Chuyển ngữ: Red de Ed
Tỉnh dậy trong phòng bệnh của bệnh viện, trước mắt là gương mặt mệt mỏi nhưng hết sức vui mừng của mẹ. Lý Gia Thiên thử gọi bà thì phát hiện giọng mình khàn đặc như cái ống điếu già nua. Lý Mai nhanh chóng đổ một bát canh từ trong bình giữ nhiệt ra, cầm thìa lên đút hắn.
“Ăn canh đi con. Mẹ ninh gà vườn bằng lửa nhỏ đấy. Có cả cháo nữa, để chốc nữa ăn.”
Lý Gia Thiên nuốt từng ngụm từng ngụm xuống. Dù biết rõ Thẩm Hàm đã đi thật rồi, thì trong lòng hắn, vẫn lẩn khuất đôi phần yên tâm: Chí ít thì, mẹ không giận.
Mấy ngày nay đã là cực hạn của hắn rồi. Bạt mạng tăng ca, thức khuya dậy sớm. Gọi điện về nhà mẹ không nghe máy, gọi đến công ti thì người ta bảo hắn rằng, Lý Mai bị thấp khớp đã xin nghỉ ốm từ lâu.
Thẩm Hàm đang làm luận văn, chôn thân cả ngày trong phòng thí nghiệm với thầy hướng dẫn. Lý Gia Thiên hiểu rõ chấp niệm của anh với lĩnh vực này, nhưng tình huống như hiện giờ, trong lòng cũng khó tránh khỏi hụt hẫng. Trước giờ hắn vẫn không thích Thẩm Hàm nhốt mình thật lâu trong phòng thí nghiệm, những khi động vào máy móc là đôi ngươi Thẩm Hàm sẽ sáng lên, chẳng buồn để ý thứ gì khác. Lúc em ấy kéo đàn anh học nghiên cứu sinh lại để hỏi vấn đề, ánh mắt lim dim mơ màng và đầy thán phục đó, chưa từng hiện hữu cho mình…
Đầu óc hắn cực kì rối bời, những suy nghĩ thoắt hiện ngày thường giờ đây chồng chất, kêu gào âm ĩ và bất kham. Lý Gia Thiên biết mình đang cố tình giận cá chém thớt, nhưng hắn không kìm lòng được. Từ nhỏ mong ước lớn nhất của hắn là cho mẹ mình một cuộc sống tốt, mẹ cũng vô cùng yên tâm về hắn, là hậu phương vững chắc nhất của hắn. Sau khi thích Thẩm Hàm, chuyện khó khăn nhất, chính là đối diện với sự thất vọng và buồn lòng của Lý Mai. Lý Mai không cố bắt họ chia tay, chỉ chặn đứt nguồn kinh tế của hắn. Lý Gia Thiên cảm thấy đó là sự nhún nhường lớn nhất mà mẹ có thể làm cho mình rồi. Suy cho cùng, nếu Lý Mai khóc lóc rầy la, hoặc làm ra hành động nào đó mất lý trí, Lý Gia Thiên rất khó bảo đảm mình còn có thể ở bên Thẩm Hàm như bây giờ hay chăng.
Thế nên, lòng hắn ngập tràn áy náy dành cho mẹ. Mặt khác, cũng không khỏi trở nên nghiêm khắc với Thẩm Hàm.
Lý Gia Thiên đỗ xe lại ven đường, nhìn từng ngọn đèn đường hai bên bắt đầu sáng lên.
Sau đó, Thẩm Hàm bỏ đi mất.
Hắn nhắm mắt lại.
Tiểu Hàm ơi.
Lúc phát hiện mình và em ấy làm chung một trường, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là trốn đi. May mà trước nay học viện Vật Lý và học viện Quản Trị Kinh Doanh không dính dáng gì đến nhau, trường học quá rộng lớn, mình cũng không hay đến trường. Chỉ một lần duy nhất hỏi thăm sinh viên của em ấy, cậu trai tên Dương Lạc đó, lấy được câu trả lời “Rất tốt”.
Hôm sau mưa to, khắp trường toàn là sinh viên che chung tán ô. Lý Gia Thiên nhớ, hồi ấy Thẩm Hàm rất thích thời tiết thế này, bởi vì có thể cùng che chung ô với hắn trong trường chẳng cần kiêng dè. Lúc đi đến căn tin, dọc đường toàn là đám con trai túm năm tụm ba che chung ô, kề vai sát cánh. Thẩm Hàm ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với hắn…
Tiểu Hàm.
Phải chăng nhớ nhung quá đỗi sẽ trở thành một loại sợ hãi? Hắn hi vọng Thẩm Hàm có thể sống tốt, nhưng sâu trong tiềm thức, lại không muốn thấy anh bỏ rơi mình mà cuộc sống sau đó chẳng mảy may ảnh hưởng. Thế nên, hắn vừa hi vọng, lại vừa không muốn phá vỡ hi vọng cuối cùng của mình.
