
Anh rơi vào trạng thái tương tự như ù tai, trước mắt hiện lên một mãnh đen kịt. Trong thời gian ngắn anh như mất cảm giác với mọi thứ xung quanh.
Dường như chết một lần. Sau một phút chờ đợi, những mảnh đen trước mắt anh dần kéo đi, năm giác quan khôi phục lại hoạt động. Tai anh đã không còn nghe giọng nói của Thời Lục, điện thoại cũng rơi trên ghế lúc nào không hay.
"Hứa tổng?" Diêu Lập lo lắng nhìn anh qua kính xe.
Hứa Túc Dã khép mi, đôi môi run lên vì lo lắng. Anh nhanh chóng nghĩ cách để đối phó.
"Về công ty." Cuối cùng anh nói.
"Không về Nhạn Lai Vân Loan sao?"
"Ừ."
Sau khi đến công ty, Hứa Túc Dã không đi lên lầu, mà là mượn xe của Diêu Lập để lái đi. Trước khi đi, anh đã chuyển cho Diêu Lập một số tiền.
Thời Lục đợi trong căn phòng trống vắng rất lâu, đợi đến lúc đêm càng ngày càng tối. Nhưng vẫn không đợi được Hứa Túc Dã quay lại.
Cô không gọi điện thúc giục mà là yên tĩnh ngồi dưới sàn nhà đợi, rồi tiếp tục chờ. Có thể anh đang kéo dài thời gian, có lẽ không muốn cứ vậy mà ly hôn. Đang tìm biện pháp để thay đổi tình thế.
Bất luận như thế nào, bởi vì Hứa Túc Dã rất lâu không quay về, vừa vặn Thời Lục có cơ hội chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Sau khi cùng Hứa Túc Dã ly hôn, cô muốn tìm chỗ ở mới tốt nhất là gần Kỳ Đại một chút. Còn có cô không thích nấu cơm, vì vậy không cần có nhà bếp. Nhưng chung cư nhất định phải có bãi đỗ xe, nếu không có thì sẽ rất bất tiện.
Hiện tại, trong đầu của Thời Lục đều là một số vấn đề thực tế. Cô không cảm thấy sau khi rời khỏi Hứa Túc Dã, cuộc sống của cô sẽ có quá nhiều thay đổi. Chẳng qua là đổi nơi ở khác, cô đi rồi ai cũng có thể sống.