Chuyển ngữ: Red de Ed
Dương Lạc lần tìm điện thoại vẫn còn đang rung, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ “Thẩm Hàm”.
Ấn nút nghe máy.
“A lô, thầy ạ?” Dương Lạc mỉm cười nói, “Em vừa ăn bánh bao ở căng tin xong, ngon lắm ạ. Ngày mai có muốn em mang cho thầy một ít không?”
“Không cần đâu. Cảm ơn em.” Thẩm Hàm trả lời bằng chất trọng trầm thấp.
“Sao thế ạ, nghe như chả có tinh thần gì hết.”
“Không sao. Tôi bảo này.” Thẩm Hàm ngừng lại, “Ngày mai tôi phải chạy bản thảo, thế nên, muốn ở một mình trong nhà thôi.” Anh nói hết sức dè dặt, giọng điệu cũng ngày càng thấp.
Dương Lạc cau mày, vẫn đáp: “Vậy được. Thầy cũng đừng gấp quá, đừng thức khuya ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Vâng, thầy cúp đi ạ. Cố lên thầy nhé.”
Dương Lạc cất điện thoại vào túi.
Chạy bản thảo ư?
Thẩm Hàm bỏ điện thoại xuống, cảm giác lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.
Lừa người khác đúng là không dễ dàng, ban nãy tim đập nhanh quá. Anh khum hai tay trước ngực, vùi đầu xuống: Chỉ lần này thôi, tôi sẽ không giấu em gì nữa. Tôi hứa đấy, Dương Lạc.
Sau đó, anh nhắm mắt lại.
Lý Gia Thiên sắp đến rồi.
Lúc nghe thấy giọng hắn trong điện thoại, đáy lòng lại bình tĩnh bất ngờ. Những ảo tưởng, dự định trong mấy năm nay, tất cả trở thành màn dự diễn tài tình. Vẫn là hình thức một hỏi một trả lời, âm sắc vừa trầm thấp vừa nồng nà; quen thuộc, tựa như thời gian quay trở lại, tái hiện những ngày xưa cũ.
Thẩm Hàm còn nhớ mùa đông năm hai Đại học, anh và Lý Gia Thiên đều ở lại trường không về nhà. Hằng ngày mình đến thư viện đọc sách, Lý Gia Thiên ở ngoài làm thêm, đến tối mới về.
Ký túc xá vắng tanh chỉ còn một mình anh, vì thế Lý Gia Thiên cũng chuyển đến. Vì đang là nghỉ đông nên trong trường chỉ mở cửa một căng tin, đồ ăn vừa ít vừa vô vị. Lúc Lý Gia Thiên về thì mua ít đồ ở chợ thức ăn, nấu bằng nồi cơm điện ăn với anh.
Hai người chưa ai từng làm điều này, nên đều nấu theo công thức đơn giản nhất. Nấu mì, nước sôi thì đập trứng gà khuấy bên trên, chờ một lát thì cho thêm cải thìa. Thỉnh thoảng mua gói gia vị bán trong siêu thị về nướng thịt. Ăn xong anh sẽ cất nước canh còn dư lại, hôm sau nấu đậu phụ, hoặc luộc mấy quả trứng gà rồi bóc vỏ thả vào trong, buổi sáng đun sôi lên ăn. Lần nào Lý Gia Thiên cũng có thể đánh sạch hai ba quả.
Đêm ba mươi, đến bờ sông đi ngắm pháo hoa. Giữa rất đông người chen chúc, ai nấy đều áo quần dày cộp. Lý Gia Thiên tranh thủ ôm anh từ phía sau, hai tay nhét vào túi áo anh. Bên bờ sông đối diện, pháo hoa chậm rãi bung nở trên nền trời, lần nào cũng khiến đám đông phải thán phục khe khẽ. Anh yên lòng dựa vào Lý Gia Thiên, trong khoảnh khắc tầm nhìn rực rỡ tới chói mắt kia, nghe hắn kề sát tai mình mà nói…
Nói gì ấy nhỉ?
Là muốn đi ngắm đại dương em chưa từng chiêm ngưỡng, hay là đưa em đi ăn thịt nướng ở ngoài cổng trường cấp ba của anh…
Thẩm Hàm mỉm cười, anh nói gì, hả Gia Thiên?
Em đã không nhớ nữa rồi.
Thậm chí ngay cả, dáng vẻ của anh nữa.
***
Lý Gia Thiên chần chừ giây lát, vẫn ấn chuông.
Tiếng nhạc tinh tinh tang tang thấp thoáng vọng ra từ bên trong.
“Đến đây.”
Đầu tiên mở cảnh cửa gỗ màu nâu, kế đến là cửa sắt bên ngoài. Sau đó.
“Mời vào.” Thẩm Hàm đứng trước mặt mỉm cười, hơi nhường đường về sau, trong tay, chống một cây gậy dò đường.
Đi theo anh vào nhà. Ngồi xuống bàn ăn.
“Nếu muốn uống nước thì tự rót nhé.” Thẩm Hàm chỉ vào máy lọc nước ở phía góc trái tường.
Lý Gia Thiên lẳng lặng nhìn anh, tóc dài hơn xưa, bộ dáng vẫn như trí nhớ, mặc áo len cao cổ rộng tênh màu đen.
Và còn, đôi mắt không nhìn thấy mình.
“Tại sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi, gần như muốn đưa tay chạm tới.
“Mắt hả?” Thẩm Hàm nghiêng đầu, chống tay lên đỡ, “Hồi xưa bị cận. Sau đó ngày càng tăng phẩy, dần dần không nhìn rõ nữa.”
Lý Gia Thiên dừng lại một lát, hỏi tiếp: “Chuyện từ lúc nào?”
Thẩm Hàm cảm thấy tim mình bất chợt dội mạnh: “Sau khi thi đỗ nghiên cứu sinh. Lúc nào cũng ôm khư khư sách gốc chuyên ngành khó nhằm, buổi tối lại thức thâu đêm. Bác sĩ cũng nói là mắt bị sử dụng quá độ trong thời gian dài dẫn đến.”
Lý Gia Thiên thu lại ánh mắt từ trên người anh, nắm tay vẫn luôn siết chặt chậm rãi buông lỏng.
Ra là vậy.
Miệng hắn nếm được vị đắng chát, mình còn tưởng thế nào.
Bình tĩnh lại: “Vẫn đang chữa trị chứ?”
Thẩm Hàm gật đầu: “Vẫn chữa chứ. Không biết khi nào mới khỏi được.”
Lý Gia Thiên thở phào: “Chữa được thì tốt rồi.”
Thẩm Hàm cười, không lên tiếng.
“Bây giờ hoàn toàn không nhìn được sao?”
“Ừm.”
Lý Gia Thiên nghĩ, vẫn nói: “Những ngày mới bị, có thấy sợ không?”
“Cũng được. Bên cạnh có bạn chăm sóc.” Thẩm Hàm đáp một cách thản nhiên.
Lý Gia Thiên cảm thấy trong lòng như bị bóp nghẹt, gắng gượng nuốt câu định nói xuống.
Nhất thời hai người trở nên im ắng.
“Có chuyện thì đến tìm anh.” Lý Gia Thiên rút một tấm danh thiếp ra đưa vào tay anh, “Anh sẽ giúp hết sức mình.”
“Được.”
Lý Gia Thiên đứng dậy: “Vậy anh xin phép. Sau này rảnh thì tụ tập nhé.”
Thẩm Hàm định đứng lên theo thì bị hắn cản lại.
“Không cần tiễn anh đâu. Cẩn thận một chút.” Lý Gia Thiên bảo anh, “Anh sẽ đóng cửa giúp em.”
Buông tay ra, Lý Gia Thiên đi đến bên cửa: “Sau này chú ý sức khoẻ. Em gầy đi nhiều quá.” Hắn kéo cửa ra, “Tạm biệt.”
Hắn đi ra ngoài.
Trong nhà lại trở nên im ắng.
Thẩm Hàm vẫn ngồi trên ghế, vứt tấm danh thiếp mà Lý Gia Thiên vừa cho anh đi.
Anh chậm rãi nâng tay phải lên, đặt lên vai trái mình.
Khoảnh khắc đó, tất thảy sức nặng ghì trĩu bờ vai.
Thẩm Hàm bật cười thành tiếng, cười đến mức cả người lắc lư. Lát sau, anh không kìm được đưa tay ôm bụng đang sắp sửa co giật, chật vật cúi xuống, nhưng khoé môi vẫn còn vương nụ cười.
Cuối cùng mày cũng toại nguyện rồi đấy, không phải ư?
Tận đáy lòng anh, thầm tự nhủ mình như thế.