Lý Gia Thiên dựa đầu vào kính cửa sổ.
Ban nãy nghi lễ kết thúc, từ hội trường đi ra, tới bãi đỗ xe ở con phố đối diện. Lúc sang đường, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Hàm và Dương Lạc đang đứng đằng xa, nom dáng vẻ cũng sắp chuẩn bị qua đường. Trái tim Lý Gia Thiên đập nhanh một nhịp.
“Ồ, đó chẳng phải là cậu tiến sĩ ở học viện Vật Lý các cậu hay sao.” Nhà thiết kế công trình của toà nhà do hắn phụ tránh đứng cạnh, đánh mắt nhìn sang theo tầm mắt hắn, nói rằng, “Hồi trước bàn việc với giáo sư Hoàng từng gặp cậu ấy.”
“Ai cơ?” Lý Gia Thiên nhìn Thẩm Hàm, không quay đầu lại hỏi.
Bấy giờ đèn đỏ sáng lên. Dương Lạc cúi đầu nói với Thẩm Hàm câu gì đó, rồi mới đỡ anh bước xuống bậc thang.
“Tiếc cho cậu ấy thật. Cậu ấy rất có năng khiếu, phải tội mắt hỏng mất rồi. Sau này không thể phát triển thêm nữa.”
Lý Gia Thiên vừa đi vừa ngoái đầu: “Anh vừa nói gì?”
Người kia bật cười: “Chẳng phải người đi cùng đang đỡ cậu ấy sang đường hay sao? Mắt cậu ấy không nhìn được nữa.”
Lý Gia Thiên chỉ cảm thấy bên tai ong ong, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu nhoà đi. Chờ sang đường rồi, vội vã tạm biệt người đó, rồi bạt mạng, ào vào xe như chạy trốn.
Hắn dồn dập thở gấp, dần dần cảm thấy đầu nhói lòng đau, cả cơ thể như bốc cháy, sôi sục, nhưng lại chết lặng tựa rơi vào hố băng.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bỏ đi không nói một lời?
Mắt, sao lại không nhìn được nữa?
Có đau không?
Có khóc một mình hay không?
Tiểu Hàm ơi…
***
Ngải Bình ngạc nhiên giây lát, sau đó bình tĩnh lại ngay: “Thật ạ? Chắc là chuyện sau khi chúng ta xuất ngoại, em chưa nghe nói bao giờ hết.”
Lý Gia Thiên nhìn vẻ mặt khó tin của cô, lại nhắm nghiền hai mắt.
“Hôm nay anh cũng mới biết. Em ra ngoài đi, anh ngủ trước đây.”
Ngải Bình nhẹ nhàng ra ngoài, tiện thể khép cửa lại.
Cô đứng trước cửa một lát, sau đó đi đến phòng ngủ của Lý Mai.
“Sao vào mà chả gõ cửa gì thế?” Lý Mai ngồi tựa lưng vào giường, cầm trong tay quyển sách.
Ngải Bình đóng cửa một cách cẩn thận: “Mẹ ơi, con nói mẹ nghe chuyện này.”
Lý Mai ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt cô nghiêm túc, không giống đang nói dối. Vì thế chỉ vào chiếc ghế ở bàn trang điểm gần mép giường mình: “Con ngồi xuống đi.”
Ngải Bình đi đến ngồi xuống.
“Mẹ biết chuyện Thẩm Hàm bị mù không ạ?”
Lý Mai gập sách lại: “Gia Thiên vừa biết à?” Bà hơi ngả người về trước, nhìn Ngải Bình chằm chằm rồi hỏi.
“Vừa mới biết xong. Đi đường trông thấy.” Giọng điệu Ngải Bình mang theo tiếng khóc, “Mẹ nói xem nên làm sao bây giờ?”
Lý Mai không trả lời cô.
Bàn tay đang đặt trên mặt chăn nhẵn thớm của bà run lên.
“Con đừng cuống. Chuyện gì rồi cũng có cách. Con nói rõ mẹ nghe xem rốt cuộc đã xảy ra những gì? Đừng nóng. Chuyện gì rồi cũng có cách.” Bà lặp lại lời mình, nhưng trong lòng lại dâng lên sợ hãi không sao cản nổi.
Nghe Ngải Bình nói xong, Lý Mai rũ mắt.
Đúng như những gì đã đoán.
Bà cảm thấy không nhấc nổi tứ chi nữa, bèn phất tay với Ngải Bình: “Con ngủ trước đi. Để mẹ nghĩ đã.”
Ngải Bình đứng lên, nhìn gương mặt mỏi mệt của bà: “Mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ. Ngày mai mẹ con mình bàn bạc với nhau.” Sau đó đi ra.
Lý Mai giơ tay tắt đèn ở đầu giường, bóng tối lập tức bao phủ tầm mắt.
Đây chính là cảm giác khi mù ư? Lý Mai tự hỏi lòng mình.
Báo ứng.
Đúng là báo ứng mà